Chương 74
Cuộn người trên sofa trong chiếc áo choàng màu xanh nhạt cổ xa tanh được mẹ cô tặng nhân lễ Giáng sinh, Sam vừa lơ đãng chải mái tóc ướt vừa xem lại cuộn băng video cô thu lại tuyên bố của Mack với cánh nhà báo bên ngoài tòa nhà, rồi tuyên bố của Thị trưởng Edelman, được đưa ra sau Mack một tiếng đồng hồ.
Rõ ràng Mack đã thuyết phục được ngài Thị trưởng tin rằng Michael Valente vô tội và ngài Thị trưởng cần tránh xa Trumanti ngay lập tức. Mỉm cười, cô xem lại lời tuyên bố của Edelman; “Tối nay, cuộc điều tra về cái chết của Logan Manning đã đi đến một kết thúc buồn khi Trung úy Michell McCord cùng đồng đội kịp thời can thiệp đúng lúc Jane Sebring định mưu sát bà Manning tại căn hộ của bà Manning,” Edelman nói. “Trước khi nổ súng vào viên cảnh sát tiến vào căn hộ, Sebring thừa nhận chính cô ta đã giết Logan Manning, cũng như bác sĩ tâm lý Sheila Winters, thi thể của bác sĩ đã được phát hiện chiều nay tại văn phòng riêng. Theo lời cảnh sát, họ đã bắn trả sau khi Sebring nổ súng, và cô ta chết ngay lập tức.”
Câu hỏi đầu tiên và duy nhất Thị trưởng Edelman tiếp nhận sau tuyên bố ngắn gọn đó là một câu không thể tránh về sự liên quan của Michael Valente. Trước câu hỏi đó, Thị trưởng trả lời dứt khoát, “Michael Valente không liên quan gì đến cái chết của Logan Manning. Tuy nhiên ông ấy đã giúp đỡ đội của Trung úy McCord trong quá trình điều tra, và theo tôi biết, đêm nay, ông Valente đã liều mình cứu mạng bà Manning trong cuộc đấu súng.
“Sáng mai, văn phòng của tôi sẽ tiến hành điều tra mọi cáo buộc trước đây của thành phố New York chống lại Michael Valente. Tôi đã yêu cầu Trung úy McCord chỉ đạo cuộc điều tra này, và tôi đang chờ anh ấy quyết định. Trong khi chờ đợi, tôi đã yêu cầu - và đã nhận được - đơn từ chức của Cảnh sát trưởng William Trumanti, có hiệu lực ngay lập tức.
“Văn phòng của tôi sẽ không đưa thêm bất kỳ tuyên bố nào nữa về vấn đề này cho đến khi cuộc điều tra kết thúc. Tuy nhiên, tại thời điểm này, tôi đã có đủ thông tin để chắc chắn rằng Michael Valente xứng đáng được nhận một lời xin lỗi cho một số bất công trắng trợn mà ông ấy đã phải gánh chịu nhân danh ‘công lý’. Trong chiến dịch tranh cử, tôi đã hứa với các công dân của thành phố New York rằng tôi sẽ tích cực chống lại mọi hình thức lạm dụng quyền lực và hành động áp dụng đặc quyền của các nhân viên chính quyền thành phố, và đêm nay tôi đang thực hiện lời hứa đó.”
Sam nhấn nút trả băng, quay lại từ đầu cuộn băng để xem Mack đưa ra tuyên bố ngắn gọn nhưng trực tiếp hơn cho cánh nhà báo bên ngoài tòa nhà của gia đình Manning. Anh tỏ ra cộc cằn và đẹp trai một cách mạnh mẽ đầy nguy hiểm đến nỗi cô cảm thấy so với anh, ngài Thị trưởng có vẻ quá yếu đuối và tầm thường.
Trong chiếc áo khoác da cùng sơ mi đen mở cổ, Mack nhìn thẳng vào máy quay và nói những gì cần nói: “Tối nay, Jane Sebring đã bị bắn chết trong căn hộ của gia đình Manning khi đang cố giết bà Leigh Manning. Trước khi chết, Sebring đã thú nhận vai trò của cô ta trong các vụ án mạng của Logan Manning và bác sĩ Sheila Winters. Hai nhân viên của bà Manning may mắn hơn. Joseph O’Hara và Hilda Brunner vừa được đưa đến bệnh viện và hy vọng sẽ hồi phục hoàn toàn.”
