← Quay lại trang sách

Chương 54

Vài phút sau, Sam hân hoan mở tập hồ sơ về Leigh Manning đặt trước mặt McCord và chỉ vào một địa chỉ cũ ở thành phố New York. Để Shrader và Womack cũng hiểu được, cô nói, “Leigh Manning đã chuyển đến đường Great Jones hồi còn học ở đại học New York.”

Liếc nhìn địa chỉ trong hồ sơ, McCord đưa tay vào trong ngăn kéo bàn lấy cuốn danh bạ điện thoại ra.

“Tôi đã kiểm tra rồi,” Sam nói, quay trở lại ghế. “Trong danh bạ có một nhà hàng Angelini và một cửa hàng tạp hóa Angelini, lúc nãy tôi đã gọi đến đó. Cửa hàng tạp hóa vẫn giữ nguyên địa chỉ trong suốt bốn mươi lăm năm nay, và nó chỉ cách địa chỉ cũ của Leigh Manning một dãy nhà. Tôi cũng đã kiểm tra hồ sơ làm việc trước đây của Valente - thỉnh thoảng anh ta làm việc ở cửa hàng tạp hóa này trong cùng khoảng thời gian Leigh Manning sống gần đó.”

Shrader gật đầu tỏ ý tán thưởng với Sam vì phát hiện của cô; rồi anh trở về với công việc. “Chính xác thì cô ta đã sống gần cửa hàng tạp hóa cách đây bao lâu?”

Nghe Sam trả lời, anh ngửa đầu nhìn trần nhà, mắt nheo lại trầm ngâm. “Cho nên lúc cô ta gặp Yalente, anh ta hết hạn tù vì tội ngộ sát...” Trong khoảng im lặng tiếp theo, không ai tìm cách xác nhận lời tuyên bố của anh, vì đến lúc này họ đều quá quen thuộc với tiểu sử của Valente đến nỗi bất cứ ai cũng có thể viết lại được tiểu sử của anh.

“Thử cân nhắc đến một kịch bản khác cho Valente và Leigh Manning và xem liệu nó có thích hợp không nhé,” Shrader nói.

“Valente gặp Leigh Kendall hồi cô ta sống gần cửa hàng tạp hóa nơi anh ta làm việc, rồi họ qua lại với nhau. Lẽ đương nhiên, anh ta kể cho cô ta nghe về cuộc đời mình, và vì Valente là một tên khốn rất lấy làm tự hào về chuyện đó, anh ta đã tiết lộ cả chuyện từng bị tù vì tội ngộ sát. Sau khi cuộc tình kết thúc, cô ta đi theo con đường của mình và kết hôn với Manning, còn Valente đi theo con đường của anh ta. Sau đó Valente và Leigh Manning không gặp nhau nữa. Ý tôi là, ngay từ đầu họ đã không bao giờ thực sự có điểm nào chung, đúng không?”

“Đúng,” Womack nói. “Tiếp tục đi, tôi đồng ý với anh.”

“Mười bốn năm trôi qua,” Shrader tiếp tục. “Cho đến một ngày, Leigh Manning phát hiện cô ta bị chồng phản bội, hoặc phát hiện ra anh ta rửa tiền bất hợp pháp - hay bất cứ chuyện gì khác - và cô ta quyết định tống khứ anh ta, vĩnh viễn. Nào, cô ta sẽ gọi cho ai để hỏi cách thực hiện những chuyện như thế chứ? Người quen nào của cô ta có kinh nghiệm giết người trực tiếp đây?”

“Cô ta sẽ gọi cho người bạn cũ ở đường Great Jones,” Womack lớn tiếng đồng ý.

“Chính xác. Cô ta gọi cho anh ta từ buổng điện thoại công cộng, rồi anh ta đón cô ta bằng xe riêng, và họ nói chuyện ở đó. Họ cũng gặp nhau theo cách đó thêm một vài lần nữa để lên kế hoạch, nhưng tất cả chỉ có thế. Điều đó sẽ giải thích được tại sao chúng ta không moi ra được bẳng chứng nào chứng tỏ họ đang qua lại với nhau - vì họ không hề qua lại với nhau.”

