← Quay lại trang sách

Chương 61

Quán bar King Cole Room ở St. Regis trên đường 55 không phải nơi thuận tiện để bàn bạc những vấn đề mà Michael đang dự định nói với Solomon. Nó rộng, sâu, được chiếu sáng lờ mờ và ốp gỗ ván tối màu. Chạy dọc theo chiều dài của nó là một quầy rượu dài kê ghế cao, cả dãy ghế đều đã chễm chệ những vị khách Manhattan quen thuộc thường ghé quán làm vài ly sau giờ làm việc.

Chỗ ngồi duy nhất còn lại trong quán nằm cách quầy rượu khoảng một mét, với dãy bàn cocktail nhỏ xíu kê dọc tường, lọt thỏm giữa đám ghế chật kín. Chỗ này không chỉ tối đen như mực mà còn rất ồn ào, có lẽ, Michael thầm nghĩ với nụ cười thấu hiểu, chính vì vậy nên Leigh mới chọn nó cho cuộc hẹn bắt buộc với Jason. Trong ánh sáng lờ mờ, cô sẽ không bị nhận ra, còn nếu muốn “mè nheo” cô đi làm lại thì Jason sẽ phải lớn tiếng.

Ngay cạnh căn phòng đó là một “phòng khách” nhỏ kín đáo đặt mấy bàn cocktail, ánh sáng khá hơn, và chỉ có vài khách hàng Michael chọn một bàn ít nhất cũng giúp anh có thể nhìn thấy Leigh nếu cô dùng cửa ngách ở phía bên kia căn phòng, dẫn vào một lối đi dài và rộng; rồi anh gọi đồ uống và nôn nóng nhìn đồng hồ.

Solomon đến muộn mười lăm phút, áy náy tột độ và bừng bừng giận dữ trước lý do khiến anh chậm trễ.

“Tôi không biết xin lỗi anh thế nào nữa!” anh nói, bắt tay với Michael rồi ngồi xuống. Vì họ chưa bao giờ gặp nhau, Michael hy vọng anh ta sẽ bắt đầu nói về Leigh ngay, vì cô là điểm chung duy nhất giữa họ. Tuy nhiên, Michael lập tức nhận ra, Solomon giờ đây cảm thấy giữa hai người vẫn còn một điểm chung khác – một điểm rất quan trọng.

“Tôi đến muộn vì tụi cớm đấy!” Solomon giận dữ kêu lên. “Hai thanh tra đã xuất hiện ở nhà hát mà không hẹn trước – tra hỏi tôi về quan hệ giữa tôi với Logan Manning. Tôi không thể tống khứ họ được! Họ bám dai như đỉa ấy, đúng không?”

“Tôi sẽ không tranh cãi về chuyện đó đâu,” Michael trả lời.

“Anh luôn phải đối phó với bọn người đó,” anh nhắc nhở Michael. “Anh xử lý tụi cớm như thế nào khi họ xuất hiện và bắt đầu chõ mũi vào công việc của anh?”

“Tôi thường đút lót để họ bỏ đi.”

“Có thành công không?”

“Nếu không, tôi sẽ bắn họ.”

Muộn màng nhận ra anh vừa được lịch sự thông báo rằng lời bình luận của anh rất tệ, Jason ngả người trên ghế và thoáng nhắm mắt lại. “Anh có phiền không,” anh nói thẳng thừng, “nếu chúng ta bắt đầu lại từ đầu?”

Michael nhìn lướt qua đồng hồ. “Cứ tiếp tục đi thôi.”

“Anh có muốn biết cảnh sát đã hỏi tôi chuyện gì không?”

“Tôi có nên biết không?”

“Họ muốn biết Logan đã dùng cách nào để trả cho tôi phần đóng góp của anh ta trong vở kịch.”

Michael rất quan tâm đến chuyện này, vì vậy anh nhướng mày dò hỏi, và nhà soạn kịch đang căng thẳng bèn cung cấp chi tiết. “Tôi đã bảo họ là Logan có hai trăm ngàn đô la tiền mặt và anh ta muốn dùng nó để trả cho khoản đóng góp trong vở diễn, vì vậy tôi đã nhận. Chúng tôi ký hợp đồng, tôi đưa biên lai cho anh ta và gửi số tiền này vào tài khoản ngân hàng chính của vở kịch. Có chuyện gì to tát đâu chứ? Tuần nào chúng tôi chẳng gửi vào tài khoản đó năm sáu trăm ngàn đô tiền bán vé.”

