← Quay lại trang sách

Chương 18 & 19

Cuộc ganh đua giữa nam tước Coswold và nam tước Percy đã trở nên khốc liệt. Hoặc nó có vẻ thế.

Ai cũng vận dụng hết sức mạnh để tìm ra những phương kế quỷ quyệt mà kẻ kia đang âm mưu. Tai mắt ở khắp mọi nơi. Chắc chắn không phải toàn bộ bạn bè của nam tước Percy đều trung thành với anh ta. William, thực ra là người đưa tin – đã bí mật về phe của nam tước Coswold. Người đưa tin này là một kẻ chỉ điểm rất giỏi và được thưởng hậu hĩnh để ghi nhớ từng lời nói và hành động của Percy cùng bè phái của anh ta, sau đó thuật lại đến từng chi tiết cho Coswold.

Khi tin lãnh chúa Monroe bị sát hại đến tai Percy, kẻ phản bội cũng tìm cớ rời khỏi tu viện và nhanh chóng báo tin cho Coswold. Nam tước đảm bảo rằng William sẽ biết hắn ở đâu tại bất kỳ thời điểm nào và tin tức này cũng vì thế mà đến chỗ hắn ngay khi hắn ngồi xuống ăn tối với lãnh chúa MacKenna trong đại sảnh xa hoa của ông ta.

Tin tức khủng khiếp đó không nhận được phản ứng mà William mong đợi. Cả Coswold lẫn MacKenna dường như đều không ngạc nhiên cho lắm. Coswold chỉ nhún vai thờ ơ còn MacKenna, vẻ mặt không hề dao động, tỏ ra chán chường khi ông ta với tay lấy một mẩu bánh mì đen và cho vào miệng.

Nam tước Percy có vẻ như không hề quan tâm khi hay tin. Phải chăng cả hai vị nam tước đã biết trước rằng điều này sẽ xảy ra? Có phải họ đã đoán trước được cái chết của Mon- roe, hoặc mong muốn điều đó? Còn tại sao lãnh chúa MacK- enna cũng thờ ơ như thế? Một người đồng hương của ông ta đã bị sát hại; người đưa tin nghĩ ít nhất thì cũng phải có một chút dấu hiệu của lòng xót thương chứ.

Coswold đẩy ghế và ra hiệu cho người đưa tin theo hắn ra ngoài. Khi chỉ còn hai người, hắn lệnh cho anh ta quay lại nơi dựng lều của Percy để tiếp tục theo dõi những diễn biến tiếp theo.

“Giờ đi đi, khi trời vẫn còn sáng. Ngươi có thể quay lại trước khi đêm xuống. Ta sẽ đến tu viện vào ngày mai.”

Kẻ đưa tin dõi theo Coswold nghênh ngang bước vào trong rồi đứng đó một lúc gãi đầu bối rối. Mặc dù muốn biết, nhưng anh ta cũng không dám hỏi thẳng nam tước những thắc mắc của mình. Monroe là một người có thế lực và theo những thông tin thu thập được, vị lãnh chúa ấy đã bị sát hại bất ngờ trong đêm.

Tại sao không một ai bất ngờ về điều đó?

CHƯƠNG 19

Brodick hoàn toàn đồng tình với Colm. Nếu có cơ hội, anh ta cũng sẽ giết chết những tên khốn đã tấn công Liam. Người của MacHugh là đồng minh của người Buchanan, vì thế kẻ thù của họ cũng là kẻ thù của người Buchanan. Hơn một năm trước, Brodick đã liều lĩnh vượt qua vùng đất đầy nguy hiểm của người Anh để cứu vợ mình. Người nhà MacHugh đã tới trợ giúp cho người Buchanan và giờ đến lượt người Buchanan đền đáp lại.

MacHugh là kẻ cô độc. Anh từ chối thừa nhận lợi ích của việc có ai đó ngoài những người dân của mình sát cánh chiến đấu cùng anh. Brodick cũng từng nghĩ như thế và khi cuộc chiến với Anh quốc suýt xảy ra, cách nhìn của anh ta đã thay đổi. Giờ đây anh ta đã nhận ra giá trị của những mối ràng buộc, anh ta không chỉ cân nhắc đến MacHugh mà còn có nhà Maitland và nhà Sinclair, hai dòng họ mạnh nhất nhì vùng cao nguyên, đồng minh thân cận của anh ta. Những lãnh chúa đó cũng trở thành bạn tốt của Brodick.

