← Quay lại trang sách

Chương 7

Gabrielle đã làm gián đoạn một cuộc giết chóc.Nàng chỉ muốn tìm chút thú vui để xua đi những lo lắng trong lòng, nhưng chắc chắn nàng không hề muốn tận mắt chứng kiến chuyện kinh hoàng thế này.

Con đường trở nên dễ đi hơn, thật sự tiếp thêm sinh lực cho đoàn người. Sau khi nàng ngoan ngoãn hôn lên gò má râu ria của cha mình và chúc ông có chuyến đi chào hỏi gia tộc Buchanan an toàn, nàng cố ép mình bước đi, không được chạy, đến bên con ngựa của nàng, Rogue. Thậm chí nàng cho phép người lính Stephen đỡ mình ngồi lên yên ngựa. Rouge dậm chân sẵn sàng, dường như nó cảm nhận được rằng không lâu nữa nó sẽ được phép phóng mình vào trong gió vậy.

Nghĩ chắc nam tước Geoffrey vẫn đang nhìn theo, Gabrielle vờ như một thiếu nữ nhu mì, sẽ không cho phép Rogue phi nước đại như theo bản tính vốn có của nó. Nàng buộc nó phải bước đi thật chậm rãi. Nàng có cảm giác cha nàng biết rõ nàng đang muốn làm gì, vì thế nàng mỉm cười và quay lại vẫy tay với ông lần nữa trước khi nàng khuất khỏi tầm nhìn của ông.

Khi nàng được tự do để làm theo ý mình, Gabrielle liền buông lỏng dây cương và thúc nhẹ Rogue một cái. Con ngựa lập tức phi nước đại, khi họ lao về phía đỉnh đồi gần nhất, Gabrielle cảm thấy như mình đang bay lên. Nàng cười lớn với niềm hứng khởi có được trong khoảnh khắc ấy. Bao gánh nặng đè nặng trong lòng nàng dần dần tan biến.

Như thường lệ, Stephen dẫn đường. Christien và Lucien phòng vệ ở hai bên, còn Faust, người trẻ tuổi nhất, cưỡi ngựa đi sau cùng, phòng vệ sau lưng nàng. Bốn người lính có lẽ là anh em, họ có vẻ ngoài rất giống nhau với mái tóc màu vàng nhạt, mắt xanh và làn da rám nắng khô ráp. Trang phục của họ cũng giống nhau, đồng phục của binh lính, một màu đen tuyền, biểu tượng hoàng gia của St. Biel rất nhỏ, khó nhận thấy được thêu ở vị trí trái tim của họ.

Tuy nhiên, tính cách của họ thì hoàn toàn khác nhau. Có thể vì là người lớn tuổi nhất và là chỉ huy của ba người lính còn lại, Stephen lúc nào cũng nghiêm nghị và hiếm khi nở nụ cười. Christien luôn nói ra những gì mình nghĩ và rất dễ nổi nóng; Lucien có một bộ óc hài hước tuyệt vời, còn Faust là người yên tĩnh nhất.

Tất cả đều nói tiếng mẹ đẻ của mình. Giống Gabrielle, họ có thể hiểu và nói được tiếng Gaelic, nhưng họ không thích nói cho lắm.

Gabrielle biết mình đã may mắn nhường nào khi có được lòng trung thành của bốn người này. Họ là người bảo vệ nàng trong suốt khoảng thời gian nàng đã sống. Họ che chở mỗi khi bản tính thích mạo hiểm của nàng khiến nàng lâm vào những tình huống ngặt nghèo và họ giúp nàng giữ bí mật – kể cả với cha nàng khi nàng không muốn ông phát hiện ra những lần nàng lén lút trốn ra ngoài. Sự an toàn của nàng luôn là mục tiêu hàng đầu của họ, nhưng nàng đánh giá cao lòng tin của họ hơn. Họ đã nhiều lần cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, kể cả khi việc đó đe dọa đến mạng sống của họ.

