Chương 17
Brodick không thể tin nổi rằng mình lại có thể điềm tĩnh đến thế. Thường ngày anh ta là một người nóng tính. Nhưng hôm nay thì không.
Hôm nay nhiệm vụ của anh ta rất rõ ràng: ngăn không để Colm làm ra việc gì liều lĩnh. Brodick đã phải mất rất nhiều thời gian thuyết phục anh không xông thẳng vào tu viện và lật tung từng phòng lên để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với em trai mình.
Colm đã chống cự, nhưng đã cố kìm nén cơn giận của mình suốt dọc đường đến tu viện. Và rồi anh nhìn thấy Liam đang dựa trên cánh cổng tu viện, cơn thịnh nộ của anh lại bốc lên.
“Ơn Chúa,” Brodick thì thào khi nhìn thấy Liam. Anh ta hít sâu, tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh và nói, “Cậu ấy còn sống.”
Colm không đáp lời. Anh chỉ nhìn Liam cố hết sức mình lảo đảo bước đi đầy khó nhọc trong một phút rồi nhảy xuống ngựa và lao đến chỗ em trai mình. Một cú giáng bên xương hàm, Liam đã chao đảo và đổ gục lên bờ vai của anh trai mình.
Khi Colm đặt em trai mình lên lưng ngựa, anh ra hiệu cho hai người lính cưỡi ngựa đi bên sườn và lệnh cho họ đi trước.
“Có ai đó biết chuyện đã xảy ra với em trai tôi, Brodick. Người nào đã đưa nó đến tu viện cũng phải thấy được gì đó. Bằng cách nào mà Liam có thể đứng dậy và đi cả một chặng đường từ mảnh đất trống đến nơi này. Có ai đó đã khiêng nó đi. Nhìn nó mà xem, Brodick.” MacHugh hất đầu về phía tu viện nói tiếp: “Liam không tự mình đến đó. Nó đã được giúp đỡ.”
“Có thể cậu ấy bị bỏ lại trước cổng.”
“Hoặc có thể nó đã được đưa vào bên trong. Nếu ai đó trong tu viện biết chuyện gì đã xảy ra, tôi phải tìm người đó và khiến nói ra tất cả những gì hắn biết, bất luận tôi phải dùng cách gì đi nữa.”
Brodick chỉ về những chiếc lều trại được dựng bên ngoài bức tường. “Với chừng này người vây quanh, cậu cần dùng đến cái đầu của mình chứ. Cậu không thể cứ thế xông vào tu viện được. Nơi đó là chốn thiêng liêng, nơi Chúa ban phước lành. Cậu thậm chí còn không được mang kiếm hay bất kỳ vũ khí nào theo bên người khi cậu bước qua cánh cổng đó.”
Colm không thích người khác nói mình có thể hay không thể làm gì. Anh liếc nhìn Brodick. “Từ lúc nào thì cậu quan tâm đến những thứ luật lệ đó vậy? Hôn nhân đã khiến cậu trở nên yếu đuối mất rồi.”
“Vợ tôi sẽ không kết hôn với một kẻ yếu đuối.”
Colm nhảy lên yên ngựa, nắm dây cương và quay trở lên đỉnh đồi.
“Có lẽ cô ta biến cậu trở nên yếu đuối bởi vì cô ta yếu đuối. Đa số phụ nữ là vậy.”
Lời xúc phạm khiến Brodick nổi giận. “Cậu đã gặp vợ tôi rồi mà?”
Colm nhún vai. “Phải, chúng tôi đã từng gặp.” Khi anh nói tiếp trong giọng nói mang theo chút ý cười. “Cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ. Điều đó thật hiếm thấy.”
“Đúng vậy, cô ấy mạnh mẽ và việc cố thay đổi tôi là chuyện không thể. Tôi sẽ không giúp cậu gây chiến với một đám người già nua kia đâu.”
“Tôi không định gây chiến với đám linh mục. Tôi chỉ muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra mà thôi.”
“Trước khi cậu làm gì, phải chăng cậu nên nói chuyện với em trai mình?”
“Đó chính là việc tôi chuẩn bị làm đây.”
