Chương 76
Áp má vào lồng ngực săn chắc, ấm áp của Michael, Leigh liếc nhìn đồng hồ trên bàn đầu giường và nhận ra đã sắp đến lúc phải thay quần áo để đến đám cưới của họ. Nhưng trước tiên cô có chuyện cần nói với anh, và cô quyết định chọn cách đề cập gián tiếp. “Có gì đó thật khoái lạc trong chuyện làm tình ngay trước khi đến dự đám cưới của mình,” cô nói nhẹ nhàng.
Michael mỉm cười, hoàn toàn thỏa mãn, uể oải lướt ngón tay từ vai cô chạy xuống cánh tay cô. “Từ hay đấy, ‘khoái lạc’.”
“Thực ra, trong bản hợp đồng của chúng ta có một mục liên quan đến đề tài đó đấy.”
“Chuyện theo đuổi lạc thú ư?”
Cô gật đầu, áp sát má vào ngực anh.
“Anh không nhớ mục dó,” anh trêu chọc. “Nó nói gì đấy?”
“Nó nói rằng trong quá trình cần cù theo đuổi lạc thú của anh, có thể sẽ xảy ra một số kết quả đòi hỏi phải sửa đổi một trong những điều khoản khác.”
“Điều khoản nào cần được sửa đổi vậy?”
“Em nghĩ anh đã nói đó là Điều 1, Mục C - cái có đề mục, ‘người bảo hộ em’ ấy.”
“Ừm,” Michael đáp lại. “Anh không đáp ứng được điều khoản đó à?”
“Không phải,” Leigh vội vàng nói. “Nhưng điều khoản cần được sửa đổi vì đại từ không còn chính xác nữa.”
“Thật sao?” Michael hỏi, nụ cười nở rộ háo hức chờ câu trả lời của cô. “Điều khoản đó bây giờ nên được thay đổi như thế nào?”
“Nên đổi là, ‘người bảo hộ chúng em’.”
Cô đang nói với anh cô đã có thai, và niềm vui khiến giọng Michael khàn đục. “Việc thương lượng lại một hợp đồng ràng buộc đã được ký kết từ trước có thể là một thủ tục phức tạp và lâu dài. Khi nào thì điều khoản cụ thể đó cần được sửa đổi vậy?”
“Khoảng bảy tháng rưỡi nữa.”
Anh nhìn chằm chằm trần nhà một lát, tính toán ngày tháng và nụ cười nở rộ. “Thật sao? Đêm đầu tiên à?”
“Có lẽ vậy.”
“Một đứa bé,” anh thở dài. “Món quà cưới mới hoàn hảo làm sao chứ!”
Cô vùi bộ mặt tươi cười vào ngực anh. “Em biết anh sẽ nhìn sự việc theo cách đó mà.”
“Em đã chọn tên chưa?”
Cô cười càng dữ hơn. “Chưa. Anh thì sao?”
“Chưa,” anh thừa nhận, “nhưng do đã lường trước khoảnh khắc này...” Anh ngừng lại để với tay mở ngăn kéo bàn đầu giường. “... anh đã mua cái này cách đây vài ngày.” Anh đặt vào tay Leigh một chiếc giày trẻ con nhỏ xíu được móc rất đẹp. Chiếc giày màu vàng, phía trước có đăng ten xanh và bên hông có các vòng tròn xanh hồng khóa vào nhau.
“Anh có một chiếc thôi à?” Leigh hỏi, ánh mắt long lanh những giọt lệ hạnh phúc ngước nhìn anh.
Anh gật đầu.
“Anh không nghĩ là lẽ ra nên có hai cái à?”
“Có một thứ bên trong đấy,” anh giải thích.
Và Leigh sờ thấy nó... một vật cứng nằm dưới đáy. “Xin anh hãy nói đây không phải một ngón chân đi,” cô đùa.
Bên dưới má cô, lồng ngực anh rung lên vì cười trong lúc cô lật ngược chiếc giày len.
Một bản sao y hệt của chiếc giày rơi ra ngoài, hoàn hảo đến từng chi tiết và màu sắc. Nó được làm bằng kim cương.