Anh ngừng lại, chờ cho các phóng viên đang phấn khích im lặng hẳn; sau đó anh nói, “Trong suốt cuộc điều tra của chúng tôi, do nhầm lẫn mà Michael Valente đã bị nhìn nhận và bị đối xử như nghi phạm chính. Mặc dù vậy, đêm nay ông ấy đã giúp đỡ chúng tôi trong cuộc điều tra; sau đó ông ấy đã liều mình cứu mạng bà Manning, và bằng hành động đó, rất có thể ông ấy cũng đã cứu mạng những người có mặt trong cuộc đấu súng. Theo tôi hiểu, ngài Thị trưởng đang chuẩn bị sẵn sàng để ngay sau đây đưa ra tuyên bố liên quan đến ông Valente. Trong lúc đó, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn trước sự trợ giúp của ông Valente... và lòng thán phục của tôi trước sự kiên nhẫn đến khó tin của ông ấy.” Nói xong, anh ngước nhìn đám đông và nói, “Tôi chỉ có thời gian cho tối đa ba câu hỏi.”
“Trung úy McCord,” một phóng viên la to, “anh muốn nói rằng lẽ ra người ta đừng bao giờ nên coi Michael Valente là kẻ tình nghi trong vụ án mạng của Logan Manning?”
Sam bật cười khúc khích trước cách trả lời nhanh chóng và sắc sảo của Mack. Thay vì đáp lại, Mack nhìn khán giả và hỏi với vẻ khinh thị thích thú, “Có ai có câu hỏi thông minh nào không?”
“Nói một cách chính xác thì Michael Valente liên quan gì đến vụ án mạng của Manning?” một phóng viên khác thét lớn.
“Có bất kỳ người nào ở đây biết định nghĩa từ ‘thông minh’ không?” Mack phản kích. “Câu hỏi cuối cùng,” anh cảnh báo.
“Trung úy McCord,” một giọng phụ nữ gọi. “Anh có muốn phỏng đoán về mối quan hệ hiện thời giữa Michael Valente và Leigh Manning không?”
Mack nở nụ cười uể oải, trấn áp và nhạo báng. “Cô có nghĩ ra được bất cứ lý do chết tiệt nào khiến tôi sẽ quan tâm đến chuyện đó không?”
Nói xong, anh rời khỏi dãy micro và sải bước xuyên qua đám đông, bờ vai rộng của anh vạch đường chen qua đoàn phóng viên, nhiếp ảnh gia và những người hiếu kỳ.
Sam nhấn nút trả băng một lần nữa, trầm ngâm nghĩ đến cái bằng chứng vừa rồi chứng tỏ Mack không thể chịu nổi những kẻ ngu ngốc. Nụ cười của cô hơi nhạt đi khi cô tự hỏi không biết anh có cố chấp và khó tha thứ như thế đối với một thuộc cấp - nói trắng ra là cô - đã cố tình phớt lờ mong muốn của anh tối nay bằng cách kể cho Shrader và Womack nghe chi tiết vấn đề giữa Trumanti và Valente.
Cô vẫn đang buồn bực băn khoăn thì nghe tiếng chuông cửa. Chắc hẳn là Mack rồi, cô vừa nghĩ vừa chạy băng qua phòng khách. Người gác cửa của cô sẽ chặn bất kỳ người nào không có phù hiệu và sẽ nhất quyết gọi điện thoại cho Sam trước khi để bất kỳ ai bước lên căn hộ của cô.
Quên bẵng mất mình đang mặc áo choàng trong nhà, cô vừa mở khóa vừa nhòm ra ngoài mắt cửa; sau đó cô giật cửa ra.
Mack đang đứng đó, bàn tay phải chống trên khung cửa, vẻ mặt bí hiểm y như lời nhận xét mở đầu của anh. “Trước khi mở cửa, em không kiểm tra xem ai đang đứng ngoài này à?”
“Em biết là anh mà,” Sam giải thích.
“Tốt, vì anh không thích em mở cửa cho bất kỳ ai khác trong khi chỉ mặc...” Ánh mắt anh hạ xuống khoảng da trắng mịn màng phía trên cặp ve áo xa tanh của cô. “... cái đó.”
Sam e dè kéo ve áo sát vào ngực và siết chặt dây lưng. “Nó là áo choàng,” cô giải thích một cách ngốc nghếch và phòng thủ. Rồi cô mỉm cười trước sự ngớ ngẩn của mình và bước lùi lại. “Anh có muốn vào không?” cô hỏi, tin chắc anh sẽ đồng ý.
“Không,” anh nói.
Sam nhìn anh ngạc nhiên. “Vậy sao anh lại đến đây?”
Anh thả tay khỏi khung cửa, và cô nhìn thấy điện thoại di động của cô đang nằm trong lòng bàn tay anh. “Anh đến để trả cái này,” anh nói giọng đều đều. “Và để đảm bảo rằng em vẫn ổn sau... chuyện xảy ra tối nay.”
