← Quay lại trang sách

CLO-CLO

Càng lúc Clo-Clo càng chán anh chàng sĩ quan hàng hải thương thuyền[26] người Đức này. Mà cô cũng không chắc anh ta có phải là dân Đức, thậm chí còn không chắc anh ta có phải là một sĩ quan hàng hải thương thuyền hay không nữa. Tất cả những gì cô biết là anh ta đến từ một đất nước mà người dân sở hữu mái tóc màu bơ cùng cặp mắt xanh biếc và không nói sõi tiếng Tây Ban Nha. Rằng anh ta mặc áo khoác xanh ngắn đính khuy đồng xỉn, thay vì đính khuy xương như những người khác.

Việc cô chán anh ta chẳng có gì là cá nhân hết. Mọi việc cô làm sau 6 giờ tối chẳng bao giờ mang tính chất cá nhân. Đó là khung giờ làm việc của cô. Ngay từ lúc họ mới gặp nhau, anh ta đã không rủng rỉnh tiền. Hẳn trước khi cập bến, bạn tàu đã cảnh báo anh ta là chớ có mang toàn bộ tiền công theo mình khi vào thành phố. Bây giờ thì anh ta lại còn tằn tiện hơn, nửa tiếng mới gọi một ly.

Anh ta lại cứ liên tục đòi cưới cô, khiến cuộc trò chuyện càng thêm nặng nề. Nhưng vấn đề chính là anh chàng này đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô, khiến cô bị trễ lịch đi đêm của mình. Từ đây cô sẽ phải bỏ qua điểm dừng 10 giờ và đi thẳng đến điểm dừng nửa đêm.

Clo-Clo tuân theo một thời gian biểu vô cùng nghiêm ngặt. Cô sống theo nhịp quay của kim đồng hồ, nếu không thì sẽ chẳng làm ăn được gì. Phải làm việc thật nhanh, phải di chuyển liên tục. Mỗi đêm đều có những điểm dừng cố định, mỗi điểm dừng đều có thời lượng quy định.

Thời gian ban ngày, kéo dài đến khoảng 7 hay 8 giờ tối, đều được coi là buổi sáng hết, thì không tính. Lúc ấy chẳng có gì để trông đợi. Cũng chẳng kiếm chác được gì. Khi ấy cô ngồi nhà và tết tóc. Cô giặt tất. Cô nghỉ ngơi. Nếu nổi hứng thì có khi cô còn phụ người mẹ khốn khổ của mình lo việc bếp núc, công việc quanh năm suốt tháng bà phải làm, sau đó chia phần cho mấy cái miệng đói ăn. Hoặc nếu cô có ra ngoài thì cũng chỉ để mua mấy thứ vật dụng cần thiết, một chút sơn móng tay tại mấy cửa hàng tạp hóa giá rẻ.

Phải đến khoảng 8 giờ hay 8 rưỡi tối thì mới là lúc xuất quân tổng lực. Clo-Clo kiểm tra lại tất cả mọi thứ, cảm nhận chúng và khởi động sẵn sàng. Lúc này Clo-Clo đang ở quán rượu Elite, điểm dừng lúc 9 giờ. Lúc này chưa có gì mấy. Các mẻ cá lớn, mấy người bạo tay chi tiền, giờ vẫn còn đang ở nhà cùng với gia đình, hút nốt điếu xì gà và nhấm nháp ly rượu sau bữa tối. Lúc 9 giờ sẽ chỉ gặp những người như cái anh thủy thủ nước ngoài này, cũng đủ giúp giết thời gian, ngồi quán bar làm mấy ly brandy.

Từ 10 giờ cho đến 11 giờ thì cô sẽ sang chỗ thượng lưu hơn. Những nơi như Tivoli và Vườn Miraflor. Giờ này các mẻ cá to đều đang đi xem mấy chương trình nghệ thuật quanh đây, họ vẫn chưa xuất hiện. Cô luẩn quẩn bên bàn với các nhà văn trẻ, mấy anh nhân viên văn phòng, các doanh nhân. Giờ chỉ có rượu.

Từ nửa đêm đến khoảng 2 giờ sáng là khung giờ vàng. Chính ngọ trong ngày làm việc của cô. Đây là lúc các chương trình nghệ thuật kết thúc. Ở Ciudad Real người ta đi xem về muộn. Casino Bleu, Madrid ở chỗ công viên (có điều cô chẳng bao giờ ra đó, vì nếu không kiếm chác được gì thì phải đi bộ về rất xa), câu lạc bộ Jockey, Tabarin, Select. Đó là những nơi khi ấy cần mò ra.

Đây là đỉnh điểm cuộc sống ban đêm, đầy những miếng mồi ngon, những mẻ cá bự, những người chi tiêu phóng túng. Hầu hết họ sẽ vào hộp đêm chơi, nếu không thì tối thiểu cũng đi nghe nhạc và nhảy tango. Khi ấy sẽ được uống Benedictine, Crème de Menthe, thậm chí cả sâm panh.

Sau đó thì mọi chuyện hạ nhiệt rất chóng vánh. Từ 3 giờ sáng trở đi là lúc đêm tàn. Đây là lúc cần phải đề phòng. Tiếng cười đùa lắng xuống, ánh đèn bắt đầu tắt và bóng tối dần loang ra. Nếu biết khôn thì không nên nấn ná ở lại làm gì mà về thẳng nhà luôn. Đó là giờ xấu. Một số người gọi đó là Khung giờ thê lương. Số khác thì nói nó là Canh giờ Tử thần. Đây là lúc những chuyện chẳng lành thường xảy ra. Những chuyện mà người ta lấy tay che miệng, rì rầm kháo nhau khi có ai sẵn sàng chia sẻ.

Cô ra phố theo đúng lịch trình như vậy. Hơi khó tìm được thuật ngữ phù hợp để miêu tả công việc cô làm. Cô bắt đầu được gán một biệt danh mới, thay thế biệt danh gốc Clo-Clo: Enganadora, tức con nhỏ gian manh. Đi đến đâu cô cũng ngầm thể hiện mình sẽ không chiều khách tới bến. Cô chỉ chấp nhận nếu bị dồn vào đường cùng. Ngay cả trong trường hợp đó, cô cũng chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình theo cái kiểu khiến khách cảm thấy công sức bỏ ra chẳng bõ, trừ khi họ là đô vật chuyên nghiệp.

Cô đã gặp rầy rà với cảnh sát vài bận, không phải bởi vì cái chuyện ai cũng nghĩ cô sẽ làm, mà là vì cô không chịu làm chuyện ấy. Những đồng nghiệp khác vẫn hay cảnh báo cô, “Cẩn thận đấy, chica (cô gái), em sẽ trở nên đình đám. Một khi đã ô danh rồi thì người ta sẽ tránh em như tránh đậu mùa.” Nói cách khác, so với thế giới thượng lưu, từ đình đám trong giới hạ lưu mang ý nghĩa trái ngược hẳn.

Tuy vậy, Clo-Clo vẫn cứ ngang ngạnh, thậm chí sẵn sàng liều chết, giữ lấy trái tim trong trắng. Cô vẫn bảo toàn tính khí của một thiếu nữ trung lưu con nhà tử tế, đoan trang, chăm chỉ, một ngày nào đó sẽ lên xe hoa. Cô đã lên sẵn kế hoạch cho tương lai. Muộn nhất là đến năm ba mươi tuổi, cô sẽ kết hôn với một chàng trai trung thực, cần mẫn, sinh một bầy con và có khi còn sở hữu một nông trại ngoại ô nho nhỏ, chỉ cần một mẫu đất bé thôi. Và nếu trong đám trẻ có đứa nào là con gái, chỉ cần chúng liếc nhìn ai thôi, cô sẽ tát nó lật mặt.

Clo-Clo vẫn còn 11 năm và 6 tháng nữa để hoàn thành kế hoạch.

Giai đoạn này không phải hệ quả của một lối sống buông thả mà vì tình cảnh tài chính quá eo hẹp. Các giá trị đạo đức bên trong tâm hồn không vì thế mà bị ảnh hưởng. Người lạ ở mấy quán rượu đừng hòng tác động. Đạo đức của cô chỉ uốn cong một chút để đảm bảo thu nhập mà thôi.

