← Quay lại trang sách

Chương 62

Sam nhấn nút lên một lần nữa và vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa lo lắng đợi chiếc thang máy cũ của Phân khu 18 kêu cót két bò lên tầng một. Cô đã bắt taxi thay vì đi bộ đến bến tàu điện ngầm vì trời đang mưa tuyết, thế rồi taxi bị tắc nghẽn một cách vô vọng giữa dòng xe cộ. Cô đã trễ năm phút, và cô ghét đi làm muộn - đặc biệt là hôm nay, khi Mack có thể suy luận một cách hợp lý là cô đang cố lợi dụng tình trạng mới của họ.

Thêm nữa, cô đã hẹn gặp mẹ và cha dượng tại một buổi tiệc cocktail gây quỹ nhỏ ở Four Seasons ngay sau giờ làm việc. Thành ra, để phù hợp với dịp này, cô mặc váy da lộn màu xám nhạt, áo khoác có đai kèm đôi giày cao gót tương xứng. Cô đã định đến chỗ cầu thang bộ và chạy hai đợt cầu thang trong đôi giày cao gót và váy bó thì thang máy cuối cùng cũng đến.

Lúc 8 giờ 08, khi Sam vội vã bước vào văn phòng của anh thì Mack đang đứng cạnh bảng đen viết danh sách những kẻ tình nghi mới trên bảng, tay trái cầm một bìa kẹp hồ sơ.

Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, Shrader và Womack đang đứng uống cà phê cạnh dãy ghế trước bàn Mack. Shrader loan báo tin Sam đã đến theo cái cách làm cô chỉ muốn bóp cổ anh. “Chúa ơi, Littleton!” anh kêu lên, “có đúng là cô không đấy? Ái chà!” Anh huých khuỷu tay Womack. “Anh đã từng nhìn thấy đôi chân nào ngon hơn chân Littleton chưa?”

“Tôi phải nhìn kỹ hơn chút nữa thì mới dám chắc,” Womack nói kèm theo cái liếc mắt đểu cáng đầy khoa trương. “Được không, Littleton?”

Sam đảo mắt nhìn anh rồi bước đến chiếc ghế quen thuộc, ở tận cuối bàn gắn tấm bảng nhất. Không may, Shrader đã thực sự bị thôi miên bởi “con người mới của cô”.

“Nhân dịp gì thế?” anh dò hỏi. “Cô có cuộc hẹn nóng bỏng vào buổi trưa à?”

“Không, cho tiệc cocktail sau giờ làm việc,” Sam lơ đãng đáp. Cô ghét cảm giác lúng túng, và cô mong sao Mack nói gì đó.

Anh đã làm vậy, và bằng giọng cộc cần, cực kỳ lạnh lùng. “Cô đến muộn đấy, Littleton,” anh nói, vẫn tiếp tục viết lên bảng.

“Vâng, tôi biết. Tôi xin lỗi.”

“Đừng bao giờ tái phạm đấy.”

Như thế thật không công bằng và quá đáng. Hàng bao nhiêu tuần qua, Sam đã luôn đến sớm, về muộn, làm việc cả vào cuối tuần. Cô cảm thấy máu nóng dồn lên má, chẳng may, Shrader không chỉ nhìn thấy mà anh ta còn nghĩ nó thật hấp dẫn và buông lời nhận xét. “Không chỉ ở cách ăn mặc của cô đâu, Littleton. Sáng nay cô khác lắm. Cô toát lên... tôi không biết nữa... vẻ rạng rỡ.”

Quá xấu hổ và thất vọng đến độ chẳng nghĩ ngợi thấu đáo được gì, Sam trả đũa lại lời cảnh cáo thứ nhì của Mack về việc đến muộn. “Chỉ tại hôm nay tôi thư giãn hơn bình thường thôi,” cô nhẹ nhàng bảo Shrader. “Đêm qua, tôi được massage toàn thân mà.”

Cục phấn trên tay Mack gãy rụp.

Ráng kiềm chế nụ cười mãn nguyện, Sam cúi xuống nhặt mẩu phấn vỡ vừa lăn qua sàn nhà đến gần chân cô. Ngay lúc đó, Mack quay người tiến về phía cô. Giữ mẩu phấn trong tay cô, Sam nhướng mắt nhìn anh và từ từ đứng dậy.