Anh ngừng lại, trán lại hằn nếp nhăn. “Ngẫm lại thì rất có khả năng cô ta không bất ngờ gọi cho Valente về vấn đề của mình. Theo lời thư ký của Manning, một tuần trước khi chết, Manning đang thảo luận một vụ làm ăn với Valente. Có lẽ Manning đã nhắc đến tên Valente với vợ, và chính lúc đó, cô ta nhận ra người bạn cũ này có thể giúp mình loại bỏ Logan. Không quan trọng,” anh nói, lắc lắc cái đầu bự. “Dù sao chăng nữa, vào buổi tối trước khi họ định loại bỏ Logan, Logan đột nhiên rút ra kết luận anh ta có thể gây ấn tượng với nhà đầu tư tiểm năng của mình bằng cách mời Valente đến dự buổi tiệc sang trọng của Leigh. Thư ký của bà Manning - Brenna gì đó – đã nhấn mạnh với tôi rằng đến phút chót, chính Manning đã tự bổ sung Valente vào danh sách khách mời.”

Womack có vẻ bị ấn tượng. “Vì thế Valente đến dự bữa tiệc, nhưng lẽ đương nhiên, anh ta và bà Manning đã cẩn thận giả vờ không biết nhau.” Anh nhìn Sam, lúc này đang cau mày suy nghĩ. “Cô còn gì băn khoăn về giả thuyết này à?”

“Tôi đang nghĩ đến giỏ lê mà anh ta gửi đến bệnh viện cho cô ta,” Sam trả lời. “Tôi cứ đinh ninh rằng anh ta biết cô ta thích ăn lê vào bữa điểm tâm vì họ đã có rất nhiều bữa sáng ấm cúng bên nhau, nhưng rất có khả năng Valente chỉ nhớ đến thói quen mua sắm của cô ta ở cửa hàng tạp hóa của dì anh ta, và trong khoảnh khắc hoài niệm, anh ta đã gửi giỏ lê đến bệnh viện cho cô ta.”

Hài lòng, Shrader hướng về McCord. “Anh nghĩ thế nào, Trung úy?

Điện thoại trên bàn làm việc của McCord reo vang khi Shrader còn chưa kịp kết thúc câu hỏi. McCord nhấc máy, lắng nghe một lát, rồi nói cộc lốc, “Đưa họ vào phòng thấm vấn và bảo họ đợi ở đó.”

Anh gác máy, nói, “Valente và Buchanan đến rồi”; sau đó anh thong thả cân nhắc câu hỏi của Shrader. “Tôi có rất nhiéu băn khoăn về giả thuyết của anh, và nó là thế này: Cảnh sát Liên bang gọi Valente là Người Băng vì anh ta là kẻ thận trọng nhất, lạnh lùng nhất mà họ từng gặp. Theo tôi được biết, anh ta sẽ không giúp đỡ cô bạn gái cũ - hay bất cứ ai khác - trừ phi anh ta được lợi gì đó. Nếu muốn anh ta đồng ý bắn nát óc Logan Manning, và đương dẫu với nguy cơ bị tiêm một liểu thuốc độc hợp pháp vì nỗ lực đó, Leigh Manning phải mời chào một thứ gì đó mà anh ta cực kỳ khao khát.”

Womack lập tức đưa ra một khả năng rất hợp lý: “Có lẽ cô ta mời chào anh ta bằng những đổng tiền bất chính của ông chổng. Tối không nghĩ cô ta thuộc loại người tự tìm cách rửa tiền.”

“Đó là một miếng mồi khá hấp dẫn đối với Valente, nếu nó dính đến cả đống tiền,” McCord đồng ý. “Rõ ràng bà Manning cũng làm cho vụ làm ăn được dễ dàng hơn bằng cách mang chính mình ra làm phần thưởng, vì chắc chắn hiện tại giữa họ đang có mối quan hệ tình dục.”

Căn phòng chìm trong im lặng, và Sam miễn cưỡng lắc đầu. “Rất tiếc, tôi không thể tin dù chỉ chút xíu vào giả thuyết này.”

“Cô nói không thể tin dù chỉ chút xíu nghĩa là sao?” McCord nói giọng sắc lẻm, cau mày nhìn cô. “Nó giải thích những băn khoăn của tôi trong suốt mấy tuần vừa rối về mối quan hệ của họ. Nó hợp lý không thể bắt bẻ vào đâu được.”