Michael bình thản đưa ly lên môi để giấu vẻ hứng thú. “Các anh thu được bao nhiêu tiền bán vé bằng tiền mặt?”

“Thường là rất nhiều.”

“Nhưng hai trăm ngàn đô la của Manning không phải tiền bán vé. Tại sao anh không gửi tiền của Manning vào tài khoản chung thay vì coi nó là doanh thu từ phòng bán vé và gửi nó vào tài khoản bán vé?”

Solomon giơ tay lên. “Cảnh sát cũng hỏi tôi thế đấy.”

“Anh trả lời họ như thế nào?”

“Tôi nói thật với họ. Tôi không phải người giữ sổ sách cũng không phải kế toán. Logan đưa tiền đề nghị tôi gửi vào tài khoản bán vé, và tôi làm theo. Tôi bảo nhân viên kế toán đây là tiền từ một cổ đông, vậy là cô ta làm những điều chỉnh nội bộ thích hợp, muốn làm cái quái gì thì làm. Tôi ghét kế toán lắm.”

Jason nhìn lên ra dấu cho cô hầu bàn và gọi nước. Michael sốt ruột nhận thấy Jason yêu cầu pha martini rất cầu kỳ, thành ra Michael mất thêm hai phút vô bổ.

“Manning có nói anh ta lấy đâu ra số tiền đó không?” Michael hỏi khi Jason kết thúc việc gọi rượu.

“Logan nói rằng có người trả tiền mặt cho anh ta,” Jason giải thích, “và anh ta giữ lại số tiền này vì không muốn gửi nó vào tài khoản cá nhân.”

“Anh ta có nói lý do không?”

“Cảnh sát cũng hỏi tôi câu đó.”

“Anh trả lời ra sao?”

Trước khi trả lời, Solomon ngừng lại để tìm một quả hạch trong cái tô trên bàn. “Logan nói anh ta không muốn gửi nó vào tài khoản cá nhân vì anh ta phải đến ngân hàng tận hai mươi chuyến. Anh có biết là nếu anh gửi hay rút trên mười ngàn đô la tiền mặt, ngân hàng của anh sẽ thông báo với Sở Thuế không? Ý tôi là,” anh hỏi Michael bằng giọng nghiêm túc, “ai mà muốn Sở Thuế bò khắp người chứ?”

“Không phải tôi,” Michael nghiêm nghị nói.

“Họ là đám mật vụ Đức Quốc xã của Mỹ đấy.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý.”

“Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi,” Jason giải thích, săn lùng một quả hạch khác trong tô, “chúng tôi kinh doanh tiền mặt hợp pháp, nhờ tiền thu từ quầy vé, cho nên Sở Thuế không để ý đến chúng tôi theo cách đó.” Anh dõi mắt nhìn cô phục vụ mang rượu đến bàn, và trong khi cô đợi, anh nếm ly rượu để chắc chắn nó được “khuấy, không phải lắc” và pha thêm “một chứ không phải hai giọt” rượu vec mut. “Tốt rồi,” anh bảo cô ta; sau đó anh uống một ngụm lớn, ngồi thư giãn trên ghế, và rồi dường như chợt nhớ ra Michael đã đặc biệt yêu cầu đây là cuộc gặp riêng tư trước khi Leigh đến. “Nào,” anh nói giọng thân mật, “tôi có thể giúp gì cho anh đây, anh Valente? Hay... tôi gọi anh là Michael được không, vì Leight nói thực ra anh là bạn cũ của cô ấy?”

