Chương 71
Trong cơn mơ mơ màng màng, Leigh thấy đầu ong ong thứ âm thanh hỗn hợp của tiếng búa nện vào hộp sọ, tiếng chuông điện thoại, và cảm giác tê liệt. Cơn buồn nôn cuộn trong dạ dày, trào lên cổ họng, và cô khó nhọc nuốt nước bọt, gắng sức mở mắt ra, máy móc tìm kiếm cái gì đó để dồn sự tập trung hòng ổn định các giác quan đang quay cuồng.
Mí mắt cô có vẻ không sao, nhưng cảnh tượng trước mắt chẳng có nghĩa lý gì với Leigh hết. Toàn bộ tầm nhìn của cô bị chắn bởi hai khối màu kem tương tự; một dường như bằng phẳng và nằm ngang, một dường như thẳng đứng và gợn sóng.
Cô chớp mắt liên tục, cố tập trung trở lại, và trong lúc đó dần dần ý thức được kết cấu khác nhau của hai khối màu. Khối màu kem nằm ngang áp vào má cô khá thô nhám... tấm thảm. Khối màu kem thẳng đứng, gợn sóng là... vải... giống như riềm che bụi trên giường cô? Rõ ràng cô đang nằm trên sàn nhà bên cạnh giường của cô, hai tay quặt ra sau lưng. Cô cố cử động bàn tay, nhưng có vẻ như chúng đã bị trói lại ở cổ tay, còn đôi chân cô hình như đang bị cột lại với nhau ở mắt cá.
Cố gắng hết sức, Leigh xoay mặt sang phía đối diện, và cảnh tượng trước mắt lại khiến cô choáng váng. Jane Sebring đang ngồi ở bàn trang điểm, mặc bộ váy đỏ Leigh từng mặc trong bữa tiệc đêm công diễn. Người nữ diễn viên đang ngâm nga và tô son môi của Leigh, nhưng son nhoe nhoét quanh miệng và ngoen cả ra má cô ta. Vương vãi trên sàn nhà cạnh chân cô ta là những mảnh vải tơi tả cắt từ mấy bộ váy khác của Leigh.
Nằm trên bàn, gân khuỷu tay trái của cô ta, là một khẩu súng.
Sebring liếc mắt xuống và nhìn thấy khuôn mặt Leigh phản chiếu trong tấm gương rộng sáng đèn dựng trên bàn trang điểm. “Mày thức rồi!” cô ta kêu lên. “Mày thức rồi. Khán giả của tao đã thức rồi.”
Leigh nhắm mắt lại.
“Đừng, đừng, đừng, đừng giả vờ ngủ...”
Leigh vẫn nhắm tịt mắt, nghe thấy tiếng cái ghế xoay ở bàn trang điểm hơi rít lên khi Sebring xoay ghế đứng lên. “Dậy ngay, con khốn!” cô ta gầm gừ ngay sát tai Leigh; rồi cô ta chộp một nắm tóc của Leigh, gần như giật rách cả da đầu cô. “Vậy là khá hơn nhiều rồi đó,” cô ta kêu lên, đôi môi đỏ chót nhoẻn cười trước cặp mắt kinh hoàng của Leigh. Trong tay kia, Sebring đang cầm một cây kéo dài sắc ngọt.
“Để tao giúp mày ngồi lên giường nhé. Tao không thích khán giả của tao ngủ thiếp đi,” cô ta nói, giật mạnh tóc Leigh “giúp” Leigh vụng về đẩy người lên giường. Giữa chừng, cây kéo của Sebring rạch ngang bắp tay Leigh, nhưng Leigh hầu như không cảm thấy gì. Nỗi sợ hãi, liều thuốc gây tê tự nhiên hiệu quả nhất, đang tuôn trào trong tĩnh mạch cô. Chân cô bị cột lại bởi một chiếc khăn quàng bằng lụa của cô; sợi dây cột ở cổ tay cô có vẻ cũng là một cái khăn quàng cổ, nhưng rất chặt.