Trong căn nhà lụp xụp trên phố Rivera, với một đám trẻ con vạ vật nằm ngủ khắp nơi, ai cũng biết Clo-Clo không hẳn là thánh, nhưng thêm ít tiền lúc nào cũng tốt. Cha mẹ không để tâm quá đến việc cô đi đâu về đâu. Người thân có cách nói tránh riêng mỗi khi nhắc đến những lần cô rời nhà rất lâu vào lúc đêm hôm, đồng thời cũng là cách trả lời cho bạn bè và hàng xóm láng giềng nếu có ai hỏi. “Salio para dar una vuelta. (Nó ra ngoài đi dạo.) ”

Ờ thì xét cho cùng, cô đi dạo thật. Có lần cô đi dạo xuyên qua trục tâm lục địa, ra đến tận Buenos Aires. Nhưng hai ngày sau cô quay lại, người ngợm vẫn lành lặn nguyên si, trên đường đã xuống tàu sớm một bến để được tự do đi lại, mang theo bao câu chuyện tuyệt vời về kể.

Bà mẹ béo mập và chậm chạp của cô chỉ thở dài rồi nhún vai mỗi lần cô gạt mấy đứa em tránh đường ra. Clo-Clo là một đứa con gái ngoan. Trong cái nhà này thì cô là một đứa con gái ngoan. Còn bên ngoài thì, ôi, bên ngoài thì mặc. Xét cho cùng, trên thế giới này có ai hoàn hảo đâu? Liệu bà, một người mẹ, có nên là người đầu tiên cầm đá ném vào con mình? Ngoài ra, đây chỉ là chuyện tạm thời, rồi sẽ có ngày con bé thay đổi hoàn toàn. Chẳng phải chính con gái bà, Clo-Clo, đã liên tục hứa hẹn vậy sao? “Cứ đợi đấy, mamita (mẹ yêu), khi ba mươi tuổi con sẽ không còn hư nữa, khi đó con sẽ ngoan.”

Hiện giờ cô đang chết tắc ở một điểm dừng lúc 9 giờ với một anh khách 9 giờ. Đã sắp 11 giờ đến nơi rồi. Và chàng khách lại còn là người đa cảm, hạng khách hàng đáng ngán nhất. Có vẻ càng đa cảm bao nhiêu thì người ta càng chi ít bấy nhiêu. Có lẽ anh chàng khôn ngoan hơn cô tưởng. Dường như đã nhìn ra được điều gì đó ẩn giấu bên dưới cái mã hèn kém của cô, anh ta muốn cô quay lại tàu cùng với mình, muốn cưới và đưa cô đến một nơi gọi là Copenhague, cùng cô xây tổ ấm ở đó, trong một trang trại bò sữa mà anh ta sẽ mua.

Như Clo-Clo thấy thì tất cả những điều ấy đều vớ vẩn hết. Một đồng peso được khách tuồn vào tay lúc rời đi, tỏ ý cảm ơn cô đã dành thời gian mua vui cho mình, còn đáng giá hơn chục lời câu hôn đến Copen gì gì đó.

Cô đang ngồi trên một cái ghế cao cạnh anh ta, mái tóc cắt ngắn tựa bông cúc đại đóa đen tuyền, phần mái xéo tinh nghịch trên mắt. Thái độ của cô là một sự pha trộn khéo léo giữa vẻ say mê lắng nghe và thờ ơ, trong đó thì say mê là giả, thờ ơ là thật. Cô ngồi quay ngang, mặt hướng về phía anh ta, cùi chỏ gác trên quầy bar, chống bàn tay lên nửa đầu sau. Cô kín đáo đưa một chân khỏi thanh ngang chiếc ghế, dò dẫm mặt sàn, ngón chân chúc xuống, quyết định sẽ cắt đứt cuộc trò chuyện này, không phí thêm chút thời gian nào nữa.

“Và anh biết chắc em sẽ thích nơi ấy.”

“Tất nhiên rồi,” Clo-Clo đáp lời ngay. “Mà anh nói nó ở đâu ấy nhỉ?”

“Copenhague. Anh nhắc ba lần rồi đấy.”

Clo-Clo không giỏi khoản này. Cô biết tên hầu hết các đất nước quan trọng, kiểu như Anh, Pháp, Tây Ban Nha. Ra đường nhiều là sẽ học mót được mấy cái tên ấy. Còn địa danh mà anh chàng kia nhắc tới, hoặc là một đất nước cô chưa bao giờ nghe đến, hoặc đó là một lời nói dối trắng trợn. Cô quyết định đấy là một lời nói dối trắng trợn, bởi vì ngoài Anh, Pháp, Tây Ban Nha ra thì đâu có nhiều đất nước khác nữa. Đã đến lúc phải đi. Các chương trình nghệ thuật sắp sửa kết thúc rồi. Chân kia của cô dịch xuống và xếp cạnh cái chân đầu tiên. Giờ chỉ còn một bộ phận nữa cần rời chiếc ghế thôi.

Cuối cùng anh ta cũng để ý thấy toàn bộ dáng người đang sắp sửa nối bước sự hứng thú của Clo-Clo mà rời đi. Anh chàng còn tưởng đó là do mình đối đãi với cô chưa đủ tốt. Anh ta trông có vẻ hơi bị tổn thương, không trải gan trải ruột nữa, gọi ông pha rượu lại, “Thêm một ly nữa cho quý cô.”

Vừa nãy anh ta còn tỏ ý không thích khi thấy cô uống rượu. Anh chàng đang tìm cách làm cô đổi ý.

“Không, em phải đi đây,” Clo-Clo nói. Cô đã rời hẳn khỏi ghế và anh ta không thể khiến cô ngồi lại nữa. Lúc bỏ đi, mọi động tác đều phải khéo léo như thế thì mới thành công được. Giờ nếu anh ta mà vươn ra tìm cách giữ cô lại, Clo-Clo chỉ cần nhanh chân lùi sau.

“Em có một cái hẹn.”

“Nhưng em đang hẹn với anh mà.”

“Ừ, nhưng giờ thì xong rồi. Chào anh nhé.”

“Nhưng anh muốn cưới em.”

“Để ngày kia đi.”

Giờ cô đã đi xa được hai ghế. Ông pha rượu quay ngang người chặn cô lại, hạ giọng với vẻ trách móc, “Làm gì mà vội thế? Hắn đang mua rượu đều đều, cô ngưng làm gì?”

“Trả hoa hồng cho tôi,” cô rì rầm nói qua khóe miệng. “Nhanh lên nào, không là tôi sẽ bảo với anh ta rằng ông vừa mới xúc phạm tôi. Ông biết thế thì sẽ như nào rồi đấy. Tấm gương đằng sau ông, toàn bộ chỗ cốc trên giá…”

“Quân ăn cướp,” ông ta cay đắng nói. Tay họ thoáng chạm nhau trên mặt quầy.

“Đáng ra tôi có thể đã qua chỗ Robles chứ không phải đến đây. Ông có thiệt tí tiền nào đâu.”

Vị khách của cô dang tay, tìm cách níu cô lại. Clo-Clo đủ khôn để đứng ngoài tầm với của anh ta.

“Quay lại đây một chút thôi, Clo-Clo. Clo-Clo bé bỏng, đừng bỏ anh đi như thế. Chúng ta đang nói chuyện vui vẻ mà.”

“Em biết, nhưng giờ thì hết thời gian rồi.”

Anh ta lảo đảo đuổi theo, rướn cả hai tay ra. “Anh muốn cưới em. Anh muốn đưa em rời khỏi đây.”

Anh chàng thoáng lưỡng lự, không biết nên khóc sướt mướt hay nổi điên lên.

Cô đi giật lùi ra ngoài bậu cửa. “Giữ anh ta lại đi, ông Manuel.”

Manuel chỉ bắn cho cô một cái nhìn cáu kỉnh vì đã cắt ngang một buổi nhậu đầy lợi nhuận.

Chàng khách cũ của cô đứng bên khung cửa sáng đèn, nhìn theo bóng cô. “Em là một cô gái tuyệt vời,” anh ta phẫn uất nói.

“Anh quay về tàu chợp mắt một chút đi. Hãy kiếm lấy một cô khác mà cưới vào lần cập bến tới. Đằng nào thì bọn em ai chẳng giống nhau.”

Bước dọc con phố hẹp và quanh co, được chiếu đèn tù mù, cô vui vẻ đong đưa chiếc túi bên hông, trông như một nữ thần Dryad với cặp chân dài và chiếc váy sa tanh đen bó sát. Cô liếc ra sau một lần và thấy anh ta đang dựa người bên khung cửa, mặt úp vào cánh tay gập, khóc rưng rức bởi đã để mất cô gái mà mình phải đi nửa vòng thế giới mới tìm ra. Chắc đấy chỉ là ảnh hưởng của men cồn thôi. Ai mà biết được ba cái chuyện yêu đương lúc nào là thật, lúc nào là giả?

