← Quay lại trang sách

Chương 73

Trong lúc đứng ở phòng khách chờ Đội Điều tra Hiện trường đến, McCord cập nhật cho Womack và Shrader những sự kiện trong một tiếng đồng hồ vừa qua. Cửa căn hộ đang mở, nhiều cảnh sát mặc đồng phục đang đứng loang quanh ở tiền sảnh, vì vậy anh giữ giọng rất nhỏ, nhưng Sam vẫn có thể nghe được anh nói trong lúc cô ngồi trên chiếc ghế sofa gần đó, ghi chú cho bản báo cáo cô sẽ phải hoàn thành.

Đang nói nửa chừng, McCord đột ngột ngừng lại, và Sam ngước lên, vừa kịp lúc thấy anh lôi điện thoại di động ra khỏi túi áo khoác. Điện thoại đang rung, và anh sốt ruột nhìn tên người gọi; rồi anh lầm bầm chửi thề, với lấy cái điều khiển ti vi trên bàn cà phê gần đầu gối của Sam. Vừa bấm qua các kênh, anh vừa hất đầu về phía cửa sổ phòng khách, hỏi Shrader, “Đường phố dưới đó thế nào?”

Shrader đi đến cửa sổ nhìn xuống. “Đúng là cái sở thú,” anh trả lời. “Xe cứu thương, xe tuần tra, và hàng tá...”

“... xe thời sự,” McCord kết luận bằng giọng ghê tởm. “Hẳn họ đã đăng tải tin tức rồi, và vậy nên Trumanti mới gọi cho tôi.” Khi anh nói đến đó, kênh truyền hình anh vừa bật đã cắt ngang chương trình thường lệ và người giới thiệu chương trình nói, “Chúng tôi dã nắm được thông tin về tiến triển mới nhất trong vụ án mạng của Logan Manning. Ngay bây giờ, phóng viên của chúng tôi, Jeff Corbitt, đang ở hiện trường, nơi xe cứu thương vừa rời khỏi tòa nhà trên đại lộ 5 mà Logan Manning từng sống cùng vợ, nữ diễn viên Leigh Kendall. Jeff, ở đó đang có chuyện gì vậy?”

“Hiện tại tình hình đang rất hỗn loạn,” người phóng viên hiện trường cầm micro đứng trước tòa nhà trả lời. “Cảnh sát đã chăng dây ở vỉa hè và đại sảnh. Ba xe cứu thương vừa mới rời khỏi cách đây một phút, và con phố đông nghịt các loại xe dành cho tình trạng khẩn cấp. Michael Valente đã ở dây, và anh ta vừa rời khỏi trong một chiếc xe cứu thương.”

“Anh ta có bị cảnh sát bắt giữ không?” người dẫn chương trình háo hức hỏi.>

“Không, anh ta vào xe cứu thương cùng bà Manning. Có vẻ như Valente lại một lần nữa lọt qua lưới của Sở Cảnh sát New York, lần này là trong cuộc điều tra do Mitchell McCord chỉ đạo. Lúc này, nghe nói McCord đang ở trên tầng.”

Phát thanh viên có vẻ vô cùng choáng váng và phẫn nộ trước tin tức Valente rõ ràng đã lọt lưới. “Chúng tôi vừa nhận được tin từ văn phòng của Cảnh sát trưởng Trumanti,” anh ta nói, “và họ khẳng định rằng Cảnh sát trưởng Trumanti sẽ sớm đưa ra tuyên bố chính thức.”

Điện thoại di động của Sam rung khi bản tin còn chưa kịp kết thúc, và cả điện thoại của Shrader và Womack cũng vậy.

“Đừng trả lời những cuộc gọi đó,” McCord gay gắt nói khi Shrader định nhận điện.

Shrader tuân theo ngay, nhưng có vẻ lo lắng. “Cuộc gọi của tôi là từ Đại úy Holland.”

“Của tôi cũng vậy,” Womack đồng tình.

Điện thoại của Sam rung lần thứ hai. “Của tôi cũng vậy,” cô nói.

“Cuộc gọi kia của em là từ ai vậy?” McCord hỏi cô.

“Cha dượng em,” Sam ngại ngần nói sau khi liếc nhìn điện thoại lần nữa.