Michael cảm thấy, một cách ngớ ngẩn, trong lòng trào dâng một nỗi đau vô lý vì Leigh đã không nói với Solomon rằn ga không chỉ đơn thuần là một người bạn cũ. Tuy nhiên, anh cũng lập luận một cách công bằng rằng cho dù yêu anh, cô vẫn khó lòng giải thích cho bạn bè làm sao cô có thể nghĩ đến việc gắn tên mình với cái tên Valente – dù trên thực tế, cô có sử dụng tên đó hay không. Cả Michael lẫn tên tuổi của anh đều không ích lợi gì đối với tiếng tăm của cô. Thực ra còn ngược lại là đằng khác. “Anh thích gọi gì cũng được,” Michael nói. “Anh chẳng thể làm gì cho tôi cả, nhưng có chuyện tôi có thể làm cho anh đấy.”

Michael đã nhận ra, nếu muốn thu hút sự chú ý của Solomon thì cứ việc đưa cho anh ta thứ gì đó mà anh ta muốn – ngay cả khi anh ta không biết đó là gì. “Leigh nói với tôi là anh muốn cô ấy quay lại công việc,” anh nói.

“Chúa ơi, đúng vậy!”

“Cô ấy sẽ không đời nào làm thế chừng nào còn phải đứng chung sân khấu với Jane Sebring.”

“Leigh không được lựa chọn! Cô ấy là người chuyên nghiệp...”

“Cô ấy có quyền lựa chọn, và cô ấy đã chọn rồi,” Michael lạnh lùng nói. “Cô ấy cảm thấy, cũng dễ hiểu thôi, là cô ấy – cuộc sống riêng tư của cô ấy – đã biến thành đối tượng săm soi của công chúng.”

Trước giọng nói kiên quyết của anh, Jason thôi không tranh cãi, và trong vài giây anh ta có vẻ dồn hết tâm trí vào mấy quả ô liu trong đáy ly. “Để tôi nói thẳng toẹt ra cho anh nghe nhé,” cuối cùng anh ta nói, chămc chú ngước nhìn Michael, “Jane Sebring hơi bị điên. Tôi không nói chơi đâu. Cô ta bị ám ảnh với việc trở thành Leigh. Leigh sắp có một thứ mà Jane mong muốn hơn bất cứ thứ gì khác trong đời.”

“Thứ gì?”

“Sự bất tử trên sân khấu.”

“Anh nói gì?”

“Nhà Barrymore và Sebring, trừ Jane, đã trở nên bất tử nhờ các vai diễn trên sân khấu Broadway. Chỉ có ba nữ diễn viên từng đạt đến đỉnh cao đó – Ethel Barrymore, Marianna Sebring và Delores Sebring. Leigh Kendall sẽ thành người thứ tư, nhưng nếu cô ấy tự rút lui khỏi sân khấu vào giai đoạn sự nghiệp này – và chỉ vì mỗi một lý do là ông chồng thiếu chung thủy – cô ấy sẽ đánh mất hoàn toàn chỗ đứng của mình. Diễn viên thì phải diễn!” Jason nói quyết liệt, và Michael đột nhiên có cảm giác anh đang nghe những lời Solomon đã chuẩn bị để nói với Leigh. “Họ diễn khi họ đang ốm, khi cha họ đang hấp hối, khi họ say đến nỗi không thể nhìn thẳng, và khi họ suýt bị mất trương lực vì khủng hoảng tinh thần. Khi tấm màn kéo lên, họ lên sân khấu, và họ diễn!”

Michael định ngắt ngang bài thuyết giảng của Solomon về sân khấu, nhưng câu nói tiếp theo của nhà soạn kịch ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh. “Anh có biết thực sự Leigh đa tài đến mức nào không?” Anh ta giơ tay lên, không đợi câu trả lời. “Đừng cố trả lời vì anh không biết đâu. Không ai biết cả. Ở đại học New York, họ gọi cô ấy là người phi thường vì họ không biết dùng lời lẽ nào khác để mô tả những gì cô ấy có thể làm. Giới phê bình gọi cô ấy là ‘kỳ diệu’ vì họ cũng không thể giải thích được.” Khoanh tay trên bàn, anh ta chồm người về phía trước và nói, “Trong đêm công diễn vở Blind spot, ở hồi thứ hai, khi Leigh ngả người về phía khán giả và nói cô ấy biết một bí mật, tôi đã chứng kiến toàn bộ đám khán giả chết tiệt đó đua người ra để nghe nó.”

