Chương 12 & 13
Những lãnh chúa sống ở phía Bắc cao nguyên là đám người nóng tính. Họ nổi tiếng với tính cách thất thường, ngang ngược và thô lỗ. Họ cũng nổi tiếng vô cùng man rợ. Nếu nam tước Geoffrey lên án ai đó trong số họ về những thói hư tật xấu đó, họ sẽ cho rằng ông đang tâng bốc họ.
Phải, họ lập dị và Geoffrey tin rằng không một ai lập dị và cứng đầu hơn được lãnh chúa Brodick Buchanan. Brodick không ngần ngại gì khi bộc lộ tính cách của mình với Geoffey, tuy họ là họ hàng, nhưng anh ta vẫn không ưa ông chút nào vì ông là người Anh. Vì tình cờ vợ Brodick cũng đến từ Anh quốc và là em họ của Geoffrey, Brodick rất thẳng thừng khi nói rằng anh ta hận không thể lao ngay ra ngoài và nói cho mọi người biết anh ta ghét tất cả người Anh quốc, trừ một vài người ngoại lệ.
Vị lãnh chúa thô lỗ cũng nói cho Geoffrey biết rằng anh ta không muốn ông đặt chân lên lãnh thổ của mình, nhưng Geoffrey biết rằng nếu mình tuân theo mong muốn của vị lãnh chúa kia và không đến chào lấy nửa lời khi ông có mặt trên vùng đất này – tất cả mọi lãnh chúa ở vùng cao nguyên đều biết về việc này – thì Brodick sẽ mượn dịp này để xúc phạm đến ông và ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đáp trả lại.
Trước đây nam tước chỉ ghé thăm nơi này một lần, đó là sau khi Brodick cưới tiểu thư Gillian. Ông từng được chú Morgan của mình yêu cầu kiểm tra xem Gillian có hạnh phúc không. Morgan, em trai út của cha Geoffrey, là một ông già cáu kỉnh sống rất kín tiếng, không tin rằng Gillian sẽ hài lòng với cuộc sống nơi vùng cao với những người Buchanan hoang dã. Geoffrey rất ngạc nhiên, ông thấy Gillian không chỉ hài lòng mà còn khá hạnh phúc. Nàng vô cùng tao nhã với ông và lòng tốt của nàng nổi bật hơn cả vẻ thù địch của chồng nàng.
Tuy rằng ông sẽ không bao giờ thừa nhận điều này với Brodick, nhưng Geoffrey rất ấn tượng về vợ chồng anh ta. Họ không sống trong toàn lâu đài nguy nga tráng lệ mà lại thích sống trong một căn nhà nhỏ không lớn hơn nhà quản gia của Geoffrey là bao. Hiển nhiên là cả Brodick lẫn Gillian đều không quan tâm đến ánh nhìn của người ngoài, họ muốn dành tâm trí vào những việc quan trọng hơn. Nhiệm vụ duy nhất của Brodick là bảo vệ vợ và người dân của anh ta. Nhiệm vụ của Gillian, ngay lúc này đây, là bảo vệ đứa con sắp chào đời của nàng. Nàng muốn đến dự hôn lễ của Gabrielle, tất nhiên, nhưng từ thời điểm nàng thông báo cho Brodick biết anh ta sắp lên chức cha, việc rời khỏi ngôi nhà của họ đã là việc miễn bàn.
Vị linh mục chặn đường Geoffrey và báo ông biết tin về Liam MacHugh đã hành động như thể phía sau ông có một bầy chó dữ đang đuổi theo vậy. Ngay khi vừa tiết lộ tin tức xong, ông đã xoay người và cho ngựa phi nước đại rồi biến mất sau những rặng cây.
Geoffrey quay trở lại nhà Buchanan, Brodick chẳng mấy vui vẻ khi gặp lại ông nhanh như thế. Anh ta chắc hẳn không có tâm trạng nào để tiếp cuộc viếng thăm nữa.
Vị lãnh chúa tạo ra một cảnh đáng sợ khi xông về phía Geoffrey. Cao lớn và lực lưỡng, anh ta có mái tóc vàng và những vết sẹo từ chiến trận, vẻ mặt anh ta u ám như bóng đêm. Tướng lĩnh hàng đầu của anh ta, binh sỹ có tên Dylan, đi theo ngay sau lãnh chúa của mình. Hai binh sỹ khác cũng đi theo.
Geoffrey đặt tay lên yên ngựa và đợi Brodick đến chỗ mình. Lãnh chúa không hề vui vẻ chào đón ông, nhưng Geoffrey cũng không trông chờ anh ta sẽ làm thế.
