Chương 58
Sharder và Womack đang bước xuống thềm tòa nhà phân khu thì thấy Sam chui ra khỏi chiếc limousine của Valente, tài xế của anh giữ cửa xe cho cô. Phớt lờ nụ cười toe toét chế nhạo của họ, cô chạy ngang qua họ, tay vẫn vòng chặt quanh người để giữ ấm. “Tại sao cô không nói cho Valente biết cô muốn một cái áo khoác lông thú thay vì chiếc xe thế?” Womack vừa đùa vừa theo cô vào trong, Shrader đi ngay bên cạnh.
“Cô có moi được gì từ Valente không?” Shrader hỏi.
Sam gật đầu, nhưng ra dấu về phía thang máy. “Lên tầng cho ấm hơn đi, và tôi sẽ nói với McCord cùng cả hai anh luôn.”
“McCord đi rồi,” Shrader thông báo. “Anh ấy có hẹn.”
“Với ai vậy?” Sam nói, quá thất vọng đến nỗi chẳng thể giấu nổi.
“Tôi không biết, nhưng lịch trình vẫn nằm trên bàn làm việc của anh ấy như thường lệ thôi. Anh ấy đã nhắn tin để cạnh điện thoại cho cô đấy. Cô moi được gì từ Valente vậy?”
Sam kể cho họ nghe những phát hiện mới của cô, nhưng thông tin nàny đã mất phần lớn ý nghĩa của nó giữa sự ồn ào, náo nhiệt ở tầng một, nơi họ chẳng thể đặt các sự kiện và thời gian vào bối cảnh thích hợp để phân tích, đánh giá cặn kẽ.
Không có gì khó hiểu khi phản ứng của Shrader hoàn toàn vô thưởng vô phạt. “Tôi không biết nên nghĩ thế nào nữa. Có lẽ anh ta đã thuê ai đó hành động chăng?” Anh lơ đãng nhìn đồng hồ. “Womack và tôi sẽ bắt đầu kiểm tra Solomon và bạn trai anh ta. Gặp lại cô sáng mai nhé.”
Thất vọng vì chưa được nói chuyện ngay với McCord, Sam chạy lên cầu thang tới tầng ba rồi đi đến bàn làm việc. Anh đã tỏ rất rất khó chịu vì lỡ phá hỏng cuộc thẩm vấn Valente nên cô thật không tin nổi anh lại không ở quanh đây chờ nghe xem cô có thể thu thập được gì. Tuy nhiên, McCord luôn là người đúng hẹn và anh cũng mong mọi người làm được thế.
Có một tờ tin nhắn gấp lại tựa sát điện thoại của Sam, bên trên là tên cô với kiểu chữ viết tay giờ đã trở nên quen thuộc với cô. Anh có kiểu chữ viết tay đặc biệt dễ đọc so với một người đàn ông, Sam trìu mến nghĩ – và sau đó cô nhớ lại phát ngôn đáng kinh ngạc mà anh đã nói với cô trên đường đến phòng thẩm vấn sáng nay. Giữa tình thế hỗn loạn, cô quên bẵng mất anh đã ghen với Valente còn cô thì không tài nào chịu đựng nổi cảm giác đó. Nhưng giờ đây cô nhớ lại rõ ràng cảnh tượng đó, một cách chi tiết sắc nét, đến cả nụ cười nửa miệng đầy vẻ thấu hiểu trên đôi môi đẹp đẽ của anh khi anh nói.
“Tôi nghĩ chúng ta đã ổn thỏa vượt qua cuộc cãi cọ đầu tiên giữa hai người yêu nhau, đúng không?”
Trái tim Sam hơi đập dồn dập trước hồi tưởng đó, vì thế cô kiên quyết gạt ký ức này sang một bên. Cô sẽ không bước xuống con đường đó cùng Michell McCord - ít nhất là không bước sâu hơn xuống con đường đó.
Bình tĩnh, cô mở tin nhắn của anh.
