← Quay lại trang sách

Chương 11

Gabrielle đến trước cổng tu viện Arbane thì được chào đón rất nồng nhiệt.

Tu viện trưởng đã nhận được lệnh triệu tập ngay khi nàng đến, giờ ông đang vội vã bước tới, thắt lại dây lưng buộc quanh bụng và hổn hển gọi đồ ăn thức uống.

Cúi đầu trịnh trọng, ông lắp bắp nói. “Thật vinh hạnh. Quả là vinh dự lớn khi được đón tiếp con đến nơi ở khiêm tốn này của chúng ta, thưa tiểu thư. Đúng vậy, chúng ta thật sự vô cùng vinh dự.”

Ông ta nắm lấy tay nàng và siết chặt. Không chịu buông ra cho đến khi nàng cương quyết giật tay về.

Nàng giới thiệu những người cận vệ của mình với tu viện trưởng và nói. “Chúng con rất biết ơn cha đã mở rộng những căn phòng cho chúng con và con cũng biết ơn cha đã cho phép hôn lễ của con được tổ chức tại nơi này.”

“Chúng ta rất vui mừng khi có được vinh dự đó. Mọi người đã chuẩn bị cho buổi lễ thánh khá lâu rồi, giờ đây, chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa thôi. Mối nhân duyên này chắc chắn sẽ đảm bảo được được hòa bình và mối quan hệ lâu dài giữa hai quốc gia cao quý của chúng ta.” Ông ngoắc tay ra hiệu cho người hầu nhanh chóng chuẩn bị. “Chắc con đói và khát rồi. Vào trong đi nào. Chúng ta đã chuẩn bị thức ăn cho con và những cận vệ kia. Ta hiểu họ sẽ không rời khỏi con khi con xa nhà. Đúng chứ?”

“Vâng đúng vậy, nhưng con cảm thấy vui khi có họ làm bạn đồng hành.”

Một cô gái trẻ xinh đẹp vội chạy đến và chìa một bó hoa đến trước mặt Gabrielle. Gabrielle nhận lấy và cảm ơn cô ta, mỉm cười khi cô ấy vội vàng cúi người chào một cách lúng túng.

“Chúng thật đáng yêu,” nàng gọi với theo khi cô gái kia vội vã rời đi.

“Chuyến đi của các con thế nào?” Tu viện trưởng hỏi. Gabrielle không cười nổi dù nàng rất muốn, nàng tự hỏi ông ấy sẽ nghĩ gì nếu nàng tiết lộ sự thật về chuyến đi của họ. Họ đã từng ở trong tu viện suốt hàng giờ, nhưng tu viện trưởng không thể biết được. Gabrielle và những cận vệ của nàng đã trở lại yên ngựa và đi vòng qua khu rừng để đến cổng chính của tu viện Arbane. Chuyến đi của họ nhiều lắm chỉ mất khoảng vài phút, nhưng vì phải giữ bí mật về Liam MacHugh, nàng chỉ có thể nói. “Chuyến đi rất tuyệt thưa cha, nhưng con muốn thay váy áo trước khi dùng bữa ạ.”

Chiếc áo choàng đã che đi vết máu của Liam. Nhưng tiết trời vẫn đang ấm áp, nếu nàng vẫn mặc bộ áo nặng nề này, tu viện trưởng sẽ nghĩ nàng ốm mất.

“Tất nhiên là được rồi. Thầy Anselm đang đợi ở trong để dẫn đường cho các con về phòng. Ta mong là các con sẽ hài lòng với nó.”

“Con chắc là mình sẽ vô cùng thoải mái khi ở đó.”

“Chúng ta đã bắt đầu lo lắng khi thời gian đã qua mà chưa thấy con đến. Chúng ta đã đợi con suốt mấy giờ liền.”

“Con xin lỗi vì đã khiến cha bận lòng. Cảnh vật ở đây xinh đẹp quá khiến con quên cả thời gian.”

