Chương 23
Gabrielle đi thẳng đến sảnh. Nàng quyết phải kết thúc buổi gặp mặt này và lên đường về nhà nhanh nhất có thể. Tu viện trưởng đi theo sau khi nàng vội vã băng qua một con dốc nhỏ ngang khu vực nghỉ ngơi của các linh mục và vòng qua nhà nguyền nhỏ bên cạnh nhà bếp. Khi nàng chuẩn bị bước qua cửa vòm để vào sảnh thì trông thấy một người phụ nữ đang đứng trong bóng râm nhìn nàng. Gabrielle mỉm cười tự nhiên và gật đầu chào, nhưng người phụ nữ kia không hề đáp lại. Gương mặt cô ta đầy vẻ khinh thường, đôi mắt cô ta lóe lên sự hận thù.
Gabrielle rất kinh ngạc, nàng đứng sững lại. Tuy nàng chưa từng gặp người phụ nữ ấy, nhưng nàng có thể đoán được cô ta là ai. Phản ứng chán ghét như vậy chỉ có thể là người nhà Monroe. Cha nàng đã nói rằng hầu hết những người nhà Monroe đều đổ lỗi cho nàng về cái chết của lãnh chúa của họ. Nàng không hiểu được kiểu suy nghĩ buồn cười ấy, nàng đang băn khoăn có nên nói vài câu với người phụ nữ này và chỉ ra rằng thái độ như vậy của cô ta thật không đúng đắn, nhưng trước khi nàng kịp lên tiếng, người phụ nữ lạ mặt ấy đã nhấc váy lên và chạy mất.
Tu viện trưởng đuổi kịp Gabrielle và chứng kiến chuyện đã xảy ra. “Con biết người đó không?”
“Không ạ,” nàng trả lời. “Cô ấy trông như đang giận dữ, cha nhỉ?”
“Phải. Sự tức giận với con thể hiện rất rõ trên mặt cô ấy.” Gabrielle gật đầu. “Chắc cô ấy là người nhà Monroe vì họ cực kỳ ghét con.”
“Ồ, không phải vậy đâu tiểu thư Gabrielle.”
“Không phải?” Nàng hỏi, có chút nhẹ nhõm. Cái ý nghĩ có cả một thị tộc ghét nàng thật là khó chịu. “Người nhà Monroe không ghét con sao?” Nàng vui mừng hỏi.
“Ồ, có chứ. Chắc chắn là có,” ông trả lời một cách hiển nhiên, nghe như thể rất vui. “Nhưng con thấy đấy, người kia không phải người nhà Monroe. Ta không nhớ tên cô ấy, nhưng ta nhớ đã được giới thiệu qua, ta nghĩ là bà con của một trong hai vị nam tước kia. Với số người lạ mặt ta gặp trong mấy ngày nay, ta không thể ghi nhớ tất cả trong đầu được. Lều trại của những người Anh kia lại trông hệt như nhau.”
Đáng yêu thật, nàng nghĩ thầm. Sự thù ghét của nhà Monroe đã lan đến tận Anh quốc.
“Con sẽ không để mình phải bận tâm vì những suy nghĩ ngớ ngẩn của họ đâu.”
Tu viện trưởng chỉ tay về phía lối vào sân. “Chúng ta nên đi tiếp chứ?”
“Vâng,” Gabrielle đồng ý. “Cha không cần đi cùng con đâu. Con chắc cha còn nhiều việc quan trọng khác cần làm, con không muốn cha phải mất thời gian để lo cho con. Con sẽ tự mình đến gặp Nam tước.”
Nàng bước qua đoạn hành lang ngắn và thấy mình đang ở giữa một cuộc chiến nảy lửa. Thật khó để nàng xác định được vị trí của hai vị nam tước vì khu vực này chật kín người, người nào người nấy cũng đang cố hét to hơn những người còn lại. Quả là một trận hỗn chiến. Nàng nghĩ chắc hẳn phải có chuyện rất nghiêm trọng đang diễn ra mới có thể gây ra cuộc tranh cãi kịch liệt thế này. Nàng lui vào một góc tối, đợi đến khi trận ồn ào lắng xuống.
