Chương 3
Một ngày trước khi nam tước Coswold dự định rời khỏi St. Biel, hắn trở thành một tín đồ.
Vua John đã cử hắn thực hiện một chuyến công du ngớ ngẩn và Coswold chắc chắn sẽ hoàn thành công việc này nhanh nhất có thể, bởi cuối cùng nhà vua cũng đã hứa với hắn, khi hắn trở về nước Anh, Gabrielle sẽ thuộc về hắn. Mặc dù cha của Gabrielle khinh thường Coswold, nhà vua vẫn đảm bảo rằng sẽ không có trở ngại gì nếu ông ta buộc nam tước Geoffrey phải chấp thuận cuộc hôn nhân này.
Coswold cũng biết nhà vua đã cử tình địch của hắn, nam tước Percy, đi một chuyến công du đến vùng hoang dã phía Bắc để gặp vua William của Scotland. Nhiệm vụ của hắn ta sẽ mất chút thời gian, Coswold hy vọng có thể trở về nước Anh và cưới Gabrielle một cách nhanh chóng trước khi Percy biết được.
Nhiệm vụ của Coswold rất đặc biệt. Hắn phải kiểm tra và xác định rằng người mà vua John đã cử đến trông coi St. Biel, người đàn ông da trắng nhỏ thó có tên là Emerly, không biển thủ tiền của nhà vua.
John đã chiếm đóng đất nước này từ mấy năm trước và cuộc xâm lược khốc liệt kia đã gần như phá hủy nó. Ngay khi St. Biel vào tay ông ta, ông ta đã cho đánh cướp cung điện và các nhà thờ. Nếu vẫn còn chút gì giá trị sót lại, John muốn được biết về nó. Nhà vua không tin tưởng một ai, kể cả người do chính ông ta chọn để trông coi đất nước nay đã nằm dưới sự cai trị của mình.
Nhà vua vẫn bị ám ảnh bởi những lời đồn đại về kho báu bị cất giấu, tuy khi được hỏi đến, nhà vua vẫn thừa nhận rằng mình thấy những lời đồn kia đều là vô căn cứ; nhưng dù chỉ có một chút cơ hội nhỏ nhoi, ông ta vẫn muốn Coswold tìm ra nó. John không tin những gì Emerly báo lại.
Khi Emerly vừa đặt chân đến bến cảng của St. Biel, hắn đã lôi kéo từng người nam lẫn nữ ở khoảng độ tuổi hai mươi có khả năng từng nghe được gì đó về kho báu kia. Ai ai cũng thừa nhận có nghe qua lời đồn và tất cả họ đều nghĩ kho báu chắc chắn đã từng tồn tại. Một vài người nghĩ số vàng kia đã đến tay Đức Giáo Hoàng, số khác thì nghĩ vua John đã trộm chúng. Chẳng có gì là chắc chắn, sau khi tự mình điều tra, kết quả Coswold thu được cũng không có gì khác.
Đã quá trưa, Coswold tản bộ trong sân của cung điện trong bầu không khí lạnh buốt để co duỗi chân mình. Con đường dẫn xuống một con dốc thoải đến bến cảng, hắn có thể
trông thấy người của mình đang chuyển đồ đạc của mình lên con tàu sẽ đưa hắn về nước Anh. Trước khi màn đêm buông xuống, hắn đã có thể ngồi trong khoang thuyền để đợi thủy triều lên.
Coswold quấn chiếc áo choàng nặng nề quanh vai mình chặt hơn và kéo mũ trùm qua tai. Hắn không thể chờ đợi được rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
Hắn đi ngang qua một dãy nhà tranh và trông thấy một ông lão đang ôm bó củi trên tay, hẳn là để nhóm lửa cho đêm nay.
Người lạ mặt kia nhận thấy Coswold đang run rẩy và nói, “Chỉ có những người không có máu mới cảm thấy thời tiết ôn hòa thế này là lạnh.”
“Ông thật xấc xược,” Coswold nổi cáu. “Ông không biết ta là ai sao?” Hiển nhiên người đàn ông kia không hề biết Coswold là đại điện của vua John, chỉ cần nói một tiếng thôi là hắn có thể kết thúc cuộc sống của ông. “Kể cả người cai quản là Emerly cũng phải kính sợ ta đấy,” Coswold huênh hoang nói.
Ông lão có vẻ không lấy làm kinh ngạc. “Đúng là vậy, tôi không biết ngài,” ông lão thừa nhận, “tôi ở trên núi chăm sóc cho người bệnh. Tôi vừa trở về thôi.”
“Ông là thầy thuốc à?”
“Không, tôi là linh mục. Tôi trông nom những linh hồn nơi đây, tôi là một trong số ít những linh mục còn sót lại ở St. Biel. Tên tôi là cha Alphonse.”
Vị nam tước nghiêng đầu quan sát gương mặt của linh mục. Làn da ông đã bị thời gian và khí hậu tàn phá, nhưng đôi mắt ông vẫn sáng ngời như một chàng thanh niên.
Coswold bước đến trước mặt ông lão, chặn đường ông lại. “Là một linh mục, ông không được nói dối, đúng không?”
