← Quay lại trang sách

Chương 56

Y như thường lệ, tầng một đông nghịt nào cảnh sát mặc đồng phục, nào dân thường, nào luật sư tỏa ra đủ mọi hướng, nhưng không hề có bóng dáng của Valente và Buchanan. Sam chạy hết tốc lực đến cửa chính, đẩy một cánh cửa ra và nhìn thấy hai người đang rảo bước xuống thềm tiến về phía chiếc limousine Mercedes đen đang áp sát vào lề. “Ông Valente!” cô la to.

Cả hai người đàn ông quay lại, nhìn cô chạy tới gần, Buchanan cau mày ngạc nhiên, Valente toát lên vẻ hoài nghi gay gắt.

Những hạt tuyết quay cuồng giữa không trung trong lúc Sam vòng tay quanh người, cố gắng kiểm soát một tình huống mà cô hoàn toàn không chuẩn bị trước và cũng chẳng ăn mặc cho phù hợp. “Ông Valente,” Sam lên tiếng, “có một số câu hỏi, tôi muốn...”

Buchanan ngắt lời cô, giọng ông lạnh lẽo y như cơn gió mùa đông đang xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh cắt vào da thịt cô. “Cô đã có cơ hội hỏi han trên tầng rồi, thanh tra. Cho dù cô đang nghĩ gì đi chăng nữa thì đây cũng không phải nơi thích hợp.”

Sam phớt lờ viên luật sư giận dữ và nỗ lực hết sức tìm cách thu hút sự chú ý từ vị khách hàng hoài nghi của ông ta. Cố “chơi thẳng thắn”, cô thành thực nói, “Ông Valente, tuy tôi chỉ thuộc về nhóm thiểu số, nhưng tôi chưa bao giờ tin rằng ông hay bà Manning đã giết chổng bà ấy.”

“Nếu đây là màn biểu diễn cớm tốt, cớm tồi,” Valente nói, “thì cô diễn rất tệ đấy.”

“Hãy cho tôi thời gian, tôi chỉ là người mới vào nghề,” Sam run run, chua chát nói, và cô có cảm giác vẻ mặt lạnh lùng của anh thoáng dịu lại. Bằng giọng nói chân thành vô tội toát lên vẻ bối rối ngây thơ, Sam cố lách qua vết rạn trên bức tường kháng cự của anh. “Tôi mới làm thanh tra được vài tuần, vì thế có lẽ tôi làm thế này là hoàn toàn sai lầm, nhưng nếu ông có thể giải thích với tôi một chuyện, thì có lẽ tôi có thể giúp...”

“Tôi xin nhắc lại, thanh tra... vỉa hè này không phải nơi để cô chất vấn thân chủ của tôi,” Buchanan giận dữ cảnh cáo. Rỗi ông nói thêm với Valente, “Chúng ta sắp trễ rồi.” Tài xế đang đứng phía đuôi xe limousine, và anh mở cửa ngay khi Buchanan quay về phía mình.

Viên luật sư ngồi vào trong xe và Valente xoay người làm theo, nhưng Sam vẫn bám dính lấy anh. “Ông Valente, tại sao ông và bà Manning lại giả vờ không quen biết nhau?”

“Tôi chưa bao giờ giả vờ bất cứ điều gì như thế,” Valente nói dứt khoát rồi ngồi vào ghế sau.

Nhớ lại thái độ của anh đối với Leigh Manning khi Sam nhìn thấy họ ở bên nhau, cô nhận ra quả đúng như thế thật. Cô chồm người vào xe để tài xế không thể đóng cửa, và, vừa run lập cập cô vừa cố nói lý lẽ với Valente một lần cuối. “Đúng thế, ông không làm thế... nhưng bà Manning đã giả vờ, và chính vì vậy chúng tôi mới nảy sinh nghi ngờ. Nếu ông thật tâm muốn chúng tôi chuyển mối nghi ngờ sang hướng khác, vậy thì ông cần trả lời câu hỏi của tôi. Ông có muốn chuyển sự tìm kiếm sang hướng khác...” Cô định nói “thay vì tập trung vào ông và bà Manning”; nhưng rồi cô tấn công vào sự nhạy cảm của anh trong các vấn đề liên quan tới Leigh Manning: “... hướng khác, thay vì tập trung vào bà Manning không?”

