← Quay lại trang sách

Chương 64

Lúc ba giờ, chiếc xe cảnh sát theo dõi Michael Valente báo anh đã quay lại trụ sở chính của công ty trên đại lộ 6, trung tâm Manhattan.

Lúc ba giờ ba mươi lăm, McCord và Sam mở cánh cửa cao gắn biển “Tạp đoàn Alliance-Crossing, văn phòng điều hành”, ở tầng bốn mươi tám.

Bàn tiếp tân làm bằng kính dày đặt chính giữa một khu vực trải thảm rộng mênh mông, bốn phía là các nhóm ghế xếp cách nhau một khoảng vừa phải. Nhiều tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh xinh xắn, một số rất lớn và cầu kỳ, tỏa sáng dưới ánh đèn rải rác khắp phòng.

Mấy cánh cửa văn phòng, hiện tại đều đóng kín, thông với khu vực tiếp tân. Hai người đàn ông và một phụ nữ đang ngồi gần một cánh cửa, thầm thì nói chuyện; một người đàn ông khác đang ngồi bên cửa sổ xem lướt qua cuốn tạp chí, cặp hồ sơ đặt trên sàn nhà sát cạnh chân.

McCord đưa danh thiếp cho nhân viên tiếp tân yêu cầu được gặp ông Valente. Gần như đã thành lệ, khi đón tiếp một thanh tra Sở Cảnh sát New York mang theo “danh thiếp” chính thức, một người lao động trí óc thường đáp lại bằng vẻ cảnh giác, hiếu kỳ, choáng váng, hoặc, đôi khi là thái độ đề phòng. Họ không bộc lộ sự coi thường. Nhân viên tiếp tân tại trụ sở chính của Valente là một ngoại lệ đáng chú ý. Là một phụ nữ hấp dẫn mới ngoài ba mươi, cô nhìn danh thiếp của McCord, nhìn McCord, rồi đảo mắt với vẻ ghê tởm trước khi đứng dậy biến mất vào một hành lang dài.

“Em thấy cô ấy có vẻ chẳng bị ấn tượng gì,” Sam nói đùa.

“Anh thấy rồi,” McCord nói, sau đó hạ giọng đến mức gần như thì thầm. “Nếu chúng ta đến gặp Valente, anh ta sẽ tìm cách ghi âm cuộc gặp mặt nhằm bảo vệ bản thân, phòng trường hợp đấy là cái bẫy. Anh ta chẳng non nớt trước các trò chơi của cảnh sát đâu. Đừng nói bất cứ điều gì quan trọng trước khi anh thuyết phục được anh ta không thu âm. Nếu anh ta không tin lời anh, hoặc nếu anh ta chọn cách trả thù, anh không muốn anh ta có một cuộn băng ghi âm để đưa cho luật sư.”

Nhân viên tiếp tân lẹ làng quay lại, theo sau là một phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề không chê vào đâu được trong bộ đồ len màu hồng nhạt. Bà có mái tóc ngắn màu đen và toát lên dáng vẻ của một nữ hoàng - hoặc một bà hiệu trưởng. Giọng bà ngân nga rất hay nhưng đầy thực tế. “Tôi là Evanston, phụ tá của ông Valente,” bà nói rõ từng chữ. “Xin mời theo tôi.”

McCord và Sam theo bà đi dọc một hành lang dài, bước qua cửa hành lang, vào một hành lang khác đến một cánh cửa không để tên ở cuối đường. Bà đẩy cửa mở rồi bước ra phía sau họ, thoáng mỉm cười lịch sự với McCord và nói bằng giọng quy củ, “Ông Valente đề nghị các người cố mà tự xử lý vấn đề của mình đi.”

Cánh cửa mở đối diện với dãy thang máy chính.

“Anh đã biết là mọi chuyện suôn sẻ quá mà.” McCord nói ngắn gọn trong lúc cả hai lại vào hành lang tiến tới cánh cửa chính dẫn vào dãy văn phòng điều hành của Alliance-Crossing. “Lần này em thử đi.”

“Em sẽ phải trả anh ta tin nhắn anh ta gửi bà Manning, nếu không sẽ chỉ phí thì giờ thôi.”

McCord ngập ngừng, rồi gật đầu.

Nhân viên tiếp tân trừng mắt nhìn khi thấy họ lại tiến đến bàn cô ta, nhưng Sam mỉm cười với cô ta. Cô lấy từ trong túi xách ra một cây bút và tờ tin nhắn của Valente vẫn đang nằm trong chiếc phong bì đựng vật chứng của Sở Cảnh sát New York. Cô viết lên phòng bì, “Gửi kèm tấm vé vào cửa của chúng tôi. Nó là của anh cho dù anh có đồng ý gặp chúng tôi hay không. Vui lòng cho chúng tôi vài phút. Chuyện về LM, và rất khẩn cấp.”

Cô trao phong bì cho nhân viên tiếp tân kèm theo danh thiếp của mình và nói, “Phiền cô mang cái này đến cho trợ lý của ông Valente và nếu cần hãy giơ nó lên trước mắt bà ta để bà ta đọc ngay lập tức.”

