← Quay lại trang sách

Chương 24

Một sự im lặng chết người theo ngay sau lời buộc tội kinh hoàng mà Isla đưa ra mãi cho đến khi đám đông kia có người thở hắt ra. Sau đó họ vỡ òa trong tức giận và phẫn nộ. Chỉ sau vài phút, đám người bắt đầu chia thành hai phe, một bên ủng hộ và bên chống lại Gabrielle.

Gabrielle sững người tại chỗ. Sao cô ta lại có thể thốt ra lời cáo buộc phi lý như thế? Thật là ngớ ngẩn.

“Hãy nghe xem cô ta muốn nói gì.” Percy đưa tay ra hiệu cho đám đông trật tự.

Giọng Coswold run rẩy đầy giận dữ: “Đúng vậy, tất cả hãy yên lặng. Ta muốn nghe chính Isla lên tiếng.” Cháu gái của hắn đang phá hoại kế hoạch mà hắn vắt hết óc để nghĩ ra, nhưng giờ đây mọi ánh mắt đều đổ dồn lên ả, hắn không thể ngó lơ. “Isla, sao ngươi lại gọi tiểu thư Gabrielle bằng cái tên nhơ nhuốc như thế?”

Isla rụt rè ngẩng lên và thấy tất cả đều đang tập trung quanh mình. “Bởi vì đó là sự thật,” ả yếu ớt trả lời.

“Nói,” Percy nói. “Nói cho chúng ta biết vì sao cô lại đưa ra lời buộc tội này.”

Isla hơi cao giọng và lặp lại: “Bởi vì đó là sự thật.”

Đám đông bắt đầu bàn tán.

“Làm sao cô biết được điều đó?” Percy hỏi.

“Tôi đã nhìn thấy,” Isla nói.

Lời xì xầm bắt đầu lớn dần.

“Tiếp tục đi,” Coswold ra lệnh. “Nói cho chúng ta biết những gì ngươi đã nhìn thấy.”

Giờ thì Isla có thể nước mắt lưng tròng một cách dễ dàng. Cậu ả đang siết chặt cánh tay ả, da ả đang rất bỏng rát.

“Vào lúc nửa đêm ba ngày trước, tôi bị tiếng động ngoài hành lang đánh thức. Tôi mở cửa ra xem thử có chuyện gì.” Ả chỉ vào Gabrielle. “Cô ta lén la lén lút rẽ vào góc hành lang. Tôi biết là không nên, nhưng tôi rất tò mò nên quyết định đi theo cô ta. Tôi đi theo phía sau vì không muốn bị cô ta trông thấy.”

“Làm sao cô nhìn được khi đang đi trong bóng tối kia chứ? Tiểu thư có mang theo nến sao?”

Ả ngập ngừng trong chốc lát rồi thốt lên. “Ánh trăng rất sáng. Không cần đến nến.”

Ả cố vùng thoát khỏi chú mình, nhưng hắn không buông ả ra. Trên thực tế, hắn càng siết chặt hơn nữa.

“Tiểu thư Gabrielle đã đến nơi nào?” MacKenna hỏi. “Cô ta dừng lại trước một cánh cửa và gõ nhẹ lên đó. Tôi trốn sau cây cột. Cửa được mở ra, cô ta ngó nghiêng xung quanh rồi bước vào.”

“Cô có thấy ai đã mở cửa không?” Percy hỏi.

Isla cúi mắt nhìn xuống mặt đất. “Là một người đàn ông.”

“Ngươi biết người đàn ông đó chứ?” Cậu ả hỏi.

“Không ạ,” Isla nói, “nhưng con đã từng gặp anh ta trong bữa tiệc đêm đó. Con nghĩ anh ta là sứ giả đến từ Pháp.”

Percy ra lệnh cho người của mình. “Tìm hắn. Mang hắn đến đây.”

Một người trong số đó lập tức trả lời. “Hắn đã không còn ở đây nữa. Hắn và phái đoàn của mình đã rời đi từ hôm qua rồi.”

