← Quay lại trang sách

Chương 6

Chẳng có gì khác thường nếu lần đầu tiên cô dâu được gặp chú rể của mình là trong buổi hôn lễ, nhưng Gabrielle hy vọng ít nhất cũng được nhìn thoáng qua người đàn ông ấy trước ngày đó. Thông tin duy nhất mà nàng có được về lãnh chúa Monroe là ông ta là một người đàn ông đứng tuổi. Tuy nhiên, không một ai cho nàng biết rằng ông ta già đến mức nào, trong lòng nàng ngập tràn lo lắng. Lỡ như ông ta là một tên xấu xí thì sao? Hoặc ông ta già đến nỗi không thể đứng thẳng được nữa? Hoặc chẳng còn chiếc răng nào và chỉ có thể húp cháo? Nàng biết rằng không nên quá xét nét tuổi tác và ngoại hình của ông ta, nhưng nếu ông ta có tính cách tàn bạo thì thế nào? Hoặc tệ hơn nữa, nếu ông ta rất hung dữ với những người xung quanh thì sao? Nàng có thể chung sống với người đối xử tệ bạc với những người sống phụ thuộc vào mình hay không?

Mẹ nàng thường nói rằng nàng hay lo lắng thái quá, nhưng chẳng phải những gì chưa biết luôn là một nỗi lo sợ đó sao? Với Gabrielle chính là như thế. Ôi, nàng ước gì giờ đây mẹ có mặt để cho nàng lời khuyên. Bà có thể trấn an những nỗi lo của Gabrielle. Nhưng mẹ nàng đã qua đời vào mùa đông hai năm về trước. Khi Gabrielle nhận thấy mình đã may mắn biết bao khi có bà trong suốt bao nhiêu năm như thế, cũng là những lần nàng khao khát được trò chuyện với bà nhất. Hôm nay cũng thế, bởi Gabrielle sắp phải tới hôn lễ của mình.

Hai mươi binh lính và đội ngũ người hầu tháp tùng Gabrielle cùng cha nàng đi đến vùng cao nguyên của Scotland. Đích đến của họ là tu viện Abrane, nơi sẽ diễn ra hôn lễ của nàng trong tuần tới. Phòng ốc trong tu viện đã được chuẩn bị để đoàn người nghỉ ngơi sau chuyến hành trình mỏi mệt.

Đám người leo lên dốc núi một cách chậm chạp và khó nhọc. Càng gần đích đến, Gabrielle lại càng tỏ ra hờ hững.

Con đường mòn nhỏ hẹp và cằn cỗi, nhưng cha nàng vẫn có thể cưỡi ngựa đi cạnh nàng mỗi khi họ đi qua khúc quanh. Nam tước Geoffrey đang cố nghĩ cách để làm vơi đi những lo ngại của nàng về tương lai.

Ông chỉ xuống thung lũng xanh tươi bên dưới. “Con có để ý thấy rằng mọi thứ ở nơi này đều rất tươi tốt không, Gabrielle?”

“Có, thưa cha, con có thấy,” nàng hờ hững đáp lời.

“Con có thấy bầu không khí nơi vùng cao này rất trong lành và đầy sức sống không?”

“Thưa có ạ,” nàng nói.

Ngài nam tước quyết tâm vực dậy tinh thần cho cô con gái của mình. “Những người ở vùng cao nguyên tin rằng họ đủ cao để có thể chạm đến bầu trời. Con nghĩ sao?”

Mơ mộng như thế chẳng giống cha Gabrielle chút nào. Mẹ nàng từng là một người mơ mộng, những giấc mơ của bà đều được truyền cho con gái. Nhưng cha nàng không phải người như thế. Ông là một thủ lĩnh, người che chở và là người đàn ông vô vùng thực tế.

“Con cho rằng họ đã nhầm,” nàng đáp. “Chúng ta chẳng đủ cao để chạm đến bầu trời từ đây. Chỉ khi ở St. Biel thì chuyện đó mới có thể xảy ra.”

“Sao con biết được?”

“Từ mẹ,” nàng trả lời.

“À,” nam tước Geoffrey nở nụ cười u buồn. “Chính xác thì bà ấy đã nói gì với con vậy?”

“Mẹ lần nào cũng nói như nhau, rằng khi mẹ đứng bên tượng của thánh Biel nhìn về phía bến cảng, mẹ cảm thấy mình đã ở nơi gần với bầu trời nhất có thể trên mặt đất này.”

Những ngón tay của Gabrielle vuốt ve mặt dây chuyền vàng nàng đeo trên cổ. Nó được làm từ một đồng tiền vàng được khắc hình chân dung thánh Biel. Nàng đã có nó từ rất lâu, đến mức nàng chẳng nhớ được. Mẹ nàng cũng có một cái như vậy đã được chôn cùng bà.