Anh chìa tay ra, nét mặt không biểu lộ gì, nhưng cô nhìn thấy lời cảnh báo trong mắt anh, và một điều khác nữa... gần như sự buộc tội. Cô thả viên phấn vào lòng bàn tay anh - cùng lòng bàn tay đêm qua đã thọc vào dưới áo lót cô và vuốt ve bầu ngực cô. Những ngón tay dài của anh bao quanh viên phấn - cùng những ngón tay đã...

Sam gạt ý nghĩ đó qua một bên và nhìn anh quay về với tấm bảng. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi đen ôm lấy bờ vai rộng và bó gọn vòng eo, và Sam lập tức mơ màng nghĩ đến cảm giác những cơ bắp cuồn cuộn của anh bên dưới đầu ngón tay cô. Anh thật tuyệt làm sao...

Cô lại ngồi xuống, tán gẫu với Shrader và Womack, lúc này đang tựa vào bàn làm việc của McCord.

Đang phủi bụi phấn trên tay, McCord đột ngột xoay lại nói, “Valente sẽ được loại bỏ vĩnh viễn khỏi danh sách tình nghi.”

“Cái gì?” Womack kêu lên, đứng thẳng dậy.

“Tại sao?” Shrader hỏi.

“Tôi không thể nói lý do vì nó liên quan đến một số vấn đề nội bộ mà tôi cần xử lý riêng rẽ, sau này. Còn bây giờ, tôi muốn các anh chấp nhận rằng tôi có đầy đủ lý do để hoàn toàn loại bỏ anh ta ra ngoài danh sách tình nghi. Nếu ai thấy có vấn đề thì nói luôn đi.”

Shrader và Womack do dự chỉ một giây; sau đó Womack lắc đầu còn Shrader nói, “Không sao cả. Nếu anh thấy ổn thì tôi cũng thế thôi.” Sam đã biết rõ họ sẽ không ngần ngừ gì mà tin lời McCord ngay: giống như cô, cả hai người họ cũng đều bị anh gây ấn tượng.

“Vậy thì,” McCord kiên quyết nói, “tôi muốn mọi người hiểu rõ là không ai ngoài căn phòng này biết được chúng ta đã loại Valente khỏi danh sách. Không ai,” anh lặp lại.

Shrader và Womack đồng loạt gật đầu.

Anh liếc nhìn Sam, nhưng chẳng qua chỉ là thủ tục, và cô cũng gật đầu.

“Tôi có thể hỏi một câu không?” Shrader nói. “Quyết định loại bỏ Valente ra khỏi danh sách có liên quan gì đến những thông tin Littleton thu thập được khi cô ấy đuổi theo anh ta vào hôm qua không?”

McCord lắc đầu. “Không, nhưng sau đây cô ấy có thể nói cho hai anh biết những gì cô ấy đã khám phá được. Ngay bây giờ, chúng ta có một kẻ giết người đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Anh nhìn về phía những cái tên trên tấm bảng. “Ngay từ đầu, Littleton đã cho rằng một phụ nữ đã rửa những ly rượu đó - hiển nhiên là bằng tuyết, vì ngôi nhà không có nước - rồi cẩn thận đặt chúng vào bổn rửa bát, nơi chúng ít có khả năng bị vỡ.

“Dựa vào sự lăng nhăng của Manning thì giả thuyết đó rất hợp lý. Nếu vậy, chiếc túi ngủ bị mất có thể cho thấy anh ta đã giao hợp với một người đủ hiểu về các quy trình pháp lý của cảnh sát để biết rằng chúng ta sẽ kiểm tra túi ngủ tìm dấu tóc và tinh dịch.”

“Bất cứ ai từng xem vài tập Laws & Order đều biết chuyện đó,” Shrader chỉ ra vấn đề.

“Chính xác. Và nhờ bất kỳ bộ phim hay chương trình truyền hình nào tương tự, tên giết người cũng biết là chúng ta sẽ kiểm tra tay Manning để tìm vết bột súng, vì thế cô ta - hoặc anh ta - đã quấn tay Manning quanh báng súng để bắn một trong những phát súng.”