Tu viện trưởng có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của nàng. Ông dẫn tay nàng và bắt đầu cất bước.

“Khách mời đã đến và dựng trại bên ngoài tu viện chúng ta từ nhiều ngày trước. Đa số đến từ Anh quốc như dự định, cũng có vài người đến từ phương xa như Pháp và Tây Ban Nha, ai cũng mang theo quà để mừng cho sự kiện tốt đẹp này. Ta nghĩ, những người đồng hương đến từ St. Biel của con đã mang đến món quà tuyệt vời nhất. Một bức tượng điêu khắc thánh bảo hộ của các con. Họ nhờ chúng ta giữ nó trong phòng chứa đồ thánh cho đến khi hôn lễ diễn ra, ta chắc rằng lãnh chúa Monroe sẽ đặt nó ở nơi thiêng liêng nhất trong nhà nguyện của mình. Con sẽ thấy nhiều món quà khác nữa trong buổi tiệc…”

Gabrielle mỉm cười và gật đầu khi tu viện trưởng tiếp tục nói về những món quà, khách mời và bữa tiệc. Có thể thấy rằng tu viện chưa bao giờ có một buổi lễ long trọng như thế và nàng vui vẻ để ông tiếp tục thể hiện sự nhiệt tình của mình.

Họ vừa bước vào sảnh thì tu viện trưởng dừng lại và ra hiệu cho người đàn ông vừa đi ngang qua.

“Con nên gặp lãnh chúa MacKenna. Cậu ấy cũng là khách mới, nhưng cậu ấy sắp phải đi rồi. Lãnh chúa,” ông gọi, “đến và gặp tiểu thư Gabrielle này. Cuối cùng nàng ấy cũng đến rồi.”

Người đàn ông quay lại và bước về phía họ với nụ cười chân thành và ấm áp. Anh ta sải từng bước chân rộng và đầy kiêu hãnh. Mái tóc đen lượn sóng được hất ngược ra sau lộ ra vầng trán cao, không có lấy một dấu vết nào trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Chắc hẳn anh ta có một cuộc sống rất suôn sẻ, nàng nghĩ thế.

Anh ta cúi chào nàng. “Tôi đã được nghe nói rằng tiểu thư rất xinh đẹp và phải nói rằng lời đồn ấy không phóng đại chút nào.”

“Cảm ơn lời khen ngợi của anh.”

“Chắc con đã biết chuyện tiểu thư Gabrielle sắp kết hôn với lãnh chúa Monroe tại nơi này,” tu viện trưởng nói.

“Dĩ nhiên, con biết điều đó,” lãnh chúa MacKenna trả lời. “Anh ấy là bạn của tôi,” anh ta nói với Gabrielle, “tôi sẽ có mặt tại bữa tiệc theo lời mời của anh ấy. Đó sẽ là một ngày trọng đại cho cả hai quốc gia chúng ta. Giao lại thung lũng… ý tôi là Finney’s Flat cho người dân vùng cao nguyên sẽ mang lại hòa bình cho các thị tộc, lãnh chúa Monroe sẽ biết cách sử dụng nó thật khôn khéo. Tôi rất trông đợi buổi hôn lễ.” Anh ta cúi chào lần nữa. “Cho đến lúc đó…” dứt lời anh ta liền rời đi.

Tu viện trưởng đợi đến khi anh ta đi khuất khỏi tầm mắt và nói. “Việc làm tử tế của lãnh chúa MacKenna khiến chúng ta rất bất ngờ. Cậu ta mang cho chúng ta một xe chở đầy những bao ngũ cốc thu hoạch từ đất đai của mình. Cậu ta chưa từng hào phóng như vậy bao giờ, chúng ta khá ngạc nhiên và vui mừng. Lãnh chúa đã trở nên biết suy nghĩ hơn. À, thầy Anselm đến rồi. Thầy ấy sẽ dẫn đường cho các con.”