Michael nhìn lên, thấy vài người từ hành lang tiến về phía quầy, bèn miễn cưỡng chấm dứt câu chuyện mà anh sẽ vui vẻ lắng nghe bao nhiêu tiếng đồng hồ cũng được. “Chúng ta nói về Jane Sebring đi.”

Jason nhún vai ngã phịch xuống ghế. “Cô ta đã chuyển vào phòng thay đồ của Leigh rồi. Sau hôm báo chí làm rùm beng về vụ ngoại tình của Jane và Logan, cô ta bảo tôi rằng Leigh sẽ không bao giờ quay lại với vở kịch, và rằng cô ta muốn phòng thay đồ của Leigh. Tôi đã bảo cô ta không đời nào có chuyện đó đâu. Ý tôi là, vì Chúa, cả hai căn phòng đều giống hệt nhau, nhưng cô ta cứ muốn chỗ của Leigh cơ. Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cái chết của Logan hóa ra lại hoàn toàn có lợi cho cô ta. Leigh không thể quay lại với công việc, và Jane giành được vai chính. Tôi không biết phải làm gì nữa.”

“Đuổi việc cô ta đi.”

“Chúa ơi, tôi không mong muốn gì hơn, nhưng quản lý của cô ta đã vẽ ra một bản hợp đồng chặn ngang cổ họng tôi rồi.”

“Mua đứt bản hợp đồng của cô ta đi.”

“Ước gì tôi có thể làm thế, nhưng tiền của tôi đâu có nằm ườn ra ở đó. Tôi đã đầu tư một phần lớn từ lợi nhuận của vở Blind spot vào vở kịch kế tiếp của tôi. Nếu không phải lo lắng về vấn đề tài chính cho vở kịch đó thì tôi đã thanh lý hợp đồng của Sebring rồi, tin tôi đi. Diễn viên dự bị cũng có thể đóng vai của Sebring mà chỉ làm tôi tốn kém bằng một góc nhỏ xíu so với chi phí dành cho Sebring.”

“Anh cần bao nhiêu tiền tài trợ cho vở kịch kế tiếp?”

Solomon nói con số.

Michael cho tay vào túi áo khoác. Rồi rút sổ chi phiếu ra.

“Anh không đùa đấy chứ?” Solomon há hốc miệng, nhìn từ con số viết trên tấm chi phiếu đến khuôn mặt Michael.

“Bằng chứng cho sự nghiêm túc của tôi đang ở trong tay anh đấy,” Michael nói nhẹ nhàng, khẽ hất đầu về phía tấm chi phiếu. “Ngày mai, hãy bảo nhân viên thư tín mang các tài liệu thích hợp đến văn phòng tôi. Hoàn thiện giấy tờ dưới tên Leigh nhé.”

“Tên của Leigh à?”

Michael gật đầu.

“Có lẽ tôi sẽ uống thêm ly nữa!” Solomon tuyên bố kèm theo nụ cười bối rối. “Còn anh thì sao?” Không chờ câu trả lời, anh ta ra dấu gọi cô phục vụ mang đến một chầu nước khác. Khi nhìn lại, anh ta nhận ra người bạn đồng hành đang nhìn gì đó ngoài cửa sổ.

Michael quan sát Leigh bước ra ngoài chiếc xe limo của nhà Farrell trong bộ váy cùng áo choàng tiệp màu xanh ngọc bích. Cô mỉm cười với O’Hara, lúc này đang giữ cánh cửa.

Một người đàn ông leo ra khỏi taxi ngay phía sau cô. Anh ta ngập ngừng, sau đó chậm rãi bám theo cô xuống vỉa hè tiến về phía cửa ngách. Michael không nhìn thấy; anh đang tập trung vào Leigh.

“Bên ngoài đang có chuyện gì à?” Jason hỏi, quay người lại.

“Phải,” Michael nói, mỉm cười liếc nhìn anh ta. “Đối tác mới của anh vừa đến.”

Xúc động đến nghẹn thở trong khoảnh khắc hồi hộp ấy, Michael dán ánh mắt vào người phụ nữ anh yêu, biết rõ rằng cuối cùng cô đã là của anh. Cô lộng lẫy và duyên dáng, đang đến gặp anh ở St. Regis trong bộ đồ màu xanh ngọc bích...

