Chương 69
Jason Solomon đang mắng nhiếc một nhân viên hậu trường thì nhìn thấy Sam và McCord vội vã đi xuống hành lang tiến về phía mình, vậy là anh ta bèn trút giận lên họ. “Các người mắc chứng quái quỷ gì vậy?” anh ta thét lên, xăm xăm bước về phía trước sân khấu. “Các người chưa từng nghe đến chuyện phải hẹn trước à? Đó là phép lịch sự, đó là...”
“Jane Sebring đang ở đâu?” McCord gay gắt cắt ngang.
“Tôi biết thế quái nào được? Chắc cô ta đang ở nhà.”
“Cô ta không có nhà. Chúng tôi vừa ở đó đến đây. Cô ta thường đến đây lúc mấy giờ?”
“Thường là tầm giờ này, nhưng sáng nay tôi đã sa thải cô ta rồi. Chúa ơi, hôm nay không biết là cái ngày gì đây nữa! Tôi đang gặp vấn đề về âm thanh mà một tiếng rưỡi nữa là phải mở màn rồi.”
“Ngậm miệng lại và nghe đây,” McCord quát. “Phòng thay đồ của Sebring ở chỗ nào?”
“Lối này...” Solomon nói, choáng váng và phẫn nộ.
Đồ đạc của Sebring vẫn còn trong phòng thay đồ, nhưng cô ta không có ở đó. “Cô ta có tỏ ra bực bội khi bị anh sa thải không?” Sam hỏi. “Ý tôi là, cô ta có biết trước không hay hoàn toàn bất ngờ?”
“‘Bực bội’ ư?” Jason lặp lại đầy giễu cợt. “Cô ta phát điên lên ấy chứ. Đó là một người phụ nữ điên khùng,” anh ta nói thêm, đi về phía văn phòng nhỏ xíu cuối hành lang, Sam và McCord ngay bên cạnh.
“Tại sao anh lại sa thải cô ta?” Sam dai dẳng hỏi. “Cô ta nhận được nhiều bình luận rất tốt mà.”
“Tôi sa thải cô ta vì Leigh Kendall không chịu xuất hiện trên cùng sân khấu với cô ta, và ai mà trách Leigh được chứ?”
“Jane Sebring có biết tại sao anh sa thải cô ta không?” McCord sốt ruột hỏi.
“Có chứ, dĩ nhiên rồi. Sáng nay tôi đã gọi điện giải thích tình hình với quản lý của cô ta khi tôi bắt đầu thương lượng thanh lý bản hợp đồng của cô ta. Hắn ta đúng là kẻ tham lam; hắn...”
“Nếu anh sa thải cô ta thông qua quản lý của cô ta,” Sam cắt ngang, “sao anh lại biết cô ta ‘phát điên’ vì chuyện đó?”
“Vì hôm nay cô ta đã xuất hiện ở đây, ngay sau khi Leigh rời khỏi đây để đến văn phòng Valente rồi về nhà nghỉ ngơi.” Solomon dừng lại trước bàn làm việc và xoay người đối diện với họ, nói thêm, “Tôi bảo Jane thu dọn đồ đạc của cô ta ra khỏi phòng thay đồ của Leigh, nhưng cô ta cứ để y nguyên thế mà chạy ra khỏi đây. Người đàn bà đó đúng là điên mà.”
“Lúc đó là mấy giờ?” McCord hỏi.
“Có khác biệt quái gì đâu chứ...” Solomon im bặt và lùi sát bàn khi McCord sải bước về phía anh ta. “Tôi nghĩ là từ ba đến bốn giờ.”
“Gọi điện cho Leigh Kendall ngay,” McCord quát. “Gọi vào số anh thường sử dụng để liên lạc với cô ấy ấy.”
“Anh chị không thể đợi ở đây cho đến khi...”
McCord chồm người qua bàn, chộp lấy điện thoại, giơ về phía anh ta. “Gọi cho cô ấy ngay!”
Không có ai trả lời khi Solomon gọi vào số đầu tiên, vì vậy anh ta thử hai số khác. “Lạ thật,” anh ta gác máy, lo lắng nói. “Không ai trả lời điện thoại bàn ở nhà Leigh, cô ấy cũng không trả lời di động.”
“Hôm nay cô ấy có cho anh số di động của Valente không?”
“Có. Làm sao anh...”
“Số nào?”
Solomon lục đống giấy tờ nằm rải rác trên mặt bàn và tìm thấy thứ cần tìm. “Leigh bảo tôi đừng đưa số này cho bất kỳ ai...” anh ta bắt đầu; rồi anh ta nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của McCord, bèn đọc liền một mạch dãy số để Sam ghi lại. “Anh chị đi đâu vậy?” anh ta hỏi, theo sát hai thanh tra khi họ lao xuống hành lang. “Có lẽ Leigh đang ở cùng Valente. Họ đang yêu, các người biết đấy...”