Hai người đàn ông không hề nhiều lời trên đường quay trở lại tu viện. Sau đó, thúc ngựa chạy song song với Colm, Brodick hỏi. “Cậu biết tôi đã gặp vợ mình thế nào không?”

Một câu hỏi kỳ quặc, Colm nghĩ. “Cô ta dẫn em trai của lãnh chúa Ramsey Sinclair về với anh ta,” anh trả lời.

“Đúng vậy. Lúc đó cậu nhóc chỉ mới năm sáu tuổi. Một người trong tộc Sinclair cho rằng cậu nhóc nên được tôn làm lãnh chúa thay Ramsey. Hắn âm mưu chiếm đoạt thị tộc và dùng cậu nhóc để ép buộc Ramsey lộ diện và rồi giết chết cậu ta.”

“Sao cậu lại lôi chuyện ra nói vào lúc này?”

“Có lẽ Liam bị bắt cũng vì mục đích này. Để dụ cậu ra mặt.”

“Hình như tháng trước, những lính cận vệ của tôi đã bị mai phục hai lần.”

“Cậu có mất người nào không?”

MacHugh cảm thấy bị xúc phạm bởi câu hỏi đó. “Tất nhiên là không. Chiến binh của tôi được huấn luyện để ứng phó với những việc bất ngờ.”

“Vậy còn kẻ tấn công?”

“Đáng tiếc, chẳng tên nào sống đủ lâu để khai ra người sai khiến chúng, nhưng chúng không phải người của vùng cao nguyên.”

“Những kẻ lang thang à? Chúng muốn trộm gì đó chăng?”

Anh lắc đầu. “Cậu nghe Liam nói gì rồi đấy. Mệnh lệnh của chúng là giết được càng nhiều lính MacHugh càng tốt. Những kẻ lang thang không thể hành động có tổ chức như thế được. Chúng sống vô kỷ luật, không khác gì lũ chuột nhắt chỉ biết trộm cắp và tháo chạy.”

“Cậu nói đúng,” Brodick nói. “Em trai của Ramsey chỉ là một đứa trẻ, nhưng Liam là một người trưởng thành. Cậu ấy lớn gần bằng cậu, chẳng phải sao?”

“Nhỏ hơn tôi năm tuổi nhưng vẫn đủ lớn.”

“Vậy thì sao cậu ấy lại không ứng phó được với việc xảy ra bất ngờ? Cậu ấy cũng từng được huấn luyện như những người khác kia mà.”

“Tôi sẽ hỏi em trai mình câu đó ngay khi nó hồi phục.”

“Ai đứng sau vụ tấn công này mà lại muốn giết hết tất cả người MacHugh nhỉ?”

“Trông có vẻ là vậy.”

“Finney’s Flat. Đó là nơi xảy ra vụ tấn công.”

“Đúng,” Colm trả lời. “MacKenna đứng sau chuyện này. Tôi chắc điều đó.”

“Nhưng cậu không có bằng chứng.”

“MacKenna là một kẻ tham lam. Hắn muốn vùng đất đó cho riêng mình, tôi sẽ không để hắn có được nó. Tôi cũng không cho phép bất kỳ người nào của MacKenna đến gần lãnh địa của mình. Vùng đồng bằng trước giờ vẫn là nơi trồng trọt của chúng tôi và cũng là vật chắn giữa MacKenna và chúng ta.”

“Đức vua của chúng ta đã tặng vua John nhiều năm rồi. Ngài ấy sở hữu nó cho đến khi một người phụ nữ được chọn để kết hôn cùng lãnh chúa Moroe. Cô ta lấy Finney’s Flat xem như của hồi môn.

“Tôi biết chuyện này.”

“Phải, nhưng cậu có biết người phụ nữ này là họ hàng của vợ tôi không. Cha cô ta chính là nam tước Geoffrey của Wellingshire.”

“Cậu thừa nhận mình có họ hàng với người Anh rồi đấy à?”

“Chẳng còn cách nào khác, tôi thừa nhận nó. Cách nhìn nhận của tôi đã trở nên thoáng hơn, nhắc để anh nhớ, vợ tôi từng là người Anh đấy.”

“Cô ta là người gì chẳng liên quan đến tôi.”

“Cậu có để cho dòng họ Monroe đứng trên ngọn núi của mình nhìn xuống không?”