MacKenna gắt lên. “Nếu đó là trong đêm tối, sao cô có thể nhận ra người đàn ông kia được?” Anh ta hỏi Isla. “Có thể đó là cha nàng. Cũng có thể chẳng có người đàn ông nào cả, đó chẳng qua chỉ là một người hầu.” Anh ta đang cố tìm ra một lời giải thích. Nếu lời buộc tội của Isla được xem là thật, toàn bộ kế hoạch của anh ta sẽ bị hủy hết. Anh ta có thể thấy được thung lũng MacKenna đang vuột khỏi tay mình.

Isla lấy hết can đảm. “Đó là một người đàn ông,” ả nói một cách dứt khoát. Chỉ thẳng vào Gabrielle lần nữa, ả nói: “Và chuyện cô ta làm đã khiến cô ta không còn trong trắng.”

MacKenna quét mắt nhìn qua phản ứng của đám đông trước tin tức chấn động này. Khi anh ta nhìn lên, anh ta thấy MacHugh và Buchanan đang nhìn với vẻ khó chịu. Anh ta căng thẳng. Họ đã nghe được bao nhiêu? Danh tiếng và quyền lực của anh ta lần nữa bị đe dọa. Nếu muốn thoát khỏi chuyện này mà danh tiếng hay kế hoạch không bị tổn hại, anh ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách.

Anh ta ra vẻ nhân từ khi nhìn Isla và nói. “Tôi tin là cô có ý tốt, nhưng dường như cô đã nhầm rồi, thưa cô. Phải chăng cô đã nhìn thấy người khác khiến cho cô nhầm lẫn chăng?”

“Không hề nhầm lẫn,” Isla quả quyết nói. “Tôi nhìn thấy khi cô ta bước ra khỏi căn phòng đó. Tóc cô ta xõa xuống, váy áo không chỉnh tề. Người đàn ông kia bước đến cửa, anh ta không hề mặc áo.”

Gabrielle kinh sợ trước lời buộc tội của người phụ nữ ấy, nàng nói không nên lời. Nhưng cuối cùng, với lời cáo buộc ghê gớm nàng không thể im lặng thêm được nữa.

“Nói dối!” Nàng hét lên. “Tôi không biết vì sao người này lại nói ra những lời như thế, nhưng những gì cô ta nói đều không phải sự thật.”

“Đó là sự thật!” Isla cũng hét lên. “Tôi đã nhìn thấy cô, cô đã trao thân cho một người đàn ông.”

Đám đông bắt đầu trở nên ồn ào. MacKenna phải mất vài phút mới có thể khiến họ trật tự để nghe anh ta nói.

“Rất rõ ràng,” anh ta nói với Isla, “những lời cô nói trái ngược lời tiểu thư Gabrielle.”

Hầu hết những người có mặt ở đó đều gật đầu tán thành. Chỉ vài người biết ả là cháu gái của nam tước Coswold, thế nên những lời ả nói không mấy được tin tưởng.

Đột nhiên, một người đàn ông đứng phía sau lãnh chúa MacKenna lên tiếng. “Những gì người phụ nữ kia nói là sự thật.”

Tất cả đều quay về nơi phát ra giọng nói. Một linh mục trẻ với chiếc mũ áo choàng trùm qua đầu, hai tay được giấu bên trong áo choàng đang chậm rãi tiến lên.

“Ngươi nói gì?” MacKenna hỏi. “Ai đang nói sự thật? Người biết được những gì trong chuyện này?”

Chưa thích ứng với việc được chú ý như thế, vị linh mục ngập ngừng một lúc mới cất tiếng trả lời: “Tiểu thư Isla nói thật. Tôi biết bởi vì tôi cũng từng nhìn thấy tiểu thư Gabrielle.”

Đám người đang vây quanh giãn ra để tất cả đều có thể nhìn thấy và nghe được những gì vị linh mục nói. Anh ta dợm bước về phía trước rồi dừng lại khi đột nhiên nhận ra sự ảnh hưởng từ hành động của mình.

“Tôi đã nhìn thấy tiểu thư…” Anh ta mở lời.

“Nói tiếp,” Percy gắt gỏng ra lệnh.

