← Quay lại trang sách

Chương 65

Mặc dù Valente đã đồng ý gặp họ, Sam không mong ngóng sẽ được anh đón tiếp nồng nhiệt, và quả như thế thật. Anh đứng sau bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng không chút thiện chí.

Dẫu vậy Sam vẫn mỉm cười rào đón. “Cám ơn anh đã chịu gặp chúng tôi,” cô nói, rồi định thử - nhưng không thành công - bổ sung chút không khí hài hước cho khoảnh khắc căng thẳng này bằng cách chỉ về phía McCord, đang đứng bên trái cô, và nói, “Thật không may là hai người đã gặp nhau rồi.”

Ánh mắt sắc như dao cạo của Valente lia khắp người McCord. “‘Tấm vé vào cửa’ của anh kiếm được cho anh ba phút của tôi,” anh báo trước rồi nói thêm, “Tất nhiên, anh ý thức rõ mình đang phạm luật khi cố gắng chất vấn tôi trong lúc vắng mặt luật sư của tôi chứ?” Lúc này mối quan tâm chính của McCord đang đặt vào chiếc máy ghi âm anh nhìn thấy trên bàn Valente. “Tôi sẽ tắt cái này một lát,” anh bình tĩnh nói. “Nếu anh muốn thì cứ việc bật nó lại khi tôi bắt đầu nói, nhưng sau đó chúng tôi sẽ đi khỏi đây.”

Valente nhún vai. “Chừng nào anh còn là người nói thì xin cứ tự nhiên.”

McCord nhấn nút tắt và lùi lại. “Nào, tình hình là thế này: chúng tôi ở đây chẳng vi phạm luật lệ nào hết, vì tôi đã loại anh ra khỏi danh sách nghi can trong vụ án mạng Manning. Anh cũng đã biết hiện giờ mình vẫn đang bị theo dõi, điện thoại của anh bị gắn thiết bị nghe lén, nhưng tôi sẽ để mọi thứ y như cũ...”

Valente bật cười, tiếng cười khinh bỉ chói tai. “Dĩ nhiên anh sẽ làm vậy rồi, đồ khốn.”

“Anh biết không,” McCord nói, “Có một phần trong tôi chỉ muốn vòng qua bàn đánh cho anh vãi cứt vì cứ thích làm khó chuyện này.”

Valente liếc nhìn mặt sàn gần anh và nói bằng giọng nhẹ nhàng đến chết người, “Xin mời.”

Sam căng như dây đàn trong suốt màn trao đổi mở đầu đó, nhưng sau khi bắn phát súng cảnh cáo, McCord xoay người bước đến cửa sổ. Nhìn lên bầu trời, anh nói đều đều. “Nhưng lại có một phần khác trong tôi trả lời được tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu ở vào vị trí của anh. Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu phải ở tù bốn năm vì một tội ác mà cảnh sát biết thừa tôi không phạm phải, tất cả chỉ vì một kẻ say thuốc mà tôi đã giết trong lúc tự vệ, bằng súng của hắn, không phải của tôi - hóa ra tên là William Trumanti Holmes.”

Thọc tay vào túi, McCord vừa quan sát khuôn mặt Valente phản chiếu trên lớp kính vừa tiếp tục. “Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu sau khi ra tù, tôi đang bắt đầu gây dựng công việc kinh doanh đàng hoàng thì Trumanti lại cử ba gã thuộc hạ bám theo tôi, để trong mấy vụ án liên tiếp, mỗi gã đều làm chứng gian trước tòa thề rằng tôi đã tìm cách đút lót họ?”

Qua khóe mắt, Sam nhìn thấy Valente tì hông phải lên cái tủ sau bàn và khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng chứ không còn toát lên vẻ đe dọa nữa.

