Chương 67
Sau khi Leigh thông báo công khai cách đây hai đêm rằng cô đang đi ăn tối với Michael, con số phóng viên lảng vảng ngoài tòa nhà của cô, hy vọng hóng được tin nóng gì đó để đăng tải, đột ngột giảm hẳn. Cô đã trao cho họ câu chuyện nóng sốt họ hằng mong mỏi và giờ họ đang khai thác nó.
Năm giờ chiều, khi Joe O’Hara dừng xe lại, chỉ có hai phóng viên đang co ro trong chiếc áo choàng bên ngoài dãy cửa sổ đại sảnh, tuy nhiên anh vẫn hộ tống cô vào trong.
“Cô Leigh!” Courtney Maitland gọi, vội vã chạy theo cô vào bên trong. Lúc Leigh quay sang nói chuyện với cô bé, O’Hara chạm vào khuỷu tay của Leigh và nói, “Hilda nhờ tôi đi lấy vài thứ. Tôi sẽ lên tầng lấy danh sách từ chỗ cô ấy và chạy việc giúp cô ấy để có thể trở về kịp lúc sáu rưỡi đưa bà đến nhà hát. Không biết ông Valente có đi cùng với chúng ta không?”
“Không, anh ấy sẽ đến sau từ chỗ của anh ấy. Tôi phải có mặt ở nhà hát lúc bảy giờ, mà chẳng ích gì nếu bắt anh ấy chờ ở đó trước buổi diễn. Jason Solomon sẽ làm cả hai chúng tôi phát điên lên cho xem. Hôm nay anh ta phấn khích lắm. À, Joe này...” Leigh gọi với theo khi anh bước lại chỗ đám chậu cây cảnh trong đại sảnh hướng về phía thang máy. “Tối nay tôi cũng để dành vé cho anh đấy.”
Anh toét miệng cười chào tạm biệt cô, vậy là Leigh quay sang nói chuyện với Courtney, cô bé đang mặc cái áo choàng quá khổ y như đồ trong cửa hàng từ thiện và quàng khăn len dài màu đỏ buông qua lai áo.
“Chắc chắn cháu sẽ lấy chú Michael Valente làm đề tài phỏng vấn của cháu,” Courtney vội vã giải thích. “Cô nghĩ cô có thể khuyên chú ấy nói với cháu về những chuyện thực sự quan trọng không? Ý cháu là, cháu đã có một ít thông tin cá nhân khá hay ho về chú ấy rồi, nhưng chủ yếu là nhờ nghe lén và nhờ vụ chơi bài với chú ấy tối hôm nọ. Cháu muốn viết về con người thật của chú ấy thay vì theo cách mọi người nhìn nhận...”
Trên tầng, Joe xoay chìa khóa cửa ngách và bước vào bếp. “Hilda?” anh gọi, ngạc nhiên thấy căn hộ tối om. “Hilda?” anh nói, đi xuống hành lang dẫn đến phòng cô. Anh gõ cửa phòng cô. “Nếu muốn tôi chạy việc giúp thì cô phải cho tôi danh sách chứ.”
Không thấy cô trả lời, O’Hara quay trở lại bếp, rồi băng qua bếp, đi đến đâu bật đèn đến đấy. Anh bật chùm đèn treo trong phòng ăn và nhìn thấy cô giúp việc đang nằm sõng soài cạnh bàn, máu từ đầu cô thấm lên thảm. “Hilda. Ôi, không!...” Cúi xuống, anh kiểm tra mạch; rồi anh đứng lên chạy vào bếp. Anh nhấc điện thoại, nhấn chín - một...
Toàn bộ cơ thể anh dường như nổ tung cùng cơn đau tỏa ra từ ngực. Rên lên một tiếng, Joe O’Hara trượt xuống dọc bức tường, tay nắm chặt ống nghe trong khi cả thế giới biến thành một màu đen.
Leigh tra chìa vào ổ khóa cửa trước, mở cửa, đi vào phòng khách, ngừng lại để treo áo choàng vào tủ. Chỉ mong sao ngả lưng được vài phút trước khi dậy tắm rửa chuẩn bị đến nhà hát, cô đi thẳng về phòng ngủ.
Ngay khi bước từ hành lang vào trong phòng, Leigh nhận ra giường đệm đã sẵn sàng. Hilda chưa bao giờ quên bất cứ chuyện gì, cô mỉm cười nghĩ, kể cả thói quen của cô thường chợp mắt lúc chiều tà trước khi biểu diễn. Định thay chiếc áo choàng trong nhà, cô đi băng qua giường và liếc nhìn tấm gương lớn trên bàn trang điểm trước mặt. Trong gương, một người phụ nữ đang tiến đến gần cô, một người phụ nữ đang mặc đúng chiếc váy đỏ và đeo đúng sợi dây chuyền ruby mà Leigh từng dùng trong buổi tiệc nọ. Chỉ có điều người phụ nữ này đang đứng sau lưng cô, giơ cao một bình hoa bằng đá nặng nề...