← Quay lại trang sách

Chương 14 & 15

Thật đáng tiếc vì hắn không có đủ thời gian để dàn dựng vụ ám sát này trông như tai nạn. Làm vậy sẽ giúp cho cuộc sống sau này của hắn thoải mái hơn. Hắn từng nghĩ đến việc siết cổ Monroe, nhưng một người đang bên bờ vực cái chết hoàn toàn có sức mạnh địch lại mười người để đấu tranh cho sự sinh tồn của mình. Không, siết cổ rủi ro quá cao.

Dìm chết cũng vậy. Lỡ như gã đó là một tay bơi cừ khôi thì sao? Hoặc gã kêu cứu? Chỉ một tiếng hét lớn là có thể dẫn người đến giúp gã. Dìm chết, hắn quyết định bỏ qua cách này.

Hắn đã nghĩ đến rất nhiều cách thức khác nhau để tạo ra một vụ tai nạn, nhưng cuối cùng hắn loại bỏ hết. Vài cách quá phức tạp, những cách khác thì quá tốn sức lực và thời gian.

Cuối cùng hắn quyết định dùng dao. Một lưỡi dao bén nhọn sẽ kết thúc mạng sống một cách nhanh chóng và dễ dàng. Đáng tiếc là, sẽ không ai tin nó là một vụ tai nạn cả. Làm sao ai đó có thể vô tình ngã vào một con dao đến năm sáu lần kia chứ? Mất rất nhiều thời gian mới giết được Monroe.

Trước đây hắn đã từng giết người, nhưng chưa bao giờ giống lần này. Vì với địa vị và quyền lực của mình, hắn sẽ giao nhiệm vụ tương tự cho người nào đó. Nhưng lần này thì khác. Hắn phải đích thân làm việc này, không thể tin tưởng ai. Đây là cách duy nhất để chắc chắn không để lại đầu mối nào có thể truy ra hắn.

May mắn là những năm trở lại đây, Monroe bắt đầu trở nên tự mãn. Gã không còn cẩn thận như trước nữa, những người đi theo gã cũng trở nên lơ là. Chúng không lo lắng bởi lãnh chúa của chúng không có kẻ thù. Làm sao lại không có chứ? Gã chưa bao giờ đứng hẳn về phía một thị tộc nào để chống lại thị tộc khác và gã cũng không khao khát muốn đạt được nhiều hơn những gì mình đang có. Một lãnh chúa không có chút tham vọng và thờ ơ chẳng khác nào một thùng nước cũ.

Vị lãnh chúa kia không bao giờ thay đổi thói quen của mình. Mỗi đêm trước khi mặt trời buông xuống gã sẽ đi tản bộ, cho dù thời tiết ra sao, dù ở nơi nào gã vẫn giữ thói quen đó. Gã luôn đi một mình.

Ẩn mình trong bóng tối và đợi đến khi Monroe mệt mỏi dừng chân nghỉ ngơi, ngay khi tiếng sột soạt của lá cây báo cho hắn biết Monroe đang đến gần, hắn nắm chặt cán dao và kiên nhẫn đợi thời điểm thích hợp nhất để tấn công.

Tiếc thật, nhưng nó là chuyện không thể tránh được. lãnh chúa Monroe đã nhận lấy cái chết một cách chẳng dễ chịu gì.

CHƯƠNG 15

Tang lễ được tổ chức long trọng ngay tại giáo đường phía Bắc tu viện. Rất nhiều người dân Monroe đang trên đường đến dự hôn lễ thì nhận được tin về cái chết đột ngột của lãnh chúa, chuyến đi vui vẻ của họ bỗng chốc trở thành buổi đưa tiễn thê lương ảm đạm. Rất nhiều lãnh chúa ở vùng cao nguyên có mặt trong tang lễ, một số sẽ cưỡi ngựa đến để bày tỏ lòng kính trọng cuối cùng của họ khi hay tin về cái chết của Monroe. Nghi lễ buộc phải được cử hành một cách nhanh chóng bởi thời tiết nóng bức hơn bình thường sẽ khiến cho tình trạng thi thể trở xấu.