“Lát nữa anh sẽ gọi lại cho ông ấy hộ em,” McCord nói. “Ông ấy có số điện thoại anh cần.” Anh chìa tay để lấy di động của cô, vậy là Sam đứng dậy đưa cho anh; rồi anh nói với cả ba bằng giọng rõ ràng nhưng khẩn thiết. “Tôi không muốn bất cứ ai trong ba người trả lời bất kỳ cuộc gọi nào từ bất kỳ ai về vụ việc tối nay. Lát nữa, tôi sẽ gọi điện cho Thị trưởng Edelman, tìm cách thuyết phục ông ấy đích thân chủ trì cuộc họp báo đêm nay và không để cho Trumanti nhúng tay vào. Cho dù Edelman nói ông ấy sẽ làm gì, tôi cũng sẽ tuyên bố ngắn gọn với cánh truyền thông dưới kia để xóa bỏ mọi dính líu của Valente đối với vụ mưu sát Manning. Như thế, tạm thời đêm nay Trumanti sẽ không thể trực tiếp phát biểu với giới truyền thông để tìm cách buộc tội Valente được.”

Sam ngay lập tức nhận ra có lẽ Mack đang cần xin cha dượng cô số điện thoại của Edelman, và cô sẵn lòng gọi cho ông ngay trước mặt Shrader và Womack, nhưng lúc này, hiển nhiên Mack đang tìm cách bảo vệ đội của anh. Anh đút tay vào túi quần và nói với họ, “Từ giờ trở đi tôi sẽ tự mình xử lý vụ án này. Tôi muốn ba người tránh xa nó ra. Ngày mai, hãy viết báo cáo nhưng nhớ bám vào các sự kiện cơ bản và cố gắng đừng nhắc gì đến các logic hoặc lập luận mà có thể ba người đã đưa ra trong quá trình điều tra. Tôi chỉ đạo hoạt động của ba người, vậy nên nếu bị chất vấn vì sao lại làm gì đó, cả ba cứ trút hết trách nhiệm cho tôi.”

“Việc quái gì chúng ta lại phải lo lắng sẽ bị đổ lỗi vậy?” Shrader gặng hỏi. “Chúng ta đã tuân theo đúng bài bản, chúng ta đã phá án, và Sam đã tiết kiệm cho nhà nước cả một đống tiền khởi tố và nuôi dưỡng mụ đàn bà điên khùng trong phòng ngủ đã giết chết Manning đó.”

Trên ti vi, chương trình lại bị gián đoạn để đưa cùng bản tin đó, và McCord nhặt điều khiển lên nhấn nút tắt. Anh hơi ngả đầu ra sau, và Sam nhìn anh đang cẩn thận chọn cách diễn đạt phù hợp. “Trong quá trình điều tra vụ án Manning, cá nhân tôi đã phát hiện rất nhiều chứng cứ rành rành để buộc tội nhiều thành viên Sở Cảnh sát New York liên quan đến một mối thù máu lâu dài có thật, để chống lại Michael Valente họ đã sử dụng nhiều biện pháp bất hợp pháp.” Anh nhìn họ và nói thẳng thừng, “Tôi định đưa chứng cứ này cho Thị trưởng, và nếu ông ấy không hành động gì - một cách công khai - thì tôi sẽ đích thân đưa nó ra công chúng.”

Shrader và Womack nhìn nhau không mấy vui vẻ, rồi Shrader thay lời cả hai lên tiếng. “Tôi không thích Sở mình tự vạch áo cho người xem lưng, thưa Trung úy. Tại sao anh không để ban giải quyết âm thầm chuyện này? Chuyển cho Đội Điều tra Nội bộ, hay...”

“Đây không phải chuyện có thể lựa chọn,” McCord thông báo cụt lủn. “Hàng mấy chục năm qua, Valente đã bị trù dập một cách công khai bởi một nhân viên cao cấp của Sở Cảnh sát New York cùng đám bạn chí thân của ông ta. Khi một công dân bình thường trở thành nạn nhân có chủ đích của Sở, thì nó không còn là việc ‘nội bộ Sở’ nữa - theo ý tôi. Tôi muốn có công lý trong vụ này, và tôi cũng muốn một sự trả thù công khai nữa. Valente xứng đáng có cả hai.”

