← Quay lại trang sách

Chương 60

Một đám đông đang đợi ở thang máy, vì vậy McCord quay về phía cầu thang bộ và Sam đi theo anh. Anh đi trước cô hai bước, cho cô đủ thời gian ngắm nhìn những sợi tóc ngắn chạm vào cổ áo sau gáy anh.

Anh vẫn đang mải nghĩ đến chuyện đã vô tình tìm cách gán tội lên nhầm người. “May là trong buổi chất vấn sáng nay do vẫn còn nghi ngờ nên tôi đã buộc tội Valente,” anh nói giọng châm biếm. “Suốt bao nhiêu năm nay, họ vẫn cố gắng săn đuổi anh ta, còn tôi lại sắp giúp họ chọc kim vào tay anh ta vì một tội ác mà anh ta không phạm phải. Còn hình thức lạm quyền ỷ thế nào tệ hại hơn nữa không chứ?”

“Tôi nghĩ anh ta thực sự rất may mắn,” Sam đáp lại từ sau lưng anh.

“Cô suy ra chuyện đó bằng cách nào vậy?” McCord nói với vẻ chế giễu khi họ đến gần chân cầu thang tầng hai.

Bàn tay phải của Sam đã vươn về phía vai anh, nhưng cô rụt tay lại. Cô có thể cưỡng lại sức hút của anh khi anh tỏ ra mạnh mẽ và tự tin, nhưng rõ ràng cô không thể kháng lại Michell McCord khi anh gặp phiền toái. “Vì anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Anh không phải tay sai của ai. Chính điều đó đã khiến anh trở thành người đặc biệt...”

Anh dừng bước và quay ngoắt lại một cách đột ngột đến nỗi Sam không kịp dừng lại cũng như không ngăn nổi bàn tay cô chạm vào bàn tay anh đang đặt trên lan can. Trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ khi cô nhận ra khuôn mặt cô chỉ cách mặt anh hai centimet, còn ngón tay cô dường như đang tan chảy trong bàn tay anh trên lan can.

Nuốt nước bọt, cô vùng thoát khỏi sự mê hoặc ngắn ngủi và bước lùi lại một bậc thang. Anh bước lên bậc thang cô vừa đứng khiến cô có thể nhìn cận cảnh cái cổ họng rám nắng dưới cổ áo để mở khoét hình chữ V của anh. Ngực cô phập phồng lo sợ hai người sẽ bị phát hiện bởi ai đó bước vào khu vực cầu thang, và ánh mắt anh đậu xuống khuôn ngực cô, ghi nhận điều này. Tuy nhiên, câu nói của anh lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô:

“Không,” anh nói kèm theo tiếng cười chói tai, như thể không thể tin nổi anh đã bước lên nấc thang vừa rồi. “Không.” Xoay người lại, anh bước vội xuống chân cầu thang, Sam bám theo ngay đằng sau, xấu hổ tột độ nhưng kiên quyết không để lộ ra ngoài. Cánh cửa ngoài thông với một bãi đậu xe nhỏ mờ tối phía sau tòa nhà. “Đêm đẹp quá,” cô vui vui nói, bước vào giữa bầu không khí lạnh buốt. “Tôi thật lòng muốn bắt tàu điện ngầm rồi dừng lại... mua sắm một chút trên đường về nhà.”

Cô quay người, mỉm cười rạng rỡ, nhưng rồi cau mày lại khi bàn tay anh khóa chặt khuỷu tay cô. “Vào xe của tôi đi,” anh ra lệnh.

Sam cố giằng tay ra, nhưng không quá mạnh – không gây ấn tượng rằng cô đang khó chịu. Nếu để cho một người đàn ông có ấn tượng rằng bạn đang khó chịu thì như thế sẽ khiến anh nảy ra nhiều kết luận, mà trong đó chẳng có kết luận nào hợp với mong muốn của bạn. Tuy nhiên, việc cười với một người đàn ông trong cùng tình huống như thế này sẽ làm cho anh ta hoàn toàn mất cảnh giác. Sam mỉm cười. “Tôi rất cảm kích trước lời đề nghị của anh, nhưng tôi thật sự muốn bắt tàu điện ngầm và đi mua sắm.”

“Vào xe đi,”anh ra lệnh, đặt tay ngang eo cô để đảm bảo cô làm theo.