“Có lẽ cậu không nên đánh cậu ấy mạnh như thế. Cậu nghĩ phải mất bao lâu thì cậu ấy mới tỉnh lại đây?”
“Chút nước lạnh tạt vào mặt là nó tỉnh ngay thôi.”
Khi hàng kỵ sỹ chầm chậm tiến bước xuống phía bên kia của ngọn đồi, Colm nói. “Cậu thấy chuyện gì đã xảy ra với nó chứ?”
“Có,” Brodick nhỏ giọng đáp.
Colm sẽ phải mất rất nhiều thời gian để quên đi cảnh tượng em trai mình cố lê từng bước về phía mình. Có thể thấy rõ mỗi tấc da thịt trên lưng và chân của em trai anh chằng chịt những vết thương.
Không, anh sẽ không quên đi cảnh tượng kinh khủng này một cách nhanh chóng.
“Nên bảo người của cậu đưa Liam đến nhà Kevin Drummond. Vợ anh ta rất giỏi chữa thương đấy.”
“Không, họ sẽ đưa nó về nhà. Nó sẽ được chăm sóc tốt ở đó. Tôi muốn cậu hiểu rõ, sau khi tôi hỏi chuyện nó xong, tôi sẽ tiến vào tu viện.”
“Tôi biết,” anh ta đáp. “Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Không, cậu không cần đi. Tôi đã nợ cậu một lần. Đám khốn kia đã chôn sống nó nếu cậu và người của cậu không đến kịp. Tôi không thể nào đến đó kịp lúc được.”
“Kẻ bị giết kia nằm bên cái hố với mũi tên trên ngực…
đó không phải là người của tôi làm.” Brodick nhắc anh.
“Tôi vẫn nợ cậu một món nợ lớn.”
Brodick mìm cười. “Đúng, cậu nợ tôi.”
Họ đã đuổi kịp những người khác. Dylan, chỉ huy trưởng của Brodick, đi theo sau đoàn người của MacHugh. Anh ta nghe thấy tiếng còi chói tai của Brodick bèn ngăn đoàn người lại.
Có cả tá người của MacHugh và cũng gần chừng đó người Buchanan đang đứng vậy quanh Liam.
Vì họ đang ở rất gần với sườn dốc Duncan, thế nên họ quyết định để Liam nghỉ ngơi vài phút trước khi tiếp tục. Em trai của Colm vẫn choáng váng sau cú đấm nhận được ở quai hàm. Cậu ta từ chối sự trợ giúp khi xuống ngựa và gần như khuỵu xuống bằng đầu gối. Mọi người đều thấy máu đông bám lấy hai gót chân cậu, nhưng không một ai tiến lên giúp cậu cả. Họ đợi cậu có thể tự mình đứng thẳng và đi theo Colm trên con đường đá bằng phẳng nhìn về phía thung lũng.
Liam cố không nhăn mặt qua từng bước chân đau đớn. Khi cậu đến được bờ dốc, cậu ngồi sụp xuống đất và tựa vai vào một tảng đá trơn láng.
Colm chào đón em mình một cách thẳng thừng. “Kẻ nào đã làm chuyện này với chú?” Anh tiến về phía Liam và khoanh tay trước ngực đợi chờ câu trả lời từ cậu.
“Nếu em biết kẻ nào làm, em sẽ giết chúng ngay lập tức,” Liam trả lời.
Đó là lời khoác lác sáo rỗng, cả hai đều biết là thế. Em trai anh giờ chẳng giết nổi một ai. Mặt cậu tái mét. Colm nghĩ có thể nó sẽ ngất nữa cho xem. Nhưng lòng kiêu ngạo của Liam nổi lên, đó cũng là lý do Colm đồng ý với lời nói ngạo mạn của cậu.
“Đúng, chú sẽ được làm thế,” anh đồng ý. “Nói anh nghe chuyện đã xảy ra.”
