← Quay lại trang sách

Chương 10

Họ vào đến tu viện một cách dễ dàng chưa từng thấy. Cửa phía Nam ở cuối bức tường bao quanh tòa tu viện không chỉ là không đóng, mà còn mở toang ra. Một linh mục đã đặt viên đá chắn ngay trước cửa để có thể vác những bao ngũ cốc trên xe vào cửa dễ hơn.

Gabrielle và cận vệ của nàng đứng khuất sau rặng cây ở sau tu viện nhìn vị linh mục kia. Nàng nghĩ chắc hẳn những bao tải kia nặng hơn sức của người linh mục. Ông ta không già cho lắm, chỉ khoảng bốn mươi, nàng đoán vậy, nhưng ông ta lại không có nhiều sức cho lắm. Lúc đầu ông ta cố vác bao tải lên vai, suýt chút thì té ngã, cuối cùng ông ta vòng cánh tay qua giữa bao rồi kéo lê nó giữa hai chân của mình.

Ghì dây cương để ngựa tiến đến chỗ cánh cửa, nàng gọi với theo người linh mục.

“Thưa cha, cha có cần giúp không ạ?”

Lúc đầu vị linh mục tỏ ra hoảng hốt, sau đó ông gật đầu thật mạnh.

“Ta sẽ vô cùng biết ơn nếu được giúp đỡ,” ông hô lên.

Lucien và Faust đã xuống ngựa và đi đến chiếc xe. Lucien nhận ra vị linh mục đang chật vật với cân nặng mà bao tải đè lên ông ấy.

“Cha muốn đặt nó ở đâu?” Anh hỏi.

“Ngay sau cánh cửa này phía bên tay trái có một nhà kho. Ta rất biết ơn nếu con giúp ta đặt chúng vào đó.” Ông lấy khăn tay từ thắt lưng chiếc áo choàng của mình ra lau mồ hôi sau gáy. Nở một nụ cười, ông tiến về phía Gabrielle. “Xin chào, ta là cha Gelroy.”

Vừa bước qua cánh cửa thì ông phát hiện ra người bị thương đang nằm vắt ngang trên yên ngựa của Stephen.

“Cái gì thế này?” Ông hỏi. Ông nhanh chóng đến chỗ Stephen để nhìn rõ hơn, ông kinh ngạc trước tình trạng của người này đến nỗi vội làm dấu thánh. “Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng đáng thương này? Anh ta còn sống chứ?”

“Vẫn còn,” Christien trả lời.

Stephen xuống ngựa và nhấc Liam lên. “Cha thấy đấy, người này cần được giúp đỡ. Ở đây có thầy thuốc nào không thưa cha?”

“À, có, hơn một người đấy,” ông trả lời nhanh chóng. “Nào, đi theo ta.”

Lucien và Faust hoàn thành công việc dỡ những bao ngũ cốc rất nhanh. Gabrielle đã xuống ngựa và giao dây cương lại cho Lucien.

Vị linh mục nhanh chân đi về phía cánh cửa trước mặt họ. “Người này có tên chứ?”

Gabrielle đáp. “Anh ta tên là Liam MacHugh.”

Cha Gelroy phản ứng rất nhanh. Ông đứng lại đột ngột nên người bị chúi về phía trước, sau đó ông quay người lại. Vẻ mặt của ông đầy vẻ nghi hoặc, sắc mặt gần như trắng bệch.

“Ta vừa nghe con nói là MacHugh?” Ông có vẻ rất kinh hãi, lớn tiếng hỏi. “Nói cho ta biết phải hay không?”

“Xin hãy nhỏ giọng thôi, thưa cha,” Stephen nhắc nhở. Vị linh mục đặt tay lên trán. Gabrielle có thể thấy được nó đang run rẩy.

“Lạy Chúa tôi. Các con đang giữ Liam MacHugh và cậu ta thì đang hấp hối. Nếu cậu ta chết…”

Gabrielle tiến lên.

“Chúng ta vẫn còn hy vọng rằng thầy thuốc có thể cứu anh ta thoát khỏi cái chết,” nàng nói khẽ.

Cha Gelroy buộc mình phải bình tĩnh lại. “Đúng, đúng, chúng ta phải tin tưởng như vậy,” ông lắp bắp nói. “Ta nói cho con hay. Nếu cậu ta chết chuyện sẽ rất tồi tệ. Nhanh nào. Đưa cậu ta vào trong. Phòng bên cạnh phòng ta để trống. Chúng ta sẽ để cậu ta ở đó. Ta dẫn các con đến đó rồi sẽ đi tìm cha Franklin. Ta tin rằng cha ấy có nhiều kinh nghiệm hơn những người khác.”

Lucien và Faust ở lại trông lũ ngựa trong khi Stephen và Christien đỡ Liam đi theo Gabrielle và vị linh mục vào tu viện. Ông dẫn họ vào một hành lang tối tăm, nhỏ hẹp và có mùi như đang ở trong một cái hang ẩm mốc. Tất cả các cánh cửa đều làm bằng gỗ mục với cánh vòm cong. Cha xứ gõ lên cánh cửa một phòng khi ông đi ngang qua và nói. “Đó là phòng của ta.”

Ông dừng lại trước cánh cửa kế tiếp, dùng khớp tay gõ nhẹ lên để chắc chắn rằng căn phòng vẫn trống, sau đó ông nhấc then cài lên. Đẩy cánh cửa ra, bước vào trong và đứng giữ cho họ vào.