Sam không chắc anh đang nhắc đến chuyện xảy ra với Jane Sebring hay về thái độ của anh đối với cô sau khi cô kể cho Shrader và Womack nghe về Trumanti. Cô lặng lẽ quan sát anh, không hiểu sao toàn bộ sự am hiểu phái nam của cô chẳng bao giờ áp dụng được với Mack. Vụ án Manning đã kết thúc, do đó, họ có thể bắt đầu, nhưng rõ ràng Mack muốn suy nghĩ lại - nếu không thì hẳn anh đang ấp ủ nỗi oán giận trước hành dộng của cô. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là anh đã kiệt sức sau một ngày căng thẳng dài dằng dặc. Dù lý do có là gì đi nữa, cô vẫn trao cho anh câu trả lời duy nhất mà cô cảm thấy thích hợp: “Em không sao,” cô đảm bảo với anh, lấy chiếc điện thoại di động từ bàn tay đang mở rộng của anh, nhưng cô vẫn thử gợi chuyện lần cuối. “Em đã xem cuộc phỏng vấn của anh và tuyên bố của Thị trưởng,” cô nói khẽ, mỉm cười. “Có vẻ như anh đã chiến thắng trong cuộc chiến với tòa thị chính.”
Anh gật đầu, ánh mắt nhất thời trượt sang mái tóc buông xõa trên vai cô; rồi anh lùi ra xa cánh cửa. “Nhìn bề ngoài thì vậy,” anh đồng ý.
Sam đã thầm quyết định cứ để kệ người đàn ông khó lường đang đứng trong hành lang này đi và mặc xác tình yêu cô dành cho anh, bởi vậy cũng dễ hiểu là cô bất ngờ đến thế nào khi cô nghe chính mình nói, “Anh tức giận vì em kể cho Shrader và Womack nghe những chuyện Trumanti đã làm à?”
“Phải,” anh thừa nhận, “lúc nãy thôi.”
Vậy đấy. Sam không bao giờ nổi nóng - ngoại trừ với anh. Khoanh tay trước ngực, cô tựa vào khung cửa. “Vậy thì thật tốt vì chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, Mack ạ, vì có một chuyện về em mà anh vẫn chưa biết.”
“Chuyện gì?”
“Em có bộ óc,” cô thông báo cho anh biết. “Mỗi buổi sáng khi em thức dậy, nó cũng thức dậy và bắt đầu hoạt động. Em không hiểu tại sao, nhưng lúc nào cũng vậy. Vì anh không trực tiếp ra lệnh cho em không được nói cho Shrader và Womack biết về Trumanti, tối nay bộ óc của em đã quyết định - dù đúng dù sai - rằng đây là hành động đúng đắn. Em xin lỗi,” cô nói, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và chỉ muốn rút lui vào trong nhà. “Cảm ơn anh đã đến trả cái này...” cô lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, mỉm cười để cho anh thấy cô không hề khó chịu; rồi cô lùi vào trong phòng và định đóng cửa.
Anh đưa tay chặn lại. “Nào, để anh hỏi em một câu nhé. Thực ra, anh có hai câu muốn hỏi. Trước tiên, em có khó chịu vì anh không vào nhà không?”
“Không,” Sam nói dối đầy dứt khoát.
“Tốt,” anh bật lại. “Vì anh đang cố hết sức tuân thủ thỏa thuận mà chúng ta đã tán thành hôm qua. Anh đã cho em suy nghĩ đến khi vụ án Manning kết thúc để xem em có muốn ở bên anh hay không, nhưng anh không ngờ nó sẽ kết thúc sớm như vậy. Và nhân nói về vấn đề này, anh cho rằng sau chuyện xảy ra giữa chúng ta tối qua, lời nhận xét vừa rồi của em ‘thật tốt vì chúng ta chưa bao giờ bắt đầu’ hoặc là lời khiếm nhã vô ý hoặc là quyết định cuối cùng. Là trường hợp nào vậy?” anh hỏi ngắn gọn.
Sam cảm thấy gần như sắp không kiểm soát nổi nữa mà cứ thế phá ra cười rũ rượi vì có lẽ cô không còn hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Anh đang đợi câu trả lời đấy, Sam.”
“Trong trường hợp đó,” cô trả lời, “em đành phải chọn là ‘khiếm nhã vô ý’ vậy.”
Anh hơi thả lỏng quai hàm. “Đừng bao giờ làm thế nữa,” anh cảnh báo.
“Đừng ra lệnh cho em, Trung úy,” cô nhẹ nhàng trả đũa. “Với chuyện cá nhân thì đừng. Anh nói anh có hai câu hỏi; câu thứ hai là gì vậy?”