Ngừng lại, McCord nghiêng đầu về phía danh sách trên bảng. “Hãy bắt đầu bằng những phụ nữ mà chúng ta biết rõ Manning đã tiếp xúc thông qua vợ mình, vì anh ta thích làm tình với bạn bè và người quen của cô ta. Mọi người đã kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của họ rồi nhưng giá không quá chắc chắn Valente chính là kẻ chúng ta muốn tìm thì hẳn chúng ta sẽ còn đào bới kỹ càng hơn nhiều.”

Shrader và Womack ngồi vào vị trí quen thuộc, còn Sam hơi lùi sát vào lưng ghế để họ có thể nhìn thấy tấm bảng mà không bị cô chắn ngang. Thông thường những cuộc họp trong văn phòng Mack kiểu này rất căng thẳng và nhanh gọn, nhưng việc loại bỏ Valente ra khỏi danh sách tình nghi đã làm mọi người mất phương hướng, thiếu tập trung, và không khí trong phòng uể oải thấy rõ. Bây giờ, không những không có nghi phạm, họ còn phải chấp nhận một thực tế không ngờ rằng họ đã dồn biết bao công sức và thời gian cho một “chuyện chắc chắn” mà hóa ra lại chẳng hề chắc chắn.

“Thế còn Leigh Manning thì sao?” cuối cùng Shrader hỏi. “Tên bà ta không có trên bảng.”

Lần đầu tiên, ánh mắt McCord chuyển đến chỗ Sam, nhưng nụ cười trên khóe miệng anh chỉ toát lên vẻ thích thú khách quan. “Tôi nghĩ ngay từ đầu Littleton đã đúng về sự vô tội của Leigh Manning. Tôi định nói chuyện với bà Manning hôm nay, nhưng theo thông tin Littleton thu thập được từ Valente trong xe limo hôm qua, hoàn toàn có lý do chính đáng để tin rằng bà Manning không hề biết người bạn cũ ‘Falco Nipote’ của cô ta thật ra là Michael Valente cho đến tận sau khi chồng cô ta chết.”

“Tôi thấy khó tin lắm,” Womack nói thẳng thừng.

Thay vì sốt ruột bảo Womack hãy tin lời anh, McCord thay đổi quyết định lúc nãy và yêu cầu Sam kể cho họ nghe những chuyện cô tìm hiểu được từ Valente hôm qua. Sam càng ngưỡng mộ hành động đó của anh. Mack không chỉ là một trưởng nhóm phi thường, anh còn là một thành viên đích thực luôn dốc toàn tâm toàn lực, ý thức được rõ ràng đâu là lúc đồng đội của anh không thể đi tiếp nếu không được củng cố thêm niềm tin.

“Như thế dễ hiểu hơn nhiều đấy,” Shrader nói khi Sam kết thúc câu chuyện về tờ tin nhắn họ đã tịch thu. “Ý tôi là, tại sao một người đàn ông lại ký tên là ‘cháu trai’ và ‘Falco’ trong lá thư đã in sẵn tên anh ta bên trên chứ?”

“Nó cũng giải thích được tại sao chúng ta không thể tìm ra mối liên hệ giữa anh ta và Leigh Manning trước vụ án mạng, dù có cố gắng đến thế nào đi nữa,” McCord nói. “Họ đã không có mối liên hệ nào cả. Nếu các anh còn nghi ngờ tại sao cô ta không nhận ra anh ta ở bữa tiệc thì cứ nhìn ảnh anh ta lúc bị bắt vì tội ngộ sát mà xem. Anh ta đã để râu đen. Chết tiệt thật, đến tôi cũng chẳng nhận ra nổi anh ta.”

Sam nhớ lại giọng nói của Valente trong chiếc limo, chất giọng nam trung đặc sệt êm ái của anh, và McCord nhận thấy cô cau mày. “Cô không đồng ý à?” anh hỏi cô giọng ngờ vực.