Hai căn phòng được chuẩn bị cho Gabrielle nằm ở khu rộng rãi nhất của tu viện. Chúng rộng một cách bất ngờ và có cửa thông với nhau. Những người hầu đang bận rộn lấy váy áo của nàng ra để chuẩn bị cho buổi tiệc sắp đến. Gabrielle giữ áo choàng quanh mình cho đến khi chỉ còn một mình nàng trong phòng. Nàng không chắc mình có thể làm gì với vết máu trên chiếc váy màu kem của mình và nàng cũng không thể đưa ra một lời giải thích chính đáng về sự xuất hiện của chúng. Cuối cùng nàng xếp nó lại và giấu xuống đáy rương của nàng.

Buổi tối hôm đó, sau khi người hầu đã say ngủ, Faust và Lucien dẫn Gabrielle đến phòng Liam để xem tình hình anh ta thế nào. Cha Franklin và cha Gelroy đều có mặt ở đó và đang tranh cãi gay gắt.

“Anh ta tỉnh lại chưa?” Nàng hỏi nhỏ để không làm phiền đến người đang nằm trên giường bệnh kia.

Franklin cười với nàng. “Vẫn chưa, nhưng cậu ta có rên rỉ vài tiếng, ta có dự cảm là cậu ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

“Hoặc là không,” Gelroy nói, đầy cau có. “Cậu ta vẫn chưa qua khỏi nguy kịch, đúng không, Franklin?”

“Chúng ta phải giữ hy vọng, Gelroy à.”

“Nếu cậu ta không qua khỏi, Colm MacHugh sẽ phá tan nơi này, cho dù nó có là nơi linh thiêng hay không. Nó chẳng là gì với anh ta cả. Anh ta cần phải biết em trai mình đang ở đây. Hy vọng anh ta sẽ đến đón Liam trước khi cậu ta chết.”

“Nếu cậu ta chết,” Franklin cắt ngang. “Nhưng tôi không nghĩ là cậu ta sẽ chết. Tôi đồng ý là lãnh chúa MacHugh nên được báo tin Liam đang ở đây. Tôi nghĩ anh nên đi báo tin ngay khi trời sáng đi.”

“Tôi rất sẵn lòng làm thay những công việc của anh trong lúc anh đi đến nơi ở của MacHugh đấy,” Gelroy đáp lại.

“Tôi đã quá già và yếu ớt để có thể đi chuyến này,” ông lầm bầm.

Gelroy khịt mũi. “Anh nào có già hay yếu ớt. Anh đang sợ hãi, Franklin à. Đúng vậy, anh đang sợ đấy.”

“Anh thì không ư?”

“Tất nhiên là tôi sợ. Trên thực tế, tôi còn sợ hơn cả anh,” ông thấp giọng thừa nhận. “Tôi còn già hơn anh hai tuổi đấy, đó là lý do anh nên đi, còn tôi ở lại. Trái tim tôi không thể chịu được cơn thịnh nộ của lãnh chúa MacHugh đâu.”

Trước khi Franklin có thể cãi lại, Gelroy quay sang Gabrielle. “Chúng ta đã tranh luận về việc này hơn một tiếng rồi.”

Nàng nhíu mày nói. “Con không hiểu sao các cha lại do dự như thế. Con nghĩ lãnh chúa MacHugh sẽ rất vui khi biết em trai mình còn sống chứ.”

“Có lẽ thế,” Franklin đồng tình. “Nhưng nếu Liam chết trước khi Colm MacHugh đến được nơi này thì sao? Sau khi Gelroy nói cho anh ta biết rằng Liam còn sống. Chuyện sẽ thế nào?”

“Anh nên nói là sau khi anh nói cho anh ta biết Liam còn sống,” Gelroy ngắt lời.

“Con tin rằng hai cha đang chuốc lấy phiền phức đấy,” nàng nói. “Và người tên Colm MacHugh này cần phải được thông báo. Chắc giờ đây anh ta đang phát điên lên. Nếu người con yêu quý biến mất, con không biết mình sẽ làm gì nữa.”