Sam biết rõ với một người đàn ông đang trong tâm trạng chuyên chế không thể giải thích nổi như McCord lúc này, thì sẽ là sai lầm nghiêm trọng nếu tỏ ra ngậu nhặng cả lên chỉ vì một vấn đề chẳng có gì. Tất nhiên chuyện đó sẽ dẫn họ đi đến kết luận với ta “chẳng có gì” chính là “có gì”.

Sam ngồi vào xe của anh, và anh đóng cánh cửa lại phía sau cô, sau đó xoay chìa khóa cửa.

Cô suýt bật cười khúc khích vì hành động này. “Chúng ta đều mang vũ khí cả, anh biết đấy,” cô nói khi anh ngồi vào sau tay lái.

“Trong chúng ta có người bắn giỏi hơn người kia đấy,” anh trả lời.

Sam trao cho anh nụ cười suuy đoán. “Đó là người nào vậy?”

Anh chậm rãi xoay người, vắt cánh tay ra sau ghế, và trong một giây, cô suýt nữa đã cho rằng anh định choàng tay qua vai cô để kéo cô lại gần. Thay vào đó anh dịch cánh tay và khởi động xe. “Cô,” anh trả lời một cách muộn màng.

Sau khi Sam kể lại cho anh những thông tin ít ỏi cô thu thập được từ Valente trong chiếc limo của anh, họ đi nốt đoạn đường trong sự im lặng tuyệt đối, một sự im lặng trước đây chưa từng có, vì lúc nào họ cũng có chuyện để nói. Sam không hề thấy thoải mái trước chuyện này. Thật không thể đoán được cách cư xử của anh. Tất nhiên, cô cũng đã cư xử một cách không thể đoán được lúc ở trên dãy cầu thang đó. Cô không nên nói những điều cô đã nói, cô không nên để giọng mềm hẳn xuống, lẽ ra không nên đứng yên trên bậc cầu thang đó để tay cô chạm vào tay anh thêm vài giây.

“Cám ơn anh đã cho quá giang,” cô nói khi họ dừng lại trước tòa nhà của cô. Cô có phần mong mỏi anh sẽ nhận xét về việc cô sống ở một địa chỉ khá đặc biệt đối với một thanh tra Sở Cảnh sát New York tầm thường, nhưng anh lại không làm thế. Cô với tay cầm trên cửa, và sững người ngạc nhiên khi thấy anh tắt máy. “Anh không cần phải xuống xe đâu,” cô nói, bước xuống đường.

Anh phớt lờ cô và cứ thế xuống xe.

Nỗi lo lắng đánh bật sự bình tĩnh hợp lý thường lệ của Sam đối với phái nam. “Anh định làm gì vậy?” cô hỏi khi anh tiến lại cạnh cô trên vỉa hè và bắt đầu bước cùng cô vào tòa nhà.

“Đưa cô đến tận cửa nhà.”

“Anh đùa đấy à!” cô thở phào, phì cười.

“Tôi rất nghiêm túc đấy,” anh nói dứt khoát, hộ tống cô đi qua người gác cửa.

Sam nhấn nút thang máy và quyết định tốt hơn hết nên xử lý trực diện vấn đề trước mắt. “Tôi hy vọng anh không khó chịu về giây phút ngớ ngẩn ở cầu thang.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt đàn áp khiến trái tim cô chùng xuống. “Chúng ta sẽ thảo luận chuyện đó trên tầng.”

Sam lại trao cho anh nụ cười xỏ xiên, thích thú khác – đúng kiểu cười thường khiến các anh cô phát điên lên và luôn làm cho ngay cả những người đàn ông tự tin nhất cũng phải bối rối. “Anh đang đoán rằng tôi sẽ mời anh vào nhà à?”

“Tôi không chỉ đoán mà còn chắc chắn như vậy.”

Dựa vào giọng nói và thái độ của anh, Sam rút ra kết luận duy nhât mà cô có thể suy ra được: Rõ ràng anh sẽ khiển trách cô vì đã cư xử không phải phép. Nói với một nam đồng nghiệp – và nhất là một cấp trên trực tiếp – rằng anh ta rất “đặc biệt” rồi lại còn chạm vào tay anh ta quả thực là một hành động thiếu suy xét, có lẽ phần nào là hành vi không phù hợp, xét theo lối giải thích các quy tắc một cách khắt khe nhất, nhưng thật sự - chuyện này đang đi quá xa rồi!