“Có khi mình cũng nên thử yêu,” Clo-Clo gạt bỏ anh ta ra khỏi tâm trí với một cái nhún vai hờ hững. “Biết đâu đấy, có khi nếu nhìn thấy trước tương lai, mình sẽ hối tiếc vì đã bỏ qua nó.”

Vừa vào ngã rẽ tiếp theo thì chợt cô bước ngang qua một người. Anh ta đứng khựng lại, rồi đuổi theo cô. “Ồ, có phải em đấy không?”

“Mình gặp nhau chưa nhỉ?” Clo-Clo ngờ ngợ hỏi, lịch sự.

“Mình gặp nhau rồi!” Anh ta cau có đáp. “Em bảo năm phút sau sẽ quay lại và để anh một mình ngồi đợi suốt cả đêm như một thằng đần! Sáng hôm sau, lúc phải một mình ra ngoài, anh đã bị toàn bộ lũ nhân viên khách sạn che miệng cười!”

Clo-Clo đưa tay về phía anh ta, tỏ vẻ ngây thơ. “Lúc quay lại chỗ anh thì em không thể tìm được phòng đó nữa. Có nhiều hành lang với lối rẽ quá, em bị lạc. Có phải lỗi của em đâu?”

“Em có biết em là hạng người gì không? Em là đồ mánh khóe. Đồ giả dối.”

Cô chìa một ngón tay, nhẹ nhàng chạm dưới cằm anh ta. “Đừng cay cú thế. Nhìn xem lúc ấy thì em đã mua vui cho anh cỡ nào rồi đó. Chính anh đã bảo em vậy mà. Đừng có tham lam thế.”

“Anh lúc ấy không cần vui.” Anh ta buồn bực nói, rướn tay ra phía trước. “Em đi ra đây. Anh có nợ cần thanh toán.”

Clo-Clo lại dùng chiêu đi giật lùi. “Không, anh làm gì có,” cô bật cười. “Hồi đó là hồi đó, bây giờ là bây giờ. Không lưu nợ dài hạn được đâu.” Cô dịch bước vòng ra sau một bốt quảng cáo hình bát giác, căn sao cho nó chắn giữa hai người họ.

“Ra đây, không là anh sẽ tự tay bắt em đó. Em sẽ đi với anh, kế cả nếu anh có phải xách gáy em đi.”

Cô chỉ cười, nắm quai túi xách và hẩy nó về phía anh ta.

Thấy rằng dọa nạt không có tác dụng, anh chàng chuyển sang dỗ khéo. “Ra đây nào,” anh ta dụ, “anh sẽ đãi em một chầu.”

Cô nhăn mặt. “Em vừa mới uống một chầu rồi.”

Đã có kha khá kinh nghiệm, cô biết rằng tiếp khách cũ chẳng đem lại lợi lộc gì. Không một chút lợi lộc. Ít nhất với cô là thế. Sau lần đầu tiên bị cô cho ăn quả lừa, họ sẽ luôn cảnh giác cao độ, sẽ khó gấp đôi để cô đánh bài chuồn. Lừa khách một lần rồi né họ thật xa là chiến lược hiệu quả nhất.

Anh ta chìa cả hai tay về phía cô mời gọi. “Ôi, thôi nào em. Anh thích em. Anh không thể nào sai khiến con tim được, em có nét gì đó khiến anh xao xuyến. Tìm em khó lắm cơ. Em vừa mới ở đây một loáng là đã lại biến mất rồi.”

“Anh nhận xét chuẩn đấy nhỉ?” Cô cười cười. “Giờ anh nhìn cho kỹ này, em lại biến mất đây.”

Clo-Clo liếc ra sau một cái để đảm bảo anh chàng sẽ không chạy theo, tìm cách chộp lén cô. Anh ta vẫn cứ đứng bơ vơ ở chỗ cũ, ngay giữa vệ đường, nhìn theo cô với vẻ buồn bã, như thể hi vọng cô sẽ đổi ý. Cô thầm nhận định đầy thờ ơ rằng hẳn mình đã để lại ấn tượng sâu đậm cho anh ta. Về phần bản thân, giờ cô chẳng còn nhớ rõ mặt mũi anh chàng trông ra sao nữa, mặc dù chỉ vừa mới bỏ anh ta lại.

Đầu tiên, cô đứng từ bên ngoài nhìn vào Select trước. Chằng hiểu sao tối nay có vẻ ít khách, thế nên cô quyết định sẽ sang Tabarin. Thám thính trước luôn là điều nên làm. Xét cho cùng, đến cả những nơi kiếm chác khá nhất cũng có những đêm ế ẩm. Một khi đã đầu tư 20 centavo mua nước lựu rồi thì không thể hoàn lại được đâu.

Tabarin chật ních người. Cô chỉnh trang lại ngoại hình trước một tấm gương trong phòng chờ và chậm rãi bước vào.

Ở mấy nơi sang trọng thế này thì không thể đòi ăn phần trăm. Được người ta cho vào đã là mừng lắm rồi.

Người pha rượu liếc nhìn và ngay lập tức nhận ra Clo-Clo. “Ngồi cuối dãy ấy,” ông ta nói ngay khi cô đang chuẩn bị ngồi xuống một cái ghế da màu san hô. “Tôi muốn để trống ghế giữa cho khách hàng trả tiền.”

Cô ngoan ngoãn dịch chuyển vị trí, đồng thời vội vã nói, “Đừng lo, tôi tin mình sẽ không phải ngồi ở đây lâu đâu.”

Một thanh niên với dáng vẻ tẻ ngắt và bộ ria mép nhọn hoắt ra khỏi sàn nhảy, một mình leo lên chỗ quầy bar, tranh thủ làm một ly giữa lúc đổi bài, không buồn ngồi xuống.

Cô cảm thấy ánh mắt anh ta liếc sang nhìn mình, tay vẫn cầm cốc rượu. Cô mỉm cười, thổi một vòng khói mỏng về phía đối phương. Nó không bay đến nơi, nhưng vì Clo-Clo đã dùng miệng nhắm nên chắc chắn không ai nhầm được cô thổi đi đâu. Anh ta hẳn đang có người đợi dưới kia, bèn quay đi như thể chưa nhìn thấy cô, điệu bộ phần nào khinh khỉnh hơn mức cần thiết. Đặt một xu xuống, anh ta quay lại sàn ngay khi bài tango tiếp theo vang lên.

Khi anh ta đi khuất, người pha rượu cảnh cáo, “Nghe này, đừng làm gì quá thô tục, hiểu chưa? Dẹp cái trò vòng khói đấy đi. Cẩn thận cách hành xử của cô đấy.”

“Ông tính thu học phí bao nhiêu cho lớp dạy ứng xử này?” Cô mệt mỏi hỏi. “Ai làm cho nơi này trông sáng sủa hơn vậy, tôi hay cái mặt cá ươn dùng để dọa khách của ông?

“Có khối người mặt mũi còn dữ dằn hơn tôi nhiều,” ông ta làu bàu.

“Chắc ông toàn trồng cây chuối nhìn mặt người ta rồi.”

Thực chất, đây không phải một cuộc cãi vã. Bọn họ hiểu nhau rõ quá đi chứ. Chỉ là mấy câu qua lại để giết thì giờ.

Chắc Clo-Clo sẽ phải quay về Select thôi, nhưng cô đã bỏ ra 25 centavo ở đây và muốn tìm cách hồi vốn.

Đúng lúc ấy, một người khác từ dưới sàn leo lên. Lần này là một quý ông mập mạp với ngoại hình chỉn chu, không rõ bao nhiêu tuổi, bộ ria được tỉa tót cẩn thận đã bắt đầu hơi bạc ở hai bên đầu. Dáng đi khá thẳng thớm và nước da ánh lên màu đồng khỏe mạnh vì thường xuyên ở ngoài trời. Nhưng hiện giờ ông ta mang vẻ mặt mệt mỏi, như thể đang thấy rất chán ngán, chỉ muốn được đến nơi nào khác. Ông ta quăng mẩu xì gà nát đi và bước tới quầy rượu.

“Cho tôi hỏi…” Thế rồi ông ta để ý thấy Clo-Clo, phần còn lại của câu nói chuyển thành tiếng lầm bầm, nghe không rõ.

Ông pha rượu nói, “Chỗ cái cậu phục vụ đang đứng, thưa senor.”