“Máu của mày hợp với váy tao đấy,” Sebring nói, nhìn máu rỉ ra từ vết cắt của Leigh. Cô ta chà ngón tay lên trên vết thương của Leigh và quệt một ít máu của Leigh lên cánh tay cô ta.
Từng sợi thần kinh trong cơ thể Leigh đều thét gào sợ hãi, nhưng tâm trí cô thì cố gắng tập trung, điên cuồng tìm kiếm cách giải thích và các giải pháp. Bằng cách nào đó, cô phải kéo dài thời gian cho đến khi Joe, Hilda hoặc ai đó đến tìm cô. Cố giữ giọng bình tĩnh, cô hỏi, “Cô đang làm gì thế, Jane?”
“Tao đang chuẩn bị đến nhà hát, dĩ nhiên rồi,” Sebring nói, quan sát khuôn mặt Leigh. “Mày có vẻ nhợt nhạt. Mày cần son môi đấy.” Cô ta đi đến bàn trang điểm, nhặt thỏi son lên mang tới chỗ Leigh. Leigh hất đầu sang chỗ khác, nhưng Sebring có vẻ chẳng để tâm. Siết chặt thỏi son trong nắm tay, cô ta ấn nó xuống mặt Leigh, thô bạo chà xát trong lúc hứa hẹn qua kẽ răng, “Lát nữa, tao sẽ cắt mày thành từng mảnh nhỏ. Tao mới chỉ đang đánh dấu điểm xuất phát thôi.”
Cô ta lùi lại, ngắm nghía thành quả; sau đó cô ta quay về ngồi xuống bàn trang điểm. Tay phải cầm kéo, cô ta chăm chú quan sát Leigh qua tấm gương; sau đó cô ta nâng một nắm tóc đỏ dài của cô ta lên và cắt ngang vai - giống như tóc Leigh. “Logan yêu tao,” cô ta thông báo cho Leigh. “Hôm đó bọn tao đã cùng nhau phát hiện ra ngôi nhà nhỏ trên núi. Anh ấy muốn bỏ mày, nhưng con chó cái bác sĩ tâm lý đó lại ngăn anh ấy.” Hơi nghiêng đầu sang một bên, rồi lại nghiêng sang bên kia, cô ta quan sát hiệu quả của kiểu tóc đỏ chói một mất một còn, trong khi vẫn hỏi Leigh, “Mày có muốn biết chồng mày đã làm gì ngay trước khi anh ấy chết không?”
Leigh run rẩy toàn thân trước câu hỏi của cô ta. Cố đè nén nỗi cay đắng đang dâng trào, cô gắng sức nói. “Muốn.”
“Anh ấy đã làm tình với tao trên cái túi ngủ của mày ở trước lò sưởi. Tao đã mang lại bất ngờ cho anh ấy khi xuất hiện ở ngôi nhà trên núi đó cùng chai rượu vang, vậy là bọn tao đã uống rượu và làm tình. Rồi...” cô ta nhặt kéo lên và tiếp tục tàn sát mái tóc “... thằng khốn nhu nhược đó bảo tao hắn sẽ chấm dứt vĩnh viễn với tao. Hắn bảo tao đi đi vì con đó sắp đến ngôi nhà trên núi rồi.”
“Ai sắp đến?” Leigh thì thầm run rẩy.
Sebring đặt kéo xuống và mở một hộp phấn mắt nhỏ. Chấm nhẹ cây cọ nhỏ lên phấn mắt, cô ta khom người lại gần tấm gương hơn và tô một đường xanh ngọc bích lên một bên mí mắt. “Sheila Winters,” cô ta nói như thể Leigh lẽ ra phải đoán được rồi. “Và sau khi nói thế với tao, hắn cứ tưởng có thể lấy xe chở tao lên đường cái và tống cổ tao đi được chứ.” Bật cười khe khẽ, cô ta kéo một đường màu xanh trên mí mắt bên kia. “Đáng nhẽ mày phải nhìn thấy khuôn mặt hắn khi tao lôi khẩu súng của hắn từ dưới chỗ ghế của tao ra và chĩa thẳng vào hắn.”