Nàng tìm kiếm hai vị nam tước trong đám đông, trong lúc vô tình ngước lên, hơi thở của nàng như nghẹn lại nơi cổ họng và gần như mất thăng bằng. Anh trai của Liam đang đứng phía trên. Giờ trông anh ta còn cao lớn và đáng sợ hơn lần đầu nàng trông thấy anh ta trên ngọn đồi. Không chỉ có vóc dáng khiến anh ta trông đáng sợ mà còn vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của anh ta nữa. Anh ta là người đàn ông đáng sợ nhất mà nàng từng thấy.
Vị lãnh chúa đứng cạnh anh ta cũng là một người cao lớn. Nàng nhận ra anh ta. Chính là Buchanan hoang dã.
Sợ mình sẽ mất hết can đảm nếu tiếp tục nhìn hai người kia, nàng dời sự chú ý của mình trở vào đám người đang tranh cãi trước mặt nàng.
Đột nhiên có người nhận ra nàng, rồi lần lượt hết người này đến người khác, chỉ vài giây sau cả đám người bỗng im lặng như tờ.
Nam tước Coswold trông thấy nàng trước Percy. Hắn cúi người và đưa tay ra ra hiệu mời nàng tiến về phía trước.
“Tiểu thư Gabrielle, nàng có thể tham gia cùng chúng tôi thật tốt quá. Chúng ta đã từng gặp nhau tại trước điện của vua John. Tôi chắc nàng vẫn còn nhớ, phải không?”
Gabrielle không đáp lại câu hỏi của Coswold. Nàng chỉ nhìn hắn và đợi hắn giải thích mục đích của cuộc gặp này.
“Tôi phát ngôn nhân danh đức vua,” hắn ấp úng, sự im lặng của nàng khiến hắn thấy căng thẳng.
Nàng bước về phía hắn, vị nam tước thầm nguyền rủa chính mình vì thỏa thuận quỷ quái mà hắn đã trao đổi với MacKenna. Lúc đó hắn đã nghĩ gì vậy? Sao lại có thể dâng tặng nàng cho gã đàn ông khác? Nàng đẹp hơn rất nhiều kể từ lần cuối hắn trông thấy nàng.
Tất cả mọi người im bặt khi nàng bước vào giữa khoảng sân. Colm MacHugh nhìn trận đấu đang diễn ra dưới chân mình với tâm trạng vừa vui vừa chán ghét. Người Anh đúng là giả tạo biết mấy, tranh cãi về việc ai có quyền lên tiếng. Khi tiếng la hét đột nhiên lắng xuống, anh tự hỏi chuyện gì có thể khiến cho cuộc cãi vã ngớ ngẩn đó im bặt. Và rồi anh nhìn thấy nàng. Nàng ngẩng cao đầu và buông thõng hai tay bên người cất bước đi vào giữa đám đông.
Nam tước Percy lên tiếng phá tan sự im lặng. “Thưa tiểu thư, tôi thấy được rằng nàng không nhớ Coswold là ai,” hắn nói, giọng nói mang theo sự châm chọc. “Chúng ta cũng đã từng gặp nhau, khi nàng diện kiến vua John.”
Percy biết tốt hơn đừng hỏi nàng có nhớ đã từng gặp hay không, bởi hắn có dự cảm hắn cũng sẽ nhận về câu trả lời lặng im và lạnh lùng hệt Coswold đã nhận thôi.
“Và Coswold đã sai,” Percy nói tiếp. “Hắn không hề phát ngôn thay nhà vua. Là ta mới đúng.”
Lời tuyên bố lại lần nữa châm ngòi cho cuộc tranh luận bùng lên.
Coswold vẫy tờ giấy trong tay. “Tôi có sắc lệnh do chính tay vua John ký trao cho tôi quyền quyết định tương lai của nàng. Sắc lệnh trong tay Percy không còn hiệu lực nữa. Được nhà vua ban sau ngày trên tờ giấy lộn của Percy, chứng tỏ tôi mới mà người có quyền.”