Chỉ mới tháng trước thôi Faust hộ tống nàng đến chợ làng. Nàng dạo quanh các gian hàng thì có hai kẻ say xỉn bám theo, nụ cười xấu xa đã tiết lộ ý định đen tối của chúng. Ngay khi chúng tiến về phía nàng, Faust đã đứng chắn về phía trước và quật ngã hai tên đó trên mặt đất trước khi chúng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nàng nhớ lại một sự cố xảy ra vào năm ngoái. Nàng đang trên đường đến chuồng ngựa của cha để xem thử chú ngựa con vừa chào đời. Ngay khi nàng rẽ vào khúc quanh của chuồng, sợi dây buộc chiếc xe chở lương thực trên đỉnh đồi bị đứt làm cho chiếc xe lao về phía nàng với tốc độ kinh người. Nàng chẳng kịp phản ứng gì thì Christien đã túm lấy vai và ném nàng ra khỏi đường đi của chiếc xe, mặc cho bánh xe va vào chân mình. Mắt cá chân của anh bị bầm tím và sưng vù, anh đã không thể đi lại trong suốt nhiều tuần liền.

Nàng áy náy khi nghĩ đến những rắc rối mà mình đã mang đến cho những người đàn ông cứng cỏi này, nhưng rồi nàng bật cười khi nghĩ đến những lần họ phải trông chừng nàng. Có những đêm khi nàng còn bé, Stephen phải canh chừng để nàng lẻn ra khỏi phòng mình nghe những nhạc công chơi đàn trong sân. Nàng vẫn nhớ một buổi chiều nọ, bất chấp lời căn dặn của cha, nàng và cô bạn Elizabeth của mình đã trèo lên cây liễu bên bờ sông và rồi ngã xuống dòng nước đục ngầu bùn đất. Lucien vội đưa hai cô bé đến nhà bếp để tắm rửa và thay bộ quần áo sạch sẽ trước khi nam tước Geoffrey phát hiện ra. Và nàng sẽ không bao giờ quên năm nàng lên chín, có một nhóm người lang thang rách rưới đã đến hạ trại ngay trên bãi cỏ cạnh lâu đài của cha nàng. Nàng được nhắc nhở phải tránh xa họ, nhưng nàng một mực cho rằng tất cả những người đến đều là khách và nên được đối xử như nhau. Nhà bếp đã nướng những chiếc bánh dâu để phục vụ cho bữa tối, thế là Gabrielle đợi đến khi chúng được đặt bên bệ cửa sổ để làm nguội rồi lén gom hết vào trong váy. Nàng vui sướng khi thấy những vị khách ngấu nghiến món ăn một cách ngon lành, nàng sẽ nán lại, thậm chí là chấp nhận lời mời đi cùng họ một lúc mà không hề quay lại để thấy Christien và Lucien đang đứng khoanh tay sau lưng, cách nàng chục bước chân với vẻ mặt cau có. Khi người hầu gái hỏi về vết bẩn khác thường trên váy của Gabrielle đêm ấy, hai người lính không hề nhắc đến việc không vâng lời của cô, nhưng khi họ ở riêng cùng cô bé, họ đã nhắc nhở cô về sự đáng sợ của thế giới này.

Christien và Faust là thành viên mới trong đội cận vệ của nàng, nhưng Stephen và Lucien đã ở bên nàng từ rất lâu rồi. Trong suốt những sự kiện quan trọng, hay cả chuyện vặt vãnh, trong đời nàng, luôn có một người trong số họ hoặc nhiều hơn ở bên cạnh nàng. Kể cả những lúc nàng sa sút nhất, họ vẫn ở đó. Khi bệnh tình của mẹ nàng trở nặng, một lần nữa Gabrielle được triệu đến bên giường bà, trong lòng Gabrielle hiểu rõ đây sẽ là lần thăm viếng cuối cùng của nàng. Hai ngày đau buồn dai dẳng, nàng và cha ngồi bên người phụ nữ đang hấp hối ấy, nắm chặt tay và vuốt ve vầng trán bà. Rất nhiều người hầu và thầy thuốc đến rồi lại đi trong suốt thời gian ấy, nhưng bên ngoài cánh cửa, mỗi một phút trôi qua trong hai ngày này, bốn người cận vệ của Gabrielle đều đứng trông chừng. Không một ai rời khỏi vị trí.

