← Quay lại trang sách

Chương 72

Cách căn hộ của Leigh Manning ba khối nhà, McCord gọi bộ đàm lệnh cho các cảnh sát trong xe theo dõi đến gặp anh bên trong cổng chính và giữ thang máy chờ sẵn. Sam nhìn thấy khoảng trống trong dòng xe cộ, bèn tắt còi xe, phanh kít lại trước tòa nhà.

Lúc họ chạy băng qua vỉa hè, một chiếc Bentley tối màu thắng kít lại và Valente lao ra ngoài, chạy theo họ.

Anh thu hẹp dần khoảng cách khi họ lao vào tòa nhà. McCord quát nhân viên bảo vệ gọi cứu thương chờ sẵn ở tiền sảnh, và Valente bắt kịp thang máy khi cánh cửa vừa bắt đầu khép lại, khuôn mặt anh trắng bệch và căng thẳng.

“Anh đợi dưới này đi,” McCord ra lệnh cho anh.

“Anh mơ à,” Valente cáu kỉnh, len vào giữa hai cánh cửa và moi chìa khóa ra khỏi túi áo.

Thay vì tranh cãi, McCord vừa chỉ dẫn cho hai cảnh sát làm nhiệm vụ theo dõi vừa mở bao súng kéo khẩu Glock ra.

“Có một tiền sảnh riêng biệt bên ngoài thang máy trên tầng nhà của Manning. Đừng để ai ra vào tầng nhà. Có hai nhân viên trong căn hộ, một đàn ông một phụ nữ, nhưng họ không trả lời điện thoại bàn. Khi nào chúng tôi quan sát được bên trong và biết chúng tôi đang đối diện với chuyện gì, các anh có thể bắt đầu tìm kiếm các nhân viên đó, nhưng nhớ tránh xa chúng tôi ra.” Rồi anh nói với Valente. “Anh biết rõ thiết kế căn hộ. Nó như thế nào?”

“Phòng khách và phòng ăn có thể nhìn thấy từ cửa trước,” Valente trả lời. “Bếp và nơi ở của người giúp việc ở góc bên trái. Phòng ngủ chính ở góc bên phải, cuối hành lang dài.”

“Đưa tôi chìa khóa căn hộ,” McCord kiên quyết nói khi thang máy từ từ dừng lại.

Valente giữ chiếc chìa khóa làm tin, giơ nó lên phía trên lòng bàn tay đang mở của McCord: “Tôi sẽ đi ngay sau anh chị.”

Sam những tưởng McCord sẽ phản bác, nhưng rõ ràng anh đã nhận ra làm thế chỉ tốn công vô ích. Anh gật đầu cụt lủn. “Đứng đằng sau tránh đường chúng tôi ra.”

Valente thả chìa khóa vào tay anh.

Đến cửa căn hộ, McCord lặng lẽ đút chìa vào ổ và áp tai lên cửa, lắng nghe âm thanh bên trong, trong khi Sam ép sát tường, thả chân ra khỏi giày, súng giơ cao. “Sẵn sàng chứ?” anh khẽ hỏi.

Sam gật đầu.

Cánh cửa êm ru mở vào tiền sảnh. Phía bên kia sảnh, phòng khách trải dài trong bóng tối, chỉ le lói ánh sáng từ chùm đèn treo trong phòng ăn bên trái và từ nhà bếp phía sau.

Họ tiến vào tiến sảnh, dùng bức tường bên phải làm chỗ che chắn trong khi vẫn lắng nghe hòng bắt được bất cứ âm thanh gì có thể cho họ manh mối xem nên đi về đâu. Sam nhìn thấy người giúp việc đang nằm gần bàn phòng ăn bèn thúc nhẹ McCord, thu hút sự chú ý của anh; rồi cô giơ tay, ra dấu cho viên cảnh sát làm nhiệm vụ theo dõi đang đứng bên cửa để anh ta kiểm tra ở đó ngay khi họ khám xét xong khu vực này.

McCord lặng lẽ bước xuống cầu thang tiền sảnh và bắt đầu rẽ sang trái, phía phòng ăn và bếp, nhưng Valente đã chộp tay Sam chỉ về bên phải. Anh quen thuộc với âm thanh và bóng tối trong căn hộ hơn họ, và chút tia sáng gần như không thể nhận thấy ở cuối góc bên phải cũng đủ thu hút sự chú ý của anh rồi. Sam không tranh cãi với kiến thức của anh. Cô bước đến cạnh McCord, chỉ tay ra sau vai cô.

Valente đã đi được nửa đường đến hành lang cuối phòng khách thì họ bắt kịp anh và vượt lên trước. Lúc đó, Sam cũng có thể nghe thấy giọng phụ nữ, rất khẽ và nhẹ, vẳng ra từ ngưỡng cửa mở bên trái, cuối hành lang.