“Tôi cứ nghĩ đã thoát được ông rồi chứ, nam tước.” Geoffrey lờ đi lời nói xấc xược ấy. “Liam MacHugh đang ở tu viện Arbane.”
Thông báo của ông đã làm cho vẻ mặt cau có của Brodick biến mất. “Cậu ấy còn sống chứ?”
Nam tước nhanh chóng kể lại những gì vị linh mục kia đã nói với ông, khi ông nói xong, Brodick hỏi. “Câu nói ‘ta mong là thế’ có ý gì? Liam còn sống hay đã chết đây.”
“Chắc hẳn ý của ông ấy là Liam vẫn còn sống khi lần cuối cùng ông ấy thấy cậu ta,” Geoffrey gợi ý. “Cậu sẽ nói lại với lãnh chúa MacHugh chứ?”
“Tôi sẽ nói.”
Brodick quay người rời khỏi chỗ Geoffrey, bỏ ông lại. Anh ta quát tháo ra lệnh cho người của mình. Anh ta sẽ đi cùng MacHugh đến tu viện. Anh ta không hề nghi ngờ chuyện Colm MacHugh sẽ tìm cho ra người đã gây ra chuyện này cho em trai hắn bằng mọi giá. Nếu Chúa nhân từ, Liam MacHugh có thể vẫn còn sống khi họ đến đó.
CHƯƠNG 13Trong lúc Gelroy gom góp can đảm để đi đưa tin cho người nhà Liam biết về nơi ở hiện tại của anh ta, Gabrielle bận rộn với những buổi xã giao và chuẩn bị cho hôn lễ. Đến đêm nàng sẽ rời khỏi phòng mình để xem qua Liam khi anh đang say ngủ. Cận vệ sẽ đứng ngoài gác cửa. Cha Franklin đã giải thích cho bệnh nhân của ông khi anh ta tỉnh lại, tuy tu viện là nơi tôn nghiêm và cũng vì lẽ đó mà nó được xem là vùng đất thiêng của những điều tốt đẹp và của những ai kính sợ Chúa, ông sẽ không để bất kỳ một kẻ ngoại đạo nào có cơ hội tổn thương Liam thêm nữa. Ông nói với Liam rằng tiểu thư Gabrielle cùng đội cận vệ của nàng có mặt ở đây để chuẩn bị cho hôn lễ, ông đã nhờ họ giúp đỡ. Với tình trạng suy yếu của mình, Liam không hề có phản ứng gì nhiều. Anh ta biết rằng họ đang trông chừng mình, nhưng anh ta không nói chuyện với họ, khi họ nói chuyện với nhau, họ nói thứ ngôn ngữ mà Liam chưa từng được nghe và không thể hiểu được.
Khi Liam lấy lại ý thức, cha Gelroy thông báo rằng ông sẽ đi đưa tin cho anh ta, ông khởi hành khi bình minh ló rạng. Khi đêm xuống ông đã trở lại. Ông gõ cửa phòng Gabrielle, nàng rất vui mừng khi thấy ông, nhưng nàng thấy ngạc nhiên bởi chuyến đi quan trọng như vậy mà ông lại trở về quá nhanh. Nàng để ông ngồi thoải mái trên chiếc ghế bên ban công, mời ông chút điểm tâm và ngồi xuống đối diện.
“Cha khỏe chứ, thưa cha?” Nàng hỏi.
“Ta khỏe,” ông trả lời. “Con thì sao, tiểu thư?”
“Con rất tốt ạ,” nàng đáp, “nhưng con hơi tò mò. Con có thể hỏi, làm cách nào cha có thể hoàn thành chuyến đi của mình trong thời gian ngắn như thế không?”
“Ta phóng đi thật nhanh và không ngừng nghỉ,” ông khoe khoang.
Một người hầu bưng chiếc khay đứng trước cửa. Gabrielle ra hiệu cho người đó và đưa một ly nước lạnh cho vị linh mục. Cha Gelroy mỉm cười gật đầu cảm ơn nàng và uống một ngụm lớn.
“Lãnh chúa MacHugh có vui mừng khi biết tin về em trai ngài ấy không ạ? Ngài ấy có an tâm hơn chăng?”
“Ta nghĩ rằng anh ta sẽ vui mừng và an tâm,” ông trả lời. “Con biết đấy, ta không hề đi đến chỗ của MacHugh, ta nghĩ sẽ khôn ngoan hơn… phải, khôn ngoan,” ông lặp lại, “khi đến chỗ Buchanan và báo tin cho lãnh chúa Buchanan để anh ta báo lại cho lãnh chúa MacHugh. Nhà Buchanan là đồng minh với MacHugh, chỗ của họ gần tu viện hơn nhiều.”