Anh do dự, rồi trước sự vui sướng bất ngờ của Sam, anh cáu kỉnh nói, “Vào xe đi.”

Sam lên xe, và tài xế đóng cửa lại. “Cảm ơn ông,” cô nói, chà xát cánh tay và cố ngăn hàm răng đánh lập cập. Cô định lên tiếng hỏi, nhưng giật mình sửng sốt khi thấy chiếc limo lăn bánh rời khỏi lề đường.

“Tôi bị muộn một cuộc hẹn ở trung tâm thành phố,” Valente nói, cộc lốc. “Cô có muốn ra ngoài không?” anh thách thức. “Hay cô muốn đi theo?”

Sam nhận ra vẻ mỉa mai ẩn giấu trong câu hỏi cuối cùng đó, và cô loại bỏ mấy câu trả lời lém lỉnh đang nảy ra trong đầu. Dựa vào bản năng, cô ý thức được mình không nên đấu khẩu với anh cho dù ở bất cứ cấp bậc nào, vì cô có cảm giác Michael Valente là một đối thủ đáng gờm hơn nhiều so với đồn đại. Cô do dự, băn khoăn không biết liệu có nên tiết lộ bất cứ thông tin gì về tin nhắn anh viết cho Leigh Manning gửi kèm giỏ lê không: rồi cô quyết định đánh liều. Nếu anh có chứng cớ ngoại phạm, tờ tin nhắn sẽ không giúp được gì cho McCord. Cho dù chứng cớ ngoại phạm của anh không vững chắc, Buchanan cũng sẽ biết về chuyện tờ giấy nhắn này dưới luật phát hiện.

“Tôi đang đợi đấy, thanh tra,” Valente sốt ruột nói.

Sam quyết định chọn thái độ chân thành tuyệt đối một khi anh đã cho phép - và đồng thời chọn sự nghiệp mới một khi cô đã đưa ra những quyết định sai lầm. “Khi bà Manning vẫn đang nằm trong bệnh viện,” cô giải thích, “thanh tra Shrader tình cờ phát hiện ra một tin nhắn điện thoại từ ông, anh ấy bèn hỏi bà ấy có biết ông không. Bà ấy đã nói dối là mới gặp ông lần đầu tiên ở buổi tiệc của bà ấy, cách đó vài đêm. Ông có biết tại sao bà ấy lại nói dối không?”

“Cô ấy không nói dối,” anh phản bác.

Sam bắt đầu thấy không còn tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của McCord rằng Yalente đã “sẵn sàng nói”. Cô nhìn anh, nghiên cứu khuôn mặt kín như bưng của anh. “Ông biết bà Manning được bao lâu rồi?”

“Mười bốn năm.”

Sam thở phào nhẹ nhõm. Ít ra đây cũng là câu trả lời thành thật, nhưng cô không hài lòng với cách có được nó. Cẩn thận xóa sạch mọi sắc thái đối đầu trong giọng, cô khẽ nói, “Nếu ông có thể cố gắng rũ bỏ được thái độ bực bội dễ hiểu để trả lời những câu hỏi rất cá nhân của tôi - và trả lời một cách đầy đủ - tôi sẽ cố gắng hỏi những câu tối thiểu. Và thậm chí tôi sẵn sàng trả lời các câu hỏi của ông. Được chứ?”

Mặc dù không chấp nhận bất kỳ “thỏa thuận” nào như thế với cô, ít ra anh cũng giải thích câu trả lời cuối cùng của anh. “Cô ấy không nhận ra tôi khi gặp tôi ở buổi tiệc vì chúng tôi đã không gặp nhau mười bốn năm rồi. Hồi xưa, lúc cô ấy biết tôi, tôi đã để râu.”