“Tôi vừa ra khỏi nhà nguyện lúc nửa đêm sau khi cầu nguyện xong thì thấy ai đó đang vội vã đi về phía khu nhà nghỉ dành cho khách. Lúc đầu tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng, nhưng khi người đó đi ngang qua khung cửa sổ có ánh nến hắt ra của nhà nguyện, thì tôi nhận ra đó là tiểu thư Gabrielle.” Vị linh mục nhìn vào Isla đang kinh ngạc và nói. “tiểu thư Isla không hề nói dối.”

“Cô ta là một con điếm!” Ai đó phía sau Percy hét lên. “Không xứng để cưới ai cả!” Một thành viên trong dòng họ Monroe lớn tiếng nói.

Kế đó, hàng tá những âm thanh giận dữ đua nhau vang lên chỉ trích nàng.

Gabrielle chết lặng. Nàng cảm thấy như mình vừa rơi xuống khỏi vách đá và bầy sói đang chầu chực để xé xác nàng. Nàng vừa bị phán xét và kết tội.

Nàng cố suy nghĩ về sự việc điên rồ này. Sao chuyện này lại xảy ra? Sao những người kia lại có thể dùng những lời lẽ thấp hèn như thế để nói về nàng? Isla chắc chắn điên rồi mới đưa ra lời cáo buộc lố bịch như vậy. Nhưng vị linh mục kia thì sao? Sao anh ta lại tán đồng với Isla? Chuyện gì có thể khiến anh ta dám đứng lên xác nhận rằng Gabrielle đã làm những chuyện xấu xa kia?

Liam. Ôi Chúa tôi, là Liam. Có thể vị linh mục kia đã trông thấy nàng khi nàng đến thăm người bệnh kia. Nhưng nàng chưa từng đi một mình khi ra khỏi phòng mình. Lúc nào cũng có ít nhất một cận vệ đi theo hộ tống nàng, nhưng nếu cận vệ đã đi trước còn vị linh mục vô tình nhìn lên chỉ thấy được một mình nàng đang bước đi, thế nên anh ta mới khẳng định nàng đi một mình. Đây là lời giải thích duy nhất.

Nếu nàng cố biện hộ cho bản thân, nói ra sự thật, sẽ chẳng ai tin nàng chỉ đơn thuần đến thăm một người bệnh và không hề xảy ra chuyện gì sai trái cả.

Đã có hai người buộc tội nàng. Bấy nhiêu là đủ để chứng minh nàng có tội rồi.

“Nàng không có gì để nói sao?” Coswold gào lên với Gabrielle.

Nàng từ chối trả lời. Đám người điên cuồng kia đã đưa ra phán quyết rồi.

Nàng từng thề rằng sẽ không nói cho ai biết về việc nàng đã cứu Liam, cho dù nàng không phá vỡ lời thề, đám đông kia sẽ phản ứng thế nào khi biết nàng đã giết một người ở Finney’s Flat đây? Người nào sẽ quay sang chống đối nàng và những cận vệ của nàng? Nàng chẳng thể nói hay làm gì để chấm dứt cơn ác mộng này. Nước mắt tràn mi, nhưng nàng sẽ không để chúng rơi xuống. Nàng sẽ không đáp lại những điều xấu xa mà đám người kia đang ném vào nàng.

Sự tức giận của nam tước Coswold với cháu gái mình đã dịu đi, hắn buông cánh tay ả ra. Giờ đây hắn đã rõ động cơ của Isla. Ả chỉ đang cố gắng cứu hắn thoát khỏi phải bẽ mặt khi sự thật về tiểu thư Gabrielle bị phanh phui, chắc chắn nó sẽ lộ ra. Cho dù linh mục kia có giữ im lặng và không thốt nửa lời về tội lỗi của nàng đi nữa, nam tước MacKenna cũng sẽ tức giận khi phát hiện ra cô vợ mới cưới của mình không còn trong trắng. Không, có thể Isla đã chọn sai thời điểm để nói ra, nhưng ả chỉ đang cố bảo vệ hắn mà thôi.

Cuộc tranh luận về tương lai của Gabrielle bị chuyển hướng đột ngột. Chỉ vài phút trước bốn người đàn ông còn đấu đá nhau để có được nàng, nhưng sau lời buộc tội này, mọi thứ đều thay đổi. Ai trong số họ còn dám bước lên chấp nhận nàng đây? Ai có thể cưới một kẻ lăng loàn làm vợ?