Chương 5
Họ sẽ chôn em trai của Machugh giữa chiến trường, để tiêu khiển, họ quyết định phải chôn sống hắn.
Cánh đồng được chọn để thi hành bản án được gọi là Finney’s Flat, vùng đất thánh của dòng họ MacKenna. Người trong thị tộc gọi nó là thung lũng MacKenna, bởi có rất nhiều chiến binh dũng cảm của họ đã tử trận tại nơi này. Khi trận chiến cuối cùng kết thúc, mặt đất đã bị nhuộm đen bởi máu của người nhà MacKenna.
Lãnh chúa Colm MacHugh từng là người dẫn đầu cuộc tàn sát này. Vị thủ lĩnh vĩ đại và những chiến binh dũng mãnh của hắn đã ập xuống ngọn núi như một vạc dầu sôi tràn ra, chúng hung hăng hủy diệt mọi thứ trên đường đi của chúng. Thanh kiếm sáng bóng của chúng vung lên, tiếng hô hào vì cuộc chiến thống nhất của chúng làm rung động cả những hòn đá lởm chởm. Với những chiến binh của dòng họ MacKenna đang chờ bên dưới để nghênh đón trận chiến, đó là một khung cảnh hãi hùng.
MacHugh là cảnh tượng đáng sợ nhất trong tất cả. Cho đến ngày hôm đó vài chiến binh MacKenna từng không tin rằng vị lãnh chúa kia thật sự tồn tại, bởi những câu chuyện về sự tàn nhẫn của hắn nơi chiến trường và những chiến công hiển hách của hắn không thể nào là thật được… trừ phi, như những lời đồn đại ngoài kia, MacHugh kỳ thật giống một con quái vật hơn là con người.
Vài người từng nhìn thoáng qua hắn ta đều thề rằng hắn là nửa người nửa sư tử: gương mặt góc cạnh của hắn, mái tóc óng vàng tựa như chiếc bờm của sư tử và sự hung ác nơi chiến trường hệt như loại động vật kia. Chỉ trong một thoáng, hắn vồ lấy người tiếp theo, có thể xé toạc con mồi bằng tay mình.
Hoặc đó là những gì được đồn đại.
Những chiến binh sáng suốt cười nhạo câu chuyện hoang đường đó. MacHugh là cái bóng của sức mạnh siêu nhiên, họ đều nhất trí như thế. Hắn ta biến mất nếu muốn, nhưng khi bóng của hắn ta đến gần, kẻ đáng thương kia chỉ có thể quỳ gối xuống mà cầu xin chút lòng từ bi. MacHugh bất khả chiến bại, không thể tóm hay bắt được. Điềm báo duy nhất khi hắn sắp tấn công là âm điệu vang lên trước đó. Âm điệu của bóng đêm. Tiếng hô hào nơi chiến trận của hắn là bản giao hưởng hoàn hảo với tiếng xé gió khi thanh kiếm của hắn vung giữa không trung. Khi người lính nghe được âm thanh đó, cũng là khi anh ta mất mạng.
Lãnh chúa Owen MacKenna biết rõ rằng Colm MacHugh là con người bằng xương bằng thịt. Trong một năm qua, MacKenna có hai lần đứng trong cùng một sảnh lớn với hắn và hai mươi lãnh chúa khác. Họ tập hợp trong một buổi hội họp theo lệnh của vua Scotland. MacHugh vĩ đại kia không hề nói chuyện trực tiếp trong suốt thời gian đó, nhưng MacKenna vẫn cảm nhận được sự sắc bén trong lời nói của hắn. Khi vấn đề có thể gây ảnh hưởng đến vùng lãnh thổ tiếp giáp nhau của họ được đưa ra, nhà vua và các lãnh chúa khác đều quay sang hỏi ý MacHugh, như thể đất đai và quyền lực của hắn quan trọng hơn MacKenna rất nhiều. Lúc nào cuộc tranh luận cũng là về Finney’s Flat – thung lũng trải dài tiếp giáp lãnh địa của MacHugh lẫn MacKenna. Vùng đất màu mỡ không có lấy một hòn đá, rất thích hợp để họ chăn thả đàn cừu và trồng chút ít lúa mạch, nhưng chẳng một nhà quý tộc nào được sở hữu nó. Nó thuộc về John, vua trị vì nước Anh, nó đã được vua Scotland tặng cho John từ nhiều năm trước như một món quà hữu nghị. Mỗi lần MacKenna cố chiếm một mảnh đất nhỏ cho mình, MacHugh sẽ nhúng tay vào và đẩy lùi anh ta.
Ôi, MacKenna khinh thường người đàn ông này. Mỗi lần anh ta hít thở, sự thù hận lại tăng lên cho đến khi nó gần như nuốt chửng anh. Không có ngày nào trôi qua mà trong đầu anh ta không có ít nhất một ý tưởng đen tối về vị lãnh chúa kia, nhưng điều khiến cho Owen hậm hực nhất là biết được MacHugh không dành ra lấy một phút nào để bận tâm đến người của dòng họ MacKenna. Họ còn chẳng xứng để bị căm ghét.
Owen nhận ra sự ganh ghét đầy tội lỗi này. Lòng đố kỵ đang ăn mòn anh và anh ta cảm thấy mình hoàn toàn bất lực trước nó. Anh ta mơ ước có thể hủy diệt MacHugh, nhưng anh ta không dám thú nhận nó với linh mục của mình, anh ta rất sẵn lòng bán linh hồn của mình cho quỷ dữ để có được thứ mà mình muốn.