Căn phong bé tí, với chiếc cửa sổ nhỏ phía trên tấm ván gỗ trông như chiếc giường. Một tấm chăn len màu xám phủ lên tấm nệm rơm. Một chiếc ghế đẩu và cái bàn nhỏ, một chiếc ly và bình nước được đặt cạnh hai cây nến trên mặt bàn. Đó là những gì căn phòng có.

“Đặt cậu ta lên giường đi. Nhẹ thôi,” vị linh mục nói. “Hãy để cậu ta nằm nghiêng để cái lưng… ôi Chúa ơi, tấm lưng tội nghiệp…” Ông hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. “Ta nghĩ cha Franklin đang ở buổi cầu kinh chiều. Ta sẽ bảo ông ấy mang thuốc đến. Khi quay lại, ta sẽ mang theo khăn choàng và chút dầu để làm thánh lễ cuối cùng cho Liam MacHugh.”

Gabrielle phản đối. “Nhưng lễ thánh đó chỉ dành cho người đang hấp hối thôi mà.”

“Con có thể nói với ta rằng cậu ta không phải là đang hấp hối hay không?”

Nàng cúi đầu. “Không, con không thể.”

“Vậy thì cậu ta phải được tiến hành nghi thức xức dầu bệnh nhân để có thể lên thiên đàng một cách an yên.”

Ông quay người định rời đi, nhưng Christien đã bước lên chắn trước cửa, ngăn không để ông ra ngoài.

“Thưa cha, tốt hơn hết là đừng để người khác biết được người này đã đến đây bằng cách nào.”

“Muốn vậy trước tiên ta phải biết trong các con có ai liên quan đến vết thương của cậu ta hay không. Đó là một câu hỏi tội lỗi, nhưng ta phải biết câu trả lời.”

“Anh ta đã trong tình trạng này trước khi chúng con đến rồi,” Christien nói với ông.

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng vì sao các con lại mang theo gánh nặng như thế này chứ?”

Vị linh mục hỏi lại.

“Ta hứa với con rằng sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai về em trai của lãnh chúa MacHugh, nhưng ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Cha có thể giữ bí mật cho chúng con chứ?” Christien hỏi. “Tốt hơn là cha không nên biết chúng con là ai.”

Vị linh mục lắc đầu. “Ta e rằng đã muộn mất rồi. Ngay khi nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp này ta đã biết nàng ấy là ai. Suốt mấy tuần nay đã có rất nhiều lời đồn về việc nàng ấy sẽ đến.”

Ông quay về phía nàng và cúi mình. “Thật vinh hạnh khi được gặp người, Tiểu thư Gabrielle. Đừng lo, nếu sau này ta được giới thiệu với người, ta sẽ rất sẵn lòng xem đó là lần đầu gặp người. Ta sẽ không tiết lộ bí mật của người.”

“Cảm ơn, thưa cha,” nàng nói, nhưng nàng không chắc ông nghe thấy, vì ông đã vội vã bước ra khỏi căn phòng.

“Đến lúc cô phải đi rồi, thưa tiểu thư,” Stephen nói.

Christien gật đầu tán đồng. “Đúng vậy, đến lúc rồi.”

Hai người cận vệ trông có vẻ lo lắng, nàng cảm thấy rất có lỗi khi khiến họ phải thất vọng.

“Ta chưa thể rời đi lúc này. Anh ta bị thương quá nặng. Phải có ai đó trông chừng trong lúc anh ta yếu ớt thế này. Trước khi đi, ta phải chắc chắn anh ta được giúp và có được thuốc thang cần thiết.”

Nàng sẽ không đổi ý. Suy cho cùng việc phải tin rằng có thêm một người nữa là cha Franklin sẽ giữ bí mật cho họ vốn không nằm trong dự định của nàng. Cha Franklin cũng là người của Chúa, ông sẽ không phá vỡ lời hứa mà họ có được từ ông.

“Càng nhiều người biết càng có nhiều manh mối dẫn dắt đến người mà cô đã giết…” Stephen lên tiếng.

“Mạng sống của anh ta quan trọng hơn.”

“Chúng tôi không thể đồng ý, thưa tiểu thư,” Christien nói, “nhưng chúng tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của cô.”

Liam vẫn chưa hề hé mắt hay phát ra bất kỳ âm thanh nào, kể cả khi cha Franklin, người mà Gabrielle phải thừa nhận rằng khá thành thạo, khâu lại vết thương cho anh ta. Ông đã định bỏ qua việc khâu vết thương mà dùng que cời nóng để làm khô vết thương, nhưng nàng không cho phép.

Việc đó không cần thiết vì vết thương rốt cuộc đã ngừng chảy máu. Còn một nguyên nhân khác nữa. Nàng nghĩ người đàn ông này có lẽ sẽ để ý đến ngoại hình, anh ta trông khá đẹp trai, sẹo do mũi kim khâu để lại sẽ không kinh khủng như vết sẹo bỏng.

Khi nàng chắc chắn đã làm tất cả những gì có thể cho người bị thương này, cuối cùng Gabrielle cũng tin tưởng mà giao lại việc chăm sóc anh ta cho hai vị linh mục.

Mặt trời đang dần buông xuống khi Gabrielle rời khỏi Liam.