Giờ đây, Gabrielle sánh bước bên họ đến Finney’s Flat và nhớ lại tất cả những gì họ đã làm cho nàng, nàng thầm nói lên lời nguyện cầu với lòng biết ơn dành cho những người bạn này.

Stephen kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình khi anh rẽ về phía Đông. Gabrielle đi theo. Sau khi con ngựa được chạy một trận thoải mái, nàng giảm tốc lại. Khung cảnh xung quanh nàng khá trập trùng và được phủ một màu xanh rực rỡ. Có rất nhiều cây thạch nam tím tươi, những cây anh thảo trắng mướt và cây viễn chí trải dài khắp ngọn đồi. Cha nàng từng nói rằng mọi thứ ở Scotland đều rất đáng yêu, nhưng Gabrielle, nhìn ngắm khung cảnh bao la trước mắt, nàng nghĩ rằng vùng cao nguyên này thật hùng vĩ.

Càng lên cao, khí trời càng trở nên lạnh hơn. Mùi nhựa thông nồng đậm, làn gió mát lạnh mơn man trên gương mặt nàng cho cảm giác thật tuyệt vời.

Họ mất gần hai giờ đồng hồ thì lên đến đỉnh. Stephen đã thăm dò trước vùng đất này và nói với Gabrielle rằng chỉ có một con đường để tới được nơi họ muốn đến.

“Bởi chúng ta đến từ phía Bắc, đường đi sẽ là một đường thẳng, nhưng cô thấy đấy, con đường dày đặc cây cối, có lẽ sẽ khó để cưỡi ngựa đi qua. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể kiểm soát được.”

“Nếu chúng ta không thể thì sao?” Christien hỏi. “Vậy thì chúng ta sẽ đi đường khác.” Lucien đáp. “Finney’s Flat nằm phía bên kia đám cây này sao?”

Nàng hỏi.

“Vâng, thưa công chúa.”

Nàng đưa tay che đi ánh mặt trời, hết về phía Đông lại chuyển sang phía Tây. Những hàng cây dường như trải dài đến tận hết tầm mắt. Cao nguyên này thật rộng lớn.

“Cây cối dày đến mức nào?” Nàng hỏi.

“Tôi chưa thử đi qua hết,” Stephen nói. Anh ngẩng lên ước lượng vị trí của mặt trời rồi nói, “Chúng ta có đủ thời gian để xem thử.”

“Nếu lo cây cối quá rậm rạp, chúng ta có thể đến Finney’s Flat từ hướng Đông hoặc Tây không? Có lẽ như vậy sẽ nhanh hơn chăng?” Lucien đặt câu hỏi.

Christien đáp. “Cha của công chúa Gabrielle đã nói có rừng cây ở phía Đông của vùng đất, sau khu rừng ấy là Loch Kaenich. Còn có một khu rừng lớn trải dài ven mặt phía Tây của Finney’s Flat, sau khu rừng đó là những tên Buchanan mọi rợ.”

“Bunchanan mọi rợ?” Lucien tò mò về cách mà Christien gọi dòng họ kia.

“Đó là cách mà nam tước Geoffrey gọi họ, qua những câu chuyện mà ngài ấy kể, tôi không nghĩ cách gọi này là cường điệu chút nào.

“Theo tôi biết thì không thị tộc nào cho phép người lạ xâm nhập vào vùng đất của họ cả,” Faust chen vào.

Gabrielle quay lại nhíu mày nhìn người cận vệ ít nói. “Faust à, hiện giờ chúng ta đang đứng trên đất của MacKenna, chẳng ai ngăn cản chúng ta cả.”

“Không, thưa công chúa,” anh chàng đáp. “Chúng ta không ở trên đất của MacKenna. Đúng là lãnh thổ của họ giáp với vùng đất phía Bắc của Finney’s Flat, nhưng chúng ta đang ở đỉnh Đông Nam, mảnh đất nhỏ bé này được cai quản bởi lãnh chúa Monroe, người chồng tương lai của cô. Đây là lý do chúng ta được tự do ở nơi này.”