“Nhưng chỉ đúng ở một điểm thôi. Nó giải thích được tại sao và bằng cách nào hai kẻ âm mưu có thể giữ bí mật tuyệt đối mối quan hệ của họ trong lúc họ dự định mưu sát Manning. Nhưng nó không giải thích được tại sao họ lại vứt hết mọi sự cẩn trọng, thậm chí trước cả khi xác Manning được phát hiện. Tại sao Valente lại ngu ngốc đến độ dùng trực thăng riêng đưa cô ta đến một nơi mà anh ta biết thừa sẽ nhan nhản cảnh sát? Tại sao bây giờ họ lại phô trương mối quan hệ của mình trong khi lẽ ra họ cần tỏ ra vô tội?”

Sam nói với cả ba người đàn ông, nhưng cô dành câu cuối cùng hướng trực tiếp đến McCord. “Anh nói Valente luôn ‘thận trọng’ nhưng anh ta vẫn đang công khai đến thăm nhà cô ta. Tối qua, anh ta đưa cô ta ra ngoài ăn tối - rất công khai - và sau đó ở nguyên đêm với cô ta, mặc dù anh ta rõ ràng biết mình đang bị theo dõi.” Cô chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. “Tại sao một người thận trọng, lạnh lùng lại hành động liều lĩnh như thế chứ?”

“Dựa theo hiểu biết trực tiếp của tôi về bản chát cơ bản nhất của đàn ông,” McCord nói kèm theo nụ cười nhạo báng, “tôi buộc phải suy đoán rằng Leigh Manning đã dâng chính mình cho Valente như một phần của thỏa thuận, và anh ta cực kỳ sỗt sắng muốn bắt đầu thu thập thù lao.”

“Ý anh là,” Sam mỉm cười, nói lại cho rõ, “anh ta có điểm nóng đối với cô ta ư?”

“Rõ ràng là vậy.”

“Tôi hiểu rồi,” Sam mỉa mai. “Cho nên... rõ ràng ‘Người Băng’ thực ra ‘nóng’ đến nỗi anh ta sẵn sàng chấp nhận nguy cơ bị lĩnh án tử hình để được ở bên cô ta?”

McCord thở dài, nhưng anh không tranh luận. Anh không thể. “Tỏi không nói là Valente không giẽt Logan Manning,” Sam bổ sung, “nhưng tôi đã gặp anh ta, và không cảm thấy anh ta lạnh lùng vô nhân đạo và vô cảm như lời đồn. Tôi đã quan sát anh ta khi anh ta lần đầu tiên nhìn thấy chiếc Mercedes của bà Manning được kéo lên đường. Lúc nhìn thấy nó, anh ta có vẻ hoàn toàn mất bình tĩnh và gần như ngất đến nơi. Tôi còn chứng kiến anh ta bế cô ta trên tay - leo lên con dốc, qua lớp tuyết dày - từ ngôi nhà trên núi ra đến đường cái. Tôi rất hứng thú muốn nghe xem anh nghĩ gì về anh ta,” Sam kết thúc.

McCord liếc nhìn đồng hồ. “Vậy thì đi nói chuyện với anh ta nào, để tôi có thể tự quyết định được.” Anh gọi điện thoại cho thư ký của Holland, thông báo cuộc thẩm vấn sắp bắt đầu; rồi anh đẩy lùi ghế lại.

“Nếu anh muốn biết ý kiến của tôi,” Womack nói khi tất cả đều đứng lên dợm bước về phía phòng thẩm vấn, “thì thanh tra Littleton nghĩ Người Băng rất nóng bỏng.”

Sam nói đùa trong lúc nhặt bút sổ lên, tuy nhiên những điều cô nói đều là thực lòng. “Tôi nghĩ anh ta rất hấp dẫn - theo cách nguy hiểm, không thân thiện.”

Nói xong, cô vô tình nhìn lướt qua McCord, lúc này đang vòng qua bàn tiến về phía cô, và trong một thoáng, cô ngây người trước cặp mắt xanh biếc sắc lẻm như dao. “Thật à?” anh hỏi bằng giọng cố tình tỏ ra tự nhiên, hoàn toàn trái ngược với cảm xúc trong mắt anh.

