← Quay lại trang sách

Chương 66

Nhân viên tiếp tân của Sheila Winters đã ra về, và căn phòng đợi sang trọng bên ngoài văn phòng vắng tanh khi Sam và McCord đến sớm hơn giờ hẹn một vài phút.

Vì cửa văn phòng của bác sĩ Winters đang đóng, họ ngồi xuống cặp ghế bành bọc da xanh để đợi Winters xong việc. McCord nhặt một tờ tạp chí từ chồng báo trên chiếc đôn đặt giữa hai cái ghế, gác mắt cá chân qua đầu gối rồi bắt đầu đọc lướt.

Sam nhặt quyển Vanity Fair và mở ra, nhưng tâm trí cô vẫn đang hút vào cuộc phỏng vấn họ vừa kết thúc với Leigh Manning. Cô diễn viên từ mấy tuần nay đã có ấn tượng xấu với cảnh sát đến nỗi luôn đứng bên cạnh, hơi chếch về phía sau, ghế của Valente và đặt tay lên vai anh trong suốt thời gian đầu trả lời các câu hỏi của McCord.

Ban đầu, Sam tưởng cô ấy đang khéo léo tìm kiếm sự bảo vệ của Valente. Phải mất mười phút sau Sam mới nhận ra chuyện hoàn toàn ngược lại - thật ra Leigh đang lo sợ cho Valente, và đang đứng với anh để chống lại McCord và Sam.

McCord cũng nghĩ vậy, và anh đã nhắc đến chuyện đó khi họ đang trên đường đến văn phòng của Winters. “Em có nhận thấy Leigh Manning không rời khỏi Valente cho đến tận khi cô ấy nhận ra mọi câu hỏi của chúng ta đều chĩa vào cô ấy không?”

“Cô ấy làm em nghĩ đến một con chó Ái Nhĩ Lan đáng yêu cố gắng bảo vệ con báo nguy hiểm,” Sam thú thật, và McCord bật cười khúc khích trước cách so sánh của cô. “Em thích gắn mọi người với một con vật tương đồng,” Sam thừa nhận. “Ví dụ như, Shrader gợi em nghĩ đến một con chó dữ. Em đã đặt cho anh ấy biệt danh Máy hủy tài liệu...”

McCord cười phá lên.

Điện thoại trên bàn tiếp tân của bác sĩ Winters đổ chuông và máy trả lời tự động được kích hoạt. McCord đứng dậy, bồn chồn ngắm nghía bức tranh trên bức tường phía sau ghế của anh.

“Em hơi bất ngờ vì bác sĩ Winters không sử dụng dịch vụ trả lời điện thoại đấy,” Sam thầm thì nhận xét.

“Có lẽ khi ra về, cô ta sẽ chuyển cuộc gọi qua đó,” McCord trả lời, giọng cũng hạ thấp xuống. “Mấy ông anh rể của anh vẫn làm thế.”

“Họ là bác sĩ à?”

“Hai người thôi.”

“Hai người? Anh có mấy chị?”

Anh thích thú liếc nhìn cô và lặng lẽ giơ một bàn tay lên, ngón cái gập lại.

“Anh có bốn người chị à?”

Anh gật đầu và thọc tay vào túi, mặt hướng về bức tranh, nhưng ánh mắt liếc xéo về phía cô. “Cho đến tận khi mười tuổi, anh vẫn nghĩ sao rèm phòng tắm trông lúc nào cũng giống như chân với cẳng thế nhỉ.”

Sam toét miệng cười. “Quần tất hả,” cô kết luận; rồi cô nói, “Cái áo vest vải tuýt màu nâu anh mặc hôm đầu tiên ấy là của anh rể anh thật à?”

Anh gật đầu lần nữa, nói, “Đúng lúc anh đang đi nghỉ thì căn hộ tầng trên nhà anh bị cháy. Khi anh về đến nhà, đồ đạc đều nồng nặc mùi khói và cần phải lau chùi xử lý. Anh chỉ còn mỗi quần áo trong va li là có thể mặc được thôi.”

Điện thoại lại reo, và McCord quay người lại, sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay rồi đến máy trả lời tự động. “Bác sĩ Winters đã trễ gần mười phút rồi. Các bác sĩ tâm lý luôn ý thức rất rõ ràng về giờ giấc...” Anh vừa nói vừa đi về phía cửa văn phòng.