Nàng chầm chậm đưa mắt nhìn về phía chân trời. Với nàng, vùng đất này trông có vẻ vô cùng hoang sơ. Kể từ khi họ bắt đầu chuyến hành trình dài qua vùng cao nguyên, nàng không hề trông thấy bất cứ một người nào. Phải chăng những người sống ở đây đã lẩn tránh để không phải tiếp xúc với bên ngoài, hoặc đơn giản chỉ là họ có quá ít người và sống cách nhau rất xa?

“Stephen, nếu chúng ta cố cắt qua phía Đông để đến Finney’s Flat từ phía Bắc thì thế nào?” Nàng hỏi.

“Công chúa, cô không thấy ngọn núi ngay hướng Nam trước mặt chúng ta sao?” Anh hỏi. “Lãnh chúa Buchanan nói với cha ngài rằng gần chân núi có một vách đá cheo leo có rất nhiều tảng đá lớn dựng đứng phía trên Finney’s Flat…”

“Cha cô đã nói với chúng tôi rằng con đường mòn trên vách đá là con đường duy nhất để đi xuống và nó được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Nếu cô có thể nhìn được qua ánh mặt trời này thì cô có thể thấy nó,” Lucien giải thích.

“Từ chân núi đến con đường mòn phía trên đều được cai quản bởi dòng họ MacHugh, họ không tha cho những kẻ xâm phạm đâu.” Faust lên tiếng nhận xét.

“Tha cho kẻ xâm phạm ư?” Nàng cười khi lặp lại câu nói của anh chàng.

“Họ… rất nóng nảy,” Christien nói. “Và dễ kích động.”

“Chúng tôi sẽ không để cô đến đó.” Stephen nói.

“Lãnh chúa MacHugh là một kẻ nguy hiểm,” Faust nói. “Đúng vậy, chúng tôi nghe nói dòng họ MacHugh khá hung hăng, người dẫn đầu của họ là một tên man rợ,” Christien nói với nàng.

Nàng lắc đầu. “Tôi sẽ không vội đánh giá một người chỉ vì ai đó nói xấu họ đâu.”

“Cô muốn thế nào, thưa tiểu thư?” Stephen hỏi. “Cô muốn chúng tôi làm gì?”

“Chúng ta sẽ đi bộ băng qua khu rừng ngay phía trước này,” nàng nói. “Đây là con đường ngắn nhất, chẳng phải sao? Cũng là cách hay để chúng ta vận động đôi chân của mình.”

Stephen cúi đầu. “Xin tuân lệnh, công chúa. Tôi đề nghị chúng ta sẽ cưỡi ngựa vào nơi sâu nhất có thể của khu rừng và giấu chúng khỏi những kẻ tò mò tình cờ đi ngang qua đây. Faust, cậu sẽ ở lại với lũ ngựa khi chúng ta buộc phải đi bộ.”

Cứ như vậy, họ cưỡi ngựa đi được một đoạn khá xa vào sâu trong rừng, tuy có vài lần phải chen qua những bụi cây gai rậm rạp. Hai lần họ phải lùi lại để tìm đường khác, nhưng khi họ vượt qua một con suối hẹp, họ đã có thể tăng tốc. Khi họ đến được bìa rừng, họ xuống ngựa. Giao dây cương của nàng cho Faust, Gabrielle đi theo sau Stephen đang vạch những bụi cây ra để mở đường phía trước.

Mới chỉ dọn được vài bụi cây, Stephen chợt dừng lại và đưa tay ngăn không cho Gabrielle đi tiếp. Nàng đứng bên cạnh anh ta, căng người lắng nghe âm thanh của khu rừng. Trong khi chờ đợi, nàng âm thầm chỉnh lại sợi dây buộc túi đựng tên trên vai và chuyển cung tên sang tay trái để đề phòng. Vài giây sau, nàng nghe thấy những tràng cười sằng sặc và những tiếng chửi rủa thô tục.

Nàng đứng im tại chỗ. Nàng nghe tiếng người nói chuyện, nhưng giọng của họ đã bị bóp méo, không thể nghe ra họ đang nói gì.