Ông để ý thấy hành động của nàng. “Cha cũng nhớ bà ấy,” ông nói. “Nhưng bà ấy sẽ luôn ở trong tim chúng ta.” Buông một tiếng thở dài, ông nói, “Con có thấy bầu trời xanh đến nhường nào không? Xanh hệt như đôi mắt mẹ con vậy.”

“Con có thấy,” nàng nói. “Và con cũng thấy cha cứ nhắc đi nhắc lại rằng vùng đất này đáng yêu biết bao. Hẳn là cha phải có động cơ nào đó nhỉ?” Nàng nói đùa.

“Cha muốn con thưởng thức quang cảnh xung quanh và muốn con cảm thấy hài lòng với nơi này cũng như cuộc hôn nhân của mình, Gabrielle à.”

Nàng muốn cãi lại. Cuối cùng chỉ cần hài lòng là được sao? Phải chăng đam mê, tình yêu và sự hào hứng chỉ là mơ ước? Có khả năng nào có được tất cả những thứ đó hay không? Nàng muốn hỏi cha nàng những điều ấy, nhưng nàng không thể. Nàng mím chặt môi. Sau đó, nàng quyết định sẽ thực tế hơn, giống cha nàng vậy. Nàng là một phụ nữ trưởng thành, không lâu nữa sẽ trở thành một người vợ. Đây là lúc để nàng ném những ước mơ ấu trĩ của mình đi.

“Con sẽ cố thưa cha.” Nàng hứa.

Bước đi của họ chậm lại lần nữa vì đoạn dốc gập ghềnh. Cha nàng thấy được vẻ mặt và nỗi buồn trong mắt nàng. “Con gái,” ông bực dọc nói, “không phải con đang đến một lễ tang đâu. Đó là hôn lễ của con đấy. Vui lên nào.”

“Con sẽ cố ạ.” Nàng hứa.

Một giờ sau đoàn người dừng lại để lũ ngựa được nghỉ ngơi và họ cũng có thể thư giãn đôi chút, cha nàng yêu cầu Gabrielle cùng ông đi tản bộ.

Họ không mở miệng lấy một lời cho đến khi họ dừng lại nghỉ ngơi dưới tán cây bạch dương gần một con suối.

“Cha đã từng gặp lãnh chúa Monroe và vài người trong gia đình cậu ta. Cậu ta sẽ đối xử tốt với con.”

Nàng chẳng muốn nói về người chồng tương lai của mình, nhưng cha nàng có vẻ rất chắc chắn.

“Vậy con cũng nên tốt với anh ta,” nàng nói. Nam tước lắc đầu. “Con thật là cứng đầu.”

Nàng quay lại đối mặt với ông. “Thưa cha, có chuyện gì mà cha cảm thấy khó mở lời với con vậy?”

Ông thở dài. “Cuộc sống của con sẽ thay đổi khi con trở thành một người vợ. Con sẽ không được bình đẳng trong hôn nhân của mình và con phải chấp nhận nó.”

“Mẹ được bình đẳng với cha, chẳng phải sao?”

Ông mỉm cười. “Phải,” ông thừa nhận, “nhưng bà ấy là ngoại lệ.”

“Có lẽ con cũng sẽ là một ngoại lệ.”

“Lúc nào đó có lẽ con sẽ như thế,” ông tán đồng. “Cha không muốn con lo lắng về người chồng tương lai của mình. Cha đã được đảm bảo rằng anh ta sẽ không dùng vũ lực với con. Con cũng biết mà, có những người chồng khá là thô lỗ với vợ mình.” Có chút chán ghét trong giọng nói khi ông nhắc đến sự thật này.

“Cha à, con nghĩ cha lo lắng cho cuộc hôn nhân này hơn cả con đấy. Cha thật sự đã nghĩ xem con sẽ làm gì nếu chồng con, hoặc bất cứ người đàn ông nào khác, dùng bạo lực với con sao?”

Hơi thất vọng, ông trả lời, “Không, cha không hề nghĩ. Cha biết chính xác con sẽ làm gì vì cha đã thấy buổi luyện tập của con.”

Trước khi nàng có thể chen ngang, ông nói tiếp, “Tuy nhiên, mọi thứ sẽ thay đổi khi con bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân. Con sẽ không còn được tự do làm những gì con muốn nữa. Con phải quan tâm đến cảm giác và nhu cầu của chồng mình. Trước nay con vẫn rất tự lập, nhưng nay con phải học cách kiềm chế lại.”