“Em không nhớ được nhiều,” cậu nói. “Em vừa rời khỏi vùng đất của Monroe, đi về nhà theo hướng qua đồng bằng, nhưng em dừng lại ở phía Đông để uống nước. Em biết mình vẫn đang ở trong lãnh thổ của Monroe. Vâng, em chắc chắn. Có gì đó đập vào đầu em, em nghĩ có lẽ là bị đánh vào gáy. Cú đánh làm cho em choáng váng, khi em tỉnh lại, tay và chân em đều bị trói chặt. Có một tấm vải trùm qua đầu em.
Cậu nhắm mắt một lúc, cố nhớ lại. “Có ít nhất bốn tên. Em tỉnh một lúc, nhưng phải khiến chúng nghĩ rằng em vẫn đang hôn mê. Em nghe chúng nói trước khi lịm đi lần nữa. Em chắc chắn là có bốn giọng nói khác nhau… không, đợi đã.” Cậu thở dài, thất vọng. “Có lẽ còn nhiều hơn.”
Cậu xoa phần gáy sau cổ mình và nhắm mắt lại.
“Có ai trong số chúng nói chuyện trực tiếp với anh không?” Braeden, chỉ huy trưởng của Colm, đặt câu hỏi khi anh ta và vài người nữa đang vây quanh.
“Không, tôi không nghĩ là có.” Giọng nói của Liam trở nên khàn khàn và khó nghe. “Sao tôi chẳng nhớ được gì? Khó chịu chết được.”
Đối với Colm, lý do trí nhớ của Liam rời rạc như vậy rất rõ ràng. Cậu đã bị đánh rất nhiều cú vào đầu.
“Chú nói chú nghe chúng nói chuyện. Chúng nói gì?” Brodick hỏi.
“Chúng muốn giết càng nhiều lính MacHugh càng tốt.”
“Nếu những kẻ bắt cóc chỉ có bốn hoặc nhiều hơn, làm sao chúng có thể giết chiến binh MacHugh dày dặn cho được?”
Braeden đưa cho Liam một túi da đựng nước. Liam uống một ngụm lớn, gật đầu ra hiệu cảm ơn, rồi mới trả lời. “Có nhiều kẻ nấp trong rừng, chờ hiệu lệnh tấn công. Chúng được chỉ định giết càng nhiều lính MacHugh càng tốt. Giết càng nhiều thì phần thưởng càng cao.”
Cậu uống thêm một ngụm nữa trước khi tiếp tục. “Một kẻ lo rằng không có đám lính nào nấp trong rừng hỗ trợ cho chúng và chúng sẽ phải tự đối mặt với cơn thịnh nộ của Colm. Hắn muốn giết em cho xong nhưng một tên đứng đầu cứ bắt hắn phải chờ.”
“Chờ cái gì?” Colm hỏi. “Em không biết.”
“Chú có nghe được tên của kẻ nào trong số chúng hay không?” Brodick hỏi.
“Em không nhớ là có hay không nữa.”
Colm tiếp tục đặt câu hỏi với em trai mình, hy vọng có chút manh mối về kẻ đứng sau hành động đáng khinh này, nhưng Liam không giúp được bao nhiêu.
“Chú nhớ mình được đưa đến tu viện chứ?” Anh hỏi.
“Không, nhưng em nhớ mình tỉnh lại ở đó. Em ở trong một căn phòng nhỏ. Có hai linh mục ở cạnh em. Một trong hai người là thầy thuốc, người còn lại khoác khăn choàng và cầu nguyện cho em. Em nghĩ là ông ta nghĩ em đang hấp hối.”
“Những linh mục đó là ai?” Braeden hỏi.
“Cha Franklin là thầy thuốc. Khi tôi hỏi tôi đến đó bằng cách nào thì ông ấy nói mình không biết.”
“Chú tin ông ta chứ?” Colm hỏi.
“Có, em tin, sau khi ông ấy giải thích. Ông ấy nói rằng cha Gelroy đã đến tìm ông ấy yêu cầu được giúp đỡ. Gelroy chính là linh mục đã cầu nguyện cho em,” cậu nói thêm.
“Cha Franklin không hề tò mò làm sao chú đến được nơi đó à?” Brodick hỏi.
“Có, ông ấy tò mò. Ông ấy hỏi sao em lại bị thương, em nói rằng em không nhớ. Em nghe ông ấy hỏi Gelroy câu hỏi tương tự, Gelroy nói tốt hơn hết ông ấy không nên biết quá cụ thể.”