Sam...
Tôi để hồ sơ cùng ghi chú về cuộc phỏng vấn Valente sáng nay trong ngăn kéo giữa. Vì cô vẫn chưa về, tôi đoán chắc cô đã nói chuyện được với anh ta. Nhờ bổ sung phần lưu ý của cô vào đó, trong khi chúng vẫn còn ấn tượng mới mẻ trong tâm trí cô. Tôi sẽ trở lại trước 5 giờ 30. Nếu đến lúc đó tôi vẫn chưa gọi điện cho cô thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Mack
Đây là lần đầu tiên anh ký tên riêng dưới tin nhắn, và toàn bộ hệ thần kinh của Sam nhất thời tan chảy. Theo cô biết, rất ít người cảm thấy được phép dùng cái tên đó. Thị trường từng gọi anh là “Mack” hôm ông ghé qua giữa cuộc họp chiến lược; bác sĩ Niles, trưởng phòng pháp y, gọi anh là “Mack”; và chị anh cũng gọi như vậy hôm nhờ Sam nhắn tin cho anh. Tất cả những người khác đều gọi anh là “Trung úy”, cách gọi phù hợp bày tỏ thái độ tôn trọng.
Sam không phải người thân của anh, cũng không phải bạn bè lâu năm hay một nhà lãnh đạo chính trị. Nếu cô gọi anh bằng tên thân mật, cô sẽ cho rằng giữa họ có một sự thân thiết thoải mái, vô tư lự trong khi trên thực tế lại không phải vậy. Sam không biết chắc liệu có phải, bằng cách sử dụng tên thân mật, anh đang khéo léo nhắn nhủ rằng cô có lẽ đã có mối quan hệ thân thiết đó với anh. Hay... đáng ra nên có? Hay... đã có rồi?
Sam lắc đầu cố rũ bỏ những suy nghĩ đó và hướng về phía văn phòng của anh. Người đàn ông này đang làm cô phát điên. Anh đang giả định một mối quan hệ không tồn tại, rồi anh làm cho cô phản ứng như thể nó có thật. Sáng nay, anh nhìn cô bằng đôi mắt xanh nheo lại giận dữ vì ghen tức, nhưng anh đâu có quyền ghen tức, còn cô thì chẳng có lý do gì để hối tiếc đến thắt lòng vì đã khiến anh ghen.
Vấn đề nằm ở chỗ, theo cách cô nhìn nhận, McCord là người khôn ngoan đến mức quá ư hấp dẫn, lạnh lùng đến độ chói sáng và ngoan cố một cách vô cùng dịu dàng, thành ra tới tận khi đã đặt chân lên trên mặt đất rung chuyển dữ dội rồi cô mới ý thức được mình đã bị anh dẫn dắt đến nơi này.
Sam thường xuyên hình dung ra cảnh mình ngoan ngoãn đi theo một con đường xuyên rừng, bị cột vào McCord bằng một sợi tơ mà cô không thể nhìn hay cảm thấy, và trong khi cô đang mải nhìn quanh quất, chiêm ngưỡng hoa lá – cùng tấm lưng vạm vỡ và bờ hông hẹp của anh – cô sẽ bước khỏi vách đá mà rơi vào giữa khoảng không.
Bên trong văn phòng anh, Sam nghiên cứu “lịch bàn” của anh, thật ra là một cuốn sổ gáy xoắn khổ 21x28 ghi kế hoạch hằng ngày kín đặc thông tin cho từng ngày. Đoán chừng có thể anh sẽ trở về sớm hơn so với thời gian ghi trong tin nhắn, cô bèn liếc nhìn lịch trình buổi chiều bận rộn của anh.
Buổi sáng của anh thường kín lịch bởi bất cứ công việc nào anh có thể làm được tại văn phòng, thông qua điện thoại hoặc máy vi tính, và bởi những cuộc họp cấp tốc của anh với Sam, Womack và Shrader.