Dù linh mục kia cảm thấy câu hỏi thật kỳ lạ, ông cũng không tỏ thái độ gì. “Không, chắc chắn là không được rồi. Dối trá chính là tội lỗi.”
Coswold gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời này. “Đặt bó củi kia xuống và đi theo ta. Ta có vài vấn đề muốn hỏi ông.”
Vị linh mục không hề cãi lại. Đặt bó củi xuống cạnh cửa của ngôi nhà tranh gần nhất, ông chắp hai tay ra sau lưng và bước đi bên cạnh nam tước.
“Ông đã được cử đến St. Biel này bao lâu rồi?” Coswold hỏi. “Ôi Chúa tôi, đã lâu đến nỗi tôi chẳng nhớ được là bao nhiêu năm rồi nữa. St. Biel đã gần như trở thành nhà của tôi và tôi sẽ thấy rất tiếc nuối nếu phải rời khỏi nơi này.”
“Vậy là ông đã ở đây suốt cuộc đảo chính?”
“Đó là cách ngài gọi việc những người lính Anh chia rẽ đất nước chúng tôi, giết đức vua Grenier Đệ Nhị đáng kính và tiêu diệt hoàng gia đó sao? ‘Cuộc đảo chính’ cơ à?” Ông lão mỉa mai.
“Cẩn thận ngôn từ và thái độ của ông đối với ta đi linh mục. Trả lời câu hỏi của ta đi.”
“Đúng vậy, tôi đã ở đây.”
“Ông biết vua Grenier trước khi ông ta mất chứ?”
Cha Alphone tức giận ra mặt. “Ý ngài là trước khi ngài ấy bị giết sao?” Trước khi Coswold kịp đáp lại, ông đã nói, “Đúng, tôi biết ngài ấy.”
“Ông có từng nói chuyện với ông ta không?”
“Tất nhiên là có.”
“Ông biết công nương Genevieve chứ?”
Nét mặt của vị linh mục giãn ra. “Có, tôi biết nàng ấy. Nàng là cháu gái của đức vua… con gái của em trai ngài ấy. Người dân St. Biel yêu mến nàng vô cùng. Họ không thích việc nam tước nước Anh kia đưa nàng đi.”
“Nam tước Geoffey của Wellingshire.”
“Đúng vậy.”
“Hôn lễ được tổ chức ở đây, chẳng phải sao?”
“Không sai, đúng là như vậy và tất cả mọi người ở St. Biel đều được mời đến tham dự.”
“Ông biết công nương Genevieve có con gái chứ?”
“Tất cả người dân ở đây đều biết. Chúng tôi không bị cô lập đến thế đâu. Tin tức được truyền đến đây nhanh không khác gì những nơi khác. Tên nàng là Gabrielle và nàng thuộc dòng dõi hoàng gia của chúng tôi.”
“Vua John mới là hoàng gia của ông,” Coswold nhắc nhở.
“Vì sao ngài lại hỏi tôi những câu hỏi này?”
“Ông không cần biết. Sống ở đây từng ấy thời gian hẳn ông đã từng nghe lời đồn về kho báu bị mất tích.”
“À, thì ra là vì chuyện này,” linh mục lầm bầm. “Trả lời câu hỏi của ta.”
“Có, tôi có nghe về lời đồn.”
“Lời đồn đó có chút nào là thật không?”
Vị cha xứ thận trọng cân nhắc câu trả lời của mình. “Tôi chỉ có thể nói với ngài rằng từng có một lượng vàng lớn trong kho bạc của đức vua.”
“Chuyện này ta đã biết rồi. Dân chúng ở đây đã nói với ta về khoản phí mà nhà vua các người đã thu từ những ai đi ngang qua những ngọn núi nơi này và họ cũng nói về sự tôn kính của ông ta dành cho thánh Biel và lễ vật ông ta dâng cho Đức Giáo Hoàng.
“À, thánh Biel.” Ông lão gật đầu. “Người đỡ đầu và bảo vệ của chúng tôi. Chúng tôi đều rất yêu quý ngài ấy.”
“Đó là chuyện hiển nhiên.” Coswold giễu cợt đáp lại. Hắn đưa tay quét qua một vòng. “Nhìn nơi này mà xem,” hắn nhạo báng đầy khinh bỉ. “Vị thánh của các người ở khắp nơi. Không một ai đặt chân lên mảnh đất tồi tàn này mà không bị dõi theo bởi ánh mắt tò mò và vẻ mặt tự mãn đó. Nếu Đức Giáo Hoàng biết được đất nước này thờ phụng một vị thánh, ngài sẽ khai trừ tất cả các ngươi.”
Cha Alphonse chậm rãi lắc đầu. “Chúng tôi không thờ phụng vị thánh nào cả. Chúng tôi cầu nguyện trước Chúa; chúng tôi kính trọng Đức Giáo Hoàng, nhưng chúng tôi tin rằng chúng tôi nợ thánh Biel một ân huệ lớn lao. Ngài là thánh đỡ đầu của chúng tôi. Ngài đã che chở chúng tôi qua rất nhiều nghịch cảnh.”