“Những vụ âm mưu hối lộ chỉ là khởi đầu,” McCord nói, chuyển sang nhận xét trên quan điểm của anh, chứ không còn dựa theo quan điểm của Valente nữa. “Dần dà, anh càng thành công, Trumanti càng sử dụng những vũ khí hạng nặng hơn hòng lôi anh xuống. Thành phố lôi kéo tiểu bang, rồi sau đó đến Cục Điều tra Liên bang cũng vào cuộc. Anh đã trở thành mục tiêu của mọi cơ quan thực thi pháp luật, trong khi anh chẳng vi phạm bất cứ luật lệ chết tiệt nào mà tôi biết.”

Bật cười khô khốc, anh nói thêm, “Tuy nhiên anh không phải kẻ cam tâm chịu chết. Những công tố viên săn đuổi anh cuối cùng đều thảm bại trên chiến trường của anh, cả sự nghiệp lẫn danh tiếng đều bị hủy diệt. Đó là cách trả thù của anh. Tất nhiên, nó khiến anh tiêu tốn hàng triệu đô chi phí pháp lý, và anh vẫn không thể giành lại được thanh danh từng bị họ cướp mất.”

McCord chậm rãi xoay người lại từ cửa sổ và đối mặt với Valente, tay vẫn để yên trong túi. “Tôi có hiểu đúng câu chuyện không?”

“Anh làm tôi ứa nước mắt rồi đấy,” Valente chế giễu.

McCord không đáp lại gì, và Sam thích thú quan sát hai người đàn ông trước mắt. Họ vẫn là thợ săn và dã thú, vẫn thù địch nhau theo bản năng - khôn ngoan, cảnh giác và mạnh mẽ - nhưng tạm thời, mỗi người đều chủ tâm giữ tư thế bình thản, không gây chiến: Mack xọc tay trong túi quần, Valente khoanh tay trước ngực tựa hông vào tủ.

Tách biệt hẳn bởi một thỏa thuận ngầm nào đó về khu vực trung lập tầm ba mét vuông, Valente không còn công kích nữa, nhưng anh cũng không chịu tham gia. McCord đang tính toán hòng tìm ra cách tốt nhất để kéo anh tham gia - mà không công kích.

Chuyển sang giọng thoải mái, gần như thân thiện, McCord nói, “Tôi đã dựng được một bức tranh rất rõ ràng về tình hình thực tế trong tất cả các vụ án khác, nhưng bây giờ chúng ta sẽ nói đến vụ Manning - vụ của tôi - và bức tranh của tôi vẫn còn nhiều chỗ khá mơ hồ. Tôi sẽ nói về sự liên quan của anh theo suy đoán của tôi, nhưng hy vọng anh sẽ sửa lại cho đúng nếu tôi có chỗ nào nhầm lẫn.”

Đáp lại yêu cầu đó, Valente nhướng mày chẳng thành đồng ý mà cũng không ra phản đối, nhưng ít nhất anh cũng chịu lắng nghe, và ba phút anh đặt ra cho họ đã hết.

“Tôi nghĩ anh bắt đầu liên quan đến mọi chuyện vào ngày 28 tháng Mười một...” McCord bắt đầu, “khi anh dự tiệc tại nhà một cô gái anh từng quen ngày xưa. Tôi nghĩ lần nói chuyện gần nhất của anh với cô ấy, cô ấy vẫn chỉ là cô sinh viên bình thường còn anh là một chàng trai để râu và không tiền đang vừa học vừa làm việc trong tiệm tạp hóa của bác anh. Nhưng đến bữa tiệc đêm ấy, cả hai đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy bây giờ là một ngôi sao Broadway, còn anh là một người đàn ông vô cùng giàu có - thực ra là một nhà tài phiệt, nhưng lại có lý lịch rất xấu. Tôi cũng cho rằng - và đây chỉ là suy đoán của tôi thôi nhé - hồi xưa anh đã từng thực sự ‘cảm’ cô ấy. Tôi nói có đúng không?”

Sam nín thở, chờ Valente trả lời - đồng ý tham gia.

