← Quay lại trang sách

Chương 75

“Nơi này tuyệt vời quá đi mất!” Courtney kêu lên khi O’Hara đưa cô vào phòng khách trong căn hộ trên tầng thượng của Michael ở phía Tây công viên Trung Tâm. Sau cái chết của Jane Sebring ba tuần trước, Leigh đã rời căn hộ cũ, và cô khăng khăng đòi O’Hara và Hilda đi cùng để cô có thể theo dõi quá trình hồi phục của họ. “Sáng nay cháu đã gọi điện thoại cho Leigh xin phép ghé qua. Cô ấy có ở nhà không ạ?”

“Bà ấy đang ở trong bếp, cố thuyết phục Hilda mặc kệ đám bụi trên nóc khung cửa cho đến khi Hilda khỏe hơn,” Joe cáu kỉnh trả lời.

“Chú Valente không có quản gia riêng sao?”

“Có chứ, nhưng Hilda đã làm cô ta chạy mất dép một tuần trước rồi. Người phụ nữ đó có thể nhìn thấy bụi ở cả những nơi không có bụi.”

“Chú thấy thế nào?” Courtney hỏi anh.

“Thấy mình ngu ngốc,” O’Hara trả lời. “Tôi suýt chết vì viên đạn đó và bởi vậy đã lên cơn đau tim.”

“Không, không phải thế,” Courtney cãi lại, và bằng cử chỉ tình cảm hiếm hoi, cô bé khoác tay anh đi về phòng ăn. “Chú bị đau tim vì cứ tưởng Hilda đã chết. Cháu nghĩ chú rất quan tâm đến cô ấy.”

“Đâu nào. Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào hách dịch như cô ấy. Nhưng ít nhất cô ấy cũng để tôi xáo bài khi chúng tôi chơi bài ru mi.”

“Chú có bao giờ quan tâm đến chuyện xáo bài khi chúng ta chơi đâu, vậy nên cháu mới không hỏi chú nữa.”

“Đó là vì tôi đang nóng lòng muốn thua hết sạch tiền cho cháu và kết thúc cho xong,” anh nói đùa. “Ít ra thì với Hilda, tôi có cơ hội thắng nhiều hơn.”

Courtney gật đầu, nhưng tâm trí còn mải nghĩ đến chuyện khác, và cô bé nghiêm nghị hẳn. “Cháu nhận được thiệp cưới của Leigh và Michael. Vẫn còn ba tuần nữa, nhưng cháu mang theo một món quà cưới đến cho họ đây. Họ hoặc là sẽ thích nó hoặc sẽ ghét cháu cho đến tận cuối đời.”

Joe dừng bước. “Cháu nói thế là sao? Quà loại nào đấy?”

“Là một tờ báo,” Courtney trả lời mập mờ; rồi cô bé quả quyết lấy lại nét mặt vui vẻ và đi vào nhà bếp, nói với Hilda, “O’Hara nói với cháu là chú ấy đã nghĩ ra được cách chơi gian khi xáo bài ru mi rồi.”

Hilda từ từ xoay lại, chống tay lên hông, cau mày ra vẻ giận dữ nhưng đôi mắt lại khác hẳn. “Sau này cô sẽ để mắt theo sát anh ta.”

“Ý hay đấy ạ,” Courtney trả lời, ngồi xuống chiếc ghế ở bàn bếp, nơi Leigh đang xem xét thư từ. “Brenna đâu rồi ạ? Sao cô ấy không xử lý thư từ?”

Leigh ôm choàng lấy cô bé và đẩy đống thư từ sang một bên. “Cô ấy có hẹn ăn trưa rồi.”

“Kế hoạch đám cưới sao rồi ạ?”

