Chương 57
Wallbrecht vốn là người rất năng động, dáng cao gầy, mái tóc đang thưa dần, đôi mắt xám nhạt thông minh sắc sảo, ở ông toát lên vẻ hiệu quả và năng lượng không giới hạn.
“Xin lỗi đã bắt anh phải chờ đợi, Michael,” ông nói, bắt tay anh rồi đến Buchana. Ông ngồi xuống đằng sau bàn, lấy mấy tập hồ sơ ra khỏi ngăn kéo cuối cùng bên tay phải. “Như thường lệ, tôi muốn bắt đầu bằng những đánh giá sơ bộ về đối thủ của chúng ta.” Vừa nói ông vừa trao cho hai vị khách mỗi người một xấp hồ sơ và đặt xấp thứ ba trên bàn khi cần tham khảo. “Hai anh chắc đã biết nhóm điều tra vụ Manning bao gồm bốn thành viên.”
Ông nói riêng với Michael, “Anh vừa nhắc đến Samantha Littleton, vì vậy chúng ta sẽ bắt đầu với cô ấy trước. Cô ấy ba mươi ba tuổi, vừa lấy phù hiệu vàng được hơn một tháng. Theo thông tin tôi thu thập được, mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng rõ ràng cô ấy đã bù đắp bằng trí thông minh thuần khiết và bản năng gan góc. Nếu định chọc tức cô ấy thì tốt nhất anh nên đảm bảo mình đã có phòng bị,” ông dí dỏm nói thêm. “Cô ấy là tay thiện xạ và từ thời trẻ đã lấy được đai đen karate rồi. Cha cô ấy,” ông nói thêm một cách đầy ý tứ, “là Ethan Littleton.”
“Huấn luyện viên bóng bầu dục ư?” Buchanan hỏi. Khi Wallbrecht gật đầu, Buchanan nói, “Vậy cô ta là em gái Brian và Tom Littleton à?”
“Lại đúng nữa... một gia đình với hai cầu thủ giành cúp Heisman và một huấn luyện viên huyền thoại. Trong bốn người anh còn lại, hiaa người là huấn luyện viên bóng bầu dục ở trường trung học, một người vẫn đang chơi cho đội bóng chày hạng dưới, và người cuối cùng sở hữu một phòng tập thể dục ở ngay New York này. Samantha là út trong gia đình bảy người con, và theo một số bạn bè của gia đình, cánh con trai sở hữu toàn bộ cơ bắp, còn cô ấy chiếm hầu hết trí thông minh. Sau khi cha cô ấy qua đời, mẹ cô ấy đã tái hôn.”
Ông ngừng lại nhằm tạo hiệu ứng, rồi thả một quả bom nhỏ. “Cha dượng của thanh trai Littleton là Thượng nghị sĩ Hollenbeck.”
“Giá tôi biết thông tin này sớm hơn,” Buchanan buồn bã nói. “Tôi có thể bớt xúc phạm cô ấy. Hollenbeck và tôi cùng thuộc một ủy ban, và chúng tôi có nhiều bạn bè chung.”
Điện thoại của Wallbrecht reo vang, ông liền với tay qua bàn nhấn nút mắt. Không bình luận về nhận xét của Buchanan, ông nói, “Khi Samantha làm thanh tra và tuyên bố muốn tham gia Đội Trọng án, Thượng nghị sĩ đã tác động để đưa cô ấy vào phân khu an toàn nhất Manhattan, Phân khu 18. Tôi nghe nói ‘thỏa thuận ngọt ngào’ nho nhỏ này đã được tiến hành giữa Thượng nghị sĩ và Đại úy Holland, còn thanh tra Littleton không biết gì hết. Cô ấy không gần gũi cha dượng lắm, có lẽ vì ông ấy cũng độc đoán như cha và các anh của cô ấy. À này, câu vừa rồi là một tin đồn chưa được xác nhận mà tôi thu thập cho anh, không hẳn đã đúng đâu nhé.”
Buchanan mở hồ sơ về cô, và Wallbrecht lịch sự đợi luật sư đọc xong rồi mới chuyển sang thành viên kế tiếp của nhóm điều tra. “Malcom Shrader là thanh tra giàu kinh nghiệm có tỷ lệ bắt giữ quy án cao nhất trong toàn ban. Anh ta thông minh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, cho nên đừng bao giờ đánh giá thấp anh ta. Nghe đồn anh ta đã nổi điên lên khi bị phân làm đồng sự tạm thời với Littleton, nhưng bây giờ anh ta lại ủng hộ cô ấy hoàn toàn, cho nên lời khuyên của tôi cho cả hai anh là cũng đừng đánh giá thấp Littleton.”
Vì không ai mở hồ sơ của Shrader, Wallbrecht chuyển sang Womack. “Thanh tra Womack không thông minh như Shrader, nhưng anh ta là người thạo việc. Anh ta siêng năng và rất cẩn thận. Hiện tại thì đây là tất cả thông tin các anh cần biết về anh ta.”