“Không, không hẳn,” Sam nói không chút do dự... không mấy thành thật... và hoàn toàn không dự tính trước. Choáng váng trước câu trả lời không tự chủ ấy, cô cất bước băng qua phòng trực để đến phòng thẩm vấn, nối gót theo Shrader và Womack, vừa đi vừa cố lý giải xem vừa xảy ra chuyện gì. Vẻ mặt của McCord như thể có lẽ là vì anh nghĩ cô đang thiên vị một kẻ tình nghi - và tệ hơn, một tên tội phạm. Hay có lẽ vì anh ghen. Không, không thể tại ghen tuông được, Sam kết luận. Không đời nào. Không phải McCord. Không thể.

Sau một lúc ngẫm nghĩ phân tích lý do mình phản ứng như thế, Sam đi đến kết luận rằng cô phủ nhận ý kiến mình vừa tuyên bố về Valente có lẽ vì không muốn McCord nghĩ rằng nhận định chuyên nghiệp của cô lại có thể chịu các động từ một người đàn ông, cho dù anh ta có hấp dẫn đến thế nào đi nữa. Hay cũng có thể - và cô không thích khả năng này - vì sự ghen tuông là cảm giác khó chịu, không hề thoải mái, và cô không muốn làm bất cứ điều gì, không bao giờ, khiến cho người đàn ông tuyệt vời đó cảm thấy khó chịu một cách không cần thiết. Nếu đúng vậy, nó cho thấy tình cảm cô dành cho anh rất âu yếm, và thật ra anh quan trọng với cô hơn nhiều so với cô vẫn tưởng. Nhưng anh không như vậy. Cô sẽ không bao giờ ngu ngổc để cho chuyện đó xảy ra.

Đang ở ngay cạnh, McCord thoáng mỉm cười với cô và hạ thấp giọng. “Tôi nghĩ chúng ta đã ổn thỏa vượt qua cuộc cãi cọ đầu tiên giữa hai người yêu nhau, đúng không?”

Sam rẽ quá đột ngột, suýt nữa thì đâm phải tường.

Anh tha cho cô khỏi phải trả lời bằng cách đột ngột chuyển sang vấn đề trước mắt khi họ đến gần phòng thẩm vấn cuối hành lang tiếp theo. “Shrader, anh muốn vào dự thính hay muốn quan sát từ sau cửa kính?”

“Tôi sẽ không tham gia, vậy nên tôi quan sát từ bên ngoài còn hơn. Nhìn từ xa thì tầm nhìn sẽ bao quát hơn.”

Khi thấy Womack nói tương tự, McCord nhìn Sam.

“Tôi muốn ngồi dự thính,” cô nói ngay. “Trong lúc anh ta đang ở đây, tôi rất mong anh sẽ hỏi về mối quan hệ giữa anh ta với bà Manning.”

“Nếu anh ta đến đây để cung cấp cho tôi chứng cớ ngoại phạm vững chắc thì sẽ chẳng ích gì khi hỏi về bà ta, hoặc bất cứ chuyện gì khác, vì anh ta sẽ bảo tôi xéo đi cho khuất mắt. Ông Valente,” McCord tiếp tục bằng giọng cạnh khóe, “không muốn chúng ta ‘tọc mạch’ chuyện riêng của anh ta. Anh ta từng khiến nhiều công tố viên tiểu bang mất không biết bao nhiêu tháng ròng cố ép buộc anh ta cung cấp một số hồ sơ liên quan đẽn một vụ gian lận mà họ đã khởi tố anh ta. Đầu tiên luật sư của anh ta tìm cách trì hoãn, sau đó họ tranh cãi, rồi cuối cùng hai bên phải đưa vụ này lên đến tận Tòa án tối cao của bang New York. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra khi Tòa án tối cao cuối cùng cũng buộc anh ta phải giao tất cả hồ sơ mà đám công tố viên muốn không?”

“Không, có chuyện gì vậy?”

“Những hồ sơ này giải tội cho anh ta hoàn toàn. Valente biết rõ sẽ có kết quả đó. Nếu quả thực hôm nay anh ta có chứng cớ ngoại phạm vững chắc, anh ta sẽ không cung cấp thêm cho tôi chút xíu thông tin bổ sung nào. Thực ra, tôi vẫn không thể tin được anh ta đang dự định tự nguyện cung cấp bất cứ thông tin gì. Đây đích thực là lần đầu tiên đối với anh ta.”