Nhân viên tiếp tân hẳn nhiên biết rõ trợ lý của Valente đã đưa họ ra cửa sau, vậy nên cô ta thừa hiểu ẩn ý của bà. Với cái nhún vai thô bạo, cô ta gạt cả chiếc phong bì lẫn danh thiếp vào góc bàn rồi bắt đầu quay về phía màn hình máy tính.

“Không sao,” Sam vui vẻ nói, với lấy những món đồ vừa bị loại bỏ. “Chắc hẳn cô đang bận và muốn tôi tự mang chúng đến cho bà Evanston.”

Cô lễ tân quay ngoắt lại, nhặt phong bì và danh thiếp, ném cho Sam ánh mắt dữ dằn rồi xăm xăm đi về đúng hướng cô ta vừa ra lúc nãy. “Valente có vẻ khơi dậy được lòng trung thành sâu sắc của nhân viên,” Sam nhận xét giữa lúc ngồi đợi.

McCord không nói gì; anh đang phân tích tin nhắn Sam viết trên phong bì, và anh hơi mỉm cười. Cô viết bốn câu ngắn, nhưng mỗi câu đều truyền tải rất nhiều ý nghĩa tâm lý:

“Gửi kèm tấm vé vào cửa của chúng tôi”... Nếu biết lý lẽ, anh sẽ nhận ra hành động gửi trả tin nhắn này thể hiện thiện chí lớn lao của chúng tôi.

“Nó là của anh cho dù anh có đồng ý gặp chúng tôi hay không”... Không có bất kỳ sự ràng buộc nào. Chúng tôi không tìm cách ép buộc anh, và chúng tôi cũng biết rõ rằng dù có cố cũng không thể ép buộc anh.

“Vui lòng cho chúng tôi vài phút”... “Vui lòng.” Đây là cách nói anh chưa từng nghe thấy từ Sở Cảnh sát New York, nhưng giờ đây chúng tôi nhận ra rằng anh xứng đáng được nhận nó.

“Chuyện về LM, và rất khẩn cấp”... Chúng tôi viết tắt tên Leigh Manning vì chúng tôi cũng muốn bảo vệ sự riêng tư của bà ấy trước bất kỳ ai có thể nhìn thấy tin nhắn này.

Michael gác điện thoại và liếc nhìn bà Evanston khi bà trao cho anh chiếc phong bì kèm tấm danh thiếp đề tên thanh tra Littleton. “Họ đã quay lại,” bà cau có nói.

Sốt ruột, Michael với lấy phong bì đựng bằng chứng của Sở Cảnh sát New York; rồi anh nhìn lướt qua tin nhắn viết tay của Littleton. Anh mở phong bì, bỏ chiếc phong bì trắng từ bên trong ra, rồi mở tin nhắn anh đã viết cho Leigh kèm giỏ lê gửi đến bệnh viện cho cô.

“ Tối thứ Bảy đó, việc giả vờ chúng ta không quen biết nhau thật khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi!”

Nếu muốn tìm cách đóng đinh chính mình và Leigh vào vụ án mạng của Logan, anh hẳn không thể chọn được cách diễn đạt nào tốt hơn, Michael ghê tởm nghĩ.

Anh đọc lại tin nhắn của Littleton, và các ẩn ý trong lỗi dùng từ của cô không thoát khỏi óc suy xét của anh, nhưng điều thực sự tác động đến anh là việc nhắc đến Leigh cùng từ “khẩn cấp”. Nếu Littleton đủ thông minh để lợi dụng tình cảm của anh đối với Leigh, cô hẳn cũng đủ thông minh để giữ các bản sao của tin nhắn. Tuy nhiên, bản sao không bao giờ đạt được hiệu quả bằng bản gốc đối với bồi thẩm đoàn, vì vậy cô cũng đang đánh một canh bạc khi trả lại nó - hiển nhiên là với sự ưng thuận của McCord.

Michael do dự, gõ mép phong bì lên mặt bàn. Anh nghiến răng nghĩ đến chuyện cho McCord đặt chân vào văn phòng của mình. Lời đúc kết của Wallbrecht về McCord lởn vởn trong tâm trí anh. Anh không thể đẩy Mack theo đuổi sai mục tiêu và bắt anh ta bám dính lấy nó nhằm phục vụ mục đích riêng của anh. Nếu cố làm thế, anh sẽ chỉ nhận được một đống hậu quả đáng xấu hổ, vì Mack sẽ không chỉ tự mình đeo đuổi đúng mục tiêu mà anh ta còn hạ gục hắn rồi sau đó sẽ săn đuổi anh. Anh ta là thanh tra giỏi nhất trong lịch sử của Sở Cảnh sát New York, nhưng anh ta sẽ không tham gia trò chơi chính trị, và sẽ không bợ đít ai cả.

Đứng trên quan điểm cá nhân, Michael không thể chịu được gã con hoang kiêu ngạo đó, nhưng Wallbrecht rất quý trọng anh ta, mà Wallbrecht lại là người giỏi nhất trong ngành.

“Tôi có nên gọi Bill Kovack ở phòng an ninh xuống đây để nhắc nhở cho các thanh tra về những vấn đề luật pháp liên quan đến việc xâm phạm vào nơi này khi chưa có lệnh của tòa án không?”

“Không cần,” Michael nói dứt khoát. “Đưa họ vào đây, nhưng trước tiên hãy mang một cái máy ghi âm vào đây đã.”

Bà gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”