Ông ngừng lại, chờ nghe câu hỏi, và khi không thấy ai lên tiếng ông nói, “Giờ chúng ta nói đến Mitchell McCord, và, thưa quý ông, đây mới là thử thách thú vị nhất của chúng ta.” Ngả người trên ghế, ông chuyển ánh mắt sang Michael nói thẳng thừng, “Theo nguồn tin của tôi, Cảnh sát trưởng Trumanti đã đích thân chọn McCord và giao cho anh ta một nhiệm vụ duy nhất: đóng đinh anh vào vụ án mạng Manning, hoặc vào bất cứ chuyện gì khác có khả năng lộ ra trong quá trình McCord điều tra.”
“Trumanti nên chọn một kẻ hiểu rõ hơn về nhiệm vụ của mình,” Michael giận dữ nói, “vì gã khốn mà ông ta chọn không nhắm vào tôi; hắn ta đang cố nhắm vào Leigh Manning.”
Wallbrecht xoay tròn cây bút giữa các ngón tay, hiếu kỳ quan sát khuôn mặt Michael Valente; rồi ông đưa ra nhận xét riêng về McCord.” Mitchell McCord là quả tên lửa Sidewinder mang trí tuệ cao siêu và bằng Tiến sĩ về tâm lý tội phạm,” ông tranh luận. “Nếu Mack kết luận anh là kẻ có tội, anh ta sẽ khóa chặt anh lại, bám dính lấy anh, và dù anh có làm gì thì cũng không thể rũ bỏ hay đánh lạc hướng anh ta được. Anh ta sẽ siết chặt khoảng cách... và anh ta sẽ hạ bệ anh.”
Wallbrecht chờ phản ứng dành cho nhận xét này, nhưng chẳng có gì hết. Hơi mỉm cười, ông thừa nhận, “Tuy nhiên anh nói đúng... Trumanti đã chọn sai người cho công việc này. Anh không thể đẩy Mack theo đuổi sai mục tiêu và bắt anh ta bám dính lấy nó nhằm phục vụ mục đích riêng của anh. Nếu cố làm thế, anh sẽ chỉ nhận được một đống hậu quả đáng xấu hổ, vì Mack sẽ không chỉ tự mình đeo đuổi đúng mục tiêu mà anh ta còn hạ gục hắn rồi sau đó sẽ săn đuổi anh. Và,” ông vừa nói nốt câu vừa cười khúc khích với Buchanan, “chính vì vậy nên Mitchell McCord không phải ứng cử viên cho công việc của Trumanti. Anh ta là thanh tra giỏi nhất trong lịch sử của Sở Cảnh sát New York, nhưng anh ta sẽ không tham gia trò chơi chính trị, và sẽ không bợ đít ai cả.
“Tôi đang cố gắng dụ dỗ Mack qua đây làm đồng sự với khoản lương kếch sù, nhưng mỗi lần anh ta sẵn sàng nộp đơn từ chức, ai đó ở ban lạ trao cho anh ta một vụ án khiến anh ta không sao kháng cự nổi. “Wallbrecht hếch cằm nhìn Michael. “Lần này, vụ án không cưỡng nổi là... về anh.”
Kết thúc việc xem xét những nhân vật chủ yếu tham gia vụ án, Wallbrecht nói, “Ngoài những chuyện đó, tất cả những gì tôi có thể cho anh biết ngay bây giờ là điện thoại của anh đã bị theo dõi và anh đang bị bám đuôi, mà chuyện này anh cũng đã biết rồi. Bà Manning có đuôi nhưng chưa bị gắn máy nghe trộm. Nào, giờ thì cho tôi biết anh muốn tôi làm gì tiếp theo đây.”
“Tôi muốn anh tìm ra kẻ đã giết Logan Manning. Cho dù đó là ai thì hắn cũng đang nhởn nhơ ngoài kia, trong khi người vợ góa bụa của anh ta thậm chí chẳng thể ăn trong một nhà hàng mà không bị mọi người bàn tán. Hơn nữa, cô ấy có kẻ bám đuôi. Gordon sẽ trao đổi chi tiết với anh. Cho dù hắn ta có liên quan đến cái chết của Manning hay không thì tôi vẫn muốn anh tìm ra hắn ta và tống hắn ra khỏi đường để cô ấy không cần phải lo lắng về hắn ta nữa.”
Wallbrecht ngả người trên ghế và kinh ngạc nhìn anh không chớp mắt. “Thì ra là vậy sao?” ông nói nhẹ nhàng. “Anh không quan tâm đến việc bảo vệ bản thân... bà Manning mới là người anh muốn bảo vệ ư?”
“Chính xác đấy,” Michael nói thẳng thừng. Mở cặp hồ sơ, anh ném đống giấy tờ vào; sau đó anh đóng cặp và khóa lại.
Wallbrecht lôi một tờ giấy từ cái khay trên bàn làm việc rồi giơ bút sẵn sàng ghi chép. “Được rồi, anh có thể cung cấp cho chúng tôi thông tin hữu ích về Manning không?”