Percy không hề có ý định để nàng vuột khỏi tay. “Như thói quen của anh ta, nam tước Coswold nói chuyện thật vô lý. Tôi đã quyết định rồi, do lãnh chúa Monroe đã mất, nàng sẽ quay về Anh quốc cùng tôi. Tương lai của nàng sẽ để cho vua John quyết định.
Coswold quay sang Percy. “Tất cả mọi người ở đây đều biết anh đang mưu toan chuyện gì. Anh muốn kết hôn cùng tiểu thư trước khi anh rời khỏi tu viện, nhưng nàng sẽ không đi đâu cùng anh cả.”
“Tôi sẽ có được nàng!” Percy hét lên.
Gabrielle không thể tin được những gì nàng vừa nghe. Hai người đều điên cả rồi sao? Họ khiến nàng ghê tởm. Sao họ có thể tranh giành nàng như thể nàng là miếng mồi ngon bị ném vào giữa bầy chó đói thế này? Nàng biết mình không quan trọng với bất kỳ ai trong hai người họ đến mức ấy. Không, cái họ muốn có là Finney’s Flat. Cả hai nam tước đều thèm muốn mảnh đất quý giá đó.
Rất nhiều người của MacHugh và Buchanan tụ tập lại cùng lãnh chúa của họ trên bờ tường để quan sát cuộc tranh luận dưới sân, nhưng ánh mắt của Colm lại tập trung lên cô gái đang đứng giữa trung tâm của cơn bão. Anh tự hỏi trong đầu nàng đang nghĩ gì. Gabrielle che giấu cảm xúc của mình rất tốt. Dáng vẻ thanh cao và sự điềm tĩnh của nàng khiến anh ấn tượng.
Coswold vỗ tay yêu cầu mọi người chú ý. Hắn quay lại với đám người sau lưng mình, gật đầu một cái và nói. “Tôi sẽ giải quyết việc này tại đây và ngay bây giờ.
Đám người tách ra, lãnh chúa Owen MacKenna tiến về phía trước. Anh ta gật đầu với đám đông khi đi qua họ. Khi ngước mắt nhìn lên, anh ta thấy MacHugh và Buchanan đang nhìn mình, chợt sững người.
“Nhìn xem ai vừa bò ra khỏi đám người dưới chân hắn kia,” Brodick nói. “Bạn cũ của chúng ta đấy.”
“Một con lợn ngạo mạn,” Colm mỉa mai.
Nam tước Percy không biết lãnh chúa MacKenna. “Tên này là ai mà dám cắt ngang cuộc tranh luận này?”
“Ta là lãnh chúa MacKenna, ta đã nhận lời cưới tiểu thư Gabrielle và nhận lấy của hồi môn của nàng ấy. Kể từ hôm nay trở đi, Finney’s Flat sẽ được gọi là Thung lũng MacKenna.”
Coswold ngông nghênh nói. “Đúng vậy, Finney’s Flat sẽ là của ngài.”
Ở trên cao, Colm bắt đầu có phản ứng. “Chết tiệt.” Brodick đứng thẳng người. “Không, chúng ta không thể để việc này xảy ra được.” Anh ta nhìn Gabrielle và thắc mắc vì sao nàng không hề lên tiếng phản đối thủ đoạn nham hiểm của tên nam tước kia. Nàng cảm thấy hãnh diện hay bị xúc phạm? Nếu nàng có phần nào đó giống cha nàng, nàng hẳn đã lên tiếng chửi bới rồi, Brodick nghĩ.
MacKenna mỉm cười ấm áp với Gabrielle. Nàng không đáp lại nụ cười ấy. Dường như nàng không hề để mắt đến anh ta, MacKenna nghĩ chắc là nàng đang choáng váng trước sự chú ý mà nàng nhận được lúc này. Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn sẽ gả cho một lãnh chúa đầy quyền lực. À, quyền lực hơn nhiều so với Monroe đáng thương đã chết ấy có thể mong đợi. Hơn nữa MacKenna đẹp trai hơn nhiều. Phụ nữ đều thích người đàn ông hấp dẫn. Có lẽ nàng may mắn chưa bị đắm chìm mà thôi.