“Cha xứ Gelroy này thế nào? Ông ta đã nói gì với chú?”
“Ông ấy nói khi đang dỡ những bao ngũ cốc xuống khỏi xe thì tình cờ ngước lên nhìn, em đã ở đó.”
“Chú đã ở đó? Vậy thôi sao? Không ai đi cùng chú sao?” Colm hỏi.
“Em cũng hỏi Gelroy như thế, ông ấy không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho em. Khi em hỏi ông ấy như vậy là ý gì, ông ấy nói mình nói có hay không đều không được.”
“Ông ta nói như đánh đố vậy,” Colm cáu kỉnh.
Liam cố đứng lên. Chống một tay lên tảng đá, anh khuỵu hai đầu gối trước khi ngã ngửa ra sau. Nguyền rủa sự yếu ớt của mình, anh nghỉ một lát sau đó mới thử lại lần nữa.
“Cha xứ Gelroy này sẽ không thể đánh đố anh,” Colm nói. “Ông ta sẽ nói cho anh biết những gì anh muốn biết.”
“Colm anh cần hiểu. Gelroy tìm cách bảo vệ em. Ông ấy lo sợ kẻ đã tấn công em có thể đột nhập vào trong tu viện…”
“Để giết chú.” Brodick gật đầu khi tiếp lời Liam.
“Đúng vậy,” cậu nói. “Gelroy tin rằng đám ác quỷ, đó là cách ông ấy gọi những kẻ đã tấn công em, sẽ không kính trọng nơi tôn nghiêm. Ông ấy và Franklin đồng ý giữ bí mật về sự hiện diện của em để đảm bảo an toàn cho đến khi nào anh tới, Colm, nhưng có một vấn đề. Hai người không thể đứng canh chừng cho em cả ngày và đêm mà không thu hút sự ngờ vực ở bên ngoài và họ chẳng có chút sức ảnh hưởng gì để chống lại bọn người kia.”
“Và rồi vấn đề được giải quyết thế nào?” Colm hỏi. “Gelroy tìm được vài người quen tốt bụng giúp đỡ bảo vệ trong lúc em ngủ. Ông ấy nói với em rằng ông đã tìm người có khả năng đánh đấm.”
“Linh mục không được đào tạo về mặt này,” Braeden chen ngang.
“Không, họ không có,” Colm đồng ý.
Anh dừng lại trước mặt em trai mình. “Cha xứ đó đã tìm ai đến trông chừng cho chú?”
“Ông ấy nhờ vả người lính đến để chuẩn bị cho hôn lễ của lãnh chúa Monroe.”
“Những người đó thuộc dòng họ nào?” Brodick hỏi. Trước khi Liam kịp trả lời, Colm đã lên tiếng. “Họ có phải người ở vùng cao nguyên không?”
“Không, họ không phải, nhưng Gelroy hoàn toàn tin tưởng họ.”
“Vậy thì họ hẳn là người của vùng cao nguyên,” Brodick suy đoán.
Tất cả những chiến binh đang lắng tai nghe cuộc đối thoại lập tức gật đầu tán đồng. Chỉ những người ở cùng cao nguyên mới đáng tin và kín miệng về sau.
“Em đã nói họ không phải người vùng cao nguyên. Em không biết họ đến từ nơi nào, nhưng chắc Gelroy rất thân nên mới tin tưởng họ.”
Colm biết mình phải nhanh chóng hỏi cho hết, anh muốn thu thập càng nhiều thông tin càng tốt trước khi cậu em yếu ớt của mình kiệt sức. Lim đã bắt đầu mơ màng. Cậu khó khăn lắm mới có thể mở mắt mình lên và có vẻ chật vật khi tập trung vào câu chuyện.
“Họ có bao nhiêu người?” Anh hỏi.
“Bao nhiêu cái gì cơ?” Liam uể oải hỏi lại.
Colm kiên nhẫn. “Lính, Liam. Có bao nhiêu người lính trông chừng cho chú?”