Leigh bật cười. “Cô chú mời một trăm người và có vẻ sẽ có một trăm lẻ tám người tham dự. Vợ chồng Thị trưởng Edelman và vợ chồng Thượng nghị sĩ Hollenbeck sẽ đến, vậy nên viên quản lý ở Plaza cứ khăng khăng đòi cung cấp dịch vụ an ninh đặc biệt nhưng Thị trưởng và Thượng nghị sĩ không muốn. Giám đốc nhà hàng tin rằng cô chú nên đổi địa điểm tổ chức sang một phòng lớn hơn nhưng cô không muốn. Bếp trưởng đang vò đầu bứt tai vì một vài yêu cầu đặc biệt của cô, còn bác của Michael đang dọa sẽ tự mình cung cấp đồ ăn thức uống cho buổi tiệc.” Không thấy Courtney cười hay trả lời, Leigh quan sát một lát rồi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Có gì đâu ạ. Chà... có một chuyện.” Cho tay vào trong chiếc túi đeo vai quá khổ, Courtney kéo ra vài tờ giấy đánh máy và một tờ USA Today. Cô bé trao cho Leigh mấy trang giấy đánh máy, còn áp vào lòng tờ báo đang được gấp lại. “Cách đây hai tuần,” cô bé giải thích, “sau khi phỏng vấn Trung úy McCord, cháu đã hoàn thành bài báo về chú Michael dùng cho môn phóng sự điều tra. Cháu nghĩ có lẽ cô muốn đọc nó.”

“Cô rất muốn đọc nó,” Leigh nói, bối rối trước vẻ ngại ngần của cô gái. Ngả người tựa vào lưng ghế, Leigh đọc bài báo được một thiếu nữ viết cho lớp phóng viên đặc biệt dành riêng cho những học sinh thiên tài:

Nhìn chung, các công dân Hoa Kỳ đều có một niềm tin căn bản rằng sứ mệnh của hệ thống luật hình sự là bảo vệ những công dân tôn trọng pháp luật, và nếu hệ thống này mắc phải sai lầm, thì sai lầm ấy sẽ thiên về việc khoan dung kẻ có tội chứ không phải cố tình ngược đãi kẻ vô tội.

Hầu hết chúng ta đều tin tưởng một cách chắc chắn vào tiền đề này cũng y như chúng ta tin rằng một người phải được coi là vô tội chừng nào anh ta chưa bị chứng minh là có tội dựa trên những căn cứ xác thực hơn so với một nghi ngờ hợp lý; rằng “nguyên tắc trùng tố” sẽ ngăn ngừa khả năng một người bị khởi tố hết lần này đến lần khác vì cùng một tội, và rằng một khi món nợ đã được trả cho xã hội, thì món nợ đó... đã được trả đầy đủ rồi.

Nhưng trong chúng ta vẫn có những người có lý do để nghi ngờ tất cả các quan niệm đó, và nghi ngờ của họ dựa trên kinh nghiệm cay đắng chứ không phải bắt nguồn từ tâm lý tự dối mình và triết lý bi quan. Michael Valente là một người trong số này.

Michael Valente không phải người dễ hiểu. Và nếu chưa hiểu chú ấy, bạn sẽ thấy chú ấy không phải người dễ mến. Nhưng như tất cả những người đọc báo hay xem thời sự khác, tôi cứ đinh ninh mình đã hiểu hết về chú ấy từ lâu trước khi tôi gặp chú ấy. Và vì vậy tôi đã không thích chú ấy.

Bây giờ tôi thích chú ấy.

Hơn thế nữa, tôi ngưỡng mộ và tôn trọng chú ấy. Tôi ước gì chú ấy là bạn tôi, anh trai tôi, hoặc chú tôi. Tôi ước gì mình trưởng thành hơn hoặc chú ấy trẻ hơn, bởi vì, chính tôi đã được tận mắt chứng kiến, khi Michael Valente yêu một người phụ nữ, chú ấy yêu bằng sự hào hiệp, không chút ích kỷ và hoàn toàn vô điều kiện. Chú ấy yêu bằng tình yêu thường trực và vĩnh cửu.

Tất nhiên, có một hạn chế nho nhỏ khi được chú ấy yêu: Rõ ràng nó đã cho phép toàn bộ hệ thống luật hình sự được rình mò, phỉ báng, vu khống và ngược đãi... không chỉ với chú ấy mà còn với cả bạn nữa. Nó cho phép họ vi phạm mọi quyền công dân mà Hiến pháp đã hứa hẹn và chính họ đã thề ủng hộ.

Đến đây, bài báo của Courtney khai thác các chi tiết thực chứ không còn dựa trên cảm xúc nữa, và nó dẫn kèm một vài vụ kiện chống lại Michael. Lúc Leigh đọc xong, Courtney đang cầm quả táo vừa nhai tóp tép vừa lo lắng lén lút liếc nhìn cô.

Quá xúc động bởi bài báo, Leigh vươn người đặt tay lên tay Courtney.