“Cậu thì sao?” Colm hỏi ngược lại. “Cậu có để chúng đến gần như thế không? Thị tộc Buchanan tiếp giáp Finney’s Flat ở phía Tây đấy.”

“Phải, nhưng chúng tôi có rừng và cây cối ở giữa.”

“Tôi không có xích mích gì với nhà Monroe. Miễn là Lãnh chúa của họ không xâm phạm đến vùng đất canh tác ở tận cùng phía Bắc của vùng đất này thì tôi sẽ không để ý đến sự tồn tại của hắn.”

Họ đến đỉnh đồi phía trên tu viện và có thể nhìn xuống những căn lều trại được dựng lên ở hướng Nam.

“Những căn lều đó là của người Anh.” Brodick nói.

“Không thể nào tất cả đều đến vì hôn lễ của Monroe được, trừ phi bà con người Anh của cậu mời họ đến.”

“Không chỉ chừng ấy đâu,” Brodick đáp lại. “Monroe cũng không muốn họ đến. Không, chắc phải có một buổi lễ khác được tổ chức tại tu viện.”

Khi xuống đồi, họ giao lại ngựa của mình cho Braeden và Dylan.

“Nhớ phải cảnh giác,” Colm nói khi họ đi bộ về phía cánh cổng.

“Tôi lúc nào cũng cảnh giác mà,” Brodick quả quyết. Anh ta kéo sợi dây thừng rung chuông. Một lát sau, một vị linh mục mở cánh cổng gỗ ra.

Tu viện trưởng, một người đàn ông nhỏ con mập mạp, từ vòng bụng của ông ta có thể thấy được rằng ông không bỏ lỡ bữa ăn nào, ông ta ra hiệu cho họ tiến vào. Ông ta nhanh chóng đưa ra được kết luận vì sao hai người họ đến đây.

“Các con đến gửi lời chia buồn đúng không?”

Trước khi ai trong hai vị lãnh chúa kịp lên tiếng, tu viện trưởng tiếp tục. “Chắc hẳn các con thất vọng lắm khi bỏ lỡ nghi thức tang lễ, nhưng với thời tiết thất thường như thế này thì cần để người nhà đưa thi thể ngài ấy về nhà và chôn cất càng sớm càng tốt. Con có muốn nói đôi lời với người nhà ngài ấy không? Tiếc là con lỡ mất họ rồi. Hay là để ta dẫn các con đến nhà nguyện để cầu nguyện cho linh hồn ngài ấy?”

Colm và Brodick nhìn nhau, sau đó quay sang tu viện trưởng. Tuy biết ông là người của Chúa nhưng anh vẫn không kiêng nể gì trong lời nói.

“Ông đang nói cái quái quỷ gì vậy?”

Tu viện trưởng giật ngược về sau và đặt tay lên ngực để lấy lại bình tĩnh. Ông đã sống một cuộc đời bình lặng nơi tu viện này trong suốt bao năm qua, niềm hân hoan và sự khủng hoảng trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây đã tác động xấu đến dây thần kinh của ông.

“Con không biết sao? Ta chỉ là… là lãnh chúa Monroe,” ông vội vàng nói ra khi chạm phải ánh mắt của lãnh chúa Ma- cHugh. “Ngài ấy vừa mất. Đó không phải lý do các con đến đây sao? Để bày tỏ sự đồng cảm của các con?”

“Monroe chết rồi?” Brodick sửng sốt với thông báo từ vị linh mục.

“Anh ta chết như thế nào?” Colm muốn biết.

Tu viện trưởng hạ thấp giọng khi ông trả lời. “Ngài ấy bị giết.” Ông dừng lại làm dấu thánh trước khi nói thêm: “Ngài ấy đã bị sát hại, trong đêm tối.”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Brodick hỏi.

“Anh ta bị giết thế nào?” Colm cũng hỏi cùng lúc.

Ánh mắt hai vị lãnh chúa khiến tu viện trưởng sợ hãi. Lãnh chúa MacHugh trông có vẻ nguy hiểm và giận dữ hơn cả. Giọng nói của vị linh mục run run khi ông trả lời, nhưng ông khó bắt kịp tốc độ đưa ra câu hỏi của hai người cao to này.

Colm nhận thấy mỗi lần anh di chuyển thì tu viện trưởng đều rùng mình. Anh đặt hai tay ra sau lưng như một dấu hiệu đáng tin, để vị tu viện trưởng hiền lành kia biết rằng anh vô hại với ông.