“Ý ông là thậm chí bà ấy không nhận ra tên ông ư?” Sam hỏi giọng hoài nghi.

“Cô ấy biết tôi dưới tên gọi khác.”

“Đó có phải là ‘Falco’ hay ‘Nipote’ không?” cô hối thúc, quan sát phản ứng của anh.

Phản ứng của anh là một tiếng cười mỉa mai cụt lủn. “Các người đã lấy lá thư tôi gửi cô ấy kèm giỏ lê,” anh nói, lắc đầu ghê tởm. “Thật không tin nổi.”

Dù không cần thiết nhưng Sam vẫn nói, miễn cưỡng thừa nhận cô đang giữ lá thư, “Tại sao ông có thể rút ra kết luận về lá thư dựa trên điều tôi vừa hỏi ông thế?”

“Cô thử đoán đi, thanh tra.”

“Không, thế này chẳng hiệu quả gì cả,” Sam nói bằng giọng cam chịu nhưng kiên quyết. “Thay vào đó chúng ta hãy giải thích cùng nhau được không?” Cô chờ anh đồng ý trước. Thay vào đó, anh nhướng mày nhìn cô trong sự im lặng mập mờ, vì vậy Sam đành đánh liều được ăn cả ngã về không và đưa ra lời giải thích của cô. Cô lý giải lý do ban đầu cô để ý đến giỏ lê rồi kể lại chính xác cách cô phát hiện và đọc được tờ giấy nhắn của anh. Kể xong, Sam cố tình dừng lại, để nhấn mạnh vào lời bình luận kế tiếp của cô. “Ông Valente, ông có nhớ ông đã viết gì trong lá thư đó không?”

Anh bình thản gật đầu, nhưng sự ám chỉ về câu từ anh đã viết - và suy luận đương nhiên của cảnh sát dựa trên chúng - đã tác động đến anh, vì có thể mơ hồ nhận ra vẻ mặt anh trở nên ít để phòng và ít xa cách hơn bao giờ hết.

Sam bất giác hơi mỉm cười. “Làm sao ông kết luận được tôi đã tìm ra lá thư khi tôi nhắc đến hai cái tên đó vậy?”

Anh do dự một lát; sau đó anh miễn cưỡng trả lời cô. “Tôi cố ý viết những cái tên đó trong thư vì ngày xưa, Leigh chỉ biết về tôi qua cái tên đó. Bây giờ cô cứ tự hỏi bản thân xem,” anh ra lệnh. “Cô nghĩ tôi có cần phải đưa thêm thông tin xác định danh tính của mình trên lá thư in sẵn tên tôi không nếu cô ấy đã biết Michael Valence là ai?”

Sam lắc đầu. “Không,” cô nói, rồi cô thăm dò sâu hơn. “Thế khi nào thì bà Manning nhận ra ông là người bạn cũ ‘Falco Nipote’ của bà ấy vậy?”

Ánh cười thấp thoáng đột ngột sáng lên trong đôi mắt vàng và chạm vào khóe miệng anh, nhất thời làm nét mặt anh mềm hẳn lại khiến Sam phải nín thở trước sự biến đổi. “Có phải tôi vừa nói câu gì buồn cười lắm không?” cô đánh bạo hỏi, cố duy trì phương pháp tiếp cận bình tĩnh, thận trọng.

Anh nghiêng nghiêng chậm rãi gật đầu, nét cười vẫn đọng trong đôi mắt, nhưng anh vẫn duy trì sự im lặng đến bực bội.

“Thôi xin ông...” cô buột miệng nói đùa.

Lớp băng giá bao quanh anh tan thêm chút nữa trước lời khẩn nài đùa giỡn của cô và quả thực đã giải thích cho cô. “ Falco trong tiếng Ý là ‘diều hâu’, cũng là biệt danh hồi xưa của tôi. Đó chính là cái tên mà Leigh nghe thấy người khác gọi tôi.”

