← Quay lại trang sách

Chương 55

Các phòng tra hỏi, thường được gọi là “phòng thẩm vấn”, nằm ở cuối tầng ba, chéo góc với văn phòng McCord, kẹp giữa hai hành lang ngắn tấp nập phía sau tòa nhà. Hành lang phía trước có cửa ra vào mở ra các dãy phòng và những khung cửa sổ lớn bằng kính, người đi qua đi lại có thể nhìn sang phía bên kia và đổng thời người từ bên kia cũng nhìn thông được sang bên này. Hành lang cuối dãy lắp kính một chiều cho các thanh tra và sĩ quan cảnh sát có thế tập hợp để quan sát và lắng nghe tình hình bên trong mỗi phòng mà không bị người trong phòng nhìn thấy.

Thay vì đợi bên trong phòng thẩm vấn theo như đã được chỉ dẫn, Michael Valente và luật sư lại đứng uống cà phê ở hành lang ngoài phòng. Hành động này, Sam rút ra kết luận, chính là một thách thức dù nhỏ nhưng có tính toán cẩn thận nhằm khôn khéo gạt bỏ quyền kiểm soát của McCord.

McCord nhìn nhận hành động này dưới ánh sáng đó và trả đũa bằng cách đi ngang qua cả hai người mà không thèm liếc mắc. Anh mở cửa phòng thẩm vấn, và cáu kỉnh ra lệnh cùng cái hất đầu thô lỗ. “Vào trong đi!”

Shrader và Womack đang rẽ vào hành lang phía sau thì Đại úy Holland cùng bốn người khác băng ngang qua Sam, tất cả đều đi theo cùng một hướng. Sam nhận ra sự xuất hiện tự nguyện của Valente ở phân khu này rõ ràng đã kéo theo cả một đám đông, không biết có bao nhiêu người đã tập hợp ở kia để theo dõi qua tấm kính một chiều.

Cô chờ cho Buchanan và Valente bước vào phòng rồi mới bám theo sau đóng cửa lại.

McCord đi đến phía bên phải cái bàn hình chữ nhật nằm giữa phòng. “Ngồi đi,” anh ra lệnh cho hai đối thủ, hất đầu về phía mấy chiếc ghế bên trái bàn.

Valente thong thả ngồi xuống; sau đó anh cởi cúc áo khoác, ngả người ra trên ghế, và thoải mái gác mắt cá chân phải lên đầu gổi chân trái - một tư thế uể oải cố tình thể hiện sự thiếu tôn trọng của anh đối với chuyện này, và đối với những viên thanh tra đang có mặt ở đây.

McCord xoay ngang ghế, đặt tập giấy vàng vào lòng, liếc nhìn Valence qua vai phải và sốt ruột gõ cán bút chì lên mặt bàn. Chờ đợi.

Sam thầm chụp lại trong đầu một tấm ảnh ghi dấu sự im lặng của hai người đàn ông kèm theo chú thích: “ Nếu không thể thắng thỉ tôi sẽ không chơi ”

Buchanan ngồi xuống, mở cặp tài liệu ra và lên tiếng phá tan sự im lặng căng thẳng, “Chúng tôi tin rằng ông Valente đang là đối tượng tình nghi trong vụ mưu sát Logan Manning.”

Ánh mắt của McCord chuyển sang phía Buchanan, và anh nhún vai. “Chẳng ai buộc tội anh ta hết.”

“Đúng vậy. Thực ra, còn chẳng có ai hỏi han ông ấy. Sao lại thế, Trung úy?”

“Tôi mới là người đặt câu hỏi,” McCord giải thích như thể khiển trách một đứa bé lớp bốn thô lỗ đang tham quan phân khu, “và ông là người đưa ra câu trả lời. Nào, ông đã đòi có cuộc gặp mặt này. Nếu ông có cần nói gì, thì nói đi. Nếu không,” McCord cay độc nói thêm, “cánh cửa nằm ở kia. Xin mời.”

Khuôn mặt quyền quý của Gordon Buchanan vẫn toát lên vẻ bình tĩnh tuyệt đối, nhưng Sam nhận ra cơ hàm căng cứng của Valente bắt đầu hơi co giật. “Xin các vị lưu ý cho,” Buchanan nói bằng giọng nhẹ nhàng vô cảm, “ông Valente không thể là kẻ giết người mà các vị đang tìm kiếm. Đây là lịch trình ghi lại những nơi ông ấy đã có mặt vào ngày chủ nhật, cùng với tên và số điện thoại của các nhân chứng có thể chứng minh sự hiện diện của ông ấy. Nếu đọc lịch trình này, các vị sẽ thấy thân chủ của tôi đã ăn trưa rồi đi xem trận đấu của đội Knicks cùng ba đối tác. Sau trận đấu, họ đến Câu lạc bộ Century bàn bạc công việc cho đến sáu giờ. Lúc chín giờ, ông ấy ăn tối cùng một phụ nữ có tên trong danh sách này tại một nhà hàng công cộng có nhiều người biết đến và nhận ra ông ấy. Lúc một giờ sáng, ông ấy về nhà, thực hiện một vài cuộc gọi đường dài đến vài đối tác ở châu Á. Tài xế, người gác cửa và hóa đơn điện thoại của ông ấy sẽ chứng minh các thông tin sau cùng này.”