Đưa tay ra dấu cho cận vệ của mình để bọn họ không cản trở, nàng từ từ tiến về phía trước. Nàng được bụi cây che giấu rất tốt, nhưng khi nàng nhích người sang trái, nàng có thể thấy được toàn cảnh vùng đất bằng phẳng phía trước. Nàng thấy bảy người đàn ông, tất cả đều mặc như linh mục với chiếc mũ màu nâu trùm qua đầu.

Trong một thoáng nàng cho rằng chúng đang đứng vây quanh một người trong nhóm, cầu nguyện cho linh hồn người đó trước khi chôn xuống lòng đất. Chúng đứng tụ lại quanh một cái giống như cái hố. Gần cái hố còn có những ụ đất mới. Khi thấy rõ được ý định của chúng, nàng suýt thét lên. Người đàn ông thứ tám đang nằm trên mặt đất. Người đó không ăn mặc như linh mục mà mặc chiếc áo sọc màu nhạt. Tay và chân anh ta bị trói chặt, toàn thân nhuốm máu.

Gabrielle đến gần hơn. Nàng nhận thấy bàn tay của Stephen trên vai mình, nhưng nàng lắc đầu và tiếp tục tiến về phía trước. Vẫn được che chắn bởi bụi cây, nàng quan sát và lắng nghe cuộc tranh luận đang diễn ra.

Những người kia đang cãi cọ xem sẽ ném người đang bị trói kia xuống hố theo cách nào. Ba người muốn cho đầu anh ta xuống trước. Những người khác kịch liệt phản đối, chúng muốn đưa chân xuống trước. Một người vẫn giữ im lặng, có vẻ là người chỉ huy, đã ra quyết định cuối cùng.

Tất cả chúng đều đồng ý một chuyện: chúng muốn tù binh của mình tỉnh lại để chứng kiến những gì chúng sẽ làm với anh ta.

Gabrielle cảm thấy ghê tởm và kinh hoàng trước đoạn đối thoại mà nàng nghe được qua làn gió. Người tù binh kia đã phạm phải tội lỗi gì? Tội danh của anh ta là gì? Nàng quyết định mặc kệ dù anh ta đã làm gì, bởi không có tội lỗi nào, cho dù tàn ác đến đâu chăng nữa, lại có thể bị trừng phạt một cách tàn nhẫn như thế. Đây là hành động vô nhân đạo.

Lắng nghe cuộc tranh luận ngày càng gay gắt của chúng, nàng đã khám phá ra sự thật. Tội lỗi duy nhất người tù binh của chúng mắc phải chính là tội đồng lõa. Anh ta là em trai lãnh chúa Colm MacHugh.

Cuối cùng tên chỉ huy lên tiếng: “Hamish, trông chừng ngọn đồi bên kia. Chúng ta không thể ném Liam MacHugh xuống lòng đất cho đến khi trông thấy anh trai nó.”

“Gordon, tao đâu có điếc. Mày đã nói tao phải làm gì rồi và tao sẽ làm thế. Tao đã dán mắt vào ngọn đồi rồi. Tao rất muốn biết chúng ta sẽ phải làm gì nếu lỡ lãnh chúa MacHugh không đến cứu em trai hắn đấy.”

“Hắn chắc chắn sẽ đến,” một tên trong số chúng trả lời. “Và khi hắn ta xuất hiện trong tầm mắt, hắn sẽ thấy được chuyện đang diễn ra, nhưng dẫu cho ngựa của hắn lao nhanh mấy đi chăng nữa, hắn cũng sẽ đến không kịp. Em trai hắn đã chết từ lâu, còn chúng ta đã kịp chạy về bên kia ranh giới.”

“Làm thế nào hắn ta biết được người bị chôn là em trai hắn?” Một tên khác hỏi.

Gordon đáp, “Giờ đây tin em trai hắn gặp nạn hẳn đã đến tai hắn. Hắn sẽ không thể thấy được mặt tên này từ khoảng cách xa như thế, nhưng hắn sẽ nhận ra chiếc áo sọc này.”