“Em có trần truồng bên dưới lớp áo choàng không?”
Sam chớp mắt nhìn anh, bối rối và thích thú hơn bao giờ hết. “Có. Như thế thì có gì khác chứ?”
Anh lắc đầu lùi lại. “Không tin nổi em có thể hỏi anh như vậy. Đêm qua, anh phải cố hết sức kiềm chế vì lúc đó anh có vài lý do để bắt buộc phải dừng lại. Bây giờ anh chẳng còn có lý do nào ngoại trừ thỏa thuận giữa chúng ta, và vì anh muốn tuân theo nó. Dành chút thời gian quyết định chuyện của chúng ta đi Sam, và khi nào quyết định xong rồi, khi đó em có thể mời anh vào.”
“Hết chưa?” Sam hỏi khô khốc. “Hay anh còn mệnh lệnh nào khác nữa?”
“Một thôi,” anh nói. “Lần sau nếu em mời anh vào nhà trong khi em đang mặc áo choàng, tốt hơn hết hãy chắc chắn là em muốn anh ở lại.” Ánh mắt anh lướt trên môi cô, hạ xuống khe hở nông phía trên hai ve áo bắt chéo; rồi anh ngước ánh mắt chất chứa những khát khao kìm nén nhìn thẳng vào mắt cô và lắc đầu. “Giờ anh phải về nhà thôi, khi vẫn còn lái nổi xe đi.”
Cuối cùng, Sam cũng hoàn toàn hiểu anh đang nói... và làm gì. Ánh mắt cô đáp trả lại anh cũng âu yếm nồng nhiệt y như ánh mắt anh, và cũng với sự cố ý y như thế. “Tạm biệt,” cô nói khẽ, cắn môi dưới để ngăn nụ cười. “Em sẽ cho anh biết khi em đã quyết định và sẵn sàng mời anh vào, Mack ạ,” cô ngọt ngào hứa hẹn, đóng cửa lại.
Cầm điện thoại trong tay, Sam nhấn số di động của anh, nhưng không nhấn nút gọi khiến điện thoại của anh rung. Cô chờ thế hơn một phút... đủ lâu để anh bắt thang máy xuống đại sảnh... sau đó cô nhấn nút gọi trên điện thoại của cô.
Anh trả lời gần như ngay tức khắc, giọng trầm khàn cộc lốc và thực tế. “McCord.”
“Mack hả?”
“Ừ?”
“Em đã quyết định rồi.”
“Vậy thì mở cửa ra.”
Sam xoay nắm cửa; rồi cô ngạc nhiên lùi lại. Anh đang đứng y như khi cô mở cửa lúc nãy - tay chống cao trên khung cửa, chỉ có điều lần này anh đang cầm di động trong tay. Anh không cười; anh đang nhìn cô chăm chú, và Sam cảm thấy giọng cô run lên trước những ý tứ đang được anh nghiêm túc truyền tải tới cô qua ánh mắt.
“Anh có muốn vào không?” cô run run hỏi.
Anh thả tay khỏi khung cửa. Anh chậm rãi gật đầu, hai lần.
Sam bước lùi lại. Anh tiến tới trước.
Anh đóng cửa. Cô mở áo choàng thả xuống sàn nhà.
Ánh mắt nóng bỏng của anh rơi theo nó; rồi anh kéo cô vào lòng. “Em vừa hết giờ rồi, Sam,” anh cảnh báo, chậm rãi hạ môi xuống môi cô.
“Để làm gì?” cô thì thầm, choàng tay qua vai ôm quanh cổ anh.
“Để thay đổi ý định về chúng ta.”
“Em sẽ không bao giờ thay đổi,” cô hứa với anh một cách nhức nhối - ngay trước khi cô hoàn toàn mất khả năng sử dụng tâm trí của mình.
Trong phòng đợi của bệnh viện, Michael đứng trước ti vi, tay thọc vào túi quần, xem bản tin khuya phát lại cuộc họp báo ngắn ngủi của McCord; “Theo tôi hiểu, ngài Thị trưởng đang chuẩn bị sẵn sàng để ngay sau đây đưa ra tuyên bố liên quan đến ông Valente,” McCord nói. “Trong lúc đó, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn trước sự trợ giúp của ông Valente... và lòng thán phục của tôi trước sự kiên nhẫn đến khó tin của ông ấy.” Bên cạnh, Leigh luồn tay khoác tay anh và mỉm cười nói, “Có lẽ chúng ta nên gửi vé mời vở diễn tuần tới cho anh ấy và Samantha Littleton, sau đó mời họ đi ăn tối, được không anh?”
“Ở Paris nhé,” Michael khùng khục cười đồng ý.