← Quay lại trang sách

Chương 8 & 9

Tiếng thét xung trận vang vọng trong không khí. Kèm theo đó là những tiếng hét đầy đau đớn.

Lính MacHugh đã gia nhập vào trận chiến. Tạo nên một chiến tuyến không thể xâm phạm, họ tiến lên. Bên phía Buchanan đi theo thủ lĩnh của mình, chỉ trong vài phút ngắn ngủi hai đoàn binh đã vây kẻ thù vào giữa họ. Không hề khoan nhượng. Đây là trận chiến một sống một còn, khi nó kết thúc, mảnh đất đã ngổn ngang xác của những người ngã xuống.

Cuộc tìm kiếm Liam MacHugh diễn ra rầm rộ ngay sau đó. Colm MacHugh nhảy xuống khỏi ngựa và chạy đến bên cái hố mà kẻ thù chuẩn bị cho em trai hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy trong hố trống không. Chỉ có một thi thể nằm gần bên ụ đất. Colm không nhận ra tên này. Khi lãnh chúa Brodick Buchanan đến gần thì hắn đang nghiền ngẫm ký hiệu kỳ lạ trên mũi tên đang cắm trên ngực gã đàn ông kia. “Tên này là ai thế?” Colm hỏi.

Brodick lắc đầu. “Tôi chưa từng gặp hắn bao giờ.”

Colm rút mũi tên khỏi ngực người đã chết. “Đây có phải tên của Buchanan không?”

“Không. Tôi còn tưởng là của anh.”

“MacKenna đứng sau chuyện này,” hắn nói.

Brodick lắc đầu. “Không có lính của hắn ta ở đây, đây cũng không phải mũi tên của chúng. Ký hiệu này… tôi chưa từng thấy qua cái nào giống vậy. Ở đây không có dấu hiệu của MacKenna.” Anh ta nhặt sợi dây thừng lên. Trên đó nhuốm máu. “Chúng đã trói em trai anh bằng cái này.”

“Dù sao đi nữa tôi vẫn nghĩ là do MacKenna làm,” Colm khẳng định.

“Không có bằng chứng thì anh không thể buộc tội hắn được,” Brodick đưa ra kết luận.

“Liam không thể bị đưa đi xa được.” Colm quét mắt qua khu rừng xung quanh họ. “Chúng ta tiếp tục lùng sục cho đến khi tìm được nó và kẻ đang giữ nó.”

“Người của Buchanan sẽ giúp anh,” Brodick đưa ra lời cam kết. “Miễn là có thể khiến chúng trả giá cho hành động tàn ác này.”

Hai vị lãnh chúa chia người của họ thành những nhóm nhỏ để tìm quanh vùng, sau nhiều giờ tìm kiếm, các nhóm lần lượt báo cáo lại rằng họ đã tìm khắp mảnh đất này và cả khu rừng, nhưng đều vô ích.

Liam MacHugh đã biến mất không chút tăm hơi.

CHƯƠNG 9

Tình trạng của Liam MacHugh rất xấu. Kẻ nào đó đã dùng roi quật vào lưng anh ta, da thịt anh ta bị sợi dây thừng cứa nhầy nhụa máu. Chân và lòng bàn chân của anh ta cũng bị đánh đập, máu chảy ra từ vết thương khá sâu phía bên phải đầu anh ta.

Gabrielle biết mình có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ những chiến binh ở tu viện Arbane, dù rằng nàng đang vội đến đó, nhưng người đàn ông thương tích đầy mình này cần được cứu chữa ngay.

Họ đi đọc theo con suối cho đến khi tránh đủ xa khỏi chiến trận kia thì dừng lại. Stephen nhấc cơ thể không chút sức sống của Liam MacHugh xuống khỏi ngựa và đặt xuống bên cạnh Gabrielle. Nàng nhẹ nhàng đỡ đầu anh ta dựa vào lòng mình và ấn một mảnh vải lanh lên vết thương bên thái dương anh ta, cố cầm máu, rồi nàng nhanh chóng lau sạch những vết thương khác bằng mảnh vải lụa thấm nước nàng xé ra từ lớp váy lót. Người này cần thuốc chống nhiễm trùng và giảm đau cho vết thương trên lưng. Anh ta cũng cần ai đó giúp khâu miệng vết thương lại. Nàng không muốn làm người khâu vết thương ấy, vì nàng không hy vọng gây thêm nỗi đau nào cho anh ta nữa.

Khúc quanh của con suối khuất sau rừng thông cách Finney’s Flat một khoảng khá xa. Họ hoàn toàn tách biệt và mong rằng sẽ không bị ai quấy rầy. Trong lúc Lucien và Faust canh gác xung quanh, Stephen và Christien ở lại bên cạnh nàng. Khi nàng đang định gọi họ đến di chuyển anh ta, vết thương trên đầu Liam lại bắt đầu chảy máu.