“Lãnh chúa MacKenna và tiểu thư Gabrielle sẽ kết hôn trong ngày hôm nay,” Coswold lớn tiếng tuyên bố.
Một người khác đứng giữa đám người phía sau lớn tiếng cắt ngang lời tuyên bố của hắn. “MacKenna, anh không có quyền gì với nàng cả. Tôi là Harold Monroe, không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành lãnh chúa của dòng họ Monroe. Đó là trách nhiệm và cũng là quyền cưới người phụ nữ này của tôi. Quyền con trai lớn thừa kế của tôi.”
Đám đông tách ra để anh ta bước vào. Gabrielle nhận ra người đàn ông này. Anh ta đã đi cùng người phụ nữ hằn học kia trong tang lễ.
Trong lúc Monroe đi đến, MacKenna bác bỏ lời anh ta nói. “Anh không phải con trai trưởng của lãnh chúa Monroe. Anh ta không có con trai. Thế nên, anh không có quyền thừa kế đó.”
“Tôi là con trai trưởng của anh trai chú ấy,” anh ta hét lên. “Giờ chú tôi đã không còn, tôi sẽ thừa kế tiểu thư Gabrielle và Finney’s Flat. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mảnh đất ấy sẽ gọi là Thung lũng Monroe.”
Coswold kiên quyết giành lại quyền kiểm soát lần nữa. “Anh có thể đòi hỏi bất cứ thứ gì anh muốn, nhưng anh sẽ không có được nàng, Finney’s Flat cũng không.”
“Thung lũng MacKenna,” MacKenna sửa lời. “Bắt đầu từ hôm nay, nó là Thung lũng MacKenna.”
“Trò khôi hài gì thế này?” Percy rít lên với Coswold. “Anh đã thỏa thuận gì với kẻ này? Anh ta biết anh muốn có nàng ấy cho riêng mình chứ hả?”
“Anh là tên ngốc, Percy à, một kẻ ngu ngốc chết tiệt.”
Chẳng ai trong hai người có thể có được nàng cả, Coswold đã nhận ra điều đó. Hắn từ bỏ cơ hội có thể kết hôn cùng Gabrielle. Nhà vua đã đặt hết chướng ngại này đến chướng ngại khác cho hắn, vả lại nếu so sánh khát vọng của Coswold với Gabrielle, thì hắn muốn có được chỗ vàng kia hơn. Phải, hắn thèm khát kho báu đó. Thế là hắn đã thỏa thuận với MacKenna. Lãnh chúa sẽ có được nàng và mảnh đất, đổi lại Coswold sẽ được tiếp cận nàng. Hắn tin rằng nàng biết về kho báu của St. Biel, cho dù phải dùng cách mềm mỏng hay cứng rắn, hắn cũng sẽ moi được nó ra từ chỗ nàng.
May mắn cho hắn là Percy không hay biết gì về sự tồn tại của kho báu, cả MacKenna hay vua John cũng không. MacKenna chỉ là một con lợn tham lam, hắn chẳng có chút thắc mắc nào khi Coswold cố nài được gặp Gabrielle mỗi khi hắn muốn. Tất cả mọi lãnh chúa đều có hứng thú với quyền cai quản Finney’s Flat.
Coswold không lo lắng MacKenna sẽ lật lọng. Nếu cần thiết, Coswold có thể tập hợp một đội quân đủ để tiêu diệt cả dòng họ MacKenna.
Harold Monroe không có ý định im lặng rút lui. Hắn phải hét lên để đám đông ồn ào kia có thể nghe thấy. “Tôi thừa kế quyền được kết hôn cùng tiểu thư và được sở hữu Thung lũng Monroe!”
Tất cả mọi người dường như đều có suy nghĩ và quyết định của mình.
Coswold giơ tay lên yêu cầu im lặng. Nhưng mệnh lệnh này đã bị ngó lơ.