Sam mở khóa, đi vào trong và bật công tắc đèn cạnh cửa. Anh bước theo cô nhưng chỉ dừng lại ở đó. Khoanh tay trên ngực, anh đứng tựa vai vào cánh cửa.

Trong lòng rối loạn nhưng chỉ chăm chăm hy vọng ít nhất cũng giữ được dáng vẻ gọn gàng, Sam bối rối thắt chặt sợi dây quanh búi tóc trên đầu. Anh đứng đó, im lặng quan sát cô; rồi anh nói, “Sẽ không có bất cứ nụ hôn vụng trộm nào ở dãy cầu thang bẩn thỉu hay chuyện sờ mó nhau trong xe ô tô đậu giữa con hẻm tối tăm.”

Anh ngừng lại để câu nói thấm dần, và Sam hé môi trong nỗi kinh ngạc không tin nổi anh dám cường điệu vài khoảnh khắc ít ỏi trên cầu thang và trong xe, vốn thật tình chẳng có gì, thành chuyện cô cố tình cám dỗ anh! Cô đột nhiên nhận ra McCord không chỉ có cái tôi quá lớn mà còn có “cách tiếp cận” riêng khá khôn ngoan đối với những phụ nữ anh làm việc chung – đầu tiên là mời ăn tối, sau đó nhắc đến “cuộc cãi cọ giữa hai người yêu nhau”, rồi ký bằng tên riêng trên tin nhắn. Và nó có hiệu quả! Thậm chí nó còn có hiệu quả đối với cô, mà cô vốn chưa lần nào trong đời từng hạ thấp bản thân đến mức lâm vào tình trạng ủy mị sùng bái người hùng. Tất cả những điều khiến cô yêu thích ở anh đều nhạt nhòa chẳng còn là gì khi so sánh với khám phá này.

“Chúng ta không chỉ là làm việc chung mà tôi còn là cấp trên của em,” anh nhắc nhở cô một cách không cần thiết. “Vì vậy tôi muốn em hiểu rằng điều này sẽ không bao giờ có bất cứ ảnh hưởng gì tới quan hệ đồng nghiệp của chúng ta hay sự nghiệp của em. Em rõ rồi chứ?”

“Anh thật tử tế quá,” Sam dối lòng, duy trì nụ cười bình tĩnh hoàn hảo, tay khoanh trên ngực. “Tôi hiểu. Cám ơn anh, Trung úy.”

Mắt anh nheo lại. “Tôi đang cố bảo đảm với em rằng em không cần e ngại bất cứ hậu quả gì từ điều tôi sắp làm.”

Sam đang mất dần sự bình tĩnh, mà cô chưa bao giờ như thế cả! “Anh có muốn kể cho tôi biết anh định làm gì không?”

“Đó là kế hoạch của tôi,” anh nói, có vẻ hơi thích thú bởi giọng điệu của cô.

“Vậy kế hoạch của anh là gì vậy?”

“Đầu tiên, tôi sẽ tháo dây buộc tóc của em để tóc em xõa tung ra cho tôi lùa ngón tay vào xem liệu nó có thực sự mượt như xa tanh hay như lụa không. Tôi vẫn muốn làm thế suốt nhiều tuần nay rồi.”

Cánh tay Sam buông ra, rơi thõng xuống hai bên hông trong lúc cô nhìn anh choáng váng.

“Ngay sau khi làm thế,” anh tiếp tục bằng giọng khàn đục cô chưa từng nghe bao giờ. “Tôi sẽ bắt đầu hôn em, và trước khi rời đây, tôi sẽ xoay em áp vào bức tường này...” Anh nghiêng đầu sang phải về phía bức tường ngay cạnh cửa. “Rồi tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để in dấu cơ thể tôi lên người em.”

Máu bắt đầu rần rật trong tĩnh mạch Sam, nhưng não cô dường như đang thiếu ôxy, vì cô không thể hoàn toàn kết nối phần cuối cùng này với lời nhận xét mở đầu của anh. “Tại sao?” cô buột miệng, nếp nhăn hằn trên trán.