“Còn Nipote,” Sam nhấn mạnh. “Trong tiếng Ý là...?”

“Cháu trai.”

Mắt Sam mở to bối rối. “Chúng tôi cũng nghe nói vậy khi trao đổi với những người thông thạo tiếng Ý, nhưng chúng tôi nghĩ ắt hẳn nó mang ý nghĩa khác giữa ông và bà Manning. Tại sao bà ấy lại biết về ông như ‘cháu trai’ vậy?” Sam ý thức được câu trả lời khi còn chưa kết thúc câu hỏi, nhưng vẫn chờ anh xác nhận.

“Leigh thường nghe dì tôi gọi tôi như thế, và cô ấy cho rằng đó là tên tôi.”

“Vậy ra ông bà không biết rõ nhau à?”

“Chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau.”

“Tôi hiểu rổi.” Sam nhớ lại câu hỏi quan trọng đã đưa cô bước vào con đường bất ngờ này, đến giờ nó vẫn chưa được trả lời. “Khi nào thì bà Manning nhận ra ông chính là người bạn cũ sống trên đường Great Jones vậy?” cô hỏi khi chiếc xe tấp vào góc đường Park giao với đường 48.

“Vào buổi tối cô ấy biết tin chồng cô ấy chết. Tôi đến gặp cô ấy vì muốn nói rõ tôi là ai và xem cô ấy có khỏe không.”

“Tối đó, lúc chúng tôi đến nói chuyện với bà ấy thì ông vẫn dang ở đó phải không?” Sam hỏi khi người tài xế xuống xe ra mở cửa sau chiếc limo. Thỏa thuận ngừng bắn mong manh giữa cô và anh sụp đổ ngay khi cô cất lên câu hỏi đó, vì anh nhận ra cô không còn hoàn toàn thẳng thắng với anh nữa.

“Cô biết thừa tôi vẫn còn ở đó,” anh phản kích, sau đó anh quả quyết hất đầu về phía cánh cửa xe để mở và cộc cằn nói, “chúng ta phải xuống xe rồi.”

Không còn lựa chọn nào khác, Sam đành xuống xe, và cả hai người đàn ông đi theo cô lên vỉa hè rồi bỏ cô lại đó. Valente dừng lại nói gì đó với tài xế rồi bước theo Buchanan, cả hai đều cầm theo cặp hồ sơ. Sam vòng ra đằng sau chiếc limo, hai tay ôm quanh người, ngóng cổ đón taxi; rồi cô quay lại nhìn xem Valente và Buchanan đang đi đâu. Cô không có áo khoác cũng chẳng mang theo ví nên không có tiền đi taxi, nhưng cô có thể trả tiền khi đã quay về phân khu.

Valente và Buchanan đi vào một tòa nhà đồ sộ choán cả khúc đường, và trong cơn bốc đồng, Sam quyết định bám theo. “Cô đi đâu vậy?” tài xế của Valente kêu to khi cô chạy ngang qua anh. “Ông Valente bảo tôi đưa cô trở lại phân khu...”

“Đợi ở đây hoặc đánh xe một vòng đi,” Sam nói với lại. “Tôi quên hỏi ông ấy một chuyện,” cô nói dối.

Cô chạy vào tòa nhà ngay khi cánh cửa thang máy đóng lại đằng sau Valente và viên luật sư của anh. Bước lùi lại, Sam dõi mắt theo ánh đèn trên thang máy chớp nháy khi đi qua mỗi tầng, rồi nó chuyển sang đèn xanh ở tầng mười sáu.