“Anh đang nói đến viên chức nào vậy?” Womack bất an hỏi.

“Trumanti,” McCord nói thẳng thừng, sau một hồi im lặng.

“Ôi, chết tiệt,” Womack thở ra. “Tôi đã sợ anh sẽ nói vậy.”

Sam nhận thấy sự bất an của Womack chỉ càng khiến Mack thêm lạnh lùng kiên quyết. Anh nhún vai nói, “Khi Thị trưởng Edelman nhận chức thì Trumanti đã làm Cảnh sát trưởng rồi, vì thế ông ấy không bị ràng buộc với Trumanti về mặt chính trị, nhưng sau khi tôi gọi điện kể cho ông ấy nghe những gì tôi biết, có thể vị thị trưởng mới của chúng ta vẫn muốn tránh một vụ bê bối công khai có dính líu đến Sở Cảnh sát New York. Ông ấy có thể muốn coi vụ Trumanti là vấn đề nội bộ của Sở Cảnh sát, vì thế nên được xử lý riêng tư. Tôi dám chắc ông ấy sẽ yêu cầu Trumanti từ chức ngay lập tức, nhưng tôi còn muốn hơn thế nữa.”

Khi anh dừng lại ở đó, Womack hỏi, “Chính xác thì anh muốn gì?”

Mack nhìn anh ta như thể câu trả lời lẽ ra rất hiển nhiên rồi chứ. “Tôi muốn Trumanti phơi mông ra trước bàn dân thiên hạ cùng với tất cả những kẻ dù biết chuyện nhưng vẫn hợp tác với gã khốn kiếp điên khùng đầy lòng hận thù đó.”

“Chính xác thì Trumanti đã làm gì?”

“Mọi người không cần biết chuyện đó.” Anh dừng lại vì Đội Điều tra Hiện trường vừa đến, vậy là anh bỏ Sam ở lại cùng Womack và Shrader để đến nói chuyện với trưởng nhóm.

“Được rồi, Littleton, nói nghe xem nào,” Shrader yêu cầu. “Cho dù chuyện có như thế nào thì Womack và tôi cũng có quyền biết những gì cô biết. Chúng tôi có quyền biết mình đang chống lại chuyện gì.”

Do dự, Sam liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ánh sáng nhấp nháy trên bầu trời hùng vĩ của thành phố. Cô hiểu tại sao Mack muốn tránh cho Womack và Shrader biết chi tiết, cô cũng hiểu tại sao họ cảm thấy họ có quyền biết mọi chuyện. Điều duy nhất cô không chắc chắn là liệu quyết định kể cho họ nghe đó xuất phát từ việc cô tin rằng Shrader và Womack nói đúng hay căn bản chỉ tại cô không chịu nổi nếu họ nghĩ rằng quyết định công khai mọi chuyện của Mack là hành động phản bội, phi đạo đức hoặc thất thường. Vì Mack không trực tiếp ra lệnh cho cô không được tiết lộ chi tiết, cô vội kể cho Womack và Shrader chuyện Valente bị kết tội ngộ sát một cách bất công cùng mọi mưu kế mà Trumanti vạch ra sau đó. Khi cô kể xong, cả hai đều lộ rõ vẻ sửng sốt và giận dữ.

Không may, khi quay lại nhóm, Mack chỉ nhìn mặt Shrader và Womack là đã hiểu; rồi anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Em kể cho họ rồi,” anh vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ và thất vọng.

Sam hơi nao núng trước vẻ mặt kết tội của anh, nhưng cô gật đầu. “Họ cần hiểu được tại sao anh lại có thái độ đó.”

Thay vì trả lời, anh gay gắt nhìn cả ba. “Cho dù tất cả mọi người đã biết rõ mọi chuyện thì cũng chẳng thay đổi được chuyện chết tiệt gì. Những điều tôi nói lúc nãy vẫn còn nguyên giá trị. Tôi không cần và cũng không muốn mọi người thể hiện sự trung thành của mình; tôi chỉ cần biết chắc mọi người sẽ tránh xa khi trận chiến bắt đầu. Ngày mai tôi muốn mọi người tiếp tục công việc của mình, và tôi muốn mọi người giữ riêng cho mình mọi ý kiến về tôi, về vụ án này, và về mọi thứ liên quan đến nó. Rõ rồi chứ?” anh yêu cầu.