“Không,” Sam nói dứt khoát và với tay ra sau gáy để siết chặt chiếc cặp tóc bằng bạc cỡ lớn. “Tôi đã nhìn thấy tấm ảnh cũ đó trong hồ sơ của Valente. Thứ duy nhất có thể giúp Leigh Manning nhận ra anh ta tại bữa tiệc là giọng nói của anh ta. Valente có giọng nói rất tuyệt vời. Nó rất trầm và rất êm...”

Womack vỗ mạnh đầu gối. “Tôi biết ngay mà! Tôi đã bảo các anh rồi - Littleton có cảm tình với Valente. Thôi nào, Littleton, thú nhận đi - cuộc hẹn quan trọng tối nay của cô là với Valente phải không? Chúng tôi sẽ không nói với ai đâu,” anh nói dối. “Tin chúng tôi đi,” anh lại nói dối, không nhìn thấy quai hàm McCord đang siết lại.

Sam mất hết kiên nhẫn. Cô nhìn Womack với vẻ kinh tởm đến hoang mangvà nói, “Cuộc ‘hẹn hò’ của tôi là với cha dượng và mẹ tôi! Thế nào, anh thôi đi được chưa?”

“Cha dượng cô làm gì vậy?” Shrader đột ngột hỏi.

Không nhận ra ánh mắt McCord dịu hẳn khi cô nhắc đến lai lịch “đối tượng hẹn hò” của cô, Sam với lấy tập giấy trên bàn làm việc của McCord rồi lôi bút chì ra khỏi túi xách. “Ông ấy làm việc cho chính phủ và sống nhờ tiền thuế y như chúng ta vậy.”

“Chúng ta quay lại công việc được chưa?” McCord hỏi, nhưng anh có vẻ bớt cộc cằn hơn lúc nãy, và vài giây sau, Sam muộn màng nhận ra có lẽ anh tưởng cô ăn mặc thế này là để hẹn hò với một người đàn ông khác. Mack là thanh tra, vốn có bản năng tìm kiếm các lý do tinh tế hơn để giải thích hành động của mọi người - nên rất có thể anh đã băn khoăn không biết có phải cô ăn mặc đẹp đẽ và nhắc đến cuộc hẹn ở buổi tiệc cocktail là nhằm trêu chọc anh, làm anh mất thăng bằng và khiến quãng thời gian chờ đợi càng khó khăn hơn không.

Gạt ý nghĩ đó đi, cô nhìn lên tấm bảng khi McCord chỉ vào cái tên đầu tiên trên đó và nói, “Còn Jane Sebring, nữ diễn viên cùng đóng vai chính, thì sao? Cô ta nói cô ta đã về nhà đi ngủ, sau đó tỉnh dậy xem phim trên truyền hình. Các anh đã kiểm tra kỹ bằng chứng ngoại phạm của cô ta chưa?” anh hỏi Shrader và Womack.

“Người gác cổng xác nhận rằng cô ta quay lại tòa nhà lúc xế chiều, sau suất diễn,” Womack nói. “Hãng xe dịch vụ của cô ta xác nhận cô ta đã đi từ nhà hát về nhà vào khoảng thời gian đó. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là sau đó cô ta không thể lẻn ra ngoài bằng cửa sau, thuê một chiếc xe hơi hay đại loại thế, rồi tự mình lái lên núi.”

“Bắt đầu kiểm tra các công ty cho thuê xe đi, đồng thời kiểm tra cả biên nhận thẻ tín dụng và bảng kê điện thoại của cô ta nữa.”

Shrader gật đầu. “Tôi cũng sẽ kiểm tra những hãng xe dịch vụ khác...”

Womack cười ha hả. “Cái gì - cứ như thể cô ta đã thuê tài xế lái xe đưa cô ta lên núi rồi chờ ở đó trong lúc cô ta lon ton xuống ngôi nhà bắn nát óc Manning hả?”

Shrader đỏ mặt. Khuôn mặt to có phần hung dữ toát lên vẻ xấu hổ, và anh nhìn xuống lòng mình, lắc đầu như thể không sao tin nổi. “Chưa kịp nói hết câu, tôi đã nhận ra đó là chuyện không thể rồi.”