Buổi chiều được dành riêng cho những cuộc hẹn, cuộc thẩm vấn và bất cứ hoạt động cần chạy đi chạy lại nào mà anh muốn làm. McCord xử lý việc hành chính và công việc của ban thông qua điện thoại, nhưng hầu hết các công việc còn lại đều được anh thực hiện trực tiếp mặt đối mặt, khiến anh phải chạy đi chạy lại tất bật đến mức đáng ngạc nhiên.
Hôm qua anh nói đã thu xếp gặp gỡ tất cả các viên chức thực thi pháp luật anh có thể tìm được vốn từng đích thân xử lý các vụ án liên quan đến Valente, và khi rà ngón tay theo danh sách hẹn của anh, Sam có thể thấy anh đã bắt đầu quá trình đó. Bốn buổi chiều liên tiếp đã bị các cuộc hẹn này lấp đầy, khởi đầu bằng buổi trưa hôm nay với Duane Kraits, người cảnh sát bắt giữ Valente đã thành công khép anh vào tội ngộ sát.
McCord đặc biệt quan tâm đến vụ án đó vì lý do giống Sam: nó liên quan đến tội danh duy nhất mang tính bạo lực của Valente, và nó cũng là lần duy nhất anh bị kết tội. Khi nhìn lịch trình buổi chiều bận rộn của McCord, Sam nhận ra anh sẽ không thể xong việc mà trở lại trước năm giờ ba mươi.
Thất vọng, cô ngồi xuống chiếc ghế xoay sau bàn của anh, mở ngăn kéo giữa và lấy tập hồ sơ về Valente. Cô ghi một vài lưu ý thích hợp vào đó, nhưng khi đã làm xong và đẩy trả tập hồ sơ vào ngăn bàn của McCord, cô cảm thấy chán nản một cách kỳ lạ.
Cô đứng dậy, nhìn quanh văn phòng sạch sẽ gọn gàng của anh trong lúc lướt đầu ngón tay lên mặt bàn nơi anh từng ngồi viết các ghi chú phong phú của mình. Ban đầu, cô đã chế nhạo nhu cầu bức bách của anh đối với sự gọn gàng ngăn nắp, nhưng thật ra, cô thực lòng thích văn phòng gọn ghẽ cũng thói quen ngăn nắp của anh.
Cô lớn lên cùng sáu người anh, và cho đến tận khi đã thành thiếu nữ, hễ đi ngang qua phòng khách gia đình là không lần nào cô không bị tấn công bởi một cái gối ném – thường là một loạt gối ném, lao vào cô từ nhiều hướng khác nhau.
Các anh của cô thường thi xem ai có thể tỏ ra đáng ghét. Nếu cha mẹ Sam không có ở đó, họ sẽ thi tài trong bữa tối. Và – ôi, lạy Chúa – còn những cuộc thi đánh rắm nữa chứ!
Họ đá những đôi giày hôi rình tung tóe trong phòng chứa đồ khi vừa về đến nhà, và trên đời này không có căn phòng thể dục nào có thể bốc mùi như căn phòng đó. Còn tất thể thao của họ thì thật không thể tin nổi. Khi họ để nguyên tất ở chân ngồi xem ti vi, mùi hôi làm mắt Sam cay sè, ứa nước. Cô chỉ than phiền về chuyện này độc có một lần, hồi cô tám tuổi. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, gối của cô đã phủ kín những chiếc tất thể thao nặng mùi.
Cô sớm học được cách giả vờ không buồn để ý đến mọi chuyện vì nếu đám con trai biết có thứ gì đó khiến cô ghê tởm, hộ sẽ tìm ra cách dùng nó tra tấn cô.