“Và rồi thế nào,” hắn càu nhàu. “Nhân danh vị thánh đỡ đầu của các người, tất cả số vàng kia đã được gửi đến Đức Giáo Hoàng chăng?”
Vị linh mục không trả lời.
“Nói cho ta biết,” hắn ra lệnh, “ông có từng thấy số vàng kia qua không?”
“Bao nhiêu năm qua tôi mới thấy vài đồng tiền vàng. Công nương Genevieve có một đồng như thế.”
Ông lão cố tình nói lấp lửng, nhưng Coswold tiếp tục gặng hỏi. “Ông có từng thấy số vàng trong kho báu hay không?”
“Chỉ một lần duy nhất,” cha Alphonse nói.
“Trước hay sau khi cống nạp cho Đức Giáo Hoàng.”
Vị linh mục ngừng lại vài giây. “Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi. Đầu óc của tôi không còn minh mẫn được như trước nữa.”
Phản ứng lẩn tránh kia đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Coswold. “Đầu óc của ông vẫn đủ minh mẫn mà, ông lão. Ta nhân danh John, đức vua của ông, ra lệnh ông nói cho ta biết. Ông đã nhìn thấy số vàng đó lúc nào?”
Cha Alphonse không trả lời ngay. Coswold tóm lấy cổ áo của vị linh mục và kéo giật ông về phía trước.
“Nếu ông không nói cho ta biết,” hắn gầm lên, “ta thề rằng ngày mai ông sẽ không còn được nhìn thấy đất nước mà ông yêu quý nữa đâu, ta sẽ phá hủy tất cả những gì liên quan đến vị thánh thiêng liêng của các người và ném chúng xuống biển.”
Cha Alphonse thở hổn hển hớp lấy không khí. Ánh mắt của Coswold nói với ông rằng hắn không nói suông.
“Tôi nhìn thấy những đồng vàng trong kho báu sau khi lễ vật được gửi đến Đức Giáo Hoàng.”
“Ta muốn nghe cụ thể hơn,” hắn nói.
Vị linh mục thở dài. “Tôi chỉ vừa đến đây chưa bao lâu khi được diện kiến đức vua Grenier Đệ Nhất. Ngài là một người nhân hậu và thông minh. Ngài đã cho tôi xem cung điện và đất đai của ngài…”
“Ông ta đã cho ông xem kho báu?”
“Đúng vậy,” ông nói, “nhưng tôi tin đó chỉ là một sự tình cờ thôi. Tôi không nghĩ đức vua muốn để tôi nhìn thấy. Khi chúng tôi đang đi dạo dọc hành lang và trò chuyện vui vẻ, chúng tôi đã đi ngang qua kho báu. Cánh cửa để mở và hai người đàn ông đang chất những túi vàng lên nhau. Những đồng vàng chất đầy trên kệ và sàn nhà chỉ chừa một lối đi hẹp dẫn ra cửa. Cả đức vua và tôi đều không để ý đến những gì mình đã nhìn thấy.”
“Và rồi sao nữa? Kể tiếp đi. Ta muốn biết thêm.”
“Thời gian trôi qua, tôi được triệu đến bên giường của đức vua để thi hành nghi lễ thánh cuối cùng, vì ngài đang hấp hối. Con trai của ngài ở bên cạnh, tiếp nhận chỉ thị chăm sóc đất nước của ngài. Một lần nữa, cánh cửa kho báu để mở và tôi tình cờ đi ngang khi đang trên đường đến phòng cầu nguyện. Nhưng lúc bấy giờ căn phòng đã trống rỗng. Không còn vàng, thậm chí chẳng còn lấy một đồng xu ở bất cứ đâu.”
“Có bao nhiêu vàng đã được giấu đi?”
“Tôi không biết.”
“Đoán thử đi,” hắn ra lệnh.
“Có lời đồn rằng chúng đủ để chiến thắng một cuộc chiến. Vàng là sức mạnh. Nó có thể mua bất cứ thứ gì… kể cả một vương quốc.”
“Vậy giờ số vàng đó ở đâu?”
“Tôi không biết. Nó đã… biến mất. Có lẽ tất cả đã được gửi đến Đức Giáo Hoàng rồi.” Ông lui xa ra khỏi Coswold và cúi mình. “Nếu không còn câu hỏi nào khác, tôi xin phép được về nhà để khối xương già này được nghỉ ngơi.”
“Đi đi,” Coswold nói. “Nhưng hãy nhớ giữ cuộc nói chuyện hôm nay lại cho riêng mình.”
Vị linh mục gật đầu xem như nhận lời và cất bước trở lên đồi.
Coswold bật ra tiếng cười khinh bỉ. Làm sao một kho báu lớn như thế có thể biến mất không để lại chút dấu vết nào được đây? Hắn nói với theo sau ông lão, “Vậy là nhà vua ngu ngốc của các người đã giấu biến số vàng đi mà không nói với bất kỳ ai. Ông ta đã mang theo bí mật đó xuống mồ. Quỷ quyệt đến thế cơ đấy?”
Cha Alphonse quay lại, cố nén cơn giận của mình. “Sao ngài lại cho rằng ngài ấy không nói với một ai?”