“Tất cả im lặng! Nam tước Coswold có lời cần nói.” Vì muốn chứng tỏ mình có ích, Henry Willis, một trong những tên tay sai của Coswold hét lớn ngay phía sau hắn. Gã liên tục chửi thề khi thấy đám đông không hề tuân theo ngay lập tức.
Tiếng hét của Henry khiến Coswold rùng mình, hắn quay lại liếc nhìn kẻ gây chuyện kia.
“Đừng có hét vào tai ta như thế,” hắn ra lệnh.
Henry nghiến chặt răng. Gã không thích bị trách cứ trước mặt người khác, càng không thích khiến cho nam tước phải thất vọng. Coswold là ân nhân của gã. Hắn đã cứu gã thoát khỏi hình phạt treo cổ và Henry sùng bái hắn, vì Nam tước đã cho hắn một danh tính và cho hắn được trở thành một người có địa vị.
Henry biết mình là ai. Vẻ ngoài của gã hiển nhiên không có gì nổi bật. Gã là một kẻ vai u thịt bắp có gương mặt bằng phẳng, đôi tai nhỏ và cặp môi dày. Đôi mắt chẳng lớn hơn hai giọt nước là bao. Hai bàn tay gã lại rất lớn. To lớn và mạnh mẽ. Có lẽ chính gã cũng biết mình xấu xí nên lúc nào cũng nhếch mép bất cần.
Gã dùng khả năng đặc biệt của mình để bù đắp cho vẻ ngoài tầm thường. Gã có thể bẻ cổ một người nhanh hơn cái khuỵu gối của người đó và gã làm việc đó không cần ai kích động cũng không có lấy một giây ăn năn nào. Những kẻ có thể khiến gã sợ chỉ đếm trên đầu ngón tay, Coswold là một trong số đó. Henry biết Coswold chỉ lợi dụng gã và lính đánh thuê của gã, Cyril và Malcolm, để làm những việc hắn không tiện ra mặt, nhưng chúng được trả công hậu hĩnh và có được sự tôn trọng từ bè đảng của nam tước.
Henry nghe Malcolm cười thầm và huých tay vào gã. Coswold vẫn đang nhìn chằm chằm vào gã, Henry bèn nói: “Tôi sẽ không hét nữa, nhưng Nam tước,” hắn gấp rút lấy công chuộc tội, “có lẽ nếu ngài mạnh tay một chút, ngài sẽ có thể bắt chúng làm theo ý ngài.”
Coswold nổi giận. “Chúng ta phải để vũ khí lại bên ngoài cánh cổng, nhớ chứ? Ồ, nếu ta có thanh kiếm của mình trong tay lúc này, ta sẽ xuyên nó thẳng qua Percy để hắn phải câm miệng.”
“Tôi rất sẵn lòng được thay ngài làm việc đó,” Malcolm thốt lên. Tên lính đánh thuê chỉ cao đến vai Henry và phải đẩy gã qua một bên để Nam tước có thể trông thấy hắn.
“Hay là ngài mang thêm nhiều người của ngài vào trong tu viện này? Cho dù không có vũ khí thì chúng có thể cho Percy thấy được ngài hùng mạnh thế nào. Vả lại, nhìn xem đám người cao nguyên lảng vảng như thể đây là chỗ của chúng kìa. Tôi không đếm xuể, chúng quá đông,” Henry nói.
“Chúng không quan trọng và cũng không hứng thú với cuộc tranh luận này. Ta không cần phải để ý đến chúng. Giờ thì hai người các ngươi hãy giữ im lặng cho đến khi ta giải quyết xong chuyện này. Ta không cần các ngươi phải góp ý.”
Malcolm và Henry đều cúi đầu. “Vâng, thưa nam tước.”
Percy cố vểnh tai nghe cuộc nói chuyện giữa Coswold và người của hắn, nhưng âm thanh của đám người xung quanh quá ồn khiến hắn không thể nghe được. Khi Coswold quay lại, hắn hét: “Anh sẽ không có quyền quyết định cái gì cả!”