Người Anh không được chào đón, dù không chắc có quý tộc nào muốn được ngồi đó và lắng nghe người linh mục ca tụng những đức tính tốt đẹp của người đã chết kia hay không. Dù sao đi nữa anh ta cũng là một người cao nguyên, trong quan niệm của họ thì anh ta thấp kém và không xứng đáng nhận được lời cầu nguyện từ họ.

Nam tước Geoffrey của Wellingshire và con gái ông, tiểu thư Gabrielle, là ngoại lệ. Gia đình Monroe cho phép sự hiện diện của họ vì nàng ấy đã được hứa gả cho lãnh chúa của họ. Nàng được phép tham dự buổi thánh lễ cùng họ, nhưng nàng và cha nàng phải ngồi ở hàng ghế cuối. Mặc dù còn nhiều chỗ trống, nhưng không một ai ngồi bên cạnh họ.

Gabrielle không mong mình sẽ được đối đãi đặc biệt. Nàng rất biết ơn khi được trao cơ hội cầu nguyện cho linh hồn của lãnh chúa Monroe. Cha nàng và những người khác đã đánh giá cao và hết lời khen ngợi anh vì anh ta là một người đàn ông tốt bụng và hiền lành. Sao lại có người muốn hại anh ta chứ? Kẻ giết anh ta thật khó hiểu. Động cơ không phải là đánh cướp, không có vật dụng gì trên người anh ta bị mất cả. Chiếc nhẫn vàng và con dao nạm ngọc vẫn còn đó khi anh ta được tìm thấy. Phải chăng hắn chỉ giết người cho vui thôi sao?

Nàng suy nghĩ miên man, nàng nghĩ đến Liam MacHugh và kẻ xấu đã gây ra chuyện đó với anh ta. Làm sao một con người có thể đối xử với người khác một cách tàn bạo như thế?

Thánh lễ kết thúc và thi thể của Monroe, bọc trong tấm vải lụa trắng, được khiêng ra ngoài. Gabrielle cúi đầu với đoàn người đưa tang đi thành hàng từ giáo đường. Nàng vô tình liếc nhìn lên và phát hiệu hầu hết họ đều nhìn chằm chằm vào mình mỗi khi đi qua.

Cuối đoàn người, một chàng trai trẻ và một người phụ nữ lớn tuổi đi đến chỗ nàng, họ dừng lại. Gabrielle có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, rồi nàng ngẩng đầu lên.

“Về đi. Đây không phải nơi cô nên đến,” người phụ nữ ấy rít lên. Những lời bà ấy thốt ra hệt như một liều thuốc độc.

Chàng trai trẻ vội đặt tay lên vai người phụ nữ ấy và nhẹ nhàng hướng bà về đám người đang đưa tang. “Thôi nào mẹ, chú con chẳng muốn tức giận đâu.”

Gương mặt Gabrielle đỏ bừng. Nàng chưa từng nghe lời khinh miệt như thế bao giờ.

Khi họ bước chầm chậm trên lối đi, chàng trai quay lại nở một nụ cười cảm thông với Gabrielle.

Cha nàng đặt tay lên tay nàng và dẫn nàng cất bước thay vì đứng yên đó. “Chúng ta sẽ đợi đến khi người nhà Monroe rời đi,” ông nhắc nhở. “Người phụ nữ ấy là chị gái của lãnh chúa Monroe. Cha nghĩ chúng ta không đi theo họ thì tốt hơn. Có thể sẽ còn những lời xúc phạm khác nữa.”

“Sao họ lại xúc phạm con chứ?” Nàng nghi hoặc hỏi. “Gia tộc Monroe cho rằng con chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết cho lãnh chúa của họ.”

Nàng nhìn ông như thể ông vừa nói một chuyện vô cùng phi lý.

“Họ quy trách nhiệm về cái chết của lãnh chúa cho con,” cha nàng nhắc lại.

Nàng kinh hãi. “Họ nghĩ rằng con giết anh ấy sao? Sao họ có thể nghĩ như vậy chứ?”

“Con hiểu nhầm rồi, Gabrielle. Họ không nghĩ là con đâm anh ta, nhưng họ tin rằng nếu lãnh chúa của họ ở trong nhà và không đồng ý cưới con, anh ta sẽ còn sống. Monroe và tùy tùng của mình đã dựng lều ở gần thung lũng vào đêm anh ta bị sát hại và vì anh ta đang trên đường đến tu viện để cử hành hôn lễ với con, nên họ nghĩ con chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết cho anh ta.”