“Nếu hắn không nhận ra được chiếc áo sọc này từ chỗ xa như thế thì sao?” Hamish hỏi.

“Hắn vẫn sẽ nhìn thấy chúng ta ném tên Liam này xuống hố và chôn sống hắn. Hắn sẽ biết thôi.”

“Nếu hắn không thể nhìn thấy mặt tên này, thì cũng sẽ không thể thấy mặt chúng ta được. Đã vậy sao chúng ta còn phải mặc mấy cái áo choàng này? Nó đang cọ vào da tao này. Cảm giác như mấy con rận đang bò trên người vậy. Nó còn thối nữa, như mùi máng lợn ấy.”

“Thôi càm ràm đi, Kenneth,” Gordon ra lệnh. “Chúng ta mặc áo choàng ăn trộm được vì không muốn cho MacHugh bất cứ cơ hội nào thấy được mặt chúng ta.”

“Nếu hắn biết được là chúng ta làm chuyện này…” Hamish rõ ràng đang run rẩy. “Hắn sẽ làm chuyện còn đáng sợ hơn là chôn sống chúng ta.”

Có tiếng tán đồng khe khẽ. “Có lẽ chúng ta nên bỏ nó lại rồi chuồn ngay bây giờ thôi,” Kenneth nói. Hắn bồn chồn lùi xa khỏi cái hố.

“Đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó,” Gordon nói. “Lãnh chúa MacHugh sẽ không thể biết chúng ta là ai được. Ngươi cho rằng vì sao chúng ta lại lớn lên ở vùng đồng bằng chứ?” Hắn vội nói thêm trước khi có thêm những lời phàn nàn khác, “Còn được trả công hậu hĩnh nữa. Mày muốn bỏ hết à?”

“Không, nhưng…” Hamish bắt đầu.

“Nói chuyện trốn chạy đủ rồi đấy,” hắn quát. Hắn quay về phía tên đứng canh bên cạnh người chiến binh đang bất tỉnh nhân sự và nói, “Đá nó đi, Roger. Xem nó có động đậy hay không. Tao muốn nó phải tỉnh táo khi bị ném xuống hố.”

Roger làm theo mệnh lệnh, lập tức đá vào người bên cạnh hắn. Liam vẫn nằm yên bất động.

“Tao không nghĩ là nó sẽ tỉnh dậy vào lúc này,” Kenneth nói. “Tao đoán nó sắp chết đến nơi rồi.”

“Mày không nên đánh nó mạnh tay như thế, Gordon ạ,” Hamish làu bàu.

“Chúng ta đều có phần đấy,” Roger nhắc nhở.

“Chúng ta chỉ làm theo lệnh thôi mà,” một tên khác xen vào. Gordon gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta chỉ làm theo lệnh, như những người lính trung thành.”

Kenneth đẩy chiếc mũ trùm về phía sau, gãi gãi tai hắn. “Nhắc lại xem nào. Liam MacHugh dùng để làm gì?”

“Tao đã nói với mày cả chục lần rồi,” Gordon quát và xô Kenneth một cái thật mạnh, suýt chút đã đẩy hắn rơi xuống hố.

Tên lính loạng choạng lấy lại thăng bằng. “Nhắc lại lần nữa đi,” hắn nói.

“Chúng ta bắt Liam và sẽ giết nó để dụ anh trai nó xuống núi, rồi đám lính đang nấp ở khu rừng phía Đông sẽ phục kích hắn ta.”

Kenneth lại gãi tai như đang đuổi con bọ phiền nhiễu. “Những người kia sẽ làm gì khi bắt được hắn vậy?”

Gordon lắc đầu. “Giết hắn, đồ ngu, sau đó sẽ chôn hắn bên cạnh em trai mình.”

Kenneth không hề khó chịu trước cách gọi đó. “Đám lính đó đến từ dòng họ nào? Mày biết đấy, đám người đang nấp đằng kia kìa.” Hắn vẫy tay về phía Đông, nheo mắt nhìn xem có thể thấy được ai ở đó không.