Hồi cô còn nhỏ, họ dường như coi cô là món đồ chơi linh động biết nói mang nhiều công dụng. Nếu họ chơi bóng chày ở khoảng đất trống cạnh nhà, họ bảo cô đứng bên ngoài sân – ôm con búp bê của cô – và cô là ‘đường biên home run” được chỉ định sẵn. Trong cuộc luyện tập bóng bầu dục ở sân sau, Brian và Tom bảo cô giơ hai cánh tay lên làm cột gôn trong khi họ đá bóng vào người cô để ghi điểm.
Họ sẵn sàng giết chết bất kỳ kẻ nào tìm cách gây tổn thương cho cô, nhưng đồng thời, họ lại thường xuyên trêu đùa chọc cô bằng những trò đùa bất tận không hẳn lúc nào cũng buồn cười.
Bố của Sam nghĩ nên để các anh chàng vận động viên được phép cực kỳ luộm thuộm và phóng túng, nhưng bạn còn trông đợi gì khác ở một người đàn ông được con cái gọi là “Huấn luyện viên” thay vì “cha” chứ? Người giúp việc của gia đình, đông đến mức đủ lập thành cả đội quân, kok bao giờ trụ nổi quá một năm.
Mẹ Sam không đồng ý với chồng về rất nhiều hành vi các chàng trai được phép làm, nhưng bà chỉ là thiểu số, và thêm nữa – bà vô cùng yêu ông và tất cả những đứa con của bà.
Sự ngăn nắp của McCord rất hợp với Sam, cô ý thức rõ điều này trong lúc rời khỏi văn phòng anh, rồi dừng lại ở ngưỡng cửa mà quay người, vô thức âu yếm nhìn khắp căn phòng một lần nữa. Thật ra, mọi thứ ở Mitchell McCord đều hợp với cô. Ngay cả cái tên riêng của anh cũng rất êm tai đối với cô.
Đến lúc quay về bàn của mình, Sam mới nhận ra cô đang vừa đói vừa bồn chồn, và cô thật sự cần đi ra ngoài một lát.
Giờ làm việc thường lệ của thanh tra là từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, nhưng Shrader, Womack và cô hầu như hôm nào cũng làm việc đến đêm và ngay cả cuối tuần cũng phải đến trụ sở. Sam biết chắc tối nay cô sẽ lại phải làm việc muộn, vì McCord sẽ không trở lại trước năm giờ ba mươi. Ngay bây giờ, cô hoàn toàn có quyền tận dụng vài giờ để bù lại “thời gian đã mất.”
Cô nhặt ví, áo khoác và quyết định đến Bergdoft mua sắm nhân dịp giảm giá sau Giáng sinh.
Cô kiểm tra điện thoại di động để chắc chắn nó vẫn đang mở rồi nhét trở lại vào túi đeo vai. Dễ đoán được McCord triệt để tuân thủ lịch trình đã định, vì vậy cô không cần lo lắng về việc trở lại đây trước năm giờ ba mươi.
Lúc ba giờ, Sam đang định vào phòng thay quần áo để thử một chiếc áo màu đỏ sậm lộng lẫy đi kèm áo khoác thì di động của cô reo. Cô moi nó ra khỏi túi xách và lấy làm bất ngờ khi nhìn thấy số điện thoại văn phòng của Mack lóe lên trên màn hình hiển thị người gọi đến. Cô còn bất ngờ hơn bởi giọng nói cộc lốc, đáng lo ngại của anh. “Cô đang ở chỗ chết tiệt nào vậy?”
“Tôi đã quyết định mất tích vài tiếng đồng hồ. Tôi đang ở phố giữa... ở đường 57 giao với đại lộ 5,” cô nói.
“Cô phải quay về làm việc ngay. Về đây đi.”
“Có chuyện gì thế?” Sam nói, quăng cái áo cho một nhân viên tình cờ đi ngang qua.
“Tôi sẽ nói khi cô đến đây. Cô để bảng tóm tắt sáng nay cô làm về tất cả những vụ khởi tố chống lại Valente ở đâu vậy?”
“Trên bàn tôi ấy,” Sam đi gần như chạy. “Tôi về ngay đây.”