Chương 53
Khi McCord bước vào văn phòng lúc 9 giờ 45 đúng, tâm trạng của anh dường như vẫn chưa được cải thiện. Anh gật đầu cộc lốc với ba thanh tra đang ngồi trước bàn. “Chúng ta sắp có vài vị khách không mời,” anh lên tiếng; rồi anh dừng lại khi kiểm toán viên của Đội chống Gian lận - một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, đầu hói, nhễ nhại mồ hôi - đi vào văn phòng, ôm theo một chồng cao ngất các phong bì khổ lớn.
“Anh tìm hiểu được gì rồi?” McCord hỏi trong lúc anh này đảo mắt xung quanh tìm chỗ đặt chồng phong bì xuống. Anh ta dại dột chọn đúng bàn của McCord, nhưng McCord đang quá chú tâm chờ nghe anh ta nói nên không để ý.
“Có vài chuyện,” viên kiểm toán trả lời. “Thứ nhất, anh chàng quá cố của anh tiêu xài phung phí vượt quá mức thu nhập. Thứ hai, hoặc kiểm toán viên của anh ta chỉ là kẻ bất tài vô dụng, hoặc anh ta quá sợ bị kiểm toán vì có rất nhiều khoản khấu trừ lẽ ra nên khai báo ấy vậy nhưng anh ta lại không làm. Thứ ba, thói quen tiêu xài của anh ta đã thay đổi từ vài năm trước. Thứ tư,” kiểm toán viên dừng lại, nhướng mày lên với vẻ hân hoan không thể kìm nén, “anh ta có thẻ tín dụng bạch kim của một ngân hàng nước ngoài!”
“Anh nói rõ hơn về điều thứ nhất được không,” McCord sốt ruột yêu cầu.
“Xin lỗi Trung úy,” người đàn ông giật mình nói. “Có nghĩa là, cách đây vài năm, Manning vẫn đang làm ăn rất phát đạt - một số dự án thương mại của anh ta trúng đậm, và anh ta cũng kiếm được rất nhiều từ thị trường chứng khoán. Thị trường bắt đầu tụt dốc đúng lúc công việc làm ăn của anh ta chững lại, nhưng anh ta vẫn lao về phía trước và chuyển văn phòng đến địa điểm mới. Giá thuê ở chỗ văn phòng mới cao ngất ngưởng, nhưng dường như Manning chẳng thèm quan tâm. Rồi anh ta còn bỏ thêm cả triệu đô la để tháo dỡ, thiết kế và trang trí lại nơi đó.”
Anh ta ngừng lại để mở phong bì nằm trên cùng; sau đó anh ta lôi ra một bản báo cáo và đọc lướt qua như thể muốn xác nhận những điều sắp nói. “Tại thời điểm đó, Manning bắt đầu điều hành công ty kiến trúc của mình như thể nó chỉ là một loại ‘sở thích’ không cần sinh lợi. Anh ta mất hàng đống tiền để duy trì hoạt động của nó, và chắc chắn anh ta chi nhiều hơn thu. Nào, đây mới là chuyện thú vị...”
Anh ta im lặng liếc nhìn các thính giả nhằm nhấn mạnh tầm quan trọng của thông tin tiếp theo. “Vài năm trước, Manning kiếm được rất nhiều tiền nhưng chi tiêu lại rất bảo thủ. Đột nhiên, mọi chuyện đảo ngược hoàn toàn. Anh ta bắt đầu tiêu xài như thể đang có một nguổn cung cấp vô hạn. Thói quen tiêu xài của anh ta đã thay đổi, và đấy chính là chuyện tôi tìm hiểu được!”
Sam định hỏi có thẻ tín dụng của ngân hàng nước ngoài thì có gì to tát, nhưng Womack đã làm thay cô và người kiểm toán bèn trả lời câu hỏi.
