Chương 20 & 21
Nam tước Coswold cùng đám tay chân ăn không ngồi rồi của mình đã xông vào tu viện ngay giữa trưa. Hắn đã tập hợp được một đám những kẻ nịnh nọt theo sau, tất thảy hai mươi ba người. Nhiều người như thế là có chủ đích, Coswold hy vọng có thể đe dọa và áp đảo Percy.
Coswold cảm thấy mình vô cùng mạnh mẽ. Hắn mang theo một đạo lệnh tuyên bố rằng hắn là người duy nhất có quyền phát ngôn thay nhà vua.
Nhưng Percy cũng không hề kém cạnh. Cũng như Coswold, hắn cũng có tai mắt, tuy hắn không hề hay biết gì về sắc lệnh mới ban kia, nhưng Percy biết rằng kẻ thù của hắn đang cố chiếm đoạt Finney’s Flat và tương lai của tiểu thư Gabrielle. Hắn tin rằng Coswold toan tính sẽ dùng đến vũ lực để đạt được thứ mình muốn.
Percy sẵn sàng đón tiếp hắn. Bản thân Percy cũng có một đám tội phạm bất kham theo sau mình khi hắn lao vào sảnh đường để giáp mặt Coswold. Percy sẽ không nhượng bộ hay để mình bị đẩy sang một bên, hắn không phải không để tâm đến chuyện hắn có thể sẽ không có được cái mình muốn. Hắn có trong tay sắc lệnh được chính tay nhà vua ban rằng hắn là người duy nhất có thể nhân danh nhà vua. Nhà vua đã cử hắn đến tu viện để chứng kiến hôn lễ giữa Monroe và Gabrielle, nhưng giờ đây chú rể đã không còn, Percy tự tin rằng mình có thể quyết định tương lai của Gabrielle.
Mỗi con người ham muốn quyền lực ấy đều thủ sẵn trong tay mình một hoặc hai thủ đoạn.
Hai nam tước chạm mặt nhau ngay giữa sảnh tiếp khách. Những cánh cửa dẫn ra sân đều mở toang. Đây không phải một cuộc đấu riêng tư. Bất cứ ai muốn chứng kiến đều có thể đến nghe ngóng.
Percy ra đòn trước. Chỉ thẳng vào khoảng không giữa hai người bằng ngón tay xương xẩu dài ngoằng của mình, hắn nói. “Anh mà dám can thiệp vào quyết định của tôi tại nơi này, tôi sẽ ném anh ra ngoài. Tôi nhân danh đức vua lên tiếng và tôi sẽ là người quyết định tương lai của tiểu thư Gabrielle.”
“Tương lai của nàng với anh đấy à?” Coswold mỉa mai. “Và rồi Finney’s Flat cũng thuộc về anh luôn thể? Đó là chuyện anh nghĩ sẽ xảy ra sao đồ ngốc? Anh chắc chắn sẽ không có được nàng đâu. Tôi sẽ chờ xem.”
“Anh không có quyền, Coswold. Tôi sẽ hộ tống tiểu thư trở về Anh quốc. Đúng đấy, nàng sẽ đi cùng tôi.” Percy không ngần ngại nhắc đến một điểm quan trọng, đó là hắn dự định sẽ buộc nàng phải kết hôn với hắn.
Coswold tiến lên một bước. “Anh không còn quyền phát ngôn nhân danh đức vua nữa, bởi trong tay tôi có một sắc lệnh mà chính đức vua đã ký ban cho tôi toàn quyền ở nơi này. Tôi sẽ phát ngôn và hành động nhân danh ngài.”
Percy bị sỉ nhục. Mạch máu trên trán hắn hằn lên khi hắn đáp trả: “Không, tôi có sắc lệnh và nó được chính vua John đặt bút ký lên. Anh không lừa tôi được đâu. Tôi biết anh muốn gì và anh sẽ không thể có được nàng.” Lời qua tiếng lại ngày một gay gắt cho đến khi cả hai người không ngừng hét vào người kia. Cuộc tranh cãi di chuyển ra bên ngoài và càng khiến nhiều người tò mò tụ tập lại thành đám đông.
Ranh giới phân chia giữa hai khu lều được đánh dấu bằng cây thập tự giá bằng đá giữa bãi cỏ: Percy và tùy tùng của mình một bên, Coswold và những kẻ ủng hộ hắn ở bên còn lại.
“Anh muốn nhìn tận mắt sắc lệnh chứ?” Coswold hỏi. “Nhà vua đã đóng mộc lên nó, còn có cả ngày tháng đấy Percy. Nếu anh không chịu tránh đường, thì đừng trách tôi ném thẳng anh ra ngoài.”
Percy cười khẩy. “Sắc lệnh đó được ký lúc nào vậy?” Hắn chất vấn, trước khi Coswold kịp trả lời, hắn đã nói tiếp.
“Tôi biết anh đã ở nơi nào và tôi biết tất cả về thỏa thuận ngầm giữa anh và lãnh chúa.”