Percy rít lên như chú chim bị bẫy, Coswold nghĩ. “Tôi đã có quyết định cho tương lai của nàng.”
Mặt Percy đỏ au. “Tôi muốn nàng và sẽ có được nàng.” Gabrielle chịu đủ rồi. Nàng không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ đám đàn ông đáng ghét này nữa.
“Tôi xin phép một lát được không?”
Gabrielle không cất cao giọng, chỉ vài người đứng gần nàng mới nghe được lời nàng nói. Một trong số đó hét lên: “Tiểu thư muốn có sự chú ý từ các ngài này, nam tước.”
Coswold và Percy đều quay về phía nàng. MacKenna đứng giữa hai người họ. Cả ba đều nhìn nàng như thể những người cầu hôn với đôi mắt lấp lánh.
“Nàng muốn nói đến nam tước nào?” Percy thì thầm. “Cả hai.”
Tất cả đều háo hức đợi nàng lên tiếng. Chắc nàng sẽ chọn một trong số họ, Coswold tin chắc rằng nàng sẽ tuân theo mệnh lệnh của nhà vua và đón nhận quyết định của hắn. Percy cũng nghĩ vậy, tin chắc nàng sẽ giao phó tương lai của mình vào tay hắn.
“Vâng, tiểu thư Gabrielle?” Coswold nói.
“Hình như có chút hiểu lầm ở đây,” nàng cất lời.
“Đúng thế, chính là những gì Percy đã lớn tiến tuyên bố,” Coswold cắt ngang.
“Để nàng ấy nói!” Ai đó trong đám đông hét lên.
“Được. Được.” Coswold gật đầu. “Nàng nói đi, tiểu thư?”
“Tôi tin mình có thể chấm dứt cuộc tranh luận này. Ngài thấy đấy, tôi sẽ không kết hôn cùng bất kỳ ai trong hôm nay.”
“Nhưng tôi đã nhận lời cưới cô,” MacKenna nói, sửng sốt trước lời từ chối của nàng.
“Phải, nhưng tôi không hề nhận lời kết hôn cùng ngài.” Anh ta há hốc miệng. Anh ta kinh ngạc nhìn sang Coswold cầu cứu. “Nàng ấy có thể từ chối sao?”
“Không, nàng không thể,” hắn quát lên. “Đừng cứng đầu thế, Gabrielle, tôi đang phát ngôn nhân danh nhà vua…”
Gabrielle ngán ngẩm với lời tuyên bố ngạo mạn của họ rồi. “Vâng, ngài đã nhắc đến chuyện đó rất nhiều lần rồi.”
Nàng đang chế nhạo hắn sao? Coswold nheo mắt lại. Hắn không chắc chắn. Trông nàng thánh thiện và không có chút ẩn ý gì trong lời nàng nói cả.
“Chính nam tước Coswold là người nhầm lẫn. Tôi mới là người phát ngôn thay đức vua,” Percy khẳng định.
Nàng dời sự chú ý sang hắn. “Ngài cũng đã nói rất nhiều lần rồi. Tôi có thể hỏi cả hai ngài một câu không? Cha tôi đã ở đâu khi tất cả những quyết định này được đưa ra?”
Không một ai đáp lời nàng cả.
“Có phải các ngài đã đợi cha tôi rời khỏi mới bắt đầu thực hiện hành động ghê tởm này không?”
“Ghê tởm?” Coswold gào lên. “Sao nàng dám nói chuyện với ta như thế.”
Percy cũng cảm thấy bị xúc phạm trước thái độ của nàng, MacKenna thì nhìn nàng như thể muốn lao đến tấn công nàng, nhưng nàng vẫn đứng nó không hề suy chuyển chút nào.
MacKenna muốn tóm lấy cánh tay Gabrielle và ép nàng phải đứng bên cạnh anh ta, nhưng anh ta nhìn lên và thấy MacHugh và Buchanan vẫn đang quan sát. Tốt hơn đừng chạm vào nàng, anh ta quyết định, hắn không muốn gây thêm rắc rối. Bây giờ, hắn phải thật lịch sự với nàng. Sau đó, hắn tự hứa với mình, khi hắn được ở riêng với nàng, hắn sẽ dạy cho nàng biết thế nào là tôn trọng.