“Thế này nhé, giả sử anh có mấy trăm ngàn đô la tiền mặt kiếm được một cách bất hợp pháp,” kiểm toán viên đưa ra ví dụ. “Nếu anh đến bất cứ ngân hàng nào của Mỹ và gửi quá mười ngàn đô tiền mặt, ngân hàng sẽ buộc phải báo cáo tên và số an sinh xã hội của anh cho Sở Thuế. Nhưng anh không thể mạo hiểm gánh chịu nguy cơ bị Sở Thuế chất vấn về nguồn gốc số tiến đó, vậy nên anh chỉ còn lại vài chọn lựa ít ỏi: Anh có thể chôn tiến trong sân sau và mỗi lần tiêu một trăm đô, hoặc anh có thể gửi tiền vào một ngân hàng hợp pháp ở bất cứ quốc gia nào có luật không đòi hỏi ngân hàng của họ báo cáo cho cơ quan thuế vụ của chúng ta. Những ngân hàng ở Nassau, Caymans và Belize rất nổi tiếng với mục đích đó.”
Anh ta nhìn khán giả của mình, nhận ra anh ta vẫn chưa tiết lộ với họ bất cứ thông tin mới mẻ đích thực nào, nhưng anh ta vẫn nói tiếp, vẻ háo hức càng lúc càng gia tăng, “Bây giờ anh đã có tiền gửi sinh lãi trong một ngân hàng nước ngoài, nhưng anh không tiêu được nó ở đây vì anh không thể sử dụng chi phiếu của ngân hàng nước ngoài để mua bất cứ thứ gì ở Mỹ. Nhưng, ” anh ta nhấn mạnh, “nếu ngân hàng nước ngoài đó cấp cho anh một thẻ tín dụng bạch kim có hạn mức cao, hoặc thậm chí không án định hạn mức, anh có thể sử dụng nó để mua bất cứ thứ gì anh muốn ở đây. Logan Manning,” anh ta đắc thắng kết thúc, “dùng thẻ tín dụng để mua hai chiếc xe hơi sang trọng trong hai năm liền, rối bán chúng vài tuần sau đó, nhận chi phiếu, rồi gửi nó vào tài khoản ngân hàng ở Mỹ.
“Đó là hình thức rửa tiền bằng một cách đi vòng ‘đáng yêu’. Vấn đề duy nhất là Sở Thuế vừa tuyên bố sẽ tiến hành kiểm toán đối với những người đóng thuế có thẻ tín dụng của ngân hàng nước ngoài, cho nên Manning sẽ xuất hiện trên màn hình theo dõi của họ thôi.”
“Anh có phát hiện ra điểm bất thường nào trong tình hình tài chính của Leigh Manning không?”
“Không, nhưng các ngôi sao Broadway không kiếm được nhiều tiền như tôi tưởng. Theo hợp đồng đã ký với Solomon, bà ta được trả mười hai ngàn đô la mỗi tuần hoặc năm phần trăm lợi nhuận bán vé, tùy thuộc vào hình thức thù lao nào lớn hơn. Theo tính toán của tôi, Blind Spot thu được khoảng năm trăm ngàn đô la tiền vé mỗi tuần, nghĩa là trên thực tế, Leigh Manning kiếm được khoảng hai mươi lăm ngàn một tuần, hoặc một triệu ba mỗi năm. Tôi đã kiểm tra với một nhân viên ở William Morris, và anh ta nói đó là các con số trung bình dành cho một ngôi sao Broadway tham gia vai diễn không bao gổm ca hát, mặc dù anh ta nghĩ năm phân trăm là hơi thấp so với một người như Leigh Manning. Này nhé, nếu bà ta có tên tuổi ở Hollywood, vậy thì phẩn trăm từ lợi nhuận bán vé sẽ lớn hơn.”