Trước khi cánh cửa đóng lại đằng sau, ông ta lén nhìn cô thêm lần nữa. Cậu phục vụ quay người và bước vào cùng ông ta, chắc là để sẵn sàng hỗ trợ nếu ông ta cần chổi nhỏ phủi quần áo hay lược chải tóc.

Ông ta lại bước ra và quay về với sàn nhảy, nhưng vẫn cứ lướt mắt sang chỗ cô thêm lần nữa.

Kỹ năng hơi hoen gỉ, Clo-Clo nghĩ thầm và khúc khích cười. Kể từ lần chót đánh mắt đưa tình đến nay, chắc là ông ta đã cưới vợ rồi.

Cô dập thuốc lá, đứng dậy và vẩn vơ ra chỗ cậu phục vụ, tay cầm theo ly đồ uống. Ông pha rượu trông giống kiểu người sẽ lén đổ hết nước đi lúc khuất mắt trông coi, nhằm xua cô ra khỏi đây lắm.

“Ban nãy em kiếm khá không?” Cô xởi lởi hỏi.

Cặp mắt cậu thiếu niên mở to đầy phấn khởi. “Nguyên 1 peso mà chẳng cần làm gì! Ông ấy chỉ ngắm mình trong gương, hỏi xem em có biết chị là ai không, rồi hỏi thêm là em đoán ông ấy khoảng bao nhiêu tuổi!”

“Ricardo, chú mày đang trong giờ làm việc đấy!” Ông pha rượu bực bội cảnh báo.

Mình cũng thế, tính từ lúc này, Clo-Clo tự nhủ, sau đó quay lại chỗ cũ ngồi. Cô đã nắm được tất cả những thông tin cần biết.

Clo-Clo quyết định đánh liều và kiên nhẫn đợi, mặc dù nếu nhầm thì sẽ không cách nào vớt vát được khoảng thời gian hao phí. Nhưng thường thì cô luôn đoán đúng và kết quả lần này cũng vậy. Sau hai điệu tango, ông ta quay lại thật.

Người đàn ông đi nửa đường ra chỗ quầy rượu, quan sát cô kỹ càng, sau đó đột ngột quay ngoắt, bước qua chỗ cậu phục vụ ban nãy.

“Ông ta không quay lại để đi vào đó, ông ta quay lại để xem mình còn ở đây không,” cô tự nhủ đầy ranh mãnh.

Clo-Clo búng ngón tay ra lệnh cho ông pha rượu, để ông ta thấy rằng cô bắt đầu lâm trận, không còn ngồi không nữa. “Cho thêm chút nước vào cái ly này đi.” Cô muốn pha loãng chất nước lựu này ra hết mức có thể.

Ông ta đưa nước cho cô cùng với vẻ mặt cau có đằng đằng sát khí. “Cô pha loãng để làm gì, định uống đến cuối tuần à?”

Ông ta không đoán được Clo-Clo đang mưu mô điều gì, không thì đã cố tình trì hoãn việc đưa cô ly nước, nhằm khiến cô hỏng ăn.

Xong xuôi, Clo-Clo ra chỗ cánh cửa, tay cầm theo ly nước. Suýt soát một giây sau cửa lại bật mở. Cô đang đứng nói gì đó với cậu phục vụ thì con mồi tìm cách đi vòng ra sau lưng cô. Đáng ra ông ta đã lách được mà không quệt vào người Clo-Clo, nhưng cô đã dịch cùi chỏ vào người đối tượng đúng lúc ông ta bước ngang qua. Cùi chỏ tay cầm đồ uống. Ly nước lật nhào gọn ghẽ và thứ hỗn hợp nước lựu pha loãng ộc xuống một bên váy cô.

Clo-Clo để mặc ông ta tỏ ra hốt hoảng. Mình ông ta đã hốt hoảng đủ cho cả hai người rồi. Cô tỏ vẻ không lấy đó làm phiền. Ông ta rút một chiếc khăn tay ra, nhún một bên gối để thấm cho bằng sạch chất lỏng.

“Mấy chuyện thế này kiểu gì chẳng có lúc xảy ra. Đây chỉ là chuyện vặt thôi mà, senor. Do lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên đứng chắn đường.”

“Ít nhất thì cô hãy cứ qua đây để tôi mời cô một ly khác.”

Cô lắc đầu với vẻ thờ ơ buồn bã. “Uống một mình có gì vui đâu.”

Ông ta liếc về phía sàn nhảy. “Tôi… tôi sẽ ngồi với cô một phút. Gia đình tôi đang ở kia và tôi phải quay lại.”

Như Clo-Clo thấy thì ông này chơi khá liều, nhưng ông ta mới là người cần dè chừng, không phải là cô. Clo-Clo từ tốn ngồi xuống bên cạnh ông ta, vẫn trên ghế cũ.

“Sâm panh cho senorita. Pol Roger.”

Ông pha rượu giờ mỉm cười tươi rói với cô, thậm chí còn rặn ra hai từ tiếng Pháp duy nhất mình biết, dành riêng cho những người gọi sâm panh. “Me-xừ. Ma-đơ-moa-zen.”

“Ly này là để uống mừng một tai nạn may mắn.”

“Ly này là để uống mừng một tai nạn tuyệt vời,” Clo-Clo sửa lại cho hay hơn.

Họ nhanh chóng trở nên thân thiết. Ông ta mỉm cười thường xuyên hơn. Mấy nụ cười mỉm trở thành nụ cười toe toét. Các nụ cười toe toét biến thành những tràng cười sảng khoái. Có vài lần ông ta sực nhớ mình phải đề phòng, liếc ra sau lưng.

“Cô có thấy tiếng nhạc trong này to quá không?” Cuối cùng ông ta cũng hỏi. Tuy chỉ vừa rời xa khỏi nguồn phát nhạc thôi, nhưng bất chợt ông ta lại trở nên quá nhạy cảm. Chắc là ở dưới sàn nhảy chẳng có người nào ông ta cảm thấy đáng để lắng nghe tâm sự.

Clo-Clo không thấy ý kiến đó có vấn đề gì. “Ừ đúng rồi, khó mà nghe được người khác nói chuyện trong tiếng nhạc,” cô đồng ý.

“Anh pha rượu này, quanh đây có chỗ nào để chúng tôi tránh tiếng nhạc, được riêng tư hơn một chút không?”

“Có một buồng nhỏ riêng tư nhìn ra sân sau, nếu senor và quý cô đây muốn tới đó. Từ cuối hành lang đằng kia đi thẳng.”

“Mang thêm một chai rượu vào, cả chút đồ ăn nữa.” Thế rồi, sau khi suy tính thêm, ông ta lùi lại một bước, kín đáo ngả về phía ông pha rượu. “Và phòng có ai tới tìm thì nói tôi vừa mới ra ngoài hít thở khí trời.” Ông ta bỏ thứ gì đó vào tay người pha rượu. “Hướng kia.” Ông ta chỉ về đối diện với đích đến họ sắp tới.

“Đập lên lưng tôi phát nữa đi,” ông ta nài nỉ với cái giọng nghèn nghẹt. “Tôi không ngừng được, tôi cười nhiều quá, họng tôi thắt lại…” Phần còn lại bị một tràng ho khùng khục nuốt mất. Thân mình tiếp tục rung lên bần bật, ông ta quẹt nước mắt.

Clo-Clo vội vã nhỏm dậy khỏi bàn, chạy vòng ra sau lưng vị khách. “Ông nên nghỉ tầm năm phút.” Thụp. “Không thì ông lăn ra chết bây giờ.” Thụp. “Có chuyện gì buồn để chúng ta đem ra nói không nhỉ, chỉ cần đến khi ông dứt cơn cười thôi?”

Cơ thể ông ta vẫn cứ rung rung không ngừng. “Chúng ta vừa thử rồi mà,” ông ta yếu ớt nói. “Đáng ra cô phải kể một câu chuyện buồn. Thế mà qua lời cô, nó lại trở thành một câu chuyện tiếu lâm. Đập mạnh tay hơn đi, chắc có một miếng thịt gà tắc trong đó.”

“Đợi một phút, tôi sẽ rót chút sâm panh lạnh xuống gáy ông. Cú sốc lạnh có thể sẽ khiến nó văng ra. Giống như chữa nấc ấy. Ông không phiền chứ?”

Ông ta bất lực vẩy vẩy tay, tỏ vẻ đồng tình. “Cứ làm đi! Tôi không quan tâm cô làm gì tôi. Nếu số tôi phải chết trên cái ghế này thì cũng đáng…”

“Tôi sẽ đứng lên cao,” Clo-Clo hăng hái nói. “Để cho nó bắn tóe xuống một tí.”