“Đừng bận tâm chuyện họ thuộc về dòng họ nào,” hắn trả lời. “Mày biết càng ít càng tốt.”

“Nhìn kìa! Hình như hắn đang tỉnh lại,” một tên lính khác lên tiếng, dùng chân huých vào người tù binh của chúng.

Roger vui mừng reo lên. “Tốt. Hắn ta sẽ biết chuyện gì đang xảy ra khi chúng ta ném hắn xuống hố. Có chút nước nào để tạt vào mặt hắn không, Manus? Giúp hắn ta tỉnh táo chút nào.”

Trước khi hắn có được câu trả lời, Kenneth nói, “Hắn sẽ không tỉnh lại nữa đâu. Tao quan sát rồi, mắt hắn còn chẳng hé lấy một lần. Hắn chả khác nào người chết cả.”

“Nhưng biết đâu giống Gordon nói, chúng ta tạt nước vào mặt hắn thì…” một tên lính khác đề nghị.

“Tao đã uống hết ngụm nước cuối cùng rồi,” Manus nói. “Chúng ta có thể nhổ vào mặt nó.”

Đám người kia nghĩ đó là một ý kiến hay và bắt đầu đầu bật cười. Gabrielle nghe thấy hai cái tên còn lại khi chúng xô đẩy nhau, hành động như chúng đang tham gia một lễ hội nào đó. Fergus và Cuthbert. Nàng biết ghi nhớ tất cả bảy cái tên này là việc rất quan trọng, ngày nào đó chúng sẽ có ích.

Tiếng cười khằng khặc của Hamish dừng lại khi hắn vô tình ngước lên và trông thấy lãnh chúa MacHugh.

“Hắn kìa! Hắn kìa!” Hamish lóng ngóng kéo chiếc mũ trùm qua đầu. “MacHugh kia kìa!”

Tất cả, kể cả Gabrielle, đồng loạt đưa mắt về ngọn đồi. Bóng một người chiến binh trên lưng ngựa đang lao đi để lại một vệt mờ ảo màu vàng dưới ánh mặt trời.

“Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian,” Kenneth nói. “MacHugh không thể bay ngay xuống đây được.”

“Nhìn những người theo sau hắn đi. Tôi đếm được hơn hai mươi rồi đấy,” Manus hét lên, giọng hắn run rẩy đầy sợ hãi.

Gordon bắt đầu hoảng hốt. Hắn dường như nghe thấy âm thanh ngay phía sau mình. Hắn quay lại nhìn, tay đặt lên chuôi kiếm trong tư thế sẵn sàng. Không thấy gì đe dọa, hắn quay lại nhìn từ Đông sang Tây. Chẳng có gì cả.

“Chúng ta lãng phí đủ thời gian rồi,” hắn nói. “Ném nó xuống hố. Chúng ta phải chôn nó và lên đường ngay.”

Roger và Cuthbert vội đến chỗ Liam và lôi anh ta dậy. Đầu của người tù binh gục xuống. Fergus túm tóc anh ta kéo giật về phía sau. “Nó lại nhắm mắt rồi.” Hắn nói, lộ rõ vẻ thất vọng.

“Mắt nó có mở bao giờ đâu,” Kenneth đáp lại.

Chúng đang kéo Liam đến bên cái hố thì âm thanh rầm rầm khiến chúng phải chú ý. Bảy tên đồng loạt quay ngoắt lại và thấy một tốp lính đang cưỡi ngựa lao qua rừng cây ở bên kia thung lũng. Ngựa của họ phi lướt trên mặt đất và rút ngắn dần khoảng cách. Quá xa, trông họ không khác nào những đốm nhỏ trên đường chân trời.

“Có thể là lính của Buchanan,” Manus thét lên. “Vẫn chưa thấy rõ, nhưng tao đoán là chúng.”

“Chúng sẽ giết chúng ta! Giết chúng ta mất!” Hamish gào lên. Hắn xoay tròn như một con chuột nhắt bị dồn vào góc tường đang cố tìm đường tẩu thoát. “Chúng ta trốn đi đâu được đây? Nơi nào đây?”