“Chuẩn,” Valence cuối cùng xác nhận.

Trong khi Sam thầm hoan hô, McCord tiếp tục với kịch bản của anh: “Ấy vậy nhưng, ở buổi tiệc, cô ấy không nhận ra anh. Cô ấy đối xử với anh theo vẻ bề ngoài - một tỉ phú khét tiếng đầy tai tiếng, và cô ấy không thân thiện lắm. Dẫu vậy, anh nóng lòng muốn có chút ít thời gian với cô ấy. Không may, cô ấy không cho anh nhiều thời gian. Trong khi anh vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên, và nếu có thì khi nào, cho cô ấy biết anh thật sự là ai, cô ấy lại đẩy anh sang chỗ một người bạn - một nhà chiêm tinh - vậy là cơ hội của anh biến mất. Và đây mới là điểm quan trọng,” Mack phỏng đoán với thoáng châm biếm, “mặc dù chỉ ở bên cô ấy vài phút tại buổi tiệc - anh lại ‘cảm’ cô ấy lần nữa, phải không?”

Sam nhìn thấy khóe miệng Valente thấp thoáng nụ cười, và cô những tưởng Valente sẽ gạt bỏ tuyên bố của McCord như một câu hỏi lố bịch - cho đến khi Valente chậm rãi gật đầu, và Sam chỉ có thể rút ra một kết luận khác: Valente đang bất đắc dĩ bị ấn tượng vì một “gã cứng rắn” như McCord có thể suy luận một cách cảm tính như vậy về người khác - đặc biệt là người tai tiếng như Valente.

“Vài ngày sau đó,” Mack tiếp tục, “anh nghe tin cô ấy bị tai nạn xe và đang ở trong bệnh viện. Anh biết cô ấy thích ăn lê, vì cô ấy thường mua chúng ở cửa hàng của bác anh. Vậy là anh gửi cho cô ấy giỏ lê kèm theo lá thư in tên anh, và anh ký ở dưới bằng những cái tên duy nhất cô ấy từng nghe người khác gọi anh. Nhưng cô ấy không nhận được lá thư vì chúng tôi đã lấy nó. Vài ngày sau, khi cô ấy xuất viện, anh đến căn hộ của cô ấy để xem cô ấy có khỏe không...”

McCord dừng lại hỏi sang câu khác. “Anh làm cách nào mà cô ấy lại đồng ý cho anh lên nhà trong khi cô ấy vẫn không biết anh là ai vậy?”

“Tôi bảo cô ấy là chồng cô ấy giữ một số giấy tờ của tôi và tôi cần chúng.”

McCord gật đầu, tiếp nhận thông tin này. “Thật vậy à?”

“Không.”

“Nhưng mưu mẹo đó đã có tác dụng,” McCord tiếp tục. “Thành ra, anh đã ở đó khi chúng tôi thông báo đã tìm thấy xe của cô ấy, và anh tình nguyện đưa cô ấy đến hiện trường bằng trực thăng của anh. Chết tiệt, việc gì anh lại không tình nguyện làm thế chứ?” Mack nhún vai hỏi. Đó là một câu hỏi cho có, và anh đã tự trả lời thay Valente. “Anh quan tâm đến cô ấy... anh không biết chồng cô ấy đã chết, và anh chẳng cần phải che giấu gì hết. Vậy là, anh đã cho chiếc trực thăng đang chở cô ấy hạ cánh trên đường ngay trước một hàng xe cảnh sát.

“Cho dù sau này biết Manning đã chết, anh vẫn tiếp tục đến gặp cô ấy... và anh làm thế dù biết rõ Sở Cảnh sát New York sẽ tìm cách dựng lên một vụ án chống lại anh dựa trên bất cứ lý do mơ hồ nào mà anh trao cho họ. Nhưng anh không hề lo lắng, vì anh không biết chúng tôi có một lý do - và nó không mơ hồ chút nào. Chúng tôi có lá thư anh gửi cho Leigh Manning - một lá thư quá nguy hại đến nỗi bất cứ ai viết nó cũng sẽ trở thành Nghi Phạm Số Một trong một vụ giết người có chủ mưu.”