McCord áp sát người vào tường, tiến về phía trước, cho đến khi tới gần ngưỡng cửa mở đến độ có thể liếc nhìn một lượt bên trong; rồi anh nhanh chóng lướt sang bên kia. Anh ra dấu cho Sam và Michael biết Leigh đã nhìn thấy anh, và Sam dịch vào đứng ở chính giữa cửa, nhưng đủ xa để yểm trợ cho McCord khi anh nhào qua khung cửa lao vào phòng. Cô không nhìn mà chỉ cảm thấy Valente đang ở bên trái cô chếch về phía trước, nhưng cô đang dồn hết tâm trí cố giữ vững tay súng và lắng nghe giọng nói của Sebring để có thể xác định vị trí của mục tiêu và nhắm chuẩn góc bắn phòng trường hợp cần nhả đạn.

McCord giơ ba ngón tay, ra dấu anh sẽ nhảy vào phòng ngủ sau khi đếm đến ba; sau đó anh bắt đầu đếm ngược. Một ngón tay giơ lên... Hai ngón tay giơ lên...

“Đến lúc tao phải đến nhà hát rồi,” Sebring nói với Leigh trong lúc bước ra khỏi phòng thay đồ trong phòng ngủ, khoác trên người một chiếc áo choàng của Leigh. Cô ta dừng lại ở bàn trang điểm, nhặt súng lên, và chĩa thẳng vào Leigh.

McCord dừng đếm ngược, đoán chắc mục tiêu của họ sắp đi vào tầm ngắm.

Leigh đã thoáng nhìn thấy McCord, nhưng cô không biết liệu anh có thể cứu cô hay không, vì vậy cô tuyệt vọng tìm cách cứu Michael khi cô vẫn còn cơ hội. “Jane, xin cô,” cô run rẩy khẩn nài, “hãy nói lại lần nữa rằng chính cô đã giết Logan. Tôi chỉ yêu cầu vậy thôi. Trước khi chết tôi muốn nghe cô nói vậy!”

Michael đột ngột nhận ra chính xác Leigh đang định làm gì... và chuyện gì sắp xảy ra trong phòng ngủ. Khi Littleton bước về phía ngưỡng cửa để mở, Michael gầm lên giận dữ và phóng tới trước, biến chính mình thành mục tiêu khi anh lao ngang về phía giường, hất Leigh ngã ngửa xuống, dùng cơ thể của anh che chắn cho cô trong lúc những tiếng súng, tiếng hét, và một tiếng kêu nổ vang trong tai anh.

Anh nằm im ở đó cho đến khi nghe thấy McCord gọi những cảnh sát khác. “Xong rồi! Chúng tôi xử lý xong xuôi ở đây rồi!”; sau đó anh chống khuỷu tay ngồi dậy trong khi một viên cảnh sát hét lên đáp trả. “Chúng tôi đã nghe được mạch đập của cả người đàn ông lẫn người phụ nữ ở ngoài này, và đội cứu thương đang lên đây rồi.”

Đầu Leigh bị xoay qua một bên, gò má nhợt nhạt của cô lấm lem màu đỏ. Mắt cô nhắm kín và cô không hề nhúc nhích! Nỗi sợ hãi làm giọng Michael nghẹn lại thành tiếng thì thầm đứt quãng. “Leigh?”

Cô chớp chớp mắt nhìn thẳng vào mặt anh - đôi mắt như hai viên đá zircon ướt đẫm long lanh lệ. Michael thấy nhẹ hết cả người, cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc và choáng ngợp đến độ anh chẳng biết nói gì, vì vậy anh đỡ cô nằm nghiêng sang bên để cởi trói cho cô; rồi anh lại đỡ cô nằm sấp xuống và nhìn chằm chằm xuống đôi mắt đã khiến anh yêu ngay lần đầu tiên nhìn thấy.

Leigh nhìn khuôn mặt lo lắng của anh và vòng tay ôm cổ anh, lùa ngón tay vuốt ve món tóc ngắn ở gáy anh. “Chào anh,” cô thì thầm cùng nụ cười đẫm lệ. “Ngày hôm nay của anh thế nào?”

Michael áp trán lên trán cô, vai anh rung lên vì cười, đôi mắt nhòe đi vì những giọt nước mắt nhẹ nhõm. “Bình thường,” anh cố lầm bầm sau một lúc. “Nhưng nó có vẻ đang tốt lên nhiều.”

Ở gần ngưỡng cửa, Sam đổ sụp vào tường, súng lỏng lẻo trên tay, tránh nhìn thi thể của Jane Sebring. Nhìn các xác chết rồi lùng bắt kẻ giết người vốn là công việc của cô. Đó là nhiệm vụ của cô... nhưng, ôi Chúa ơi, ý thức về việc cô đã giết người lại là chuyện hoàn toàn khác. McCord phải bước chéo góc từ ngoài cửa vào phòng, trong khi Sam lại có tầm ngắm thẳng, vậy nên cô đã tận dụng nó ngay khi Sebring nổ súng.

Trong góc nhà bên tay phải cô, McCord đã kiểm tra xong mạch của Sebring; anh đứng lên đi đến bên Sam. “Cô Sebring sẽ không còn xuất hiện ở bất cứ đâu được nữa,” anh khẽ nói với cô. “Bắn chuẩn đấy, Sam.”