Cô là cô gái mặc quần jean tươi cười rạng rỡ với một đống cam trên tay.

Cô là cô gái trang nghiêm đang tìm cách tặng quà cho một kẻ thô lỗ quá say mê cô. “Tôi muốn cảm ơn anh một cách tử tế... vì đã tỏ ra vô cùng hào hiệp,” cô giải thích.

“Hào hiệp ư? Cô nghĩ về tôi như thế à?”

“Đúng, tôi nghĩ vậy.”

“Họ thả cô ra khỏi cũi trẻ em từ khi nào vậy?”

“Suy nghĩ của tôi đã ấn định thế rồi. Đừng cố thay đổi nó, vì anh không làm được đâu. Đây này... cái này để tặng anh.”

Cô là cô gái ngây thơ được anh giải cứu và hộ tống về nhà trong lúc cô thuyết giáo cho anh nghe về nghĩa vụ công dân. “Vậy thì anh trông chờ cảnh sát bảo vệ chúng ta như thế nào nếu các công dân không chịu hợp tác chứ? Ngoài những chuyện khác ra, nhiệm vụ của mỗi công dân...”

Cô là người phụ nữ trẻ đi xuyên cả dãy phóng viên đang gào thét, phương tiện vũ trang duy nhất của cô là sự can đảm và lòng trung thành với anh, rồi sau đó phát động cuộc tấn công đồng thời cả với toàn thể Sở Cảnh sát New York lẫn tờ Daily News. “Nếu Cảnh sát trưởng Trumanti, hoặc bất kỳ ai dưới quyền ông ta, tán thành lời phỉ báng đã được các anh cho đăng hôm nay, vì thì ông ta cũng mang tội tắc trách ngang với tờ báo của các anh.”

Cô là thiên thần quyến rũ đã cười trong cánh tay tối qua trong cửa hàng tạp hóa, nơi hình ảnh họ được đăng choán hết cả các trang nhất đáng ghê tởm của tờ Daily News. “Rốt cuộc cũng được bên nhau,” anh đã nói đùa với cô.

Michael nhìn cô đẩy cánh cửa ra vào và bắt đầu bước lên dãy hành lang thoai thoải lát đá cẩm thạch. Mỉm cười trong niềm vui sở hữu, anh đứng lên đợi cô. Rốt cuộc cũng được bên nhau, anh nghĩ.

Leigh cảm thấy phấn khích, háo hức và căng thẳng đến kỳ lạ vì sắp gặp lại Michael sau đêm họ ở bên nhau và sau lời hứa hẹn giữa họ. Chuyện xảy ra quá nhanh. Nếu người nào khác kể cho cô nghe câu chuyện này, chắc hẳn cô sẽ tống cô ta đi trị liệu tâm lý toàn diện!

Cô nhìn thấy anh ngay khi cô vừa bước vào cửa ngách, và cô nhìn anh đứng lên – người đàn ông cao một mét chín hai với sự mạnh mẽ, nam tính tột cùng và dịu dàng đến mức khó tin. Anh đang dõi mắt nhìn cô băng qua sảnh, và những lời nói âu yếm của anh đêm trước bắt đầu ùa qua tâm trí cô. “Anh muốn em nhận được điều tốt đẹp hơn, tốt đẹp hơn anh nhiều... Anh tin rằng số phận đã định sẵn để em trở thành ngọn đèn dẫn đường của anh... Số phận đã định sẵn để anh trở thành người hộ mệnh cho em.”

Cô nhớ lại sáng hôm đó, anh mỉm cười nhìn vào mắt cô khi cô lặng lẽ đồng ý kết hôn với anh. “Một nụ hôn vào tay tương đương hai cái gật đầu. Rất, rất ràng buộc đấy.”

Và rồi cô nhớ lại những lời bác anh đã nói trước đó, khi họ đang ăn tối: “Hằng tuần, Michael đều đến Dean và Deluca để mua lê cho cháu. Hồi đó nó còn đang đi học, và không có tiền, vậy nên nó phải co kéo từng xu... nhưng đối với cháu, chỉ những thứ tốt nhất mới xứng thôi.”

“Michael biết cách làm cháu hạnh phúc, và cháu biết cách làm cho nó hạnh phúc.”