McCord với lấy tờ giấy rồi cố tình phớt lờ khi đã cầm nó trong tay. “Tôi nghe nói ông Valente không thích tình nguyện cung cấp thông tin. Thậm chí, có người còn nói rằng ông ấy luôn nỗ lực đặc biệt để không chịu hợp tác. Tôi rất tò mò không biết động cơ nào đã khiến ông ấy hôm nay đến đây và cung cấp thông tin hỗ trợ chúng tôi trong vụ án đặc biệt này.”

Buchanan đóng cặp hổ sơ lại. “Động cơ của thân chủ tôi không phải là việc của anh. Việc của anh là - có lẽ là - tìm ra thủ phạm đích thực đã giết Logan Manning.”

“Cứ giả sử như tôi nói rằng bà Manning chính là đối tượng tình nghi hàng đầu của chúng tôi,” McCord dài giọng nói. “Ông sẽ nói gì về điều này?”

Giọng nói giận dữ của Valente vang lên như tiếng roi quất. “Tôi sẽ nói anh đúng là thằng điên.”

McCord quay phắt đầu về phía Valente, và Sam quan sát hai địch thủ cuối cùng cũng đương đầu trực diện với nhau - một người thợ săn khôn ngoan, một con dã thú nguy hiểm. Họ im lặng một hồi, thầm vây đối phương vào giữa; sau đó người thợ săn mỉm cười. “Tôi có cảm giác anh và bà Manning là những người hoàn toàn xa lạ cho đến tận đêm hai người gặp nhau ở bữa tiệc của bà ấy. Anh có quan tâm trên mức bình thường tới bà ấy không?”

“Thôi ngay chuyện nhảm nhí ấy đi!” Valente đứng dậy, cáu kỉnh nói, đột nhiên toát lên một vẻ duyên dáng uyển chuyển khiến Sam ngay lập tức liên tưởng đến một con báo. “Anh đã cho người giám sát chúng tôi nhiều tuần nay rồi. Anh biết quá rõ cô ấy đã ở cùng tôi suốt đêm qua.”

Buchanan cũng vội vàng đứng lên, khiến Sam có ấn tượng rằng viên luật sư đang lo lắng về hành động tiếp theo của thân chủ mình, nhưng McCord lại chuyển sang đòn tẩn công khác. “Anh biết bà ấy lâu lắm rồi, đúng không? Chính xác là từ mười bốn năm trước.”

“Anh vừa đoán ra chuyện đó đấy à?” Valente lắc đầu như thể không thể tin nổi kẻ ngu ngốc mà anh đang phải đối phó: rồi anh bỏ đi, Buchanan theo sát gót.

Mất một lúc, McCord nhìn chằm chằm theo bóng họ, quai hàm bạnh ra trong nỗi tức giận không thể giải thích được; sau đó anh nói khẽ, như tự nhủ với chính mình, “ Chó thật! Anh ta đã định nói chuyện ...”

Anh liếc nhìn Sam và nói bằng giọng giận dữ bực bội với chính mình, “Lẽ ra tôi phải tự mình đánh giá anh ta, nhưng tôi cứ đinh ninh mình đã biết hết mọi thông tin cần thiết thông qua hồ sơ của anh ta, vì vậy ngay từ đầu tôi đã dồn anh ta vào chân tường. Tôi đã cho anh ta thấy tôi cứng rắn đến mức nào, vậy nên anh ta buộc phải tỏ rõ anh ta không thèm quan tâm. Cô nói đúng, Sam. Người Băng có một điểm nóng - không, anh ta có điểm yếu khi liên quan đến Leigh Manning. Giá tôi không gay gắt quá với anh ta, giá tôi chơi thẳng thắn hơn với anh ta, có lẽ anh ta sẽ kể cho tôi nghe chuyện gì đó mà tôi cần biết. Anh ta sẽ không bao giờ trao cho chúng ta cơ hội khác...”

Vội vàng đứng bật dậy, Sam chạy ra cửa.

“Cô đi đâu vậy?”

“Cố gắng chơi thẳng thắn với anh ta!” cô nói với lại sau lưng trong lúc chạy về hướng hành lang phía sau tới tận chân cầu thang. Cô chạy băng qua làm cho Đại úy Holland và nhóm người của anh, lúc này vẫn đang đứng cạnh tấm kính một chiều thảo luận về cuộc viếng thăm của Valente, phải giật mình. Cầu mong sao thang máy sẽ chật chội và chậm chạp như thường lệ, cô đóng sầm cánh cửa cầu thang nặng trịch và chạy hết tốc lực qua hai nhịp cầu thang, bước chân nện thình thịch, trái tim hầu như đập theo cùng một nhịp.