Khi nhắc đến vai trò của anh trong màn kịch này McCord đi đến bàn của Valente, bồn chồn nhặt cái chặn giấy lên rồi vừa nói vừa quan sát nó. “Nhưng anh không chỉ là ‘bất cứ ai’,” anh nói. “Anh là đối tượng mối thù truyền kiếp của Trumanti, và từ lúc nghe nhắc đến lá thư anh viết cho Leigh Manning, mục tiêu duy nhất của ông ta là sống sao cho đủ lâu để có thể ngồi trước cửa sổ khi anh bị tiêm thuốc độc. Chính lúc đó thì tôi xuất hiện,” McCord thẳng thừng nói thêm, đặt cái chặn giấy xuống và nhìn thẳng vào Valente. “Tôi là ‘trợ lý đao phủ’ do đích thân Trumanti chọn, với nhiệm vụ giúp ông ta đâm kim vào tay anh.”

Sam không nhìn được mặt McCord vì anh quay lưng lại với cô, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt Valente, và anh đang quan sát kỹ McCord khi McCord kết thúc, “Tôi sẽ không hủy lệnh theo dõi anh và bà Manning hay việc nghe lén anh. Tôi không thể mạo hiểm trao cho Trumanti bất cứ lý do nào để thay thế tôi bằng một kẻ sẽ tuân lệnh ông ta. Ngay bây giờ, điều tốt nhất tôi có thể làm là trả lại lá thư anh viết cho Leigh Manning như một cử chỉ đình chiến - một thiện chí.”

“Anh giữ lại bao nhiêu bản sao vậy?” Valente ôn tồn hỏi.

“Sáu,” McCord trả lời thẳng thắn. “Tuy nhiên, chúng đang nằm trong tay tôi và sẽ vẫn ở đó trừ phi tôi phát hiện mình nhầm lẫn hoàn toàn và anh đã giết Manning. Hiện tại tôi chỉ có thể làm được đến thế. Tôi xin lỗi, nhưng anh sẽ phải chấp nhận thôi.”

Để trả lời, Valente nhấn nút trên tủ, và một tấm kính tối màu ốp trên tường trượt sang bên. Đằng sau nó, những ánh đèn đỏ nhỏ xíu rực sáng trên một hệ thống âm thanh phức tạp. “Tôi có thể chấp nhận điều đó,” anh nói, lấy cuộn băng ra khỏi máy thu, “chừng nào anh còn có thể chấp nhận cái này.”

McCord nheo mắt nhìn cuộn băng rồi ngước lên nhìn mặt Valente. “Tôi chỉ hơi tò mò thôi, anh định làm gì với cái đó vậy?”

“Nó sẽ vẫn nằm trong tay tôi,” Valente trả lời, lặp lại những lời lúc nãy của McCord, “trừ phi anh thay đổi ý kiến và kết luận hoặc Leigh Manning hoặc tôi đã giết chồng cô ấy.”

Ngày hôm trước, McCord không tin một lời nào thoát ra từ miệng Michael Valente. Nhưng giờ, anh hoàn toàn tin những gì Michael nói về cuộn băng nguy hiểm, và anh nhìn cựu địch thủ của mình với vẻ thán phục miễn cưỡng. “Mánh khóe rất hay,” anh bình luận.

Sam cắn xuống môi dưới kìm nén tiếng cười và vờ như đang mải lục túi xách.

“Chúng tôi cần nói chuyện với bà Manning ngay bây giờ,” McCord giải thích, “vì tôi nghĩ kẻ giết người có thể có liên quan đến những giao dịch tài chính của chồng bà ấy. Tất nhiên, anh có thể có mặt lúc chúng tôi nói chuyện với bà ấy.”