Rõ ràng anh không hiểu câu hỏi của cô, nhưng câu trả lời của anh đã làm cô tan chảy: “Vì ngày mai, chúng ta sẽ giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra, và chúng ta sẽ tiếp tục giả vờ cho đến khi vụ án Manning kết thúc, hoặc cho đến khi một người trong chúng ta nhận nhiệm vụ khác. Nếu chúng ta không đợi – nếu chúng ta để chuyện này bắt đầu trước lúc đó – thì chúng ta sẽ kết thúc trong dãy cầu thang bẩn thỉu đó và những chỗ tương tự thế, cố gắng chộp giật vài khoảnh khắc bên nhau và lo lắng bị người khác bắt gặp. Chuyện này sẽ không phải một cuộc tình vụng trộm hèn hạ, và tôi không muốn đối xử với nó – hay với em – như vậy.”

Sam nhìn khuôn mặt rắn rỏi, kiên quyết của anh, cố gắng thích ứng với cái thực tế mới mẻ rằng Mitchell McCord muốn cô, đã muốn cô ngay từ ban đầu, và đồng thời anh còn đang cố gắng bảo vệ sự nghiệp của cô và giúp cô tin tưởng vào tình cảm anh dành cho cô. Lúc trước cô đã coi anh như một người hùng, nhưng bây giờ mọi điều cô từng tưởng tượng về anh dường như đều không thể sánh nổi con người thực của anh.

“Trong khi chúng ta đang giả vờ,” anh tiếp tục sau khi cho cô vừa đủ thời gian để theo kịp lý lẽ của anh, “em sẽ có thời gian quyết định xem liệu em có muốn ở bên tôi khi vụ án này kết thúc hay không. Nếu trong thời gian này em quyết định câu trả lời là không, tôi sẽ hiểu, và chúng ta sẽ không thảo luận về vấn đề này nữa. Chúng ta sẽ chia tay một cách vui vẻ khi vụ án này kết thúc, và em chỉ cần tiếp tục giả vờ là những điều tôi định làm với em, và cùng em, chưa bao giờ xảy ra.” Anh ngừng lại một lần nữa để thăm dò phản ứng của cô. “Em thấy thế nào?”

Thật quá giống anh – các kỹ năng tổ chức và xây dựng kế hoạch được tận dụng hiệu quả cho đến phút cuối cùng. Không thể kiểm soát được nụ cười run rẩy trong trái tim cũng như ánh cười đang sáng lên trong đôi mắt, Sam thì thầm, “Nó có vẻ... giống anh tuyệt đối, Mack ạ.”

Anh từ chối câu trả lời thiếu thuyết phục đó và nhướng mày, chờ một lời đáp khác, đôi mắt xanh dán chặt vào mắt cô.

Để trả lời, Sam với tay tháo dây và kẹp tóc; rồi cô lắc mạnh đầu để suối tóc màu hạt dẻ đổ tràn xuống vai.

Anh ôm khuôn mặt cô trong tay, chậm rãi lùa ngón tay vào tóc cô, xoay miệng cô hướng về phía miệng anh. “Sam,” anh khẽ thì thầm, như thể tôn sùng tên cô. Cúi đầu xuống, anh chạm môi mình vào môi cô. “Sam,” anh nhắc lại trong tiếng thì thầm nhức nhối.

Khi anh đã về, Sam đóng cửa, khóa lại; rồi cô xoay lưng tựa vào chính bức tường anh đã ép sát cô vào. Mỉm cười, cô từ từ trượt xuống sàn; rồi cô kéo chân tì vào ngực và vòng hai tay ôm chân. Áp má lên đầu gối, Sam nhắm mắt lại, nhấm nháp dư vị của đôi tay cùng miệng anh trên da cô, cơ thể căng cứng khêu gợi của anh áp vào người cô. Mái tóc dài của cô, mới một tiếng đồng hồ trước vẫn gọn gàng trật tự, đổ tràn qua gò má bên kia và vắt ngang chân cô thành một khối hỗn độn, bị xoa rối và được chải bằng bàn tay anh.

Cô đã theo Mitchell McCord đi xuống đúng con đường tưởng tượng kia, cũng như cô biết rõ mình đang làm gì.

Và cô đã rời khỏi vách đá bước vào giữa không trung.

Ôi, nhưng cú rơi đó mới tuyệt làm sao!