“Tiếp tục nào,” McCord nói, nhưng nụ cười thấp thoáng trên môi trước dịp hiếm hoi Shrader lập luận rất thiếu logic. “Còn Trish Lefkowitz, đại diện phát ngôn thì sao?”

“Chứng cớ ngoại phạm của cô ta rất vững chắc,” Womack nói. “Quá tệ,” McCord nói cộc lốc, gạch lên tên cô ta. “Trish có đủ can đảm để bắn vào đầu một người đàn ông và sau đó vẫn nhớ dọn sạch bát đĩa trong nhà bếp.”

“Anh nói dựa trên kiến thức cá nhân hả, Trung úy?” Shrader hỏi. Sam lấy làm mừng vì anh ta đã hỏi câu đó, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản tuyệt đối trong lúc chờ McCord trả lời. Câu trả lời của anh là bật cười và từ chối hùng hồn. “Không.”

Sam tin anh. Cô chỉ ước gì mình đã không nói câu đùa cợt đầy ẩn ý về chuyện đêm qua được massage. Không chỉ non nớt trong chuyện tình yêu, cô còn hoàn toàn không hề được chuẩn bị trước để trải nghiệm thứ tình cảm mạnh mẽ đến rung trời lệch đất đó với một người vừa là cấp trên vừa là đồng nghiệp.

Cô đã thỏa thuận với Mack về thái độ của họ trước khi vụ án Manning kết thúc, và cô đã phá vỡ thỏa thuận đó chỉ sau vài phút bước vào văn phòng của anh. Và còn tệ hơn nữa là cô thực sự cảm động trước những lý do khiến anh muốn tiến hành thỏa thuận đó. Không may, cô không nghĩ Mack sẽ lẳng lặng để cô thoát khỏi chuyện đó, chính vì vậy cô vô cùng mong muốn sẽ đi thẳng ra khỏi văn phòng anh ngay khi cuộc họp này kết thúc.

“Còn nhà chiêm tinh Sybil Haywood thì sao?” Mack hỏi. “Cô ta đủ hấp dẫn để khiến Manning thấy hứng thú.”

“Đúng là một kẻ gàn dở!” Shrader nói, vỗ tay lên đầu gối để nhấn mạnh. “Lúc tôi đến gặp cô ta, trước khi nói chuyện với tôi, cô ta bắt tôi phải đưa ‘dữ liệu ngày sinh’ của tôi; sau đó cô ta cho chạy chương trình máy tính nào đó về các hành tinh của tôi hay thứ chết tiệt gì đó. Cô ta gọi nó là ‘biểu đồ chiêm tinh’ của tôi.”

“Thế chuyện đó thì sao?” McCord hỏi, ám chỉ chứng cớ ngoại phạm của cô ta.

Shrader hiểu nhầm, cứ ngỡ anh hỏi về biểu đồ chiêm tinh. “Cô ta nói có một người phụ nữ trẻ rất gần gũi với tôi, nhưng không phải người nhà, đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng không thể cứu vẫn. Cô ta bảo tôi nên nhớ rằng kiếp này chỉ là một điểm dừng chân trước khi chuyển sang kiếp sau, và chúng tôi sẽ lại được ở bên nhau.”

“Cô ta có chứng có ngoại phạm và nó có vững chắc không?” McCord hỏi với vẻ chế giễu.

“Có, cho cả hai câu hỏi. Tôi vừa nhớ lại một chuyện mà Haywood đã kể cho tôi nghe,” Shrader bổ sung khi McCord xoay người gạch tên Haywood. “Lúc trước tôi quên khuấy mất, nhưng cô ta nói rằng vào đêm tiệc, Leigh Manning đã giao cho cô ta nhiệm vụ mua vui cho Valente. Cô ta nói là bà Manning thấy bực bội vì anh ta được mời - anh biết đấy, vì tai tiếng của anh ta mà.”

McCord gật đầu. “Thêm bằng chứng khẳng định đêm đó Leigh Manning không biết Valente thật ra là ai.” Anh liếc nhìn cái tên kế tiếp trên bảng. “Thế còn Theta Berenson thì sao? Cô ta là họa sĩ.”