Tu viện trưởng vội vàng giải thích. “Ta nghĩ các con đến để tỏ lòng thành kính cuối cùng, nhưng hóa ra các con không hề biết gì về cái chết bi thảm của lãnh chúa Monroe. Giờ ta biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Ta đã hiểu lầm, đúng chứ? Ta rất áy náy khi chào đón các con bằng tin buồn này khi rõ ràng các con đến vì buổi tiệc vui, buổi hôn lễ.”

“Hôn lễ làm sao tiến hành khi chú rể đã bị sát hại đây?” Brodick hỏi. Anh ta bắt đầu cho rằng tu viện trưởng đã mất đi một phần trí nhớ.

“Lãnh chúa Monroe không còn là chú rể được nữa… ngài ấy bị giết rồi,” ông vội xác nhận.

“Chúng ta không ở đây vì hôn lễ… hay tang lễ nào cả,” Colm nói. “Chúng ta đến đây vì em trai ta.”

Tu viện trưởng đáp lại bằng ánh mắt khó hiểu. “Em trai con?”

Colm đang suy nghĩ có nên tóm cổ người đàn ông này và lắc hay không, nhưng anh biết mình không thể tấn công người của Chúa. Từ ánh mắt trống rỗng của tu viện trưởng có thể thấy được ông ta không biết chút gì về Liam cả.

Tu viện trưởng mồ hôi đầm đìa. Ông chà bàn tay ướt sũng của mình lên bên hông áo choàng. Ánh mắt của vị lãnh chúa trở nên tối sẫm, màu của một cơn bão đang thành hình.

“Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Tu viện của chúng ta chưa từng có nhiều hoạt động như thế bao giờ. Một cuộc hôn nhân khác dành cho tiểu thư Gabrielle chuẩn bị được chọn lựa. Rối ren lắm.” Ông ra vẻ bí ẩn hạ thấp giọng thì thầm. “Hai nam tước đến từ Anh quốc đang ở trong sảnh lớn, ai cũng nói mình nhân danh vua John mà đến. Cả đám người Anh đang tụ tập trong sân. Ta đề nghị con lên trên gác nếu con không muốn bị kéo vào chuyện này.”

“Hai nam tước đó đấu nhau vì cái gì vậy?” Brodick hỏi. “Chúng ta không cần bận tâm chuyện cãi nhau vặt vãnh đó,” Colm nói. “Hãy nhớ lý do chúng ta có mặt tại đây.” Anh nhìn tu viện trưởng lần nữa. “Chỗ ông có một linh mục tên Gelroy. Ta muốn gặp ông ấy càng sớm càng tốt.”

“Ta có thể hỏi lý do con cần gặp ông ấy chứ?”

“Không.”

Tu viện trưởng giật lùi trước lời từ chối thẳng thừng ấy. Sau đó ông gật đầu, nghĩ rằng mình hiểu lý do vì sao lãnh chúa lại từ chối giải thích rồi. “Ồ, ta hiểu. Con muốn thú tội.

Ta xin lỗi. Ta không nên hỏi. Chi bằng con lên trên gác đi, ta sẽ gọi cha Gelroy lên đó gặp con. Ta nghĩ mình biết ông ấy đang ở đâu. Ông ấy sẽ dẫn đường cho con đến nhà nguyền để con thú nhận tội lỗi của mình.”

Lại một lần nữa tu viện trưởng đưa ra phán đoán sai lầm, nhưng lãnh chúa không đính chính lại.

“Nó chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu,” ông nhấn mạnh, sau đó quay người dẫn họ đến chỗ cầu thang.

Brodick gật đầu với Colm. “Với số tội lỗi mà cậu ta đã gây ra, tôi không tin đâu.”

Colm không cãi lại. Anh đẩy Brodick ra khỏi lối đi của mình. “Tôi không đến đây để thú tội. Tôi đến vì muốn tìm câu trả lời liên quan đến em trai tôi. Tôi chỉ muốn giải quyết xong việc này và rời khỏi đây. Có lẽ tôi có thể thuyết phục cha Gelroy đi cùng chúng tôi. Tôi không thể suy nghĩ hay hít thở khi có cả đám người Anh ở xung quanh thế này.”

“Tôi nghi ngờ việc Gelroy sẽ đồng ý đi cùng chúng ta đấy. Nhưng cậu có thể hỏi thử,” Brodick nói.