“Tiểu thư Gabrielle, tôi e đây không phải chuyện mà nàng có thể quyết định được,” Percy nói với nàng.
“Tôi tán thành.”
Coswold và Percy nhìn nhau. “Nàng tán thành?” Coswold nói. “Vậy chuyện nàng vừa nói là sao?”
“Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định. Đây là việc của cha tôi. Ông mới có quyền quyết định cho tương lai của tôi, không phải các ngài.”
“Nàng đang từ chối…” MacKenna lên tiếng.
Lạy Chúa, anh ta cũng ngu ngốc hệt như hai nam tước kia à. Nàng đứng thẳng người. “Tôi xin được nói rõ quan điểm của mình để không còn hiểu lầm nào nữa. Cha tôi sẽ là người định đoạt tương lai của tôi.”
Nàng phải nhắc lại bao nhiêu lần thì họ mới tin từng câu từng chữ nàng nói đều là thật đây? Hôm nay nàng sẽ không kết hôn cùng bất kỳ ai cả.
“Nàng muốn chống lại mong muốn của đức vua sao?” Percy hỏi.
Nàng nhìn thẳng vào hắn. “Tôi không biết mong muốn của đức vua là gì. Ngài ấy chưa từng nói cho tôi biết.”
“Tôi vừa nói rằng tôi thay ngài ấy phát ngôn rồi mà,” Percy hét lên.
“Vâng, ngài có nói, nhưng Nam tước Coswold cũng nói thế. Tôi nên tin ai đây? Tôi nghĩ hẳn là tôi nên đợi cha tôi đưa ra quyết định.”
Nàng cúi người chào các nam tước và định rời đi, nhưng một người phụ nữ đột nhiên ngăn nàng lại.
“Đó là một kẻ dối trá! Một kẻ dối trá! Cô ta đang lừa tất cả mọi người. Không thể tiếp tục như thế được.”
Gabrielle quay lại nhìn người phụ nữ đã nhìn chằm chằm vào nàng khi ở ngoài hành lang đang tiến về phía họ.
Isla đến bên cạnh Coswold. Trông hắn vô cùng sửng sốt trước sự việc đột ngột này.
“Ngươi đang làm cái gì vậy hả?” Hắn rít lên qua kẽ răng.
Ả ta không dám nhìn hắn. Ả cúi thấp đầu, lớn tiếng nói. “Cầu Chúa tha thứ cho con vì đã không nói ra sớm hơn, nhưng con không thể. Chuyện này… chuyện này quá kinh khủng.”
“Cô ta là ai vậy?” Một người trong nhóm Percy hỏi.
“Cháu gái của nam tước Coswold,” Percy đáp.
“Isla, ngươi làm sao vậy hả?” Kinh ngạc trước hành động của ả, Coswold dùng hết sức mình siết chặt cánh tay ả. Cô ta nghĩ gì khi gây ra chuyện này vậy?”
“Thưa cậu, cháu xin lỗi vì đã khiến cậu tức giận, nhưng sự thật cần phải được nói ra trước khi chú hay nam tước Percy định đoạt tương lai của cô ta. Cháu sẽ không để cô ta làm bẽ mặt cậu đâu.” Tuy chẳng có giọt nước mắt nào, Isla vẫn nức nở thật lớn tiếng. “Sẽ là sự xúc phạm cho bất kỳ người đàn ông cao quý nào cưới cô ta.”
“Tại sao? Cô đang nói gì vậy?” Percy hỏi. Giọng nói của hắn mang vẻ khó hiểu nhiều hơn là giận giữ. “Sự xúc phạm mà cô nói là sao?”
Isla chỉ vào Gabrielle và nói: “Cô ta không trong sạch. Cô ta… cô ta là một ả đàn bà lăng loàn!”