“Như vậy thật nực cười.”

Ông vỗ nhẹ lên tay nàng. “Phải, thật nực cười. Đừng bận tâm đến sự ngu ngốc của họ.”

Nàng đứng thẳng lưng. “Con có thể chịu được sự nhục mạ của họ. Con không yếu đuối đến mức suy sụp chỉ vì một hai câu nói đó đâu.”

“Con là người dễ xúc động, con gái à, dù con có thừa nhận nó hay không.”

Cánh cửa mở ra phía sau họ, Stephen bước vào. “Giờ đã an toàn. Đoàn người đưa tang đã rời đi, vị nam tước đợi bên ngoài cửa cũng đã trở về lều của mình.”

Cha nàng gật đầu. “Vậy chúng ta đi được rồi. Đi nào, Gabrielle. Cận vệ sẽ hộ tống con về phòng.”

“Stephen, nam tước nào đợi ngoài cửa vậy?”

Cha nàng trả lời. “Percy.” Ông bước vào giữa lối đi và lùi lại để Gabrielle có thể đi phía trước ông.

“Con không hiểu sao anh ta lại đến dự hôn lễ vậy? Anh ta không phải bạn hay đồng minh của cha, con không nghĩ anh ta quen biết lãnh chúa Monroe,” nàng nói.

Cha nàng thở dài. “Ta nên giải thích từ lâu mới phải. Percy nói rằng nhà vua đã cử anh ta đến để tham dự hôn lễ, nhưng ta chắc rằng anh ta có mục đích khác. Ta đã nghĩ đến việc bảo vệ con. Nam tước Percy và nam tước Coswold là hai người bất phân thắng bại và họ không từ giá nào để có được thứ mình muốn. Ta đã từng hy vọng rằng một khi con kết hôn rồi thì họ sẽ từ bỏ nỗi ám ảnh của mình.”

Ông ra hiệu cho Stephen mở cửa.

“Ta nói đúng chứ, Stephen?” Ông hỏi khi họ bước xuống cầu thang. “Có phải Percy vẫn đang đợi để được trò chuyện với Gabrielle hay không?”

“Vâng, thưa nam tước. Ngài ấy đứng đợi bên hông nhà nguyền, còn có bạn đi cùng ngài ấy nữa. Tôi chưa thấy nam tước Coswold.”

“Coswold đã đến Scotland rồi. Ta chắc chắn. Nhưng có Chúa mới biết hắn định làm gì.”

“Tại sao họ lại muốn nói chuyện với con?” Gabrielle hỏi. “Ta sẽ giải thích những gì cần thiết cho con sau,” cha nàng nói. “Giờ thì đi và bảo người hầu thu dọn đồ đạc của con. Con sẽ trở về Anh quốc vào sáng ngày mai. Nếu không phải đã quá muộn thì ta muốn con rời đi ngay rồi.”

“Nhưng cha sẽ không đi cùng con sao, thưa cha?” Gabrielle hỏi.

“Không, ta phải diện kiến nhà vua trước. Chắc giờ ông ta đã hay tin về cái chết của Monroe rồi, ta phải cần có sự phê chuẩn từ ông ta để quay về Anh quốc. Vài ngày sau ta sẽ đuổi kịp con ngay thôi.”

“Có phải Coswold và Percy là lý do khiến cha lo lắng nên phải về nhà ngay không?” Nàng hỏi.

“Phải, họ chính là nguyên nhân,” ông trả lời rất dứt khoát.

Họ bước vào sân, đi song song nhau, Stephen và Faust theo ngay phía sau.

“Ta chưa kể cho con nghe về những gì ta biết về hai người này và sự ganh đua ghê tởm của chúng, nhưng có thể thấy rõ bất cứ thứ gì mà nam tước này muốn thì người còn lại cũng sẽ phải có được. Tất cả mọi thứ đều trở thành trận đấu để chúng phân thắng bại.”