Shrader miễn cưỡng gật đầu và Womack cũng vậy; rồi Mack chuyển ánh mắt sắc như dao lam về phía cô. “Anh vừa đưa ra mệnh lệnh cho em đấy. Đừng nhầm tưởng rằng đó chỉ là một yêu cầu!” anh cảnh báo cô, quai hàm bạnh ra.

Sam hoàn toàn không định tuân theo mệnh lệnh đó nếu nhỡ cô buộc phải chọn giữa lòng trung thành với Mack và sự nghiệp của cô. Cô đột nhiên nhận ra, sự nghiệp của cô kém quan trọng hơn nhiều so với các vấn đề đạo đức - và càng kém quan trọng hơn so với người đàn ông có đạo đức mà cô yêu, người sẵn sàng đặt cược tất cả cho điều anh tin tưởng.

“Em không nhầm đâu,” Sam lặng lẽ trả lời.

Anh lạnh lùng gật đầu, hiểu nhầm rằng Sam hiểu rõ mệnh lệnh của anh nên cô sẽ làm theo; rồi anh nói, “Tôi sẽ gọi điện cho Thị trưởng. Khi rời khỏi đây, ba người đừng có bình luận gì với báo chí đấy.”

Anh đi vào bếp và ba người họ nấn ná thêm mười phút nữa, nhưng Mack vẫn ở đó, khuất khỏi tầm nhìn và tầm nghe. Cuối cùng, Shrader nói, “Tôi cảm thấy rõ ràng anh ấy muốn chúng ta rời khỏi đây.”

Sam cũng có cùng ấn tượng, nhưng cô muốn ở lại để nghe xem Edelman nói gì với anh.

“Đi nào, Littleton, có khi anh ấy phải mất mấy tiếng đồng hồ mới tìm ra chỗ ngài thị trưởng ấy chứ,” Womack nói khi thấy cô ngập ngừng đứng trong tiền sảnh, lo lắng nhìn cửa bếp vắng hoe. “Anh ấy đang bực mình với cô lắm đấy. Đi khỏi đây thôi trước khi anh ấy quyết định tống trả cô về đội tuần tra.”

“Tôi không nghĩ anh ấy bực mình với tôi lắm,” Sam bực bội lẩm bẩm trong lúc dừng lại ngoài cửa để xỏ chân vào đôi giày da màu xám. Cô lừ mắt liếc nhìn viên cảnh sát trẻ mặt non choẹt đứng giữa hành lang đang huých tay một cảnh sát khác, ra dấu về phía chân cô.

Womack nhìn cô, nhưng vẫn mải nghĩ đến cơn giận của McCord. “Tôi dám chắc đấy. Thực ra, tôi nghĩ lý do duy nhất cứu cô là nhờ cô đã cứu anh ấy trong cuộc chạm trán tối nay.”

“Không đâu,” Shrader bác lại khi họ đã vào thang máy. “Anh ấy không bực đâu; anh ấy chỉ đang tập trung thôi. Giờ McCord chẳng khác gì một đoàn tàu hàng, lao ầm ầm không phanh xuống núi, và Littleton chỉ nhất thời bước hơi sát vào đường đi của anh ấy thôi.” Với Sam ở giữa, Womack và Shrader ở hai bên, họ chen qua đám đông phóng viên đang la hét và dàn đèn máy ảnh lóa mắt ở bên ngoài tòa nhà đang chĩa thẳng vào họ.

Cho dù Mack có tức giận với cô hay không, Sam vẫn muốn tìm cách đợi ở đó quan sát anh trả lời báo chí. Trên hết, cô muốn đứng khuất đâu đó, lặng lẽ ủng hộ anh. Nhưng dù Mack chỉ “tập trung” hay “bực tức”, cô rút ra kết luận lần này có lẽ khôn ngoan nhất là nên làm theo lời anh dặn mà đi về nhà. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng có thể theo dõi qua truyền hình.