“Bốn. Lúc nào cũng có hai người ở trong phòng hoặc đứng ngoài cửa phòng em.”
Brodick liếc nhìn Colm khi hỏi. “Những người đó có mang theo vũ khí không?”
Liam nhếch miệng cười. “Không, họ không có.”
“Câu hỏi có gì vui à?” Brodick hỏi, có hiểu xem phản ứng của Liam là thế nào.
“Phải. Khi anh trông thấy những người đó, anh sẽ hiểu. Nhưng em có thể đảm bảo với anh điều này, lãnh chúa Buchanan à. Họ không cần đến vũ khí.”
“Họ bất khả chiến bại sao? Ý cậu là vậy à?” Braeden hỏi như thể việc khen ngợi sức mạnh của người khác chính là điều sỉ nhục với bản thân vậy.
“Không ai là bất khả chiến bại cả,” Colm cau có. “Những người lính kia đã nói gì với chú, Liam? Họ có giải thích việc làm sao chú đến được tu viện hay không?
“Không. Họ chỉ nói chuyện với nhau, không nói với em.” Colm lẫn Brodick đều đợi Liam giải thích thêm. Nhưng cậu không nói gì nữa, Brodick bèn hỏi. “Vì sao họ không nói chuyện với chú?”
“Em không nghĩ là họ hiểu được em nói,” rốt cuộc cậu cũng nói ra. “Và em chắc mình cũng chẳng hiểu họ nói gì. Em chưa nghe thấy thứ tiếng đó bao giờ.”
Colm càng chán nản. “Chắc chắn Gelroy hiểu được họ.”
“Em không chắc. Em chưa bao giờ nghe ông ấy nói chuyện với họ.”
“Vậy thì làm sao ông ta…” Colm ngừng lại. Chẳng ích gì khi tiếp tục vặn hỏi em trai anh. Liam cần được nghỉ ngơi và Colm hi vọng rằng khi em trai anh khỏe hơn, nó sẽ nhớ được thêm về những người đã bắt cóc nó.
Bên cạnh đó, anh tin rằng Gelroy sẽ khai hết tất cả những gì mà anh muốn biết.
Anh tháo kiếm và khiên rồi giao chúng cho Braeden. “Đưa Liam về nhà,” anh ra lệnh.
Anh đến chỗ ngựa của mình lấy cung và tên giao nốt cho Braeden. “Đưa cả người của Buchanan về.” Liếc sang Brodick, anh nói thêm. “Tất cả những người của Buchanan.”
Trước khi Colm kịp nói thêm, Brodick đã nhảy lên ngựa và nói. “Tôi sẽ quay lại tu viện cùng cậu.”
Braeden gật đầu. “Ngài có cần ai trong số chúng tôi cùng ngài vào tu viện không?”
“Không cần.” Giọng nói của Colm không chút nhượng bộ. Braeden đã quen với sự cộc cằn của chủ mình. “Vậy tôi đề nghị một nửa chúng tôi sẽ đưa Liam về, còn tôi và những người khác sẽ đợi ngoài cổng cùng vũ khí của ngài, thưa lãnh chúa.” Chỉ huy của Brodick bước đến bên cạnh Braeden. “Vì lãnh chúa Buchanan cũng đi cùng ngài, tôi đề nghị tôi cũng sẽ chờ ở ngoài cổng với vũ khí của lãnh chúa tôi. Những người còn lại sẽ đưa Liam về nhà an toàn.”
Brodick đồng ý. “Sẽ tiện hơn cho chúng ta khi mang theo kiếm nếu gặp vận may lần theo được những kẻ đã tra tấn em trai cậu.”
“Tôi muốn dùng đôi tay mình hơn,” Colm nói.
“Kể cả khi đối phương có kiếm?”
Colm nhìn anh ta bằng ánh mắt khó chịu. “Cậu nghĩ sao?” Brodick lắc đầu. “Tôi nghĩ chắc cậu đang rất muốn được giết ai đó, đúng không?”
“Tôi sẽ giết hết những kẻ dám làm chuyện này với em trai tôi,” Colm trả lời.
Đó không phải mong muốn hay hứa hẹn. Đó là một lời thề long trọng.