Mọi người im lặng một lúc, cố gắng xử lý khám phá bất ngờ rằng một nhân vật nổi tiếng, “một công dân chính trực” như Manning rõ ràng đã nhúng tay thế nào đó vào việc rửa tiến bất hợp pháp. Cách thức anh ta thực hiện hành vi này là một vấn đề hoàn toàn mới, và danh tính của người hợp tác cùng anh ta cũng thú vị không kém. Valente, với những kinh nghiệm không lấy gì làm hay ho liên quan đến các cáo buộc về tiền bạc, là người quen đầu tiên của Manning mà Sam nghĩ đến. McCord rõ ràng củng suy nghĩ theo chiều hướng tương tự, vì câu hỏi tiếp theo anh đặt ra cho viên kiểm toán là, “Anh có phát hiện ra bất cứ mối quan hệ làm ăn nào giữa Manning và Valente không?”
“Không có gì cả,” anh ta tuyên bố. “Nhưng tôi phát hiện một chuyện có lẽ sẽ khiến anh hứng thú hơn. Thực ra, tôi đã để dành khám phá quan trọng nhất để nói sau cùng. Anh đã đưa cho tôi một số thư từ văn kiện linh tinh của Manning để xem thế nào, và còn đính kèm cả các ghi chép của anh đối với từng thứ một.”
“Đúng,” McCord nói khi viên kiểm toán dừng lại.
“Tất cả đều được kiểm tra xong xuôi rồi, ngoại trừ một thứ: theo ghi chép của anh, Manning đã đầu tư hai trăm ngàn đô la cho vở kịch của Solomon. Hồ sơ anh đưa cho tôi lưu bản thỏa thuận có đầy đủ chữ ký và con dấu giữa Manning và Solomon cho biết hai trăm ngàn đô la đó quả thực dã được trao tay. Nhưng anh biết tôi không thể tìm được thứ gì không?”
McCord chậm rãi gật đầu, vẻ dứt khoát, môi mím chặt lại. “Anh không thể tìm ra tấm chi phiếu hai trăm ngàn.”
“Anh đoán đúng rồi. Chắc hẳn Manning đã đưa tiền mặt cho Solomon để đổi lấy một phần lợi nhuận từ vở kịch.”
“Và,” McCord kết thúc giùm anh ta, “Solomon chắc chắn đã thu bộn tiền bán vé trong thời gian công diễn một vở kịch, vì vậy Solomon có thể lấy tiền mặt của Manning rồi gửi vào tài khoản ngân hàng của mình mà không khiến Sở Thuế để ý.”
Kiểm toán viên gật đầu. “Theo tôi suy đoán, cho dù biết hay không biết thì Solomon cũng đã rửa hai trăm ngàn đô la cho Manning.”
McCord nhìn Sam, nhướng mày lên thầm dò hỏi. Cô cũng có mặt khi chúng ta phỏng vấn Solomon . >Sau một lúc suy tư, Sam trả lời anh. “Tôi nghĩ chuyện đó cũng có khả năng. Xét trên bề nổi, Solomon rất xuất sắc, tài năng... gàn dở, nhưng anh ta không chỉ là người như thế. Anh ta tỏ thái độ khá gay gắt với anh khi nhận ra chúng ta đang nghi ngờ Leigh Manning.” “Anh ta không phải kẻ gàn dở. Anh ta có đủ sự nhạy bén trong kinh doanh để sản xuất những vở kịch do anh ta viết, tự tìm người tài trợ và duy trì việc kiểm soát đối với quá trình sản xuất. Theo những gì tôi nghe được, chuyện đó không dễ đâu.” Sam lơ đãng vuốt gáy, trầm ngâm suy nghĩ; rồi cô lắc đầu. “Solomon vẫn nuôi ảo tưởng mình là một kẻ nổi loạn, và tôi không nghĩ là anh ta sẽ cắn rứt lương tâm nếu giúp bạn bè rửa một ít tiền, nhưng ngược lại, tôi không biết liệu anh ta có sẵn lòng giúp bất kỳ ai làm bất kỳ chuyện gì đó có nguy cơ khiến anh ta phải vào tù hay không.” Thay vì đồng ý hoặc phản đối, McCord nhìn Shrader và Womack. “Mọi người đã xác minh lý lịch của Solomon rồi, nhưng bây giờ tôi muốn cả ba bắt đầu thu thập đầy đủ hồ sơ về anh ta và bồ bịch của anh ta. Đừng dừng lại cho tới khi các vị có thể báo cáo chi tiết cho tôi về đời sống của họ, cụ thể tới tận thông tin ai mặc quần thụng, ai mặc áo dài.” Sau khi viên kiểm toán đã ra về, căn phòng chìm trong sự im lặng kéo dài vì cả bốn người đều máy móc tập trung vào vấn đề cấp thiết mới nảy sinh liên quan đến nguồn tiền của Manning. McCord đi vòng qua bàn và ngồi xuống đối diện với cô. Sam đánh mất sự tập trung dành cho vấn đề tiền bạc và tâm trí ngang bướng bắt đầu dổn hết vào anh. Anh có vẻ lo lắng, xa cách - lông mày anh cau lại, quai hàm bạnh ra vẻ quyết tâm sắt đá trong lúc tính toán đường đi nước bước cho trò đấu trí mà họ đang tham gia. Cách đây một tuần anh đã mời Sam đi ăn, và chẳng hiểu bằng cách nào mà cô lại gom đủ dũng khí để từ chối anh. Đến thời điểm đó, cô đã bị anh hấp dẫn mạnh mẽ đến độ quả thật hễ đứng gần anh là cô phải cố gắng lẳm mới hít thở được bình thường. Nếu nhìn vào miệng anh, cô lại băn khoăn không biết nếu đôi môi đàn ông như được chạm khắc đó mà đậu trên môi cô thì sẽ thế nào. Nếu anh ở trong tầm tay với, cô lại nảy sinh thôi thúc điên rồ mong được rà đầu ngón tay lên vết sẹo trên gò má rám nắng của anh – rồi chồm người về phía trước mà ấn môi cô lên đó. Nếu anh không ở trong tầm với - cô muốn anh ở gần cô. Ngày anh mời cô đi ăn tối, họ đang ở trong văn phòng của anh, sục sạo các thùng hổ sơ và văn bản lưu trữ thu thập được từ căn hộ của Manning. Sam còn chưa kịp nhỏ nhẹ kết thúc câu nói, “Tôi nghĩ như thế sẽ là một sai lầm đối với cả hai chúng ta,” thì đã cảm thấy giá như cô có thể thu hồi lời nói đó. Cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi anh đáp lại kèm nụ cười nhẹ. “Tôi chắc chắn là như vậy.” Rồi - một cách không thể giải thích nổi - cô cảm thấy càng tệ hơn. Anh có nét quyến rũ mỉa mai đầy cảnh giác khiến cô say đắm và đập tan mọi sự phòng bị của cô, và mọi chuyện còn trở nên phức tạp hơn nữa, vì cô thực sự yêu thích và ngưỡng mộ hết thảy những điều nhỏ nhặt nhất ở anh. Anh không giống bất kỳ người đàn ông nào cô từng quen biết; anh thông minh hơn cô, mà cô vổn rất thông minh rồi. Anh khôn ngoan hơn cô, mà cô vốn khá khôn ngoan. Anh mạnh mẽ hơn, dẻo dai hơn, sắc sảo hơn cô - và cô thích anh hội tụ những điều như thế. Và cô còn thích hơn nữa vì, không giống các anh của cô, McCord không bao giờ cảm thấy cần thiết phải chứng minh rằng anh mạnh mẽ hơn, dẻo dai hơn, và sắc sảo hơn. Điện thoại trên bàn anh đổ chuông, Sam quan sát những ngón tay thon dài của anh nắm lấy ống nghe nhấc nó lên. Anh có đôi bàn tay khỏe khoắn, đẹp đẽ với những ngón tay có hình dáng đẹp - bàn tay sẽ lần tìm