Cuthbert và Manus thả cơ thể mềm oặt của Liam xuống. Giọng Gordon vô cùng khẩn trương khi ra lệnh, “Kéo nó dậy. Nhanh lên, đồ chết tiệt. Kéo nó dậy. Khi tao lôi nó xuống ngựa, nó vẫn đang mở mắt, tao là người duy nhất nó biết mặt. Ta phải giết nó trước khi ném xuống hố. Không đủ thời gian để chôn sống nó nữa.”

Cuthbert và Manus không làm theo mệnh lệnh. Cả Roger, Kenneth, Hamish lẫn Fergus cũng không, bọn chúng đều chạy trốn hết rồi.

Gordon rút kiếm ra. Cùng lúc đó, Gabrielle cũng với lấy mũi tên và lắp nó lên cung, sẵn sàng bắn.

Lính Buchanan còn ở quá xa để có thể bắn tên đến chỗ này, lính MacHugh đang đổ xuống núi cũng quá xa để có thể cứu được người của họ.

Đột nhiên, có một trận huyên náo khác. Đám lính đang đợi để phục kích MacHugh xông ra khỏi cánh rừng và lao thẳng ra khu đất bằng về phía người của Buchanan. Một cuộc chiến chuẩn bị diễn ra trên diện rộng. Nếu họ không nhanh một chút, Gabrielle và cận vệ của mình sẽ sớm bị cuốn vào nó.

Gabrielle dán mắt vào Gordon, thủ lĩnh của đám xấu xa kia. Kẻ bị chúng bắt vẫn không động đậy. Liam đang nằm dài dưới đất, bên cạnh Gordon, hắn vẫn đang lo lắng liếc nhìn về phía Bắc. Hắn lui lại vài bước, hơi chần chừ, lại bước lên. Gabrielle biết Gordon không thể bỏ chạy mà để mặc Liam lại, anh ta đã thấy mặt hắn.

“Stephen,” nàng nói khẽ, “Nếu tôi bắn trượt…”

“Sẽ không đâu.”

“Nhưng nếu có… hãy sẵn sàng.”

Gordon đã có quyết định. Hắn quay về phía nàng, vung kiếm lên, định chém thẳng xuống Liam.

Mũi tên của Gabrielle đã ngăn hắn lại. Nàng ngắm bắn rất chuẩn, mũi tên xuyên qua da thịt, cắm thẳng vào trái tim đen tối của hắn.

Chốc lát sau mặt đất dưới chân nàng gần như trũng xuống khi lính Buchanan đụng độ kẻ thù của mình trên chiến trường. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau thật đinh tai. Cuộc giết chóc đã bắt đầu.

Cuộc hỗn chiến đang di chuyển về phía nàng. Gabrielle cầu nguyện mong sao Liam MacHugh sẽ không bị lũ ngựa hay đám người kia dẫm đạp trước khi nàng đến được chỗ anh ta. May mắn thay, Christien và Faust đã nhanh chóng dẫn theo ngựa đến bên nàng. Gabrielle leo lên lưng Rogue chuẩn bị lao về phía mảnh đất trống, kéo mũ lên trùm qua đầu, hy vọng trong lúc hỗn loạn không ai trông thấy nàng.

Stephen ngăn nàng lại. Anh biết nàng muốn làm gì. “Christien và tôi sẽ phụ trách việc này. Lucien và Faust sẽ đưa cô trở lại chỗ con suối khi nãy chúng ta đi qua. Nhanh nào, tiểu thư. Cô phải tránh xa nơi này.”

Nàng không muốn mất thời gian để tranh cãi. Cô dùng chân thúc Rogue và quay trở về phía khu rừng. Một lúc sau, Stephen và Christien đã đuổi kịp họ. Gabrielle thầm tạ ơn Chúa vì họ không bị kẹt lại chiến trường.

“Anh ta còn sống chứ?” Nàng xuống ngựa và chạy đến bên Stephen. Liam MacHugh đang được vắt ngang trên yên ngựa của anh.

“Anh ta vẫn còn thở,” anh đáp.

“Vậy thì nhanh lên, tôi biết nơi chúng ta có thể tìm được sự trợ giúp.”