“Rất ít, nhưng anh đã có hồ sơ về anh ta rồi. Anh ta muốn làm ăn với tôi, và theo lệ thường, tôi không chỉ yêu cầu anh ta đưa bản kê khai tài chính mà còn cử người của anh kiểm tra anh ta. Cứ xem lại bản báo cáo anh đã đưa cho tôi mà tìm xem tình hình tài chính của anh ta có bất thường không.”
Cây bút của Wallbrecht đứng yên. “Có lẽ tôi nên bắt đầu tìm người chồng hay gã bạn trai giận dữ của một trong những phụ nữ đã lên giường với anh ta. Tại sao thay vào đó lại là tình hình tài chính của anh ta vậy?”
“Có vài lý do,” Michael trả lời, đứng lên. “Tôi đã ném bản kê khai tài chính của anh ta đi rồi, nhưng theo tôi nhớ thì có vẻ anh ta không có khả năng thanh toán như tôi kỳ vọng, xét theo những gì tôi không biết về lối sống toàn diện của anh ta.”
Wallbrecht ghi nhanh phần lưu ý. “Còn gì nữa không?”
“Vào cái đêm trước khi biến mất anh ta đã tặng vợ một sợi dây chuyền hồng ngọc và kim cương đáng giá hai trăm năm mươi ngàn đô la đựng trong một chiếc hộp của Tiffany. Tất nhiên, sau này cô ấy đã quyết định sẽ không giữ nó, nhưng khi tìm cách trả sợi dây chuyền cho cửa hàng Tiffany, thư ký của cô ấy được biết đây không phải là sản phẩm của cửa hàng. Đến khi tìm giấy biên nhận ccủa người bán thì cả hai lại cahửng tìm được gì – không có tờ séc nào ghi lại khoản này, không có biên nhận thẻ tín dụng, hóa đơn cũng không – không gì cả.”
Vẻ mặt Wallbrecht trở nên đậm nét hoài nghi. “Anh ta trả bằng tiền mặt ư?”
“Rõ ràng là vậy. Còn một chuyện nữa – trong vài lần gặp mặt ít ỏi của chúng tôi, có lần anh ta từng khoe khoang anh ta biết một cách chuyển tiền thông minh ra nước ngoài ngay từ Mỹ mà không thu hút sự chú ý của Sở Thuế vụ. Anh ta không nói trắng ra mình đang làm thế, nhưng rất có khả năng này. Nếu anh ta đang rửa những đồng tiền bất chính, vậy thì rất có thể kẻ giết anh ta muốn chiếm một phần số tiền này.” Anh lắc đầu ghê tởm, nhún vai khoác áo choàng vào. “Sau vài ngày Manning không xuất hiện, tôi đã biết anh ta không còn sống nữa. Ngoài chuyện chuyển tiền ra nước ngoài, anh ta còn nhắc đến việc đã mua súng.”
Wallbrecht đặt bút xuống, sững sờ nhìn Michael. “Tại sao anh ta lại nói với một người hoàn toàn xa lạ về cc anh ta sở hữu súng và biết cách gian lận chuyển tiền ra nước ngoài?”
“Vì anh ta nghĩ tôi sẽ quan tâm và sẽ bị ấn tượng,” Michael nói, nhấc cặp hồ sơ trên ghế. “Suy cho cùng, tôi đã từng ngồi tù và luôn giành chiến thắng trước tòa. “Dợm bước rời khỏi đó, anh gật đầu với Buchanan, viên luật sư sẽ bắt taxi trở về văn phòng; sau đó anh nhìn Wallbrecht và nói, “Tôi không quan tâm đến chuyện anh phải sử dụng bao nhiêu người hay giá cả thế nào; chỉ cần tìm cho ra kẻ đã giết tên đểu cáng đó.”
Anh bước ra cửa; sau đó dừng lại và xoay người, tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa. “Còn một chuyện nữa,” anh thông báo với Wallbrecht. “Tôi muốn anh nhắn lại với McCord là nếu trước mặt tôi mà hắn còn dám gán tên Leigh Manning vào vụ giết người này thì tôi sẽ kéo hắn ta xuống đấy, và cả thành phố New York này cũng không đủ cảnh sát để chặn được tôi đâu.”
Khi anh bỏ đi, Wallbrecht và Buchanan im lặng nhìn nhau choáng váng. Cuối cùng Wallbrecht nói, “Thật không thể tin nổi. Chính người này đã từng nhún vai khi bang New York khởi tố anh ta vì sáu tội gian lận.”
Khi anh bỏ đi, Wallbrecht và Buchanan im lặng nhìn nhau choáng váng. Cuối cùng Wallbrecht nói, “Thật không thể tin nổi. Chính người này đã từng nhún vai khi bang New York khởi tố anh ta vì sáu tội gian lận.”
Buchanan không cười. “Hãy giúp đỡ tất cả chúng ta đi... tìm cho ra kẻ giết người thực sự, và làm nhanh vào. Bởi vì nếu anh bạn McCord của anh cố tìm cách gán ghép Leigh Manning vào vụ này thì xin cam đoan là chúng ta sẽ không kiềm chế nổi Michael Valente đâu.”