Cô kéo ghế vòng ra sau ông ta, đứng lên trên và nghiêng chai sâm panh bằng cả hai tay.

“Chuẩn bị đi nhé, bắt đầu này…”

Cánh cửa bật tung ra mà không có bất cứ tiếng gõ nào báo hiệu. Một âm thanh nghe như tiếng kêu đầy phẫn nộ lọt vào trong buồng, xoáy khắp nơi như một luồng không khí lạnh. Người thốt tiếng kêu ấy đứng bên nguỡng cửa với dáng vẻ đầy cáo buộc, nhưng không tiến tới. Đó chính là cái anh trẻ tuổi tự cao sở hữu bộ ria nhọn hoắt mà hồi nãy Clo-Clo bắt gặp nơi quầy rượu.

Cả hai người cùng trân trối nhìn anh ta qua một chiếc gương treo tường trước mặt, phản chiếu hình ảnh con người đứng đằng sau họ.

Người ăn tối cùng Clo-Clo rầu rĩ thì thầm, “Cú sốc vừa rồi đúng là thứ tôi cần. Miếng thịt gà tự trôi xuống rồi.”

Cô nhẹ nhàng nhảy xuống sàn, đặt lại chai sâm panh cứu sinh vào xô.

Vẫn chưa một ai nói năng câu gì, ít nhất là chưa nói câu gì cho tất cả cùng nghe.

Anh chàng bí ẩn mặc bộ tuxedo đứng bên cánh cửa cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng bằng đúng một từ duy nhất, “Ba!”

Người đàn ông xua tay vẻ khó chịu, không buồn quay lại nhìn anh ta. “Đóng cửa vào giúp ba. Ba sẽ ra ngoài ngay.”

“Con sẽ đợi ba ở sảnh chờ. Ba đến đây cùng với bọn con, xin ba nhớ cho!”

Vị khách của Clo-Clo lẩm bẩm câu gì đó nghe như, “Đang cố quên còn chẳng được đây!”

Cánh cửa đóng lại.

Clo-Clo kinh ngạc thốt lên, “Con trai ông! Trông ông còn chưa đến…”

Ông ta thở dài rồi nhún vai, vừa đứng dậy vừa bực bội vỗ hai bên sườn. “Có mấy đứa con trai như thằng kia khiến tôi già khọm cả đi,” ông ta ca cẩm, hơi hạ giọng xuống.

Thế rồi sắc mặt ông khách thay đổi, ông ta mỉm cười tiếc nuối với cô, chút dịu dàng ẩn nơi khóe miệng. Ông ta đưa cả hai tay ra nắm lấy tay cô, đưa nó lên môi mình.

“Không sao, chúng ta đã rất vui vẻ mà, đúng không? Giờ tôi phải đi mất rồi. Không biết liệu chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau nữa không. Chúng tôi sống ở ngoại ô thành phố và tôi sẽ còn bị chì chiết về vụ này mãi không thôi. Nhưng, Clo-Clo bé nhỏ ạ, cô là một cô gái dễ thương. Trong vòng vài tiếng đồng hồ, cô đã giúp tôi cảm thấy trẻ lại. Giống như bao năm trở về trước. Điệu cười cùng những trò tinh nghịch của cô làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Hãy để tôi đền đáp cho cô chút ít. Cô xứng đáng lắm. Đứa con dâu bẳn tính của tôi đã sở hữu đủ rồi.”

“Thế này thì nhiều quá, senor!” Đây chắc là lần đầu tiên trong đời cô thốt ra một lời từ chối thật lòng, gần như hoảng hốt.

Ông ta đưa cho cô 150 peso, lấy ra từ một cái ví có lẽ chứa đến một ngàn.

“Nhận đi, nhận đi mà!” Ông ta kiên quyết gập ngón tay cô lại quanh tờ tiền, vỗ lên nắm tay ấy trấn an. “Chỉ có kẻ mù mới gọi cô là người hư hỏng,” ông ta trầm giọng, chân thành. “Còn phẩm hạnh gì tốt đẹp hơn là làm người khác cảm thấy hạnh phúc?”

Cô nhìn xuống, cảm thấy bối rối mất một hồi. Clo-Clo đã quen nghe đủ loại lời tán dương, nhưng chưa ai từng ngợi ca sự thánh thiện của cô.

Ông ta tặng cô một nụ cười đầy tinh quái. “Đúng rồi, cất chúng vào nơi không ai lấy được đi, đừng để kẻ khác cướp mất của cô, giữ chúng cho cẩn thận vào.”

Và rồi, cứ như thể vừa có một linh cảm, ông ta căn dặn, “Cẩn thận nhé, Clo-Clo bé nhỏ. Tôi biết trong đầu mình hãy còn men sâm panh, nhưng… Cô đừng để chuyện gì xảy ra với mình nhé! Cuộc sống về đêm có lúc sẽ đẩy cô vào nguy hiểm. Tôi không làm hại cô đâu. Nhưng những kẻ khác… Giờ cô đã nhận được tấm lòng của tôi, hãy về nhà luôn đi. Tối nay đừng nấn ná lại ngoài đường nữa.”

“Tôi sẽ không làm thế đâu,” cô hứa hẹn nhiệt thành, tay áp chặt lên ngực, nơi nhét chỗ tiền. “Tin tôi đi, tôi sẽ không làm thế đâu!”

Hẳn cô có nét gì đó khiến ông khách cảm thấy động lòng. Ông ta thậm chí còn dợm tháo một cái nhẫn kim cương lớn trên ngón út ra, nhưng rồi lại tiếc nuối thay đổi ý định. “Kiểu gì hai con kền kền ngoài kia cũng nhận ra ngay. Sẽ chỉ chuốc thêm rắc rối cho cô mà thôi.”

Đúng lúc ấy, cánh cửa lại bật mở. Anh chàng trẻ tuổi kia còn cau có hơn cả lúc trước. “Ba! Xe đang đợi. Con đã bảo Elena là ba bị đau bụng. Ba nghĩ con có thể che đậy được cái… cái tình huống này bao lâu nữa?”

“Tao ra đây!” Vị khách của Clo-Clo điên tiết gầm lên. “Tao ra đây, bố cái thằng phá bĩnh!”

Người đàn ông lớn tuổi quay đi và theo con trai ra ngoài. Kể cả khi ấy, ông ta vẫn nghĩ đến Clo-Clo. Lúc bịn rịn khép cửa vào, ông khách lặp lại điều ban nãy bằng tông giọng buồn buồn, thay lời từ biệt, “Đừng để chuyện gì xảy ra với mình nhé, Clo-Clo bé nhỏ. Hãy bảo trọng.”

Cô đứng dậy và nhảy nhót quanh căn buồng, váy nâng lên ngang eo để lộ một phần cái quần đùi ngắn màu hồng. Một chiếc ghế vướng vào vòng quay của cô và đổ kềnh ra, Clo-Clo để mặc nó nằm chỏng chơ tại đó.

Cô nhấc một ly rượu rót đầy phân nửa và đổ xuống chái nhà, sau đó lại đặt nó về chỗ cũ, trên đường nhảy vòng lại. Rồi cô đổ nốt ly thứ hai. Sau đó Clo-Clo ngừng xoay và chuyển qua xử lý chai sâm panh đang nằm trong xô đá. Không phải là cô ham hố gì rượu bia, đơn thuần chỉ là muốn tiết kiệm mà thôi. Không nên bỏ phí sâm panh đã được thanh toán.

Cô đứng đó, lưng quay lại với khung cửa sổ cao chạm trần, nhẩn nha nhấm nháp mỗi ngụm sâm panh kèm theo một miếng bánh kẹp thịt gà. Thế rồi có thứ gì đó khiến cô phải quay đầu nhìn. Lúc họ mới vào thì rèm cửa đã được bồi bàn kéo lại để đảm bảo riêng tư. Tuy nhiên, hai bức rèm khẽ tách nhau ra, tạo thành một khoảng hở ở giữa. Cô có cảm giác mình đang bị theo dõi qua khe hẹp đó. Cảm giác ấy mãnh liệt đến mức cô phải chạy đến bên cửa sổ và thử nhìn ra ngoài. Không có thứ gì hay ai đó bên ngoài. Chỉ có một vạch sáng từ mấy ngọn đèn trong phòng lọt qua, chiếu lên gạch lót hè.

Vài phút sau, cô ra khỏi phòng, miệng nhai nốt chỗ gà cuối cùng. Ông pha rượu bấy giờ đang lau cốc, nhếch mép nhạo báng lúc cô đi ngang, “Hỏng ăn rồi hả?”

