← Quay lại trang sách

Chương 63

Sam rủa thầm quay người lại, bước qua một bên nhường đường cho Shrader và Womack. Túi xách khoác trên cánh tay phải, tập giấy áp vào ngực, Sam miễn cưỡng tiến đến gần người đàn ông giờ đã ngồi xuống sau bàn và đang nhìn cô trong sự im lặng dò hỏi.

“Tại sao vậy?” anh hỏi thẳng.

Một vài phản ứng hiện lên trong đầu Sam, tất cả đều là những chiến thuật đánh lạc hướng xuất sắc và những phương pháp vô cùng hiệu quả nhằm phục hồi sức mạnh vốn có của một người đàn ông đang nung nấu ý định chứng tỏ bản thân. Cô quyết định loại bỏ tất cả và chọn cách trung thực. “Anh muốn nhắc đến chuyện ‘massage’ à?”

Anh lặng lẽ gật đầu.

“Giá như em có thể trả lời được tại sao,” cô thừa nhận, “nhưng em không hoàn toàn chắc chắn. Em hơi bị mất thăng bằng. Có lẽ trước đây anh đã từng ở trong tình huống giống như của chúng ta, nhưng em thì vẫn có phần chưa quen với nó.”

“Chuyện em nhắc đến việc massage có liên quan gì đến việc anh làm khó em hai lần vì đi làm muộn vài phút không?”

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. “Có. Em xin lỗi. Sau này em sẽ không phản ứng thái quá nữa.”

Rồi cô nhìn thấy nó - tia sáng thích thú ấm áp trong mắt anh. “Anh cũng vậy,” anh hứa. Âm thầm suy nghĩ, Sam nghiền ngẫm câu trả lời khó hiểu và vẻ mặt thích thú của anh. “Có khi nào,” cô nói, “anh làm vậy vì nghĩ em ăn mặc đẹp cốt đi hẹn hò không?”

Anh nhìn cô vẻ hoài nghi - như thể câu hỏi của cô thật nực cười. “Dĩ nhiên rồi.”

Sam cố giấu nụ cười và nhất thời lạc vào trong mắt anh, rồi cô quay lưng đi ra ngoài.

Đằng sau lưng cô, Mack nhặt bút chì lên và nói, “Anh vẫn chưa hủy vụ theo dõi Valente. Khi nào biết anh ta có mặt ở văn phòng, anh sẽ đi gặp anh ta. Anh muốn thuyết phục anh ta để Leigh Manning nói chuyện với chúng ta - một cách cởi mở, không có tay luật sư nào cản trở mọi câu hỏi anh định dành cho cô ta. Trong trường hợp bắt buộc, anh sẽ yêu cầu cô ta đến đây thẩm vấn, nhưng anh muốn tiến hành chuyện này theo cách văn minh hơn. Em là hy vọng lớn nhất của anh để gặp được Valente.”

“Đừng hy vọng quá nhiếu ở em,” Sam nói. “Em đã làm anh ta phát điên ngay lúc hỏi liệu anh ta có ở đó vào đêm chúng ta báo với bà Manning chuyện chồng cô ta đã chết không. Anh ta biết thừa chúng ta biết chuyện đó rồi, vì vậy khi em hỏi thế, anh ta đã giáng ngay em xuống thành một cảnh sát thâm hiểm, thiếu thành thật như bao cảnh sát khác.”

“Anh chỉ tò mò chút thôi, tại sao em lại hỏi anh ta câu đó?” Mack hỏi, vẽ nguệch ngoạc lên tập giấy vàng.

“Em muốn xem liệu anh ta có tìm cách nói dối không.”

Ngả người trên ghế, Mack trầm ngâm nhìn sang đầu bên kia căn phòng. “Nếu để chúng ta nói chuyện với Leigh Manning thì sẽ chỉ có lợi cho anh ta thôi. Nếu gặp được anh ta, có lẽ anh sẽ thuyết phục được anh ta. Nếu yêu cầu anh ta đến đây, anh ta sẽ mang theo luật sư và chúng ta sẽ có các thính giả nghe lén. Anh không thể nói trước mặt bất cứ ai khác những chuyện anh cần nói với anh ta được.”

Trầm ngâm suy nghĩ, Sam chuyển tập giấy sang tay phải và ôm nó sát túi xách. “Để thuyết phục được anh ta gặp anh - đặc biệt là không có sự hiện diện của luật sư - anh sẽ phải thuyết phục được anh ta rằng anh đã thay đổi hoàn toàn quan điểm sau ngày hôm qua, và đây là quan điểm cuối cùng, chân thực.”

McCord nhếch môi cười giễu. “Hôm qua anh ta đã nhờ một người bạn của anh ở Interquest chuyển lời cảnh cáo đến anh. Bạn anh nói ông Valente ‘nghiêm túc đến chết người’.”

Sam đảo mắt. “Tuyệt.” Cô đột nhiên rạng rỡ hẳn. “Em biết một cách chắc sẽ hiệu quả, nhưng anh sẽ không thích nó đâu.”

“Nói thử xem nào.”

“Trả lại anh ta bằng chứng buộc tội thuyết phục nhất và duy nhất chúng ta có chống lại anh ta. Trả lại lá thư cho anh ta.”

“Em nói đúng, anh không thích chuyện này. Như vậy là vi phạm thủ tục thu thập bằng chứng.”

Hơi nghiêng đầu sang bên, Sam nói, “Đứng từ quan điểm của anh là thế. Nhìn từ quan điểm của anh ta thì rõ ràng em đã tịch thu một thứ không thuộc về chúng ta, và rằng chúng ta đang giữ nó với hy vọng gán một tội hình sự khác cho anh ta và/hoặc Leigh Manning. Anh ta biết rõ nếu chúng ta muốn tiếp tục quấy nhiễu họ thì lá thư đó rất quý giá đối với chúng ta. Anh ta cũng biết hết về ‘thủ tục thu thập bằng chứng’ của chúng ta, bởi vì chắc chắn anh ta đã nhiều lần phải đợi dài cổ thì chúng ta mới trao trả tài sản cá nhân lại cho anh ta. Trả lại lá thư cho anh ta đi,” Sam nói, “thể nào anh cũng ghi được một điểm rất quan trọng trong mắt anh ta đấy.”

Mack ngần ngừ một lúc; rồi anh đầu hàng. “Được rồi, nhưng nhớ làm nửa tá bản sao có chứng thực nhé. Sau đó hãy gọi cho Thượng nghị sĩ,” anh nói thêm, “và nhắn là có thể em sẽ đến dự tiệc cocktail muộn đấy.”

Anh đã biết! Sam nhận ra. Nhưng dĩ nhiên anh đã phải tiến hành điều tra kỹ càng về cô trước khi để cô gia nhập nhóm. Mack làm gì cũng vô cùng chu đáo. Kể cả chuyện hôn nhau. “Tốt thôi, Trung úy,” cô đùa. “Tôi sẽ làm thế.”

Anh lại lên tiếng từ sau lưng cô, giọng trang trọng và khàn đục. “Sam này...”

Cô quay lại. “Gì cơ?”

“Em rất đẹp.”

Trái tim Sam suýt nảy ra ngoài lồng ngực. “Thú vị thật đấy...” cô nói trong tiếng cười hổn hển khe khẽ. “Em cũng đang nghĩ y hệt về anh.”

McCord nhìn cô rời khỏi; sau đó anh với tay lấy điện thoại và để ý thấy những dòng chữ nguệch ngoạc anh viết trên tập giấy vàng. Trang giấy chứa duy nhất một từ, viết đi viết lại bằng nhiều kiểu khác nhau. Của anh.