Ông lắc đầu ghê tởm. “Ta nghĩ con sẽ có thể thoát khỏi chúng khi kết hôn với lãnh chúa Monroe, con không biết ta sửng sốt thế nào khi biết Percy đến dự hôn lễ và dựng lều ở ngoài tu viện đâu. Ta đoán Coswold cũng sẽ đến nhanh thôi.”

“Một người đã chết không thể kết hôn được,” Faust nhắc nhở. “Thật trùng hợp biết mấy khi lãnh chúa Monroe bị sát hại.”

Stephen gật đầu. “Quá lời cho chúng rồi, chẳng phải sao?” Nam tước Geoffrey quay lại nhìn anh. “Ta cũng nghĩ vậy.”

“Có phải ý cha là…” Nàng nói.

“Con đã được che chở khỏi những điều xấu xa trong thế giới này, cũng vì thế con không hình dung được con người ta có thể làm những chuyện gì đâu. Để ta kể con nghe việc ta gặp phải ở chỗ Buchanan. Lãnh chúa Buchanan và những người lính của mình cùng với đồng minh của họ, người MacHugh, đang lùng sục khắp nơi để tìm em trai lãnh chúa MacHugh.”

Cha nàng miêu tả cụ thể việc mà những tên quái vật bắt cóc Liam định làm.

“Ta nghe nói có một sợi dây thừng rớm máu chúng dùng để trói cậu ta và đào một cái hố để chôn sống.”

“Họ có biết chúng là ai không, thưa ngài?” Stephen hỏi. “Không, họ không biết. Brodick và lãnh chúa MacHugh tìm thấy một tên trong số chúng bên cạnh cái hố, nhưng không ai nhận ra hắn cả. Hắn không mặc trang phục của thị tộc nào để có thể nhận ra. Brodick có quay về nhà một chút. Lúc bấy giờ ta đang ở đó đợi anh ta.”

“Cha có đi tìm cùng anh ấy không, thưa cha?”

“Không. Ông ta sẽ không cho phép ta làm điều đó, nhưng cuối cùng, em trai của MacHugh đã được tìm thấy. Khi ta rời khỏi lãnh địa của Brodick, có một linh mục ở ngoài bìa rừng đã mang tin vui đến. Ông ấy nhờ ta chuyển lời cho lãnh chúa Buchanan rằng Liam MacHugh đã ở trong tu viện.”

Cha nàng mỉm cười. “Linh mục đáng thương đó đã bỏ chạy rất nhanh và không kịp trả lời những thắc mắc của ta. Ta đoán là người dân của MacHugh sẽ rất vui mừng khi hay tin Liam vẫn còn sống và an toàn. Tu viện trưởng có nói gì về việc anh chàng tội nghiệp bị thương đang ở đây không?”

Gabrielle thầm liếc mắt qua vai cha nàng về phía Stephen trước khi trả lời. “Không, tu viện trưởng không hề nói gì với chúng con về anh chàng đó cả.”

“Cũng phải,” cha nàng nói. “Con chứng kiến những cảnh tàn bạo như thế này càng ít càng tốt.”

“Con lựa chọn tin tưởng thế giới này có nhiều điều tốt đẹp hơn là xấu xa,” nàng nói.

“Con có trái tim nhân hậu hệt như mẹ con, Gabrielle à.” Nam tước Geoffrey hôn nhẹ lên má nàng trước khi rời đi. “Ta phải nhanh chóng đi thông báo cho lính của mình. Có rất nhiều việc cần làm trước khi rời đi, nhưng chắc chắn ta sẽ đến chào tạm biệt tu viện trưởng.”

Ngay khi cha nàng vừa rẽ qua khúc quanh, nàng nhìn Stephen. “Tôi cảm thấy mình đã lừa dối cha mình khi không nói cho ông biết về việc chúng ta đã tìm thấy Liam như thế nào.”

“Cô đang bảo vệ nam tước khi không nói cho ngài ấy biết thì đúng hơn. Không một ai trong chúng ta biết được hậu quả của việc giết một người để cứu mạng một người khác là thế nào. Họ đều là những kẻ xa lạ với chúng ta. Cha cô không nên bị cuốn vào, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Thật tốt vì chúng ta sắp được về nhà.”

Nàng tán đồng. “Đây đúng là một chuyến đi buồn.”