Anh đứng cách đó vẻn vẹn vài mét, mắt anh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô, kéo cô về phía trước. Leigh bắt đầu đi nhanh hơn, và cô đột ngột lao thẳng vào vòng tay anh. Anh đón lấy cô trong vòng ôm nồng nhiệt, và bật cười, cô choàng cánh tay quanh cổ anh, áp má vào ngực anh. Lùi lại, cô ngước nnhìn anh và hân hoan nói, “Chào anh.”

“Chào em,” Michael đáp lại kèm nụ cười rạng rỡ.

Hoàn toàn phớt lờ Jason Salomon, cô vẫn ôm tay quanh cổ anh và tinh nghịch hỏi câu mà các bà vợ thường hỏi chồng: “Ngày hôm nay của anh thế nào?”

Michael ngẫm nghĩ một lúc trước khi trả lời. Ngày hôm nay của anh bắt đầu bằng cuộc ân ái và màn cầu hôn; sau đó anh gặp luật sư, tình nguyện đến đồn cảnh sát, bị thẩm vấn bởi gã trung úy khốn kiếp. Anh bị một thanh tra khác đuổi theo đòi đi nhờ xe rồi còn theo anh và tòa nhà nơi anh hẹn thám tử tư. Anh đã thuê thám tử, để họ chuyển lời đe dọa bằng miệng đến gã trung úy; vừa mới đây anh còn thu xếp để tống diễn viên đóng vai chính cùng Leigh ra khỏi vở kịch và biến Leigh thành đối tác trong vở kịch kế tiếp của Solomon.

“Cũng bình thường,” anh nói kèm nụ cười tươi tắn. “Nhưng nó đang cải thiện rất nhanh.”

“Jason,” Leigh nói mà không nhìn nhà soạn kịch đang há hốc miệng ngạc nhiên. “Anh có thể giữ bí mật không?”

Anh ta như thể bị xúc phạm bởi câu nói đó. “Không!” anh ta trả lời không chút do dự.

“Tốt. Tôi chỉ muốn chắc chấn vẫn chưa biến thành con người khác.” Hài lòng, Leigh kể cho anh ta nghe “bí mật” mà cô không muốn anh ta giữ kín: nhìn thẳng vào mắt Michael Valente, cô nói, “Em yêu anh.”

Ở bàn bên cạnh, một khách hàng mới ngồi xuống và chứng kiến màn âu yếm với vẻ choáng váng. Rồi giận dữ. Hắn nán lại cho đến khi cặp đôi dợm bước đi; rồi hán ném một tờ hóa đơn nhăn nhúm lên bàn và chậm rãi bám theo họ.

O’Hara đang đỗ xe chờ sẵn bên lề. “Đi đâu tiếp theo đây?” anh hỏi lúc lao vào dòng xe cộ, cắt ngang một chiếc limo khác và bị người tài xế nhấn còi inh ỏi. “Ông bà muốn ăn tối không?” anh nói, nhìn Michael qua kính chiếu hậu.

Thay vì trả lời, Michael vòng tay quanh người Leigh, ngón tay vuốt ve một bên cổ và gò má mịn màng của cô, ánh mắt dán chặt lên môi cô. “Em có biết anh thật sự muốn gì không?” anh thì thầm.

Leigh nhìn vào đôi mắt màu hổ phách nheo nheo cháy bỏng và cười khúc khích. “Em cá là em có thể đoán được.”

“Em đã đoán được phân nửa rồi. Nửa còn lại liên quan trực tiếp tới nửa đầu tiên, nhưng nó là ‘sự mong muốn’ mang tính dài hạn hơn một chút. Em có đoán được không.”

Leigh cân nhắc đến việc anh đã chạy từ tình bằng hữu lý tưởng thuần khiết đến cuộc hôn nhân trong vẻn vẹn mười hai tiếng đồng hồ. Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ, có vẻ suy nghĩ hiện giờ của anh đã quá hiển nhiên. Với sự tin tưởng tuyệt đối, cô mỉm cười nói, “Có cháu.”

Anh ngửa đầu ra cười khanh khách, rồi anh nói với nụ cười như trẻ con, “Anh thích cách nghĩ của em đấy.”