Tuy họ thảo luận rất nhỏ tiếng, nhưng Gabrielle vẫn nghĩ họ nên ra hành lang để tránh làm phiền đến Liam.

“Cậu ta không thể nghe thấy chúng ta nói gì đâu,” Franklin nói. “Cậu ta vẫn hôn mê.”

Gelroy đi theo Gabrielle đến hành lang và đóng cánh cửa sau lưng ông lại. “Ta hứa với con, tiểu thư, Franklin và ta sẽ xử lý chuyện này. Con đừng lo. Một trong hai ta nhất định sẽ thông báo cho Colm MacHugh biết em trai anh ta đang ở nơi nào.”

“Cận vệ của con muốn con hỏi xem cha có bằng lòng để họ canh chừng cho Liam vào buổi đêm hay không. Không nên để anh ấy ở một mình.”

Gelroy vừa vui mừng vừa như trút được gánh nặng với lời đề nghị ấy. “Ta sẽ vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của họ. Ta và Franklin hứa với con sẽ không nói cho ai biết chàng trai đáng thương này đã đến đây bằng cách nào, chúng ta cũng quyết định rằng tốt hơn hết không nên nhắc gì đến Liam. Sẽ có rất nhiều câu hỏi và suy đoán. Chúng ta sẽ giữ bí mật sự có mặt của cậu ta ở nơi này càng lâu càng tốt. Con thấy đấy, chúng ta không thể yêu cầu bất cứ ai khác ở bên cậu ấy bởi như thế chuyện sẽ bị lộ mất.”

Franklin bước lên. “Gelroy nói với ta rằng ông ấy không hay biết chuyện gì đã xảy ra với Liam cũng như ai đã gây ra vết thương nghiêm trọng này cho cậu ấy, nhưng ta và ông ấy hứa với con, cho dù là ai đi nữa cũng sẽ không có cơ hội nào để làm như vậy một khi cậu ấy còn là khách nơi này. Với sự giúp đỡ từ các cận vệ của con, tất cả chúng ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho cậu ấy.”

“Con ước mình có thể giúp đỡ nhiều hơn và được nhận phiên trông chừng anh ấy, nhưng con nhận thấy…”

Lucien ngắt lời. “Cô không thể làm thế, thưa công chúa.”

“Ở chung phòng với người khác phái với con mà nói là không phải phép, bất luận anh ta có đang hôn mê hay không,” Franklin nói với nàng.

Nàng không phản bác, bởi nàng biết ông nói đúng. Quay về phía Gelroy, nàng nói. “Một người trong các cha sẽ đi đến nơi ở của MacHugh ạ?”

Hai vai ông trùng xuống. “Đúng vậy. Một trong hai ta sẽ đi.”

“Con hiểu mà, tiểu thư. Dù ai là người đi thì cũng sẽ không trở lại,” Franklin nói một cách hiển nhiên.

Gelroy gật đầu tán đồng khi Franklin vỗ lên vai ông. “Tôi sẽ nhớ anh đấy, Gelroy.”

“Chuyến đi này sẽ nguy hiểm sao?” Nàng hỏi. “Không hẳn là thế,” Franklin đáp.

“Từ đây đến nơi đó có xa không?”

“Không xa lắm,” Gelroy trả lời.

“Không cần phải lo lắng thế đâu, tiểu thư. Ra được khỏi nơi đó hay không mới là chuyện chúng ta lo lắng.”

Gabrielle chắc chắn nỗi sợ của họ với nhà MacHugh hơi quá. Họ đâu thể đáng sợ như lời hai vị linh mục này nói được.

“Cha sẽ đi sớm chứ?” Nàng gặng hỏi.

“Sớm thôi,” Gelroy hứa.

