← Quay lại trang sách

Chương 70

Ra đến ngoài đường, McCord thảy chùm chìa khóa xe cho Sam và ngồi vào ghế phụ. Lúc Sam khởi động xe và bật còi hụ, anh đã nối bộ đàm, đang gọi cho chiếc xe được phân công theo dõi Leigh Manning.

“Anh đang ở đâu vậy?” McCord hỏi khi người cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi trả lời cuộc gọi.

“Bên ngoài tòa nhà của Manning, thưa Trung úy. Bà ấy về nhà trước năm giờ một lát, nán lại sảnh nói chuyện một lúc với một cô bé; sau đó bà ấy đi lên tầng.”

“Anh có biết Jane Sebring không?”

“Ngôi sao điện ảnh đã đóng cảnh khỏa thân trong...”

“Phải rồi, đúng đấy,” McCord cắt ngang. “Cô ta có vào tòa nhà của Manning kể từ khi bà Manning đi lên tầng không?”

“Không, nếu có thì tôi đã nhìn thấy rồi. Tôi có tầm nhìn cửa trước rất rõ.”

“Nếu nhìn thấy Sebring thì anh hãy tóm cô ta ngay. Cô ta có vũ khí và nguy hiểm đấy.”

Viên cảnh sát nghiêm túc ghi nhận lời cảnh báo nhưng cũng tỏ ra rất thích thú. “Vậy thì tôi sẽ phải khám người cô ta hai lần - anh biết đấy, một lần để xem cô ta có mang vũ khí không, còn lần kia để xem liệu cô ta có nguy hiểm không.”

“Chỉ cần mở to mắt của anh là được,” McCord cảnh báo ngay.

“Nhân tiện nói luôn, có một gã ngồi trong taxi bám theo bà Manning khắp mọi chỗ. Bây giờ hắn ta đang ôm theo bó hoa lảng vảng trước tòa nhà.”

“Túm lấy hắn ta ngay. Cô ấy đang bị bám đuôi; có lẽ là hắn ta đấy. Quan trọng hơn, nếu Leigh Manning đi đầu thì nhớ bám sát cô ấy.”

“Vâng, thưa ngài. Nhưng đêm nay thì cô ấy chẳng đi đâu được đâu - ít nhất là không ngồi sau tay lái của gã tài xế kỳ quặc kia.”

“Sao vậy?”

“Vì vừa nãy họ đã kéo chiếc limo của cô ấy đi rồi.”

Sam rùng mình hoảng hốt, trong khi McCord cũng bạnh hàm lại vì lo lắng khi nghe tin chiếc xe limo bị kéo đi, tuy nhiên, cô chỉ có thể liếc nhìn lúc anh đặt bộ đàm xuống. Đường sá nườm nượp và xe cộ đang dạt sang bên nhường đường cho cô, nhưng cô ngay lập tức luồn lách qua những khoảng trống hẹp gần như chỉ chừa cho hai bên thành xe những khe hở bằng một đốt ngón tay.

“Anh sẽ bảo Shrader và Womack gặp chúng ta ở đó,” McCord nói, với lấy điện thoại di động.

Anh vừa lôi điện thoại ra khỏi túi áo khoác thì đã thấy nó đổ chuông, và anh tăng âm lượng để át tiếng còi hú. Giọng trầm ấm, căng thẳng của Michael Valente rung lên vì cáu kỉnh đến nỗi Sam cũng nghe thấy. “Solomon mới gọi tôi nói anh đã đến nhà hát tìm Sebring và cố gọi điện cho Leigh. Cô ấy cũng không trả lời điện thoại của tôi. Có chuyện gì vậy?”

McCord hít một hơi dài, do dự. “Anh đang ở đâu vậy?”

“Trả lời câu hỏi chết tiệt của tôi đi. Có chuyện gì vậy?”

“Bây giờ chúng tôi đang trên đường đến căn hộ của Manning,” McCord giải thích bằng giọng bình tĩnh, thực tế. “Sheila Winters đã bị bắn chết tại văn phòng chiều nay. Chúng tôi nghĩ Jane Sebring đã giết cô ấy và cả Manning nữa. Chúng tôi đang cố tìm cho ra cô ta. Cô ta biết Solomon sa thải cô ta vì bà Manning sẽ không chịu làm việc chung với cô ta, và Sebring... rất mất kiềm chế.”

“Chúa ơi!” Valente kêu lên, suy đoán chính xác “mất kiềm chế” có nghĩa là phát điên và nguy hiểm. “Giờ tôi đang tới chỗ Leigh. Anh đang ở đâu vậy?”

McCord thông báo địa chỉ, và Valente nói, “Tôi ở gần hơn, tôi sẽ đến đó trước anh.”

“Anh không đi nhanh được như chúng tôi đâu, nhưng nếu anh đến đó trước, cứ chờ chúng tôi trong đại sảnh nhé!” McCord cảnh báo anh.

Valente không màng trả lời. “O’Hara đang ở cùng cô ấy và anh ta có vũ khí...” anh nói, bấu víu vào tia hy vọng đó.

“Chiếc limo vừa bị kéo đi rồi,” McCord nói. “Tôi nhắc lại - không được đi lên căn hộ cho đến khi chúng tôi đến đó.” Anh bỏ điện thoại khỏi tai và bắt đầu nhấn số của Shrader. “Valente cúp máy rồi,” anh nói với Sam.

Sam gật đầu, đạp mạnh vào chân ga, rồi đạp phanh, cắt chéo qua ngã tư và vòng qua góc đường bằng một cú lượn hoàn hảo đến nỗi khiến McCord phải bật cười lo ngại, anh đang chờ Shrader trả lời điện thoại.

“Anh đang ở đâu vậy?” anh hỏi Shrader, sau đó thông báo cụ thể tình hình. Kết thúc cuộc gọi, McCord nói, “Shrader và Womack sẽ đến sau chúng ta khoảng mười phút.”