“Công chúa, máu dính hết vào váy cô rồi,” Stephen nhắc nhở.

“Tôi không bận tâm chuyện đó,” nàng đáp lại. “Nhưng tôi lo cho anh chàng đáng thương này. Anh ta mất nhiều máu quá.”

“Tôi không nghĩ anh ta có thể qua khỏi,” Christien nói. “Chúng ta nên chuẩn bị cho khả năng đó. Cô muốn chúng tôi làm thế nào với cái xác đây?”

Gabrielle không hề kinh ngạc bởi sự thẳng thắn của Christien. Anh ấy không phải người vô tâm. Anh ấy là người giàu tình cảm, nhưng cũng là người thực tế nhất trong bốn cận vệ.

“Nếu anh ta chết, thì đó là ý của Chúa, nhưng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để cứu sống anh ta.”

“Chúng tôi cũng vậy,” Stephen đảm bảo với nàng. “Tuy nhiên, Christien đã chỉ ra một điểm rất đúng. Tên lính MacHugh này chưa trông thấy cô.”

Nàng khẽ cười. “Sao anh ta thấy được? Anh ta còn chưa mở mắt nữa kia mà.”

“Cô không hiểu ý của chúng tôi rồi,” Christien nói. “Cô có thể đang gặp nguy hiểm.”

Stephen tán đồng. “Chúng ta không biết đám người kia là ai hoặc có ai trong số chúng nhìn thấy chúng ta hay không. Mũi tên của cô đã giết chết tên cầm đầu đám người đào cái hố kia, nhưng những tên khác đã chuồn mất. Nếu chúng biết được chúng ta là người đã giết hắn, có lẽ chúng sẽ trả thù. Không thể để ai khác biết được cô đã có mặt ở đó.”

Gabrielle đảo mắt nhìn vẻ mặt ảm đạm của bốn người cận vệ, nàng biết rằng Stephen nói đúng. Nhưng cái nàng băn khoăn không chỉ có sự an toàn của mình. Nếu những người ở Finney’s Flat biết được nàng đã giết người của chúng, chúng sẽ không chỉ truy đuổi nàng, mà còn trả thù lên những cận vệ của nàng nữa. Nàng không thể để chuyện đó xảy ra.

“Các anh muốn tôi làm gì?” Nàng hỏi.

“Khi chúng ta gần đến tu viện Arbane, Lucien và Faust sẽ hộ tống cô vào trong và bảo hộ cô đến nơi nghỉ của mình,” Stephen đề nghị.

“Cô có thể dùng áo choàng của mình để che đi vết máu trên váy,” Christien nói.

“Còn người bị thương này thì sao?” Nàng hỏi.

“Chúng tôi sẽ tìm cách khác để đưa anh ta đến tu viện. Những tu sĩ ở đó chắc chắn có thuốc mà anh ta đang cần.”

Christien gật đầu. “Nếu anh ta chết, rất có thể lãnh chúa MacHugh sẽ quy tội cho cô. Cô đã nghe đám hèn nhát kia nói gì về hắn rồi đấy.”

“Chúng nói anh ta rất tàn nhẫn,” nàng nói. “Nhưng chính chúng lại có ý định chôn sống một con người. Sao tôi lại phải tin những gì chúng nói chứ?”

Nàng ngăn họ lại trước khi họ kịp cãi lại. “Người này giờ đây thuộc trách nhiệm của chúng ta. Tôi sẽ không giao anh ta cho bất kỳ ai khác. Tất cả chúng ta sẽ tìm cách vào tu viện mà không gây chú ý. Chỉ khi nào tôi chắc chắn anh ta sẽ được chăm sóc tốt thì tôi mới rời khỏi anh ta.”

“Nhưng thưa công chúa…” Christien lên tiếng.

Nàng tiếp tục nói. “Những linh mục kia là người của Chúa, chẳng phải sao? Tôi chỉ cần yêu cầu họ giữ bí mật chuyện Liam đến tu viện bằng cách nào là được. Nếu có được lời hứa của họ, họ không thể và sẽ không phá vỡ nó đâu.”

“Vẫn còn những cách khác mà,” Stephen nói. “Cô không thể để mình bị cuốn vào trận chiến này được.”

Nàng biết họ sẽ không buông tha cho việc này. “Chúng ta thỏa thuận thế này đi. Khi nào Liam được an toàn và có người chăm sóc, tôi sẽ lập tức rời khỏi.”

“Và cô sẽ không nói cho bất kỳ ai biết về chuyện đã xảy ra?”

“Tôi sẽ không nói cho ai biết cả.”