“Tất nhiên,” Valente đồng ý bằng giọng khô khốc, với tay vào ngăn kéo bàn lấy ra một chiếc điện thoại di động. Anh liếc nhìn một thoáng như thể vẫn còn xa lạ với nó, rồi anh khởi động máy.

“Điện thoại mới à?” McCord phỏng đoán kèm theo nụ cười thấp thoáng.

Valente nhìn anh như thể câu trả lời đã quá hiển nhiên. “Một trong số đó,” anh xác nhận, ấn số trên bàn phím.

“Có lẽ chúng thuộc loại kỹ thuật số mới nhất... khiến chúng tôi rất khó theo dõi? Và hẳn chúng được đăng ký dưới tên người khác chứ không phải anh?”

“Tôi bắt đầu thấy tại sao anh lại có thể thành trung úy rồi đấy,” Valente nói với giọng châm biếm vui vẻ; rồi anh dừng lại khi thấy có người nhận điện. “O’Hara,” anh nói, “Leigh nghe điện thoại ngay bây giờ được không?”

Trong lúc chờ O’Hara chuyển máy cho cô, Valente giải thích, “Leigh đang ở nhà hát tập dượt, nhưng giờ chắc cô ấy cũng xong rồi. Tối nay cô ấy sẽ tiếp tục...”

Sam nghe thấy niềm tự hào lồ lộ trong giọng anh khi anh thông báo chuyện đó, nhưng đến lúc Leigh Manning nhận điện, giọng nam trung trầm ấm của Valente thấm đẫm sự âu yếm và nét mặt anh dịu dàng hẳn đến nỗi Sam phải ngỡ ngàng trước sự thay đổi. “McCord và Littleton đang ở văn phòng của anh,” Valente bảo Leigh. Anh cười khùng khục trước câu trả lời của cô; rồi anh nhìn thẳng vào Sam và McCord mà nói, “Anh cũng đề nghị y như thế khi họ đến, nhưng họ rất kiên trì.” Anh nói thêm, trêu cô, “Không phải chính em có lần đã bảo anh mọi công dân đều có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát sao?”

Khi gác máy, anh lấy lại vẻ nhanh nhẹn và thực tế. “Cô ấy sẽ có mặt ở đây trong nửa giờ nữa. Tôi đã hỏi cô ấy về tình hình tài chính của Logan, nhưng cô ấy không biết bất cứ chuyện khác thường gì - ngoài việc có vẻ như anh ta đã dùng tiền mặt để mua một món nữ trang đắt tiền tặng cô ấy vào đêm tiệc.”

“Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ ra được gì đó khi chúng tôi nói chuyện với cô ấy,” McCord trả lời rồi đứng lên. “Chúng tôi sẽ chờ trong phòng tiếp tân cho đến khi cô ấy đến.”

Valente nhìn McCord một lúc lâu. “Tại sao anh không tìm cách gán vụ án mạng cho Leigh vậy?”

“Luôn có khả năng cô ấy đã giết anh ta,” McCord nói, thẳng thắn tuyệt đối, “nhưng hành động đáng nghi duy nhất của cô ấy là dường như cô ấy đang lén lút ngoại tình với anh - với người từng bị kết án vì một tội liên quan đến bạo lực. Một khi tôi đã loại nó ra khỏi phạm vi xem xét, đối với tôi cô ấy cũng giống như bất cứ quả phụ nào khác thôi.”

Trong khi họ chờ Leigh Manning đến, McCord yêu cầu Sam thu xếp để có thể gặp Sheila Winters trong cùng ngày hôm đó. Sam gọi điện cho vị bác sĩ tâm lý và sau một hồi tranh luận, bác sĩ Winters cũng đồng ý gặp họ lúc 4 giờ 45, sau cuộc hẹn cuối cùng của cô ta.