“Hỏi? Sao tôi phải hỏi chứ?”

Brodick nhún vai. Colm sẽ làm theo ý anh bất luận Brodick nghĩ thế nào. Hơn nữa, Brodick cũng sẽ làm tương tự nếu đó là em trai mình. Tuy nhiên, việc bắt một linh mục rời khỏi nơi linh thiêng của mình với mục đích là hăm dọa ông ta nói ra những gì mình biết về vụ bắt cóc và những người đã cứu Liam… có lẽ sẽ bôi đen linh hồn lệch lạc của họ đôi chút.

Tu viện trưởng chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ đến nỗi không nhận ra mình đã lên đến tầng trên của bức tường bao quanh sân. Thở phào nhẹ nhõm, ông nói: “Chúng ta đến nơi rồi.”

Tu viện trưởng quay người định trở xuống cầu thang và đi tìm Gelroy, nhưng Brodick ngăn ông lại bằng một câu hỏi.

“Tôi có thắc mắc, thưa cha. Nam tước Geoffrey và con gái ông ấy vẫn ở đây, hay họ đã lên đường trở về Anh quốc rồi?”

“Nam tước Geoffrey? Con biết những người Anh này sao?” Brodick thở dài. “Thật mất mặt khi phải thừa nhận rằng họ là bà con… bên nhà vợ tôi,” anh ta vội nói thêm.

“Dù vậy thì nó vẫn mất mặt,” Colm nhắc nhở.

Brodick thầm tự nhắc nhở mình rằng Colm là đồng minh của anh ta. “Tôi chưa từng gặp cô con gái của ông ấy,” anh ta nói với tu viện trưởng.

Tu viện trưởng trả lời: “Nam tước đã đi diện kiến đức vua của ngài ấy rồi, còn con gái ngài đang chuẩn bị trở về Anh quốc, nhưng ta nghĩ cô ấy sẽ bị ngăn cản.”

“Vì sao cô ấy lại bị ngăn cản?”

“Con không biết đó thôi,” tu viện trưởng nói. “Mọi chuyện rắc rối đều liên quan đến cô ấy và người mà cô ấy sẽ kết hôn cùng.”

“Cha cô ấy có biết chuyện này không?” Brodick tự hỏi. “Không. Ngài ấy đã đi khỏi đây trước khi hai nam tước kia đến.”

“Vậy khi nào thì Nam tước Geoffrey sẽ quay lại?” Tuy tương lai của tiểu thư Gabrielle không can hệ gì đến Brodick, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải hỏi.

“Tôi nghĩ không ai có thời gian để đưa tin đến cha cô ấy cả. Hình như hai nam tước ấy cố ý đợi đến khi ngài rời khỏi tu viện rồi tìm đến ngỏ lời cầu hôn con gái ngài ấy. Cả hai đều ra vẻ đây là chuyện rất cấp bách. Ta nghe được ra trong lúc họ tranh luận, họ muốn cưới cô ấy trước khi cha cô ấy biết chuyện và nổi trận lôi đình.” Liếc trái nhìn phải xong ông nói: “Xảo trá, đúng vậy, nếu con hỏi ta sẽ nói rằng đây là một sự xảo trá. Nhưng tiểu thư được những người cận vệ của cô ấy bảo vệ, cô ấy sẽ an toàn trong khuôn viên tu viện của chúng ta. Không có tổn hại gì xảy đến với cô ấy ở đây đâu.”

Niềm tin ngây thơ đó khiến Colm phát bực. Đầy những người lạ vây quanh tu viện, hầu hết là người Anh. Làm sao ông ta có thể tin những người như chúng sẽ tôn trọng Đức Thánh chứ? Kể cả linh mục Gelroy kia cũng rất đáng nghi khi nói ông ta đã nhờ những người lính canh chừng trong lúc Liam ngủ. Colm tự hỏi tu viện trưởng nhát gan này sẽ nghĩ gì khi biết rằng Liam từng là khách nơi này.

“Tiểu thư Gabrielle chấp thuận cuộc hôn nhân mới không?” Brodick hỏi.

“Cô ấy vẫn chưa biết gì cả. Họ sẽ tìm đến cô ấy nhanh thôi.” Ông lắc đầu, buông tiếng thở dài. “Cô ấy sẽ biết trò tai quái này ngay khi cô ấy chấp thuận lời mời của họ.”