Giữa hai buổng thang máy có để sơ đồ tòa nhà, vậy là cô quét mắt nhìn danh sách tên những văn phòng nằm trên tầng mười sáu. Chỉ có bốn cái tên, chứng tỏ các văn phòng này đều rất rộng. “Knightsbridge, phòng phụ sản”; “Truman và Horn, kế toán có chứng chỉ”; “Aldenberry, Smith và Cromwell”, một công ty luật rất nổi tiếng. Sam cười thầm loại bác sĩ khoa sản ra ngoài nghi vấn. Lúc nãy, khi Valente và McCord đứng cạnh nhau trong phòng thẩm vấn, bầu không khí rạn nứt tanh tách bởi chất nam tính đậm đặc cùng bản năng của tên sát thủ, Dứt khoát không phải bác sĩ khoa sản rồi. Anh họ của Valente xử lý mọi vấn đề tài chính cho anh, và Valente đã được đại diện bởi một trong những công ty luật uy tín nhất New York, vì vậy cô loại bỏ hai hãng khác. Dãy văn phòng thứ tư trên tầng mười sáu thuộc về một công ty tên là Interquest Inc.

Sam đi đến bàn tiếp tân, chỉ vào phù hiệu móc trên sợi dây đeo quanh cổ và nói với người bảo vệ. “Anh có thể kể gì về Interquest?”

“Không nhiều lắm, thưa thanh tra. Tôi chỉ biết họ là một hãng thám tử tư đặt trụ sở ở tầng mười sáu, và chắc chắn giá cả cao ngất trời, vì ở trên đó họ sở hữu nguyên một dãy văn phòng mà cô sẽ không thể nào tin nổi đâu.”

“Cám ơn anh rất nhiều,” cô trả lời, liếc nhìn thẻ tên của anh ta, Leon.

Mải mê suy nghĩ, Sam hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ chiếc limousine của Valente, nhìn chằm chằm vào làn sóng khách bộ hành đang vội vã qua lại trên vỉa hè, ai nấy đều cúi đầu rảo bước giữa trời gió, băng qua dòng người tất bật trong giờ ăn trưa.

Vì Valente và Buchanan đã đề nghị tổ chức gặp mặt tại phân khu để thảo luận về vụ án mạng của Manning, rồi sau đó trực tiếp đến một hãng thám tử tư, Sam có một linh cảm mạnh mẽ rằng Valente đã tự thuê thám tử hòng cố gắng tìm ra kẻ đã giết Logan Manning. Một hành động quả là kỳ quặc nếu người đàn ông này tin rằng người phụ nữ anh ta yêu đã làm chuyện đó. Nếu không phải vậy thì hẳn là luật sư của Valente đang tìm kiếm những kẻ tình nghi khả thi khác nhằm đánh lạc hướng McCord bây giờ - hoặc để sau này đưa họ đến trước tòa hòng tung hỏa mù khiến bổi thẩm đoàn tin rằng ngoài bà Manning ra vẫn còn những người khác có động cơ và cơ hội giết Logan Manning.

Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp chứng cớ ngoại phạm của Valente đã được xác thực và loại bỏ anh ta ra khỏi danh sách tình nghi. Cho dù chúng được xác thực, vẫn có khả năng Valente thuê người khác giết Manning.

Sam thở dài. Khả năng này chắc chắn có thể xảy ra và thậm chí hoàn toàn có thể tin được. Điều không thể tin được là Valente đã thực sự chu đáo cử người đưa cô quay về trong chiếc xe limo xinh đẹp ấm áp của anh.

Trên tầng mười sáu, Michael đứng ở cửa sổ, uể oải nhìn theo chiếc xe của anh đang chậm chạp len qua dòng xe cộ, chở theo Sam Littleton. “Littleton đã theo chúng ta vào tòa nhà,” anh nói với Buchanan.

Người sáng lập ra Interquest, Stephen Wallbrecht, đi vào văn phòng đúng lúc nghe được lời nhận xét của Michael. “Samantha K. Littleton...” ông cung cấp thông tin, “là thành viên trẻ tuổi nhất và ít kinh nghiệm nhất trong nhóm điều tra vụ mưu sát Manning.”