“Cô nghĩ thế nào về nó?” Courtney hỏi.

“Cô nghĩ nó thật tuyệt vời,” Leigh nói nhẹ nhàng. “Và cô nghĩ cháu cũng thật tuyệt vời.”

“Cô rút suy nghĩ đó lại đi,” Courtney nói quanh co.

“Tại sao?” Thấy Courtney do dự, Leigh đoán chắc hẳn thầy giáo của Courtney không thích nó, vì thế Leigh hỏi ông ấy nghĩ thế nào.

Trước khi trả lời, Courtney cắn thêm một miếng táo nữa. “Thật ra, giáo sư không hào hứng như cô. Thầy ấy mắng cháu vì đã trắng trợn thể hiện sự thiên vị đối với đối tượng của cháu, và vì đã dùng văn phong ‘quá ủy mị đến nỗi không thể tiêu hóa nổi khi bụng rỗng’. Thầy ấy bảo mối kết nối duy nhất giữa phóng sự điều tra và những gì cháu đã viết là cháu đã dùng giấy để viết.”

“Thật không công bằng...” Leigh kêu lên.

“Sao lại không chứ? Thầy ấy nói hoàn toàn đúng. Cháu biết thầy ấy sẽ nói thế.”

“Vậy tại sao cháu lại viết như thế?”

Courtney cắn thêm một miếng táo khác và vừa nhai vừa cân nhắc câu trả lời. “Cháu muốn gỡ bỏ hiểu nhầm về Michael Valente.”

“Cô biết cháu muốn làm vậy, và cô rất cảm kích. Nhưng cô nhớ là thầy giáo của cháu chỉ cho cả lớp một điểm A, mà cháu thì mong muốn giành được nó đến nhường nào.”

“Cháu giành được rồi.”

“Cháu giành được rồi? Sao lại vậy?”

“Cháu được điểm thưởng vì ‘mức độ khó tiếp cận của đối tượng’ và ‘quan điểm mới’.”

“Cô có thể tin điều đó,” Leigh mỉm cười nói.

“Nhưng thực ra có một chuyện nhỏ khác đã bảo đảm con A cho cháu.”

“Chuyện gì vậy?” Leigh hỏi, cố lý giải vẻ do dự của Courtney.

Đáp lại, Courtney giơ tờ USA Today số mới từ trong lòng ra, mở đến một trang ruột, gấp lại rồi đẩy ngang qua bàn đến cho Leigh. “Thậm chí cháu còn được để tên tác giả nữa.”

Mắt Leigh mở to vừa sửng sốt vừa thích thú khi chuyển ánh mắt sang trang báo đang mở. “Ôi, Chúa ơi.”

“Thành thật mà nói... cháu không hề biết giáo sư sẽ nộp hết các bài báo cho dịch vụ tin tức để xem thế nào,” Courtney giải thích. “Nhưng khi nghe tin người ta chọn bài của cháu, cháu thật lòng cảm thấy chú Michael đã bị giới truyền thông trên toàn quốc phỉ báng, vậy nên tình hình phải được sửa đổi chính tại nơi đó. Ý cháu là, chú ấy vốn đã là một anh hùng của thành phố New York trong mắt bất kỳ ai từng bị một cảnh sát thô lỗ gây phiền nhiễu vì một tấm giấy phạt giao thông. Nhưng cháu muốn gỡ bỏ hiểu nhầm về mọi vấn đề khác nữa.”

Cô bé dường như không còn lời lẽ nào để biện hộ nữa, và vai cô sụm xuống. “Cô nghĩ chú Michael sẽ nói gì? Ý cháu là, nó giống như sự xâm phạm cuộc sống cá nhân của chú ấy vậy, nhất là khi cháu chưa bao giờ thực sự phỏng vấn chú ấy... ý cháu là phỏng vấn chính thức ấy.”

Không nhận ra Hilda và O’Hara cũng đang lo lắng nhìn cô, Leigh cố hình dung xem Michael sẽ phản ứng thế nào trước bài báo. “Chú ấy chưa bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ gì về chú ấy,” một lúc sau cô nói. “Chú ấy không quan tâm khi báo chí bôi nhọ danh tiếng của chú ấy, vì vậy cô không nghĩ là chú ấy sẽ quan tâm hơn khi cháu đánh bóng lại nó cho chú ấy.”