Tham vọng của anh ta có rất nhiều. Anh ta muốn có quyền lực của MacHugh. Anh ta muốn có đồng minh của mình: dòng họ Buchanan, dòng họ Maitland và dòng họ Sinclair. Anh ta muốn có sức mạnh và sự nghiêm khắc của riêng mình. Anh ta muốn nỗi sợ hãi vị lãnh chúa này ngấm sâu vào kẻ thù của mình; anh ta muốn lòng trung thành mà anh ta yêu cầu từ những người bạn của mình. Anh ta muốn lãnh thổ và tất cả mọi thứ MacHugh đang nắm giữ. Hơn tất cả, Owen khao khát được báo thù.
Hôm nay là ngày anh ta có thể giải thoát mình khỏi sự đố kỵ. Hôm nay là ngày mà anh ta sẽ đòi lại sự công bằng.
Một ngày thật tuyệt vời để tiến hành một… hoặc nhiều cuộc hành hình nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ và thật nhiều người của MacHugh bị giết. Tiếc là anh ta không thể chứng kiến, nhưng anh ta phải tránh xa khỏi buổi hành hình để mình không bị dính líu gì đến nó, anh ta có thể biện minh cho sự vô tội của mình và linh mục ở tu viện Arbane sẽ làm chứng cho sự hiện diện của anh ta.
Owen vạch ra kế hoạch rất thận trọng và chọn lựa kỹ càng binh lính thực thi cuộc chôn sống ấy.
“Thời gian,” anh ta giải thích, “nó là thứ quan trọng nhất. Ngươi phải đợi đến khi nhìn thấy lãnh chúa MacHugh đứng trên sườn đồi nhìn xuống khu đất phẳng trước khi ngươi chôn sống em trai hắn. Hắn sẽ biết đó là ai, nhưng hắn không thể ngăn cản được nó. Đừng lo. Mũi tên của hắn không thể bắn được xa đến thế, ngựa chiến của hắn cũng chẳng biết bay. Khi hắn đến được bên cạnh người em trai xấu số của mình thì đã quá trễ rồi, ngươi và người của mình cũng đã kịp tháo chạy.”
“Toán binh lính sẽ mai phục sau hàng cây ở phía Tây. Chỉ cần MacHugh đến gần, họ sẽ bao vây và tấn công hắn.”
Anh ta xoa đôi tay mình với vẻ vui sướng đầy ác ý và nói thêm, “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cả hai người lãnh chúa Colm MacHugh và em trai Liam của hắn đều sẽ bị chôn vùi trước khi màn đêm buông xuống.”
Người lính mà Owen giao việc giám sát quá trình chôn sống có đôi vai rộng tên là Gordon. Owen bắt gã lặp lại mệnh lệnh của anh ta để chắc chắn gã đã nắm rõ tầm quan trọng của việc tiến hành mọi chuyện đúng lúc.
Binh lính có chút khó khăn khi bắt Liam MacHugh. Chúng phục kích hắn ta ngay khi hắn đi ngang qua khu rừng. Chúng đánh hắn ta tới tấp rồi tháo giày của hắn, dùng một sợi thừng lớn trói quanh cổ chân và kéo lê hắn sau vó ngựa về phía chiếc hố nhỏ sâu hoắm mà chúng đã đào từ trước.
Trong lúc căng thẳng chờ đợi MacHugh lên đến sườn đồi và cũng đợi Liam tỉnh lại để hắn ta biết được chuyện đang diễn ra, sáu trong số bảy binh lính xúm lại trao đổi về việc chôn sống Liam.
Cuộc trao đổi biến thành một cuộc cãi vã. Ba người lính muốn em trai của MacHugh bị chôn phần đầu trước, chỉ để bàn chân của hắn ta lộ ra trên mặt đất. Khi ngón chân hắn thôi động đậy, chúng sẽ biết chắc là hắn đã chết. Ba người còn lại muốn ném chân anh ta xuống hố trước. Chúng muốn nghe hắn ta gào thét và van nài được tha cho đến khi xẻng đất cuối cùng phủ lên trên đỉnh đầu hắn.
“Biết đâu nó sẽ không tỉnh lại,” một người lính tranh luận. “Tao thích chôn đầu nó xuống trước hơn.”
“Nó còn chẳng rên rỉ lấy một tiếng khi bị chúng ta đánh. Sao mày lại nghĩ giờ nó sẽ gào thét xin tha được đây?” Một tên khác hỏi.
“Nhìn mà xem sương mù đang xuống kìa. Gần như bao phủ mặt đất và ngập hết giày tao rồi. Đằng nào thì mày cũng sẽ chẳng thấy được đầu của nó nếu đám sương mù trở nên dày hơn đâu.”
“Tháo chiếc khăn trùm đầu ra và tạt thẳng một xô nước vào mặt nó, nó sẽ tỉnh ngay thôi,” một tên khác đề nghị.
“Chôn đầu nó xuống trước.”
“Chôn chân trước,” một tên lính hét lên, xô đẩy người vừa cãi lại ý của hắn.
Gordon biết sớm muộn gì cuộc tranh cãi cũng sẽ biến thành ẩu đả. Hắn dán mắt lên phía đỉnh đồi và tuyên bố mình sẽ là người đưa ra quyết định sau cùng.
Liam MacHugh sẽ bị chôn từ chân lên đầu.