Định nghĩa về chuyện sớm của vị linh mục hoàn toàn khác với Gabrielle. Mất tròn ba ngày ba đêm ông mới lấy đủ dũng khí để khởi hành. Cùng lúc đó Liam đã hồi phục đủ để Gelroy cảm thấy tin tưởng anh ta sẽ sống sót, nhưng vị linh mục vẫn lo sợ. Cho dù ông biết mình phải đưa tin tức đến cho lãnh chúa MacHugh, ông vẫn nghi ngờ không biết mình có thể trở lại tu viện Arbane hay không.

Cha Gelroy rốt cuộc cũng cưỡi lên lưng con ngựa ông mượn được, nhưng đích đến của ông không phải nơi ở của MacHugh. Sau khi suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, ông quyết định tìm đến đồng minh trung thành của MacHugh, lãnh chúa Buchanan. Gelroy ngốc nghếch tin rằng Brodick Buchanan sẽ dễ nói chuyện hơn và sẽ không động tay động chân với mình khi hay tin em trai của lãnh chúa MacHugh đã bị đánh đập tàn nhẫn.

Càng đến gần lãnh địa của Buchanan, ông càng run rẩy sợ hãi cho đến khi ông sợ mình sẽ run đến nỗi ngã khỏi lưng ngựa. Nhưng Chúa ban phước lành cho ông. Khi ông nghỉ ngơi dưới tán cây sồi khổng lồ ngay bên dưới nơi ở của Buchanan, ông trông thấy một người đang cưỡi ngựa lao xuống con đường mòn.

Giờ ông đang trong tình huống khó xử. Ông không biết người cưỡi ngựa kia là bạn hay thù. Ông có nên trốn đi chăng?

Không, người đó đã trông thấy ông. Gelroy thầm cầu nguyện và quyết định đặt hy vọng vào điều tốt đẹp.

Ơ kìa, người đang cưỡi ngựa về phía ông chính là nam tước Geoffrey. Ông làm dấu thánh để tạ ơn và khi nam tước tiến lại đủ gần, ông liền cất tiếng gọi. Ông nhắc rằng họ đã từng gặp nhau trước đó ở tu viện, gần hai năm trở về trước. Không hề nhắc đến con gái của nam tước, Gelroy hỏi thăm nam tước có phải đã ở cùng Buchanan hay không. “Dường như ngài vừa rời khỏi nơi của họ.”

“Đúng thế,” nam tước Geoffrey trả lời. “Ngài có thân với nhà Buchanan không?”

“Chúng ta là họ hàng xa, ta đã ghé qua để chào hỏi và nán lại hơn một đêm ở nơi đó, một thảm kịch đã xảy ra. Có một chiến binh mất tích. Mọi người đều đổ xô đi tìm cậu ta và định là sẽ quay lại vào hôm qua nhưng lại bị cơn giông khủng khiếp đêm qua làm chậm trễ. Ta phải đợi đến khi lãnh chúa Buchanan quay trở về.”

“Có phải người chiến binh kia tên là Liam MacHugh không?” Ông nhẹ giọng hỏi.

“Phải. Vậy là cha cũng nghe về chuyện đã xảy ra rồi.”

“Ta đã gặp cậu ấy,” ông nói. “Cậu ta được đưa đến tu viện, chàng trai đáng thương.”

Nam tước nói không nên lời. Gelroy lập tức tận dụng thời cơ này.

“Ngài hẳn sẽ được lên thiên đường, cho dù ngài là người Anh đi chăng nữa, nếu ngài quay lại và nói cho lãnh chúa Buchanan tin tức này để anh ta báo lại cho lãnh chúa MacHugh biết.”

Trong lúc nam tước Geoffrey đón nhận tin tức bất ngờ này, cha Gelroy đã quay người và leo lên lưng ngựa chạy xuống núi.

“Đợi đã,” nam tước hét lên. “Cha không thể đi mà không… Liam vẫn còn sống chứ?”

Gelroy thúc vào thân sau con ngựa để tăng tốc. Không hề quay đầu lại, ông gọi với qua sau vai. “Lạy Chúa, ta mong là thế.”