← Quay lại trang sách

Chương 68

McCord giơ phù hiệu ra cho người gác cửa ở tòa nhà của Jane Sebring xem. “Hôm nay ông có thấy cô Sebring không?” anh hỏi.

“Có, thưa ngài. Cô ấy vừa rời khỏi cách đây vài giờ.”

“Liệu có khả năng cô ta đã về nhưng ông không nhìn thấy không?”

“Có lẽ không đâu.”

“‘Có lẽ’ thì vẫn chưa đủ,” McCord nói, xăm xăm tiến vào tòa nhà.

Một nhân viên an ninh mặc đồng phục màu nâu sẫm giống người gác cửa đang ngồi ở bàn trong sảnh. McCord chìa phù hiệu ra. “Tôi cần lên căn hộ của cô Sebring.”

“Căn hộ 24A,” nhân viên an ninh nói, vội đứng lên đi đến thang máy cùng họ. Anh ta tra chìa vào ổ khóa và cửa mở ra. “Gọi người mang chìa khóa căn hộ 24A lên trên đó ngay,” McCord nói thêm khi cánh cửa thang máy mở ra.

Sam bước vào bên trong với anh, và thang máy càng lên cao cô càng căng thẳng hơn, nhưng nét mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Cô biết thủ tục này: cô đã từng tiến hành rồi. Cô cảm thấy nỗi sợ hãi đang cuộn lên trong dạ; cô ý thức được nó, và dựa vào nó để giữ tập trung. Cho tay vào trong túi xách, cô mở bao súng của khẩu Glock 9li và đặt bàn tay trên báng súng.

Không ai trả lời tiếng gỗ dồn dập của McCord ở cửa căn hộ 24A. Anh đang ấn chuông thêm lần nữa thì người quản lý cầm theo chìa khóa bước khỏi thang máy.

“Anh chắc chuyện này không sao chứ... ý tôi là để cho anh vào đấy?” người đàn ông to lớn hỏi.

“Tôi nói dối ông làm gì?” McCord nói, nắm lấy khuỷu tay người đàn ông và đẩy cánh tay ông ta vươn về phía khóa cửa.

Ổ khóa bật mở, McCord đẩy người đàn ông lùi xa cánh cửa. “Ông đứng yên đó,” anh cảnh báo. Thò tay vào bên trong áo khoác, McCord mở bao súng đeo vai và lôi khẩu Glock 40li ra.

“Chúa ơi!” người đàn ông lẩm bẩm. “Anh đang làm gì vậy?” Ông ta phóng ánh mắt về phía Sam, như thể mong mỏi cô gái ăn mặc đẹp đẽ sang trọng đó có thể khiến tình hình dễ thở hơn. Lặng lẽ, cô bước ra khỏi đôi giày cao gót, lôi khẩu Glock ra khỏi túi xách và nâng nó lên cao, kẹp giữa hai bàn tay.

“Sẵn sàng chưa?” McCord nói khẽ, bước sang một bên cửa và đưa bàn tay trái với lấy nắm đấm. Anh nhìn cô không vương chút ngần ngừ, như thể anh biết rõ mạng sống của anh được an toàn trong tay cô.

Sam gật mạnh đầu xác nhận rồi , và ép lưng sát tường, chuẩn bị sẵn sàng để McCord xô cửa đập sầm vào bức tường đối diện.

Chào đón họ chỉ có bóng tối đen như mực cùng sự im lặng.

Đi sao cho tránh được nguy cơ bị lọt vào tầm tấn công, McCord tiến vào trong, mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường.

Đèn trên cao bật sáng, soi tỏ phòng khách ngay trước mặt và phòng ăn bên trái. Không có ai - dù còn sống hay đã chết - lọt vào tầm nhìn.

Lặng lẽ, anh ra dấu cho Sam bám theo anh phía bên phải.

Họ lần lượt lục soát từng phòng trong căn hộ. “Chắc hẳn cô ta đang ở nhà hát,” McCord nói, nhét súng vào bao. “Đi nào.”

“Ngó qua đây trước đã,” Sam nói, dẫn anh đến một cái tủ mà lúc nãy cô đã kiểm tra trong khi anh đang kiểm tra cái khác. Cô lấy chân đẩy một chiếc áo choàng dài sang bên, để lộ một bó màu xanh đen, cuộn tròn và buộc chặt. “Cái túi ngủ bị mất,” anh khẳng định.

Lúc Sam vội vàng xỏ chân vào đôi giày da cao gót thì anh đã đang dặn dò viên quản lý rồi. “Ông ở lại sảnh thêm mười lăm phút nữa, và nếu cô Sebring xuất hiện, đừng nhắc đến chuyện chúng tôi đã ở đây mà gọi cho tôi ngay lập tức. Sau đó tôi sẽ điều xe đến trước nhà, và ông có thể tiếp tục làm việc của ông.”

“Rõ rồi. Được thôi, Trung úy,” viên quản lý hăng hái nói, nhận tấm danh thiếp của McCord. Như đa số công dân khác trong hoàn cảnh tương tự, viên quản lý ban đầu khá hoảng hốt khi nhìn thấy vũ khí được rút ra, nhưng rồi lại rất phấn khích khi nguy hiểm đã qua. “Này, tôi không muốn nhận xét về cách làm việc của anh chị đâu,” ông ta nói lúc họ chờ thang máy, “nhưng có phải anh chị đã quên gì đó khi rút súng ra không?”

“Quên gì?” McCord hỏi cộc lốc, nhưng cả Sam lẫn anh đều biết chính xác viên quản lý đang ám chỉ chuyện gì.

“Anh chị biết đấy... như thế này này...” Ông ta ra dấu như thể đang túm chặt hộp khóa nòng trên khẩu súng bán tự động và tra đạn vào ổ.

“Chỉ trong phim mới thế,” McCord bảo ông ta khi thang máy đến và họ bước vào trong.

“Nó trông rất hay ho,” viên quản lý nói.

“Vậy nên họ mới làm thế,” Sam trả lời.

Ông ta nhìn cô vẻ hoài nghi, và cô mỉm cười nói tiếp, “Hành động ông vừa làm là để lắp đạn vào súng.” Như thể đang tiết lộ bí mật, cô hạ giọng nói, “Ngoài đời, khi rút vũ khí ra thì chúng tôi đã có sẵn đạn trong súng rồi.”

“Không giỡn chơi chứ!” ông ta kêu lên.

Tại bàn tiếp tân, McCord dừng lại chỉ vừa đủ thời gian lặp lại cho nhân viên an ninh nghe chính những hướng dẫn anh đã đưa cho viên quản lý.

Họ còn chưa kịp đến cửa thì anh đã gọi diện thoại, sắp xếp để lối ra vào của tòa nhà được đặt dưới sự giám sát ngay lập tức.