chính xác mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô nếu cô cho anh cơ hội. Nhưng cô đã không cho anh cơ hội. Anh không lặp lại và cũng không nhắc đến lời mời ăn tối. Thực ra, cứ như thế anh chưa từng cất lên lời đề nghị đó. Anh đối xử với Sam y như trước khi anh hỏi và bị cô từ chối. Không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ cái tôi của anh bị tổn thương. Không có sự trả miếng tinh vi dưới bất kỳ hình thức nào. Anh vẫn mỉm cười với cô những dịp vô hại, và thỉnh thoảng anh vẫn cau mày sốt ruột. Anh là người đàn ông tuyệt vời toàn diện, Sam buổn bã nghĩ - một người đàn ông thực sự là bằng chứng sống cho ý nghĩa đấy đủ nhất của từ “nam tính”. Anh đại diện cho mẫu đàn ông lý tưởng vốn chẳng mấy khi gặp được ngoài đời thực. Anh có đạo đức và nguyên tắc. Anh gây áp lực mà không bao giờ hổng hách; anh chỉ bảo nhưng không lên lớp; anh hướng dẫn nhưng không bao giờ áp đặt - mặc dù đôi khi anh cũng thúc đẩy nhẹ nhàng. Anh là một người chỉ huy bẩm sinh - một người chỉ huy có tài năng. Nhưng cô không phải là kẻ theo đuôi. Cô không bao giờ để mình trở thành ngứòi như thế. Anh cứng rắn như đá hoa cương và êm ái như tiếng thì thầm - hoặc, cô tin chắc, anh sẽ là người như vậy nếu tìm được người phụ nữ thích hợp. Nhưng cô không phải người phụ nữ đó. Nếu cho phép một mối quan hệ nảy nở giữa họ thì đó sẽ là một hành động dại dột đối với cả hai. Cô giật mình nhận ra anh đã gác máy và đang nói chuyện với họ. “Như tôi đã giải thích vài phút trước...” anh nói, ánh mắt dừng trên người Sam, lặng lẽ hối thúc cô tỉnh táo và chú ý, “sáng nay chúng ta sắp được tiếp đãi một vị khách không mời. Thật ra, đây là một sự kiện lịch sử, vì vị khách đặc biệt này vốn có thói quen quăng giấy mời của chúng ta vào sọt rác của luật sư đại diện cho anh ta mỗi khi chúng ta mời anh ta ghé qua đây nói chuyện.” “Gì cơ?” Sam nói kèm theo cái chậc lưỡi vì McCord bất ngờ sử dụng lối ẩn dụ dài dòng trong khi bình thưởng anh vỗn rất dứt khoát và thẳng thắn. “Sáng nay, luật sư của Valente gọi điện mời chúng ta đến trao đổi riêng ở văn phòng của thân chủ ông ta,” McCord giải thích, và Sam nhận ra nỗi giận dữ bất lực đã khiến McCord tránh tuyên bố sự thật đơn giản. “Dĩ nhiên tôi đã từ chối. Do đó Buchanan đề nghị chúng ta gặp ở đây. Tôi lại từ chối. Tuy nhiên, sau khi ông ta dọa sẽ đệ trình lên tòa những giấy tờ hợp pháp nhàm chán nếu tôi không mời anh ta đến đây, tôi đã lịch sự đồng ý.” Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay và đột ngột nói với vẻ ghê tởm, “Họ sắp đến rồi.” “Buchanan có nói là ông ta muốn cái quái gì không?” Womack đột ngột hỏi, tay lau mắt kính. Nhiều khi, anh lặng lẽ đến nỗi Sam hầu như quên mất sự tổn tại của anh, nhưng khi nói, anh thường tỏ ra cay độc một cách mạnh mẽ đến ngạc nhiên. “Ông ta nói,” McCord mỉa mai trả lời, “ông ta tin rằng thân chủ của ông ta đang là đổi tượng điều tra trong vụ án mạng của chúng ta và ông ta muốn giúp tất cả chúng ta đỡ phải tiêu tốn công sức cũng như tiền bạc để theo đuổi một giả thuyết điên rồ.” “Không hiểu sao lại có chuyện này,” Womack nói, lông mày chau lại. “Lý do là Valente biết anh ta đang bị theo dõi. Tối qua anh ta đã cắt được đuôi ngay khi bà Manning ‘tán gẫu’ xong với đám phóng viên và bước vào xe của anh ta. Tuy nhiên,” anh nói tiếp với vẻ thích thú đầy nham hiểm, “một cảnh sát đi tuần đã tình cờ nhìn thấy chiếc Bentley của Valente đậu tại một nhà hàng trên đường Great Jones. Đoán thử xem anh ta đã đưa cô ta đến nhà hàng nào?” “Nhà hàng của dì anh ta,” Shrader nói. “Nhà hàng Angelini,” McCord gật đầu xác nhận. “Tối qua cô ta cũng qua đêm với anh ta.” Ngả người trên ghế, anh nhặt cây bút chì, lật ngược những trang giấy trên xấp giấy của anh. “Không thể tin nổi chúng ta không tìm ra được bất kỳ mối liên hệ nào giữa Valente và Leigh Manning trước buổi tiệc đêm khai diễn vở kịch.” Anh trao đổi với họ các thông tin trên sổ ghi chép, nhắc đến đâu thì đánh dấu đến đấy: “Chúng ta đã kiểm tra toàn bộ hồ sơ điện thoại của Valente và vợ chổng Manning. Valente chỉ nhận được một vài cuộc gọi từ văn phòng của Logan Manning trong cái tháng trước khi Maming chết. Cuộc gọi duy nhất Valente nhận được từ căn hộ của Manning là vào một ngày trước khi ông ta mất tích, trong lúc bà Manning vẫn đang ở nhà hát chuẩn bị cho đêm khai diễn.” Anh ngước lên để xem liệu có ai bổ sung gì không. “Chúng ta đã kiểm tra thông tin với người gác cửa ở cả hai tòa nhà, đồng thời tra hỏi những người phục vụ tại mọi nhà hàng và quán rượu mà Valente từng sử dụng thẻ tín dụng trong năm ngoái. Không ai từng thấy họ đi chung với nhau, ngoại trừ tại bữa tiệc vào buổi tối trước khi Manning biến mất. Bây giờ, dĩ nhiên họ không thể tách rời nhau và thường xuyên gọi điện cho nhau.” Quăng cây bút chì lên bàn, anh ngả người trên ghế. “Dựa trên tin nhắn Valente gửi cho bà ta, chúng ta đã biết đêm đó họ chỉ giả vờ không quen biết nhau, nhưng họ giữ liên lạc với nhau bằng cách quái nào chứ? Làm sao hai người có thể liên hệ với nhau, chứ chưa nói gì đến việc lập kế hoạch giết người mà không để lại dấu vết gì? Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào lúc nào, chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi?” Sam đột nhiên cứng đờ người lại. “Anh nói nhà hàng Angelini nằm trên đường nào?” “Đường Great Jones. Cô biết rõ mọi thông tin về nhà hàng đó mà,” anh nhắc cô, cau mày bối rối trước câu hỏi và sự quan tâm đột ngột của cô. “Đúng vậy, nhưng tôi chưa bao giờ đến đó. Địa chỉ nào trên đường Great Jones?” “Con đường chỉ có vài dãy nhà thôi. Có gì đặc biệt đâu chứ?” Sam bật cười khanh khách và đứng lên. “Họ đã biết nhau lâu lắm rồi!” Không nói thêm một lời, cô xoay người đi về phía bàn mình, nơi cô đã bỏ lại hồ sơ về Leigh Manning.