Leigh hơi nhích người trong lúc bắt đầu điên cuồng xử lý nút thắt chặt khít trên chiếc khăn trói tay cô. “Làm sao... làm sao cô biết nó có ở đó?”
“Hắn từng có lần chỉ cho tao xem,” cô ta nói, đặt hộp phấn mắt xuống và nghiên cứu những hộp trang điểm màu khác đã được cô ta trải ra bàn. “Hắn cứ tưởng tao không biết cách sử dụng. Nếu hắn đích thực là người hâm mộ cuồng nhiệt của tao như hắn từng nói, thì hắn phải nhìn thấy tao sử dụng súng trong phim rồi chứ. Hắn là kẻ nói dối,” cô ta rít lên giận dữ.
Cái nút khăn không chịu nhúc nhích, và Leigh dần không kiểm soát được nỗi khiếp sợ của mình. Thoạt đầu nhìn thấy khẩu súng ở trên bàn trang điểm, cô không hoàn toàn tin rằng Jane Sebring có khả năng sử dụng nó... cô không muốn tin như thế, nhưng giờ cô đã biết rõ hơn. Cô ngoái mắt liếc về ngưỡng cửa nằm phía bên phải. Lát nữa thôi, Joe hoặc Hilda sẽ đến tìm cô, nhưng họ chỉ cần bước vào phòng ngủ quá hai bước, Sebring sẽ nhìn thấy họ trong tấm gương trên bàn trang điểm.
“Mày đang hy vọng được cứu à?” Sebring gầm gừ, nhìn cô trong gương.
Leigh quay ngoắt ánh mắt về phía trước.
“Sẽ chẳng ai đến đâu,” cô ta nói kèm theo nụ cười quái dị. “Bọn chúng chết rồi. Con hầu mập của mày đã chết, cả thằng tài xế của mày cũng vậy.”
Nước mắt chỉ chực trào ra, Leigh chớp mắt liên tục, móng tay bấm vào cái nút ở cổ tay.
“Cả con bạn Sheila của mày cũng vậy.”
“Sheila đã chết rồi?” Leigh lặp lại bằng giọng khàn khàn, cố giữ Sebring nói chuyện.
“Logan và nó đang tống tiền bệnh nhân của nó,” Sebring thổ lộ với vẻ chắc chắn tuyệt đối.
“Logan nói với cô thế à?”
“Không, Sheila nói, ngay trước khi tao bắn nó. Ai cũng sẽ nói cho mày biết bất cứ điều gì mày muốn biết khi mày đang chĩa súng vào họ,” cô ta nói với vẻ khinh miệt. “Mặc dù nó bảo nó không lăng nhăng với Logan, nhưng nó chỉ nói dối, cố tự cứu lấy mình thôi.”
“Làm sao cô biết Sheila đang... đang nói dối?”
Sebring nghe ra nỗi sợ hãi đang gia tăng trong giọng Leigh, và cô ta mỉm cười ngả người về phía trước để tô phấn xanh dương đè lên lớp phấn màu xanh ngọc bích trên mắt. “Bây giờ mày sợ rồi à? Mày nên sợ đi, mày biết không. Tao cũng sẽ giết mày. Rồi,” cô ta mỉm cười nói thêm trong lúc nhặt kéo lên tấn công thêm hai centimet tóc bên phải của cô ta, “tao sẽ đến nhà hát chiếm chỗ của mày.”
“Sao cô biết Sheila đang nói dối - về chuyện ngoại tình với Logan?” Leigh tuyệt vọng bám riết chủ đề này.
“Vì,” cô ta dịu dàng nói từng từ một, “Logan đã thừa nhận tụi nó đang qua lại với nhau. Rồi,” cô ta kết thúc, “tao bắn nát óc hắn ra!”