“Khó mà bắn trượt cô ta được,” Sam ủ rũ nói, ngước mắt nhìn anh. “Cô ta chỉ cách có ba mét.”

Hiểu rõ ánh mắt đau đớn của cô, anh bèn luồn tay ra sau gáy cô, kéo mặt cô áp vào ngực anh và choàng tay quanh eo cô. “Trong hoàn cảnh này, anh chỉ có thể nghĩ ra một câu an ủi chân thành,” anh thì thầm.

“Câu gì vậy?”

“Thà là cô ta còn hơn là anh.”

Sam thoáng mỉm cười.

“Lần đầu tiên ai cũng cảm thấy như vậy cả,” anh ủ rũ nói thêm. “Nếu may mắn, nó sẽ là lần cuối cùng của em.”

Ngay lúc đó Shrader thong thả bước vào phòng và đứng sững lại, quan sát cảnh tượng này với nụ cười bối rối. “Ở đây đang có cuộc đấu súng hay màn yêu đương cuồng nhiệt vậy?” anh hỏi, nhìn từ mắt cá chân bị trói của Leigh đến cánh tay McCord đang ôm quanh lưng Littleton. “Tôi nhìn thấy có người bị trói và một số chứng cứ của sự ác-thông dâm. Nhưng tôi không thấy nạn nhân đâu. Có ai nhìn thấy nạn nhân nằm đâu không?”

“Ở kia kìa,” McCord nói nhẹ nhàng.

Nghe giọng anh, Shrader đoán ra chính Sam đã bắn phát súng chí tử đó. Anh đi đến góc phòng, bước lại chỗ xác Sebring và khẽ huýt sáo khi nhìn thấy khuôn mặt của nạn nhân. “Chà! Rõ là thời tóc xấu nhé!”

Anh quay lại chỗ Sam, giờ đang đứng một mình, và vỗ nhẹ lên vai cô, biết được cảm xúc lúc này của cô nên anh an ủi cô theo cách của mình. “Này, Littleton, cô đã ban cho cô ta một đặc ân đấy. Cô ta sẽ không muốn sống tiếp với kiểu tóc của mình đâu.”

Khi Sam mỉm cười, anh hướng về phía giường, nơi Michael Valente đang tháo dây trói ở mắt cá chân của Leigh. “Chào ông Valente,” anh lịch sự nói. “Chào bà Manning.”

Valente phớt lờ anh, nhưng Leigh nóng lòng muốn thúc đẩy những mối quan hệ tốt đẹp trong tương lai giữa cảnh sát và Michael. “Chào thanh tra Shrader,” cô nói. “Anh thế nào?”

“Khá ổn. Bà hẳn sẽ rất vui khi nghe tin các chàng trai ở tầng dưới đã bắt được gã bám đuôi bà rồi. Hắn ta tình nguyện đi điều trị, nhưng chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ trước khi thả hắn.”

Hài lòng với chuyến viếng thăm hiện trường, Shrader bước qua ngưỡng cửa, tay vẫn thọc trong túi; rồi anh nghiêng người nói với vào trong, “À này, viên tài xế bị một vết thương ngoài da và một cơn đau tim, nhưng nhân viên cấp cứu nói anh ta khá ổn. Cô giúp việc hiển nhiên đã bị chấn động mạnh và mất rất nhiều máu, nhưng họ đang truyền máu cho cô ấy trên đường đến bệnh viện rồi.”

Leigh trượt khỏi giường và loạng choạng đứng lên, tránh nhìn vào xác Jane Sebring. “Em sẽ đến bệnh viện với họ,” cô bảo Michael.

“Đúng rồi, em sẽ đi đến đó,” Michael nói dứt khoát, vòng tay ôm cô khi họ bắt đầu đi xuôi hành lang, “và trong lúc ở đó, em sẽ chụp X-quang luôn.”

“Phụ nữ có lẽ đang mang thai phải rất cẩn thận với việc chụp X-quang đấy,” Leigh bảo anh.

Michael cười toe toét, nhưng lắc đầu. “Không phải hơi quá sớm để em biết được chuyện đó à?”

“Có lẽ với những phụ nữ khác thì hơi quá sớm, nhưng với em thì không.”

“Tại sao?”

Cô lắc đầu mỉm cười. “Vì anh là... anh.”

“Trong trường hợp đó,” anh nói sau một thoáng suy nghĩ, “chúng ta cần đẩy ngày cưới lên sớm hơn.”

Cô khẽ cười. “Lẽ ra em phải biết rằng anh sẽ đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề.”

Michael dừng cô lại, ôm chặt cô vào lòng và tì cằm lên đỉnh đầu cô, nghĩ đến chuyện cô đã cố gắng tìm cách buộc Sebring thừa nhận rằng cô ta đã giết Logan trong khi chính cô sắp bị bắn. Giọng ngập tràn âu yếm, anh nói, “Còn em thì đi thẳng vào trái tim anh.”