“Cô ta có chứng cớ ngoại phạm và nó đã được kiểm chứng rồi,” Shrader nói. “Dù sao chăng nữa, Manning cũng sẽ chẳng đặt cây gậy khúc côn cầu lên người cô ta đâu, đừng nói chi đến việc sờ tay vào. Nếu xấu xí có thể coi là tội, thì hẳn họ đã săn đuổi người phụ nữ đó bằng chó săn và trực thăng rồi.”

“Shrader,” McCord nói kèm nụ cười miễn cưỡng, xoay người lại để gạch bỏ tên cô ta, “tôi không muốn là người đầu tiên nói với anh điều này, nhưng chính anh cũng không hẳn là một vũ công Chippendale đâu.”

Sam cúi nhìn tập giấy để giấu nụ cười. Lúc cô ngước mắt lên, McCord đang khoanh tay trước ngực quay về phía tấm bảng, nhìn những cái tên còn lại.

“Claire Straight thì sao?” anh hỏi.

“Cô ta có chứng cớ ngoại phạm vững chắc,” Womack nói. “Và cô ta thù ghét đàn ông. Chồng cô ta đã ruồng rẫy cô ta để bám theo một cô nàng dễ thương chỉ bằng nửa tuổi anh ta, và người phụ nữ đó đã bị ám ảnh. Nếu anh muốn biết ý kiến của tôi, thì cuộc ly hôn này đang biến cô ta thành người đồng tính luyến ái rồi.”

“Có khả năng đó à?” Shrader hỏi, nhìn Sam tìm câu trả lời. “Cô nghĩ một phụ nữ vốn giới tính bình thường có thể trở thành người đồng tính luyến ái vì bị chồng phản bội không?”

Không biết McCord đang ngoái nhìn, Sam ngả người về phía trước, ngoác miệng cười với Shrader rồi nói, “Có chứ, chắc chắn rồi. Tôi đã gặp chuyện đó mà.”

Cô đột ngột ngả người ra sau, quay đầu lại, và bắt gặp McCord đang nhìn mình. Trên mặt anh thấp thoáng nét cười khổ sở; rồi anh khẽ lắc đầu và quay về phía tấm bảng. Sam cũng là thanh tra - cô nhận ra cái lắc nhẹ đầu kỳ quặc của anh, và cô nhận ra nó. Đó cũng chính là điều cô vừa làm lúc nãy, cố gắng tập trung vào công việc trước mắt thay vì chú ý đến anh.

“Erin Gillroy, thư ký của Manning,” Mack nói, gõ viên phấn cạnh cái tên đó.

“Tôi không hỏi chứng cớ ngoại phạm của cô ta,” Womack thừa nhận. “Cô thì sao, Littleton?”

“Không. Lẽ ra tôi nên hỏi. Lúc đó, tôi không nghĩ cô ta là một ứng cử viên. Giờ tôi vẫn không nghĩ vậy, nhưng biết đâu đấy.”

“Anh xử lý vụ đó nhé, Womack,” McCord nói, sau đó chỉ vào cái tên mới được bổ sung. “Được rồi, đây là người phụ nữ cuối cùng trong danh sách hôm nay: Sheila Winters.”

“Bác sĩ tâm lý à?” Shrader chun mũi. “Ôi giời, anh có tưởng tượng nổi chuyện làm tình với một bác sĩ tâm lý trong khi cô ta phân tích ý nghĩa sâu xa từng tiếng rên rỉ của anh không?”

“Chúng ta có thể bỏ qua các bình luận khêu gợi và những ám chỉ tình dục không,” Mack bực bội nói. “Sáng nay có chuyện quái gì vậy?”

Shrader và Womack nhìn nhau choáng váng. Chính McCord cũng bình luận về Trish Lefkowitz đấy thôi. Việc thực thi pháp luật là một lĩnh vực khó khăn, do đàn ông làm chủ, và không có gì cấm kỵ giữa “các chàng trai”. Miễn là họ không nhắm vào Sam, còn thì họ được khá tự do thoải mái, ngay cả dưới quy định của ban.