“Con biết.” Gabrielle đặt tay trên đùi và hỏi, “Vậy lãnh chúa Buchanan có vui mừng và an tâm với tin tức này không?”
“Ta đoán là có,” ông nói với vẻ ngượng ngùng. “Cha không biết sao?” Nàng hỏi, đầy sửng sốt.
Ông hắng giọng. “Chuyện hóa ra là ta không cần phải đi đến tận nơi Buchanan ở. Cha con đang trên đường rời khỏi đó, ta vừa khéo gặp ngay ngài nam tước và báo tin vui này với ngài. Ta chắc là ngài ấy sẽ rất sẵn lòng nói lại với lãnh chúa Buchanan.”
Gabrielle cảm thấy vị linh mục đã phức tạp hóa một chuyện đơn giản như thế. Thật khó hiểu vì sao ông lại sợ lãnh chúa MacHugh. Dù thế nào thì ông cũng có tin tốt muốn báo cho lãnh chúa. Sao ông lại lo sợ anh ta sẽ làm hại ông kia chứ?
“Vâng, con chắc rằng cha con sẽ làm thế,” nàng nói. “Cha con sẽ đến đây nhanh thôi,” ông nhấn mạnh.
“Con rất vui khi gặp lại ông. Có lẽ ông ấy sẽ cùng con cưỡi ngựa đi tham quan nơi này. Không phải con muốn làm phiền, nhưng con mong muốn được rời khỏi tu viện một lúc.”
“Mấy ngày nay ngoài đó rất đông người,” ông nói. “Những sứ giả từ các nước đã đến để tham dự hôn lễ. Rất nhiều quý tộc đến từ Anh quốc đã dựng trại tại đây. Con cũng biết đấy, khi họ đi đâu đó, họ đều mang theo tất cả những vật dụng cần thiết để dựng nhà. Ta nghe nói có một căn lều to bằng nhà thờ của chúng ta đấy. Hôn lễ của con và lãnh chúa Monroe hứa hẹn sẽ là một buổi lễ long trọng.”
“Con không ngờ họ lại đi cả một hành trình dài như thế cho buổi lễ này,” nàng nói.
“Đây là một sự kiện quan trọng với nhiều người mà,” ông giải thích.
Cha Franklin gõ cửa và cắt ngang cuộc nói chuyện. Người hầu vừa mở cửa, ông đã lao vội vào trong phòng. Khi trông thấy Gelroy, ông sững lại và ra hiệu cho ông đến chỗ mình.
“Có vẻ Franklin có chuyện muốn nói riêng với ta. Ta nghĩ mình biết chuyện gì rồi. Ta đã lỡ mất buổi cầu kinh trưa,” ông nói. “Ta đoán là ông ấy đang muốn răn dạy ta đấy.”
Một lúc sau hai vị linh mục bắt đầu trao đổi, những lời thì thầm qua lại. Gabrielle bị thu hút bởi cảnh vật bên dưới. Nàng tựa lên lan can và thấy các linh mục đang vừa chạy vừa hét lớn với hai người đang ra khỏi nhà thờ, nhưng nàng không nghe rõ họ đang nói gì. Mảnh sân nhanh chóng đầy người tụ lại, họ vẫy tay và lắc đầu. Vài linh mục làm dấu thánh, quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện.
Có chuyện tồi tệ gì đó đã xảy ra.
“Tiểu thư Gabrielle?”
Cha Gelroy gọi nàng. Từ vẻ mặt ông nàng có thể khẳng định. Đây hẳn là một tin xấu.
Nàng nghĩ đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Phải chăng là cha nàng? Có chuyện gì xảy ra với ông sao? Ôi lạy Chúa, xin đừng.
Nàng buộc mình tỉnh táo và chờ đợi một trong hai vị linh mục kia giải thích.
Gelroy huých Franklin. “Anh nói đi.”
“Là lãnh chúa Monroe, thưa tiểu thư. Cậu ấy không thể cưới con được.”
“Tất nhiên là cậu ta không thể cưới cô ấy rồi,” Franklin lầm bầm.
“Anh ấy không thể sao ạ?” Nàng hỏi, cố hiểu câu nói này.
“Không, thưa tiểu thư, cậu ấy không thể,” Gelroy nói. “Cậu ấy mất rồi.”