Cô quay về phía ông ta, thúc tay lên mũi, làm động tác xúc phạm thay cho lời chào, giữ nguyên như thế từ chỗ cái ghế thứ ba bên quầy rượu cho đến tận lối xe ra vào, chậm rãi quay đầu lại khi ra hẳn khỏi quán.

Giờ đã đến lúc về nhà. Clo-Clo khe khẽ huýt sáo trong khi ánh đèn hổ phách nhuốm hồng của Tabarin mờ dần sau lưng. Bầu trời trên cao đầy rẫy sao giăng, còn màn đêm mang lại cảm giác thật mát mẻ và tươi mới. Số tiền 150 peso cất trong ngực áo còn mang lại cảm giác tuyệt vời hơn. Cô búng ngón cái vào một cột đèn sắt khắc rãnh lúc bước ngang qua, lấy may. Thanh âm trống rỗng của nó vang vọng tận mấy giây sau, như một nốt đàn organ câm lặng.

Qua vài phút, lúc cô đang băng băng trên con phố San Rafael lát sỏi quanh co thì một quả chuông nhà thờ gần đó vang lên báo giờ. Cô đếm từng nhịp rung đang phủ lấy mình giữa sự tĩnh lặng của đêm tối, mỗi âm như ngưng đọng trong không gian cho đến khi âm tiếp theo xuất hiện và thế chỗ.

3 giờ sáng rồi. Cô bất giác rùng mình, bước đi nhanh hơn một chút. Đã bắt đầu vào Canh giờ Tử Thần, Khung giờ thê lương. Đã đến lúc chui vào nhà, kiếm nơi có tường bao quanh. Clo-Clo rời khỏi vệ đường nhỏ, bước ra giữa con đường lồi lõm chật hẹp, không chút nao núng trước rãnh cống mở, quanh co uốn theo con đường. Một thoáng sau, cô lấy làm mừng vì đã hành xử như vậy. Lúc đi ngang qua một khối đen sì hình trụ khuất trong một hốc cửa thụt sâu vào tường, nó cất giọng hơi lè nhè, “Này, đi đâu mà vội thế?”

“Đóng cửa rồi!” Cô nạt, đồng thời rảo chân chạy đi, chạy mãi cho đến khi đã ra đến cuối đường San Rafael, bước vào trong một trong những quảng trường nhỏ rải rác bên trong thành phố. Chỗ này có cây dừa, một bục sân khấu, một bức tượng anh hùng chiến tranh giành độc lập trắng lóa, mấy chùm đèn hồ quang mờ nhạt chiếu lập lòe tới từ bốn góc quảng trường, giữa một làn sương tím mịt mờ. Đối với thế giới, đây là một thứ đã chết.

Sau khi băng qua quảng trường, cô có hai lựa chọn. San Jacinto là đường ngắn nhất dẫn về nhà, nhưng lại là kiểu đường dài đằng đẵng, thê lương, chiếu sáng tù mù như con đường cô vừa mới ra khỏi. Calle Quince de Mayo (Đường Mười Lăm Tháng Năm) sẽ khiến cô phải vòng vèo một chút, nhưng nó được chiếu sáng tử tế hơn và thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp một quán ăn hay quán nước nào đó dọc đường. Vào những đêm khác thì Clo-Clo không bao giờ lưỡng lự, cô luôn chọn con đường nhanh nhất. Tối nay thì không hiểu vì sao, cô lại thấy rét, thấy sợ những nơi tối tăm và cô độc. Cô rẽ vào Calle Quince de Mayo. Hai con đường tách nhau như hai nét của một chữ V hẹp.

Thoáng sau, lúc cô vừa mới đi qua một bodega nhỏ, lờ mờ sáng, chỗ ăn uống dành cho người nghèo, có người bước ra và vẫy gọi cô.

“Hola! (Xin chào!) Phải mày đấy không, Clo-Clo?”

Đó là một người thuộc hội nhóm Clo-Clo hay cặp kè, một cô gái mang biệt danh La Bruja (Phù thủy). Cô ta quấn một chiếc khăn choàng quanh đầu để tránh khí lạnh ban đêm, trông gần giống như một bà xơ nếu không có điếu thuốc lá phì phèo kẹp giữa môi. Cô ta đứng đó, tay chống nạnh.

Clo-Clo quay lại và chạy tới chỗ cô ta, lấy làm mừng vì đã vớ được bạn bè, cho dù vậy tức là hành trình trở về sẽ phải tạm ngưng. Xét cho cùng, chẳng việc gì phải sợ một cô gái hết.

“Sao thế, làm gì mà tưng tẩy như con dở hơi thế?” La Bruja gặng hỏi.

“Thôi ngay,” Clo-Clo cười giòn tan.

“Giờ đã về nhà rồi à? Tình hình thế nào?”

Clo-Clo chụm hai ngón tay lại với nhau, hôn lên đầu ngón để diễn tả cái điều không lời nào tả nổi. “Thật là một đêm phi thường! Em gặp đúng vua Croesus.”

“Tay nào thế, một gã palsanos (nông dân) giàu có lên thành phố đốt tiền à?”

“Không, cái kiểu người mà mẹ em cứ suốt ngày nhắc đến ấy.” Cô mô tả lại bữa tối của mình với đủ mỹ từ, cẩn thận ỉm đi toàn bộ vụ được thưởng 150 peso. Mà chắc có kể ra thì cũng chẳng được tin đâu. “Chị biết không, em sợ lắm. Người ta nói là khi mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, tức là mình sắp sửa gặp rắc rối, phải biết đường đề phòng. Em hi vọng đêm nay không có gì tệ hại xảy ra.”

Họ đứng trò chuyện như thế một hồi, hai bóng hình đơn độc trên vệ đường chìm trong đêm.

“Về luôn hả?” Cuối cùng La Bruja hỏi.

“Tất nhiên. Em không muốn liều thử vận thêm nữa.”

“Chắc chị cũng về luôn đây. Mày còn điếu thuốc nào không?”

“Em có thứ này còn ngon hơn. Đi nào, em sẽ đãi chị một tách cà phê ấm nóng. Em cứ thấy lạnh sống lưng.”

Họ quay vào trong cái quán La Bruja vừa mới chui ra. Bên trong không còn ai ngoài chủ cửa hàng, một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi mặc sơ mi xắn tay, đeo thêm một chiếc tạp dề dài chấm sàn. Họ ngồi bên một cái bàn gỗ te tua.

Việc đầu tiên Clo-Clo làm là hất giày xuống dưới gầm bàn, ngó ngoáy ngón chân. “Nhẹ nhõm.”

La Bruja ủ rũ buông phịch người lên ghế, gạt bỏ một que diêm vương vãi, phẩy khăn đầy chán ghét về phía Clo-Clo, thể hiện sự đồng tình.

“Đây là phần chị mày thích nhất, khi mọi chuyện đã kết thúc. Không phải mỉm cười, không phải lắng nghe, không phải dè chừng câu chữ.”

“Chị nghĩ thế à? Em cũng thấy y như vậy,” Clo-Clo thừa nhận. Không buồn nhấc cốc lên, cô ồn ã húp cà phê nóng vào miệng.

Ngay lập tức, chất lỏng ấm áp chảy ngập trong người và cô bắt đầu nói chuyện triết lý. “Chẳng biết chúng ta sẽ ra sao sau một năm nữa nhỉ?”

“Đến đêm mai còn chẳng rõ nữa là,” La Bruja cằn nhằn, tiếp tục gục người lên bàn.

“Bói cho em đi,” Clo-Clo thúc giục. “Đi mà, chica (cô gái).”

La Bruja nghiêng mặt mỉm cười, “Chị biết ngay mà, đồ khỉ gió, đây là lý do mày mời chị cà phê.”

Clo-Clo không buồn chối. “Dù gì thì đây cũng là trò thư giãn duy nhất mỗi tối của em.”

La Bruja đặt điếu thuốc lá thăng bằng trên cạnh bàn. “Được rồi,” cô ta mệt mỏi đồng ý, “đưa tay mày cho chị.”

“Không, bói bài đi. Em thích bói bài cơ, xem được nhiều hơn.” Clo-Clo cao giọng nói với ông chủ quán ẩn trong bóng tối đằng sau. “Này, ông có bộ bài nào không?”

“Có, nhưng tôi sắp dọn hàng rồi.” Ông ta tắt bớt một ngọn đèn, khiến cảnh quan xung quanh càng thêm tù mù.