“Littleton và tôi đã phỏng vấn bác sĩ Winters,” Mack tiếp tục, “nhưng không phải với tư cách kẻ tình nghi, vì vậy chúng tôi không đòi hỏi chứng cớ ngoại phạm. Cô ta tóc vàng quyến rũ, và Manning thích những cô gái tóc vàng quyến rũ. Theo tôi thấy, cô ta không có vẻ tiềm năng lắm, nhưng chúng tôi sẽ gặp cô ta thêm lần nữa. Như vậy, giờ chúng ta còn ba người đàn ông trong danh sách,” anh kết luận. “Đầu tiên là George Sokoloff, kiến trúc sư. Littleton đã kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của anh ta, khá đáng tin cậy nhưng không thể chứng minh hoàn toàn được.”

“Động cơ là gì?” Womack chất vấn.

McCord yên lặng, suy nghĩ. “Chúng ta sẽ phải kiểm tra lại, nhưng nếu anh ta nói thật thì anh ta chính là tài năng đích thực đứng sau một số dự án thành công của Manning. Manning đã hứa sẽ ghi nhận trọn vẹn công lao và giao cho anh ta trọng trách chính trong dự án Crescent Plaza. Có lẽ Manning đã nói với Sokoloff là anh ta sẽ không giữ lời hứa.”

Chỉ vào hai cái tên cuối cùng, Mack nói, “Giờ đến Jason Solomon và bạn trai của anh ta, Eric Ingram.”

“Họ là chứng cớ ngoại phạm của nhau,” Womack nói; rồi anh muộn màng thuật lại tin tức về hai trăm ngàn đô la tiền mặt được Manning đầu tư vào vở kịch của Solomon.

“Tiếp tục đào bới chỗ đó đi,” Mack nói. “Con đường dẫn đến kẻ giết người của chúng ta rất có thể sẽ được lát bằng đô la đấy. Chúng ta cần tìm hiểu xem Manning đã nhúng tay vào chỗ chết tiệt nào mà lại có đủ tiền phi pháp để không chỉ chu cấp cho văn phòng và sinh hoạt cá nhân mà còn mua nhiều xe hơi, đầu tư vào một vở kịch Broadway, đấy là chỉ kể đến vài món chúng ta biết thôi đấy. Dựa theo cách tiêu xài của anh ta, có vẻ anh ta rất tự tin sẽ nhận được thêm nhiều tiền nữa.” Womack nhấp một ngụm cà phê lạnh ngắt, sau đó đặt tách trở lại bàn. “Có lẽ anh ta đang buôn ma túy chăng?”

Mack nhún vai. “Chuyện gì cũng có khả năng, nhưng theo tôi anh ta sẽ không mạo hiểm dính đến bất cứ thứ gì nguy hiểm mắt thấy tai nghe đâu. Tôi cho rằng anh ta dính đến thứ gì đó mang tính lén lút hơn một chút.”

“Ăn trộm chăng? Hay chứa chấp đồ ăn cắp?” Womack phỏng đoán. Mack lắc đầu. “Cùng câu trả lời như thuốc phiện thôi.”

“Hăm dọa tống tiền?” Shrader đề nghị. “Bòn rút?”

“Tôi dám cá là thế đấy, nhưng tôi sẽ cho các nhà tội phạm học ngó qua anh ta để xem họ nghĩ gì. Leigh Manning có lẽ sẽ có câu trả lời, bất kể cô ta có biết nó hay không,” anh kết thúc, rời khỏi tấm bảng. “Hôm nay tôi định hỏi han cô ta, nhưng tôi sẽ cố tỏ ra lịch sự và xin phép Valente trước. Sáng nay thì chỉ có thế này thôi,” anh nói.

Sam vẫn đang đợi những lời này. Chộp chiếc túi xách trên sàn, cô đứng lên, đẩy ghế trở lại đúng chỗ.

“Hãy bắt đầu xử lý những đầu mỗi chúng ta...” McCord nói thêm, và Sam tiến ra cửa, giữ Womack và Shrader chắn giữa McCord và cô, hy vọng họ sẽ ngăn tầm nhìn của anh. Cô đã suýt ra được ngưỡng cửa rồi thì lại chùn bước khi nghe thấy mệnh lệnh cứng rắn của McCord: “Thanh tra Littleton. Tôi có chuyện muốn nói với cô.”