“Cha đang muốn nói con phải từ bỏ sự tự do của mình sao?” Ông thở dài. Xem ra con gái ông rất hoảng hốt với suy nghĩ đó. “Đại loại vậy,” ông lấp lửng.

“Đại loại vậy?”

“Khi con kết hôn,” nam tước Geoffrey nói tiếp, “con sẽ phải chung giường với chồng con và…” Ông nhận ra cuộc nói chuyện đã đi về đâu một cách quá muộn màng. Ông dừng lại, ho vài tiếng để che lấp sự lúng túng của mình. Ông đã nghĩ gì khi lái sang đề tài này kia chứ? Nói về chiếc giường tân hôn với con gái là chuyện ông không thể làm được. Sau một hồi cân nhắc ông quyết định sẽ mời một người phụ nữ có tuổi giải thích cho nàng hiểu chuyện sẽ xảy ra vào đêm tân hôn. Vậy thì ông không cần phụ trách việc này nữa.

“Cha đang nói gì thế ạ?” Nàng thúc giục.

“Chúng ta sắp đến tu viện rồi,” ông ấp úng nói. “Cha cược là còn khoảng chừng một giờ hoặc hơn chút ít và cũng gần Finney’s Flat hơn nếu đi về hướng ngược lại.”

“Trời vẫn còn sớm. Vẫn đủ thời gian để chúng ta ghé qua nhìn nơi ấy một chút.”

“Con quên rằng cha phải qua chào hỏi lãnh chúa Buchanan sao?” Ông hất đầu về phía Tây. “Khi chúng ta đến con dốc tiếp theo, cha sẽ rời đi. Khi ta đến nhà ông ấy hẳn là trời đã chập tối. Con và những người khác sẽ tiếp tục đi đến tu viện.”

“Con và cảnh vệ đi xem vùng đất bằng để những người khác đi tiếp có được không ạ? Con đảm bảo sẽ không mất nhiều thời gian để bắt kịp họ đâu. Con rất tò mò muốn thấy món quà hồi môn mà vua John đã ban tặng cho con.”

Ông cân nhắc yêu cầu của nàng trong một lúc lâu trước khi đồng ý. “Con phải dẫn theo bốn cận vệ bên mình và phải mang theo cung tên của mình, phải thận trọng trước mọi nguy hiểm. Và con phải hứa với cha là con sẽ không để lỡ thời gian và đây phải là một chuyến đi không có gì sơ suất. Nếu được như vậy thì cha sẽ cho phép con.”

Cô cố nhịn cười. “Không có gì sơ suất sao, thưa cha?”

Nhìn vào ánh mắt lấp lánh của cô, nam tước Geoffrey chợt thấy sửng sốt trước con gái mình. Với mái tóc đen và đôi mắt xanh tím, con bé thật giống mẹ. Gabrielle đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và lôi cuốn. Niềm tự hào dâng lên trong ngực ông khi nghĩ đến những thành tựu mà nàng đã đạt được. Nàng có thể đọc, viết và nói bốn thứ tiếng, rất lưu loát. Mẹ nàng thấy rằng Gabrielle giỏi trong những việc của phái nữ, còn ông thấy nàng có thể học tốt những việc thực tế hơn. Nàng có thể cưỡi ngựa giỏi không thua gì một người đàn ông, cũng không hề dè dặt trước bộ cung tên của mình. Thật lòng mà nói, nàng nhắm mục tiêu chính xác hơn cả ông.

“Không sơ suất sao, thưa cha?” Gabrielle lặp lại câu hỏi, tự hỏi vì sao cha nàng lại phân tâm như thế.

Ông thoát khỏi sự trầm tư của mình. “Con biết ý của cha là gì. Đừng có giả ngây ngô với cha. Con rành nhất là mấy trò tinh quái đấy.”

Nàng cãi lại. “Con không thể hình dung được sao cha lại nghĩ…”

Ông cắt ngang. “Hứa với cha chuyến đi này sẽ không có gì sơ suất và cũng không có trò tinh quái nào. Ta muốn con hứa, con gái à.”

Nàng gật đầu. “Con hứa. Sẽ không có trò tinh quái và đây sẽ là một buổi chiều yên lành.”

Không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, nam tước Geoffrey lúng túng vỗ nhẹ lên vai nàng rồi quay về chỗ mấy con ngựa.

Gabrielle vội vàng đuổi theo. “Cha ơi, cha lo lắng nhiều quá rồi. Con sẽ cẩn thận như con đã hứa mà, thế nên cha bỏ vẻ mặt cau có ấy đi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Hai giờ đồng hồ sau đó nàng phải kết thúc sinh mạng của một người.