Coswold lờ đi lời nói này. Hắn ngoắc ngón tay về phía một trong số những kẻ ủng hộ, một cuộn giấy nhanh chóng được đưa đến. Hắn giật lấy nó từ tay người kia và giơ nó trước mặt Percy. “Nó đây. Nhà vua đã trao quyền lực cho tôi.”
Colm và Brodick đặt tay lên thành lan can, quan sát và lắng nghe cuộc đối thoại đang diễn ra bên dưới. Colm chỉ đang giết thời gian trong lúc chờ cha Gelroy đến. Tu viện trưởng đã nói rằng sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ông ấy, nhưng rõ ràng ông ta đã nhầm.
Nóng lòng muốn bắt vị linh mục và rời khỏi nơi đầy những tên quý tộc Anh quốc đáng ghét này, Colm càu nhàu. “Tên cha xứ Gelroy chết tiệt đó đâu rồi?”
“Chắc đang trên đường tới,” Brodick trả lời.
Colm quét mắt qua đám đông bên dưới. Anh thấy một nhóm linh mục mặc áo choàng và nói. “Đông quá. Nếu tôi biết Gelroy trông như thế nào, tôi sẽ tóm ngay ông ta ra khỏi nơi này.”
Brodick bật cười. “Cậu còn nhớ tôi đã nhắc nhở cậu không được gây chuyện với linh mục chứ? À, cậu cũng không thể tóm một trong số họ rời khỏi nơi này, trừ phi linh mục đó đồng ý đi cùng cậu, tôi không nghĩ Gelroy sẽ đồng ý. Cậu và tôi…”
“Cậu và tôi thế nào?”
“Theo lời vợ tôi nói, chúng ta có khuynh hướng thích hăm dọa người khác.”
Một tiếng hét vang lên khiến họ chú ý. “Người Anh đúng là ồn ào, phải không?” Brodick nhận xét. “Tiếc là chúng ta không có cung và tên. Chúng ta có thể tống khứ vài người.”
Colm mỉm cười. “Phải, chúng ta có thể.”
Cùng lúc đó Coswol đang vỗ tay để thu hút sự chú ý và gào lên. “Mời tiểu thư Gabrielle đến cho ta. Chúng ta sẽ giải quyết cho xong việc này ngay bây giờ tại đây.” Hắn quay về đám người sau lưng mình, gật đầu, sau đó quay lại đối mặt với Percy. “Tôi đã có quyết định. Cuối ngày hôm nay, nàng sẽ phải kết hôn.”
CHƯƠNG 21Tu viện trưởng tìm thấy Garbrielle đang đi dạo cùng cha Gelroy trong vườn. Nàng đã bày tỏ lòng biết ơn với cha Franklin và chuẩn bị nói lời cảm ơn với Gelroy vì đã giúp nàng giữ bí mật thì tu viện trưởng xông vào khu vườn gọi nàng.
“Tiểu thư Gabrielle, có một trận cãi vã.” Thở hổn hển vì vừa chạy cả một quãng đường, ông khó có thể thở và nói cùng lúc được.
Gabrielle đỡ ông đến chiếc ghế đá và đề nghị ông ngồi nghỉ một lúc.
Ông gật đầu lia lịa, ngồi phịch xuống và thở phì phò. “À, tốt hơn rồi.”
Gelroy chắp tay sau lưng. “Anh vừa nói có cãi vã?”
“Ồ, đúng vậy. Con được mời đến sân đấy. Cha Gelroy, có lẽ ông nên đi cùng tiểu thư. Cuộc tranh cãi này. Thật khủng khiếp, cách mà họ cãi nhau thật khủng khiếp. Còn ở trong một tu viện thiêng liêng như thế này nữa. Thật tội lỗi mà.”
“Ai đang cãi nhau thế ạ?” Gabrielle hỏi.
“Hai nam tước đến từ Anh quốc. Hình như một người tên là Coswold, người còn lại…”
“Percy.”
“Đúng, đúng rồi tiểu thư à. Nam tước Percy.”
“Hai nam tước này cho mời Gabrielle sao?” Gelroy hỏi. “Nam tước Coswold là người ra lệnh.”
Gabrielle tức giận. “Con sẽ không đáp lại bất cứ ai trong số họ, con không muốn gặp hay nói chuyện với họ. Con chuẩn bị về nhà rồi, chẳng có lý do gì để con hoãn lại hành trình của mình cả.”
Gelroy đồng ý bằng một cái gật đầu. “Cận vệ của tiểu thư giờ đã dắt ngựa ra cổng chính rồi, vì Gabrielle muốn rời khỏi tu viện ngay lập tức. Hành lý của tiểu thư cũng đã thu dọn xong.”
Tu viện trưởng lắc đầu. “Ta không nghĩ hai nam tước kia sẽ để tiểu thư rời đi đâu.”
“Chuyện này không chỉ đơn giản là gặp mặt đúng không?” Gelroy hỏi.
Ông thở dài. “Đúng vậy. Mỗi nam tước mang theo một sắc lệnh tuyên bố rằng mình có thể phát ngôn và hành động nhân danh đức vua. Cái của Coswold mới hơn nếu ngày viết trên đó là đúng. Nhà vua đã đóng dấu lên cả hai đạo lệnh, ta nghe nói vậy.” Tu viện trưởng đột nhiên bật dậy. “Ôi, Chúa ơi, ta quên mất. Trận ồn ào và tiếng la hét kia làm ta quên béng đi mất. Làm sao thế này? Bên cạnh nỗi lo về hai người kia… Cha Gelroy, tôi đang trên đường đi tìm ông thì nam tước Coswold gọi tôi.”
“Ông tìm tôi để làm gì?” Ông ấy hỏi.
“Tôi nhận lời đưa ông lên trên gác. Ông biết đấy, có hai...” Ông dừng lại.
“Hai? Hai gì cơ?” Gelroy hỏi. “Lãnh chúa,” ông ngập ngừng. “Buchanan và MacHugh.
Họ không nói vì sao lại cần nói chuyện với ông, nhưng lãnh chúa MacHugh có nói gì đó liên quan đến em trai ngài ấy. Ông có biết gì về chuyện này không?”
Vẻ hốt hoảng và khiếp đảm lướt qua gương mặt của Gelroy. “Tôi biết một chút.”
“Tôi sẽ nghe ông giải thích sau vì hai vị lãnh chúa đã đợi khá lâu rồi. Họ không giống người có tính nhẫn nại.” Ông mỉm cười nói tiếp: “Tôi cũng có nghe một người trong số họ nói – tôi nghĩ người đó là MacHugh nhưng không chắc lắm – nhắc đến việc đưa ông đi cùng đấy.”
Gelroy ấp úng. “Cha nghe thấy vậy sao?”
“Có lẽ một trong số họ sẽ ngỏ lời mời ông gia nhập thị tộc của anh ta với tư cách một lãnh đạo tôn giáo. Tôi biết ông muốn có một nhà thờ của riêng mình vào một ngày nào đó, đúng không? Và ông cũng muốn được cứu rỗi càng nhiều linh hồn càng tốt. Đúng chứ?”
Gelroy gật đầu lia lịa tán đồng. Đúng là ông muốn có nhà thờ và những con chiên của riêng mình – linh mục nào mà không muốn chứ? – nhưng không phải cho đám lãnh chúa tàn bạo và đám con dân ngang ngược của chúng. Ông không muốn sống phần đời còn lại trong trạng thái không ngừng sợ hãi.
“Tôi bằng lòng cầu nguyện cho những linh hồn lạc lối ở đây, thưa tu viện trưởng,” ông nói khẽ. “Chẳng phải ông muốn tôi đi cùng tiểu thư Gabrielle đến gặp hai nam tước kia sao, hay ông muốn tôi đi nói chuyện với hai vị lãnh chúa đây?”
“Tôi sẽ đi cùng tiểu thư, ông nhanh đến chỗ lãnh chúa đi. Ngày càng nhiều người của họ tiến vào rồi. Tiểu thư nên nói chuyện với họ càng sớm càng tốt.”
Chuyện này không thể thoát được rồi, Gelroy biết. “Thôi cứ vậy đi,” ông nói.
Ông nói tạm biệt với Gabrielle lần cuối rồi rời đi thực hiện nhiệm vụ đáng sợ của mình.
Gabrielle định tiếp tục từ chối gặp mặt nam tước, nhưng nàng chợt đổi ý. Nàng không muốn khiến tu viện trưởng rơi vào thế khó xử khi phải giải thích lý do nàng từ chối lời mời.
“Con sẽ ra xem nam tước kia muốn gì, sau đó con sẽ rời khỏi tu viện ngay khi có thể. Thưa cha, con muốn cảm ơn cha lần nữa vì đã cho con ở lại và lòng tốt của cha dành cha con và con. Chúng con vô cùng trân trọng chúng.”
Nàng cất bước vòng qua tu viện trưởng để ra sân, nhưng ông cản nàng lại.
“Ta sẽ đi cùng con, tiểu thư, nhưng con không đợi cận vệ của mình sao? Họ chắc sẽ muốn đứng cạnh con trong lúc con nói chuyện với hai nam tước kia.”
Nàng lắc đầu. “Cận vệ của con quá bận rộn để phải bận tậm đến chuyện vặt vãnh như thế này, con chắc buổi gặp mặt sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Ông không thể khuyên nàng. Gabrielle còn lý do khác để giữ đội cận vệ của mình tránh xa đám nam tước kia. Cha nàng không tin những người đó và nàng cũng không. Nàng lo thuộc hạ của Coswold và Percy sẽ phát động một cuộc chiến, dù cho cận vệ của nàng đã được huấn luyện, họ không thể chống lại sự tấn công của cả đám người.
Nàng mong muốn cha có thể bên cạnh nàng lúc này. Ông biết hai người kia như thế nào và ông cũng biết làm sao để đối phó. Nàng cố nghĩ về tình huống xấu nhất có thể xảy ra để chuẩn bị, nhưng dù nàng thông minh cách mấy cũng không thể hình dung ra chuyện sắp tới.