Clo-Clo quay đầu nhìn ông ta, chợt tỏ vẻ bực bội và lo lắng, trái ngược hẳn với bản chất thường lệ. “Ông không đợi thêm một phút được sao, việc gì phải vội thế?” Cô hỏi gắt.

“Tôi cũng muốn đi ngủ,” ông ta càu nhàu. “Cô tưởng tôi phải thức suốt đêm phục vụ hai ả bán hoa à?”

Clo-Clo đập lên mặt bàn. “Mang ngay bài ra cho bọn tôi!” Cô đã trả 10 centavo và muốn được tôn trọng. Đây là một lần hiếm hoi Clo-Clo được đứng ở địa vị khách hàng và cô sẽ tận dụng triệt để mọi quyền lợi mình đáng được hưởng.

Ông chủ quán miễn cưỡng lê bước tới và quăng một bộ bài bẩn thỉu vào giữa hai người họ.

“Hai cô có thêm năm phút nữa thôi đấy nhé,” ông ta làu bàu.

Ông ta lại tắt thêm một ngọn đèn nữa. Giờ trong quán chỉ còn lại đúng một quầng sáng mù mờ chiếu xuống bàn hai cô gái, không hơn không kém. Không gian còn lại tối om om.

“Liệu chị có nhìn được không?” Clo-Clo lo lắng hỏi.

“Vẫn đủ sáng.” La Bruja lẹt xẹt tráo bài rất nhanh, điếu thuốc lá không ngừng rung lên giữa đôi môi. “Chia đi,” cô ta ra lệnh, rồi bắt đầu trải bài.

Clo-Clo đặt cả hai cùi chỏ lên bàn, tì mặt lên hai tay, chăm chú theo dõi. Theo sau là một tràng lầm rầm khấn vái, đôi lúc ngắt ngừng, do La Bruja tụng niệm. Thế rồi tự nhiên cô ta im bặt. Một khoảng lặng dài.

Clo-Clo ngước mắt khỏi mấy lá bài và nhìn cô gái đối diện. “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

La Bruja trộn hết chỗ bài, xếp chúng vào, làm lại từ đầu.

“Sao chị làm thế?”

“Chị muốn thử lại,” La Bruja tỉnh queo nói.

Giọng tụng trầm trầm một lần nữa vang lên. Và rồi nó lại ngưng giữa chừng, hệt như lúc trước.

Cô ta bắt đầu lại lần nữa. Và lại một lần nữa. Cô ta dừng khấn, như thể không biết làm gì.

“Sao chị cứ bỏ ngang giữa chừng thế?” Clo-Clo hỏi.

La Bruja khẽ lắc đầu, không rõ là để trả lời câu hỏi hay ngao ngán trước nguyên do đã khiến câu hỏi ấy thốt lên.

“Nó vẫn cứ ở đây,” cuối cùng cô ta thì thầm.

Clo-Clo liếc nhìn mấy lá bài. “Em biết, nhưng nó là cái gì thế?”

“Một thứ gì đó, nhưng chị không biết đó là thứ gì. Nó không tốt lành chút nào. Đợi một phút, để chị thử xem có bói ra được cho mày không. Nó tăm tối lắm và thế tức là sẽ có biến. Đây là một lá bài số bốn. Bốn bích xuất hiện ngay trên quân bài của mày. Lần nào chị tráo thì nó cũng cứ xuất hiện và ở ngay chỗ ấy. Cho dù là gì thì nó cũng đang ám mày, đang ở gần mày, sắp ập đến rồi.” Cô ta dang tay ra với vẻ bất lực.

Clo-Clo trợn tròn mắt, câm lặng tỏ vẻ lo lắng.

“Đợi một phút, chị sẽ thử lại.” Tay La Bruja chìa ra, vơ hết chỗ bài thành một đống lộn xộn.

Clo-Clo cứng ngắc quay đầu sang bên, nhìn vào bóng tối. “Cứ nói em nếu… nếu nó lại xuất hiện.” Cô ngoắc tréo hai ngón trỏ với nhau, giữ nguyên tư thế.

Nín thở chờ đợi trong lúc quẻ bài diễn ra, cô có thể nghe thấy tiếng tạch nhẹ của mớ bài khi chúng tiếp xúc với mặt gỗ. Bên trong căn phòng rất yên ắng. Thứ duy nhất còn chuyển động là một vật câm lặng, cái bóng bàn tay của La Bruja giơ lên rồi lại hạ xuống, giơ lên rồi lại hạ xuống trên mặt sàn, nơi Clo-Clo đang gục đầu nhìn xuống.

Bàn tay dừng lại. Tiếng tạch cũng dừng lại. La Bruja cất lời, “Nó vẫn xuất hiện. Bốn lần liên tiếp.”

Clo-Clo so vai lại. “Trong này lạnh quá!” Cô nói, chậm rãi quay đi, liếc xuống đất như thể đang dè chừng thứ gì sắp sửa lao đến cắn xé mình. “Nhưng chẳng phải chị là người đặt quân bài vào vị trí đó à? Chẳng phải… chẳng phải là từ chính tay chị hay sao?”

“Chúng chia theo vòng. Chị thì có liên quan gì? Ngay khi bài của mày xuất hiện và rơi vào vị trí trung tâm, tất cả những lá bài theo sau sẽ quây quanh nó theo đúng thứ tự. Nếu chị tác động vào thì quẻ bói trở thành vô dụng.”

“Ý chị là cả bốn lần nó đều rơi vào đúng… góc trên quân bài của em?”

“Không hẳn, nhưng lần nào nó cũng ở hàng trên. Nó xuất hiện cách lá bài của mày ba hay bốn lá. Đây là một thứ đang trên đường lùng tìm mày.”

Clo-Clo vụt tay ra trước, tóm lấy cổ tay cô bạn, hoảng loạn cầu xin, giọng cô run rẩy. “Bruja. Brujita. Chị Bruja thân mến, chị phải giải bằng ra… Chị phải cho em biết nó là cái gì! Cố đi chị!”

Cô đợi, thế rồi không thấy câu trả lời được đưa ra, Clo-Clo bắt đầu tìm cách dùng chính chuyên môn của La Bruja nhằm kiếm lời đáp. “Số bốn đó có ý nghĩa gì thế? Là một ngày em cần tránh à? Hôm nay là ngày bao nhiêu, để em xem nào…”

“Không, không phải là ngày tháng. Trong mấy quân bài không có ngày tháng. Nó ở ngay hàng thứ nhất trên quân bài của mày, thế tức là sắp rồi.”

“Có phải là một người đàn ông không?”

“Không, mấy lá có hình mới là người, mấy con bồi và con già.”

“Thế thì nó là gì vậy? Thứ gì đó có bốn chân à? Có khi em sẽ bị một con ngựa đen giẫm lên.”

La Bruja nhún vai.

Clo-Clo búng ngón tay, “Em hiểu rồi. Bốn. Thứ gì đó với bốn bánh xe. Em cần tránh xa một cái xe đen, không là sẽ bị nghiến nát.”

“Có thể,” La Bruja do dự đáp. Cho dù là cái gì, nó cũng khiến cô ta cảm thấy lo lắng chẳng kém Clo-Clo. La Bruja không coi thường dấu hiệu này, có thể bởi đây là một thách thức đối với năng lực bói toán của cô ta. Cô gái tiếp tục nhìn xuống bộ bài, tập trung suy ngẫm cao độ, những lá bài chưa dùng đến vẫn nằm nguyên trong tay. Thỉnh thoảng cô ta lại cắn cắn khóe môi.

Chủ quán đã thiu thiu ngủ đâu đó trong không gian u tối đằng sau. Tiếng thở kéo gỗ của ông ta là âm thanh duy nhất vang lên trong khoảng lặng giữa những lời thảo luận.

“Nhưng đây là bài của chị mà. Chị không đọc được chúng sao?”

“Tất nhiên là chị đọc được… kể cả những quân bài này. Chất bích luôn thể hiện rắc rối hay bất hạnh. Đặc biệt cần phải cẩn thận với con át bích, nó là lá bài Tử thần.”

Clo-Clo hít một hơi thật sâu, nhẹ nhõm không thốt nên lời. “Nó chưa xuất hiện. Vậy thì có khi nếu em tránh xa một cái xe đen.” Cô run rẩy đưa tay lên châm điếu thuốc, khiến que diêm làm sém giấy đến tận gần chỗ môi. “Chị bói tiếp thêm tí nữa đi, đừng làm lại. Trải thêm bài ra. Có khi sau nó sẽ có thứ gì… có thứ gì khiến mọi chuyện sáng tỏ hơn.”