Anh gõ cửa.

Không có tiếng trả lời.

Anh đưa tay xoay nắm đấm cửa còn Sam đặt quyển tạp chí xuống. “Không có ai...” anh lên tiếng, đứng ở giữa phòng; rồi anh xoay sang phải và biến mất khỏi tầm nhìn của Sam. “Mẹ kiếp! Gọi xe cứu thương đi!” anh la to.

Sam chộp lấy điện thoại di dộng, lao vào trong phòng, nhưng hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chỉ là tấm lưng của McCord khi anh khom người xuống gần góc bàn của nhà tâm lý.

“Không cần gọi xe cứu thương nữa đâu,” anh nghiêm nghị nói với Sam. “Gọi cho phòng điều phối bảo họ cử Đội Điều tra Hiện trường đến đây đi.”

Nghiêng qua người anh, di động áp vào tai, Sam làm theo lời anh dặn, ánh mắt dán chặt vào thi thể người phụ nữ cô vừa mới nói chuyện cách đây vài giờ. Sheila Winters nằm sõng soài úp mặt lên sàn nhà, thân hình khuất phía sau bàn, khuôn mặt lấp ló ở mép bàn, mắt mở to trừng trừng, như thể cô đang nhìn ra ngưỡng cửa. Bộ váy màu vàng tươi nhuộm đỏ sau lưng, nơi máu túa ra từ một vết thương hở hoang hoác.

Cẩn thận tránh thay đổi vị trí của thi thế, McCord nâng vai trái Winters lên để có thể nhìn trực diện vết thương; sau đó anh thả tay ra và đứng lên. “Trên lưng cô ta là đầu ra của vết thương,” anh nói với Sam; rồi anh chỉ về phía vết máu tóe loe trên bức tường sau bàn. “Có lẽ lúc bị bắn cô ta đang đứng cạnh ghế, sức ép đã đập cô ta ép vào tường; sau đó cô ta ngã sấp về phía trước.”

Sam đang định trả lời thì điện thoại di động của McCord reo. Anh chộp điện thoại mở nó ra rồi lắng nghe một lát, vẻ mặt toát lên nét kỳ quái. “Địa chỉ nhà cô ta là gì?” anh hỏi; rồi anh nói, “Tôi đang ở văn phòng của Sheila Winters, cô ta thành cái xác rồi. Đến đây canh chừng hiện trường cho tới khi Đội Điều tra Hiện trường đến nhé. Tôi không muốn có bất cứ cảnh sát mặc đồng phục nào lê qua lê lại, phá hủy bằng chứng.”

Anh cáu kỉnh đóng sập điện thoại và nhìn Sam, đôi mắt xanh bồn chồn căng thẳng. “Shrader đã kiếm được manh mối về Jane Sebring rồi. Cô ta thuê một chiếc xe vào ngày Chủ nhật và trả lại vào thứ Hai. Đoán xem cô ta đã lái bao nhiêu dặm nào?”

“Đủ để lái lên Catskills và quay về?” Sam phỏng đoán, tim bắt đầu nện thình thịch.

Anh gật đầu, sốt ruột nhìn xác Sheila Winters, rồi quyết định không đợi ở đó cho đến khi Shrader đến nữa. Bật điện thoại lên, anh ra lệnh cho xe tuần tra gần nhất đến ngay chỗ họ.

Chỉ vài phút sau, hai cảnh sát đã chạy vào phòng đợi bên ngoài, và McCord đẩy họ trở ngược ra hành lang. “Đứng bên ngoài cánh cửa này,” anh ra lệnh cho họ, “và không mở nó cho bất kỳ ai ngoại trừ Thanh tra Shrader hoặc Đội Điều tra Hiện trường. Các cậu hiểu rõ rồi chứ?”

“Vâng, thưa Trung úy.”

“Và đừng có chạm tay vào cái nắm cửa chết tiệt đó!” anh nói với lại sau lưng, cảnh báo.

Sam cố theo kịp anh, nhưng dù đã sải bước thật dài thì cô vẫn khó lòng bám sát anh trên đôi giày cao gót, và cô thầm nguyền rủa mình vì lại chọn đúng hôm nay mà mang chúng.

Trong xe, McCord nhấn nút bật còi hụ rồi vào số.