La Bruja chớp mắt chiều ý, tay dịch chuyển. “Đây là một lá bài tiền bạc.” Tay cô ta lại dịch chuyển tiếp. “Còn lá bài này ám chỉ một chuyến đi hay một hành trình nhỏ thôi.”

“Em sẽ kiếm được thêm tiền và thực hiện một chuyến đi hay hành trình gì đó à?” Clo-Clo đề xuất đầy hi vọng.

“Không, chúng ngược nhau. Tức là mày phải thực hiện một chuyến đi ngược lại bởi vì tiền. Tiền sẽ khiến mày phải quay lại đâu đó.”

Lần này Clo-Clo không nói gì hết, giữ nguyên những tâm tưởng trong đầu. Nghe có vẻ giống như vào một đêm mình sẽ quay lại Tabarin, gặp đúng ông papacito dễ mến kia và được cho thêm…

“Tiếp đi,” cô thúc giục, “chị hạ con bài tiếp theo xuống đi.”

Bàn tay không cầm nắm gì của La Bruja dịch về phía xấp bài, lấy lá trên cùng, đưa nó ra bàn, nhanh chóng lật tay.

Giữa họ xuất hiện một sự bùng nổ, vô hình, vô thanh, nhưng ta có thể cảm nhận thấy rõ lửa điện đang tóe ra.

“Đợi đã, ban nãy chị nói là…?”

Clo-Clo mở to mắt, rướn cổ về phía mấy lá bài. Trước khi cô kịp xác minh, La Bruja đã úp tay che khuất lá bài.

“Đừng nhìn.” La Bruja bất chợt rút quân bài ấy rời khỏi thế bài đang dàn, bỏ lại một khoảng trống.

“Lá bài Tử thần,” Clo-Clo thì thầm.

“Nó có ở trên lá bài của mày đâu,” La Bruja gắt giọng.

“Nhưng nó ở ngay trên quân bài kia, lá bài số bốn ấy. Và nó chạm vào em. Góc chạm góc!”

“Trông mặt mày kìa,” La Bruja cất giọng cáo buộc. “Trắng bệch ra rồi. Đáng ra mày không nên nhờ chị…” Cô ta lia tay tới lui trên mấy lá bài, phá hỏng thế bài rồi đẩy lùi ghế.

“Ra khỏi đây thôi,” cô ta nôn nóng nói.

Suốt một phút, Clo-Clo không nhúc nhích, hành xử như thể chưa nghe thấy La Bruja nói gì. Mắt cô vẫn đờ đẫn dán chặt lên mặt bàn trống trơn, nơi ban nãy vẫn còn mấy lá bài, như thể vẫn còn nhìn thấy chúng. Clo-Clo đưa tay vén phần tóc mái, tạo ra một ngôi tóc, để lộ vùng trán tam giác.

“Thôi nào, đừng quan trọng hóa như thế,” La Bruja cố gắng an ủi.

Cuối cùng Clo-Clo cũng động đậy, nhưng không nhìn bạn mình. Cô chầm chậm, mệt mỏi quay đầu ra sau, trông về khung cửa sổ cao ngang mặt phố đang lấp ló bên kia quán cà phê, cửa chớp đã đóng lại để nghỉ đêm.

Cô hơi rùng mình, như thể muốn rũ bỏ thứ gì đó. “Em cứ cảm giác có ai đang theo dõi mình, có ai theo dõi em ghê lắm. Em đã từng cảm thấy như thế một lần rồi, tối hôm nay, thậm chí còn trước khi vào đây…”

“Chắc là người nào đi ngang qua và nheo mắt nhìn vào, xem Pepito còn mở cửa không. Chị ngồi nhìn ra ngoài từ nãy đến giờ mà chẳng thấy ai cả. Trả tiền cho cái lão kia đi rồi mình ra khỏi đây,” La Bruja nói, nhắc cho Clo-Clo nhớ rằng cô là người mời. “Mày sẽ cảm thấy khá hơn sau khi ra ngoài.”

Clo-Clo xỏ một chiếc giày vào chân. Thế rồi cô lần mò bên dưới lớp lót giày bên còn lại, lôi một đồng 10 centavo mỏng ra và đặt nó lên bàn.

La Bruja đã mở cửa ra ngoài trước. “Không ai ở ngoài này,” cô ta với giọng vào trấn an. “Phố vắng tanh!”

Clo-Clo ra ngoài theo, kéo cái áo khoác vá chỗ cùi chỏ sát người như thể lạnh lắm. Ngoài hai người họ, không có gì chuyển động hết. Calle Quince de Mayo nằm trơ trọi trong khung cảnh tù mù xung quanh, một đường hầm xanh đen đâm xuyên màn đêm.

“Canh giờ đêm cuối,” La Bruja nhăn mặt. “Chị ghét nó ghê cơ. Thôi, gặp lại mày sau nhé…” Cô ta đi một bước, bắt đầu tách ra.

Clo-Clo tóm lấy tay cô ta, động tác cứ như đang lên cơn co giật. “Chị La Bruja, chị đi về một đoạn cùng em nhé? Chị đi cùng đường với em thì cũng về được mà, chỉ là xa hơn chút thôi.”

La Bruja mắng, “Mày tự nhiên bị làm sao thế?” nhưng dẫu vậy, cô ta vẫn quay lại và bước cạnh Clo-Clo.

“Em không biết, em cứ có cảm giác là lạ, không cách nào rũ bỏ nổi.”

“Vụ bói bài hồi nãy làm mày cuống hết lên rồi.”

“Không, em cảm thấy vậy từ trước khi gặp chị cơ, nhưng nó không mãnh liệt như bây giờ. Từ lúc ở Tabarin em đã cảm thấy bất an rồi.”

“Để chị nói cho mày nghe là mày bị làm sao,” La Bruja khuyên bảo với vẻ dày dặn kinh nghiệm. “Đừng nốc quá nhiều mấy món chưng cất như brandy hay Aguardiente[37]. Chúng quá kích thích và sau đó khiến mày rũ rượi. Lúc mới bắt đầu xuống đường chị mày cũng mắc cái lỗi ấy. Đừng để cái đám đấy tùy hứng ấy mời mày. Cứ dùng mấy thức uống nhè nhẹ thôi. Mày mà không cẩn thận, mấy tay kẹt xỉn kia sẽ cố chuốc cho mày say khướt. Nếu không uống một cách bài bản thì cứ sau một đêm mệt mỏi, mày sẽ gặp đủ thứ chuyện kinh hoàng.”

Giờ họ đã đi đến cuối con phố.

“Rồi, đây là chỗ mình phải chia tay,” La Bruja bảo. “Chị sẽ không mua đường để đỡ mày đâu, tối nay chị lội bộ thế là đủ lắm rồi. Cứ bình tĩnh nhé.”

Cô ta quay ngoắt sang trái. Chỉ một vài giây sau đó, tiếng bước chân trên vệ đường nghe xa vắng dần. Clo-Clo một mình đi tiếp. Ngay trước góc cua đối diện khiến họ khuất hẳn bóng nhau, cô gọi với theo La Bruja, giọng nghe khá tuyệt vọng, “Đêm mai gặp lại chị sau nhé.”

“Ờ,” câu trả lời vẳng lại đầy mơ hồ, vang vọng dọc theo con phố đá trống trải.

Clo-Clo đi tiếp. Bất ngờ thay, cô nhận thấy mình thư thái hơn sau khi chia tay La Bruja. Cô ta nổi tiếng với tính cách bi quan, đôi khi đó lại là nguyên nhân Clo-Clo thấy vậy. Khéo La Bruja cũng chẳng thương hại cô chút nào. Nhưng nói vậy cũng không có nghĩa là Clo-Clo thả chậm bước chân hơn hay đã hết bất an.

Đường về nhà rất dài và chưa bao giờ dài như tối nay. Bàn chân cô tanh tách gõ như đôi đũa trên vệ đường, còn con phố hình ống thì như một cái loa, khiến âm thanh vọng xa về phía trước. Chúng nghe đều đều: cồm cộp, cồm cộp, cồm cộp… Rồi tự nhiên ngưng bặt.

Cái gì thế kia?

Nó mới chạy vọt về phía trước, quành một vòng rộng quanh co và lao ra giữa đường, trước khi cô kịp nhận diện được vật thể ấy. Thế rồi con vật đứng bất động ở đó, sẵn sàng chạy tiếp, lưỡng lự nhìn cô, líu nhíu kêu một tiếng Meo.

Một cơn hãi h