Chương 25 & 26
Coswold tức giận. Chuyện này là thật. Tất cả những chuyện này đều là thật. Gabrielle là một kẻ lăng loàn.
Nàng đã lừa hắn. Nàng lừa tất cả mọi người tin rằng nàng là cô gái trong trắng. Vẻ ngoài của nàng thật dễ dàng để lừa người khác. Nàng có khuôn mặt thiên thần và đôi mắt ấy, đôi mắt tím khiến người ta mê mẩn… nàng quá xinh đẹp. Làm sao người ta có thể nghĩ rằng nàng không còn trong trắng được đây?
Hắn quả là một tên ngốc khi muốn có được nàng. Nàng đã trao thân cho bao nhiêu gã đàn ông rồi? Chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn thấy ghê tởm.
Coswold nhìn Percy xem hắn đón nhận tin tức này thế nào. Vẻ kinh hoàng như đóng băng lại trên mặt hắn. Miệng hắn há hốc như thể muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thốt lên được chữ nào.
Cho dù hắn có nói, giọng của hắn cũng sẽ bị tiếng gầm của MacKenna át đi. Vị lãnh chúa đang huênh hoang về danh tiếng tốt đẹp của bản thân và nỗi sỉ nhục mà nàng đã mang lại cho nó. Sau mỗi lời chỉ trích, hắn đều ngước nhìn lên vách tường. Phải chăng hắn đang trông chờ những người cao nguyên đang quan sát kia tán thưởng việc hắn từ chối kết hôn cũng Gabrielle?
“Giờ nàng chẳng còn giá trị gì nữa,” Percy nói khi MacKenna ngừng lại lấy hơi. “Vua John sẽ không tặng của hồi môn cho nàng. Finney’s Flat không còn để ngài lấy được nữa, MacKenna à. Anh cũng vậy đấy, Monroe.”
“Anh nghĩ là tôi còn muốn cô ta sao?” Monroe phỉ nhổ ngay trước mặt Gabrielle. “Quỷ tha ma bắt cô ta đi.” Anh ta quay người bỏ đi. Khi ngang quan MacKenna, anh ta nói. “Giờ cô ta là của anh đấy, MacKenna, miễn là anh không để tâm xem mình có bao nhiêu cái sừng trên đầu. Anh nghe rồi đấy nam tước à. Anh có thể có được kẻ lăng loàn này, nhưng anh sẽ không có được Finney’s Flat đâu.”
MacKenna chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như thế. Anh ta phẫn nộ quay sang Coswold. “Anh có biết cô ta là một kẻ lăng loàn khi anh đưa ra thỏa thuận với tôi không? Có hay không?”
Tức tối, Coswold đáp lại. “Hiển nhiên là không. Tôi tin cô ta trong sạch, như tất cả những người khác. Tôi biết anh muốn có Finney’s Flat. Anh đã gọi mảnh đất đó là thung lũng MacKenna trước cả khi tôi đưa ra đề nghị kia và tôi muốn…”
Hắn dừng lại giữa chừng trước khi buột miệng nói ra yêu cầu mà mình đưa ra để thỏa thuận với MacKenna.
MacKenna không muốn người khác biết tường tận về thỏa thuận giữa họ. Anh ta kéo Coswold qua một bên và quay lưng lại với đám đông. “Anh đã yêu cầu tôi để anh gặp cô ta bất cứ lúc nào anh muốn, nhưng anh lại không chịu giải thích nguyên nhân. Nói cho tôi biết, có phải anh là một trong những người đàn ông mà cô ta đã trao thân hay không? Có phải anh có ý định tiếp tục ngủ với cô ta? Cô ta có phải người tình của anh không?”
Mỗi một câu hỏi được đặt ra, làn da của anh ta lại tái đi thêm một chút.
Coswold gần như quên béng mất số vàng kia. Hành vi lớn mật của Gabrielle đã khiến mọi thứ bị đẩy sang một bên. Coswold không muốn nàng nữa, nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn có được kho báu. Hắn bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại. Nếu hắn vẫn muốn tìm ra nơi giấu kho báu, hắn phải chấp nhận Gabrielle, nhưng nếu hắn đưa nàng trở về cho vua John, hắn sẽ vuột mất nàng. Nhà vua chắc chắn sẽ tức giận tuyên nàng tử hình, hoặc có thể ông ta có tâm trạng tốt hiếm gặp mà tha thứ cho nàng, thì ông ta cũng sẽ dùng nàng cho đến khi phát chán rồi ban nàng lại cho thuộc hạ thân tín của mình. Dù ông ta dùng cách nào đi nữa, Coswold không thể gặp được nàng.
Percy không lo lắng như thế. Có vẻ như hắn rất muốn cưới được Gabrielle, hắn đã chuẩn bị đón nàng về làm người tình. Sự mê đắm của hắn không yêu cầu một buổi lễ công khai. Nếu Gabrielle bị trục xuất, ai cũng có thể có được nàng và hắn sẽ có thể có nàng bất cứ khi nào mà hắn muốn. Tất cả những gì hắn cần làm là chờ đợi Coswold buông tha nàng.
Coswold cũng đã có kế hoạch, hắn biết chính xác mình phải làm gì. Hắn cần ra tay thật nhanh vì Gabrielle vẫn đang sững sờ. Hắn sợ nàng sẽ phản kháng hoặc thậm chí là bỏ chạy đến chỗ cha nàng để tìm kiếm sự bảo vệ. Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
“Tôi nghĩ thật lãng phí thời gian khi đưa người phụ nữ này trở về Anh quốc và chờ đợi vua John quay về. Hiện tôi đang phát ngôn nhân danh ngài, tôi sẽ định đoạt số phận của cô ta ngay bây giờ.”
“Anh sẽ không giết nàng,” Percy hét lên.
Isla đặt tay lên ngực ả. “Sao ngài lại quan tâm cô ta sẽ ra sao chứ?” Ả lớn tiếng nói. “Ngài không thể nào vẫn còn muốn cô ta được.”
“Anh bắt cô ta câm miệng có được không, Coswold? Chẳng ai muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ cô ta cả.”
“Im lặng,” Coswold ra lệnh khi đẩy Isla tránh xa khỏi mình. “Percy nói đúng. Ngươi nói đủ rồi.”
“Coswold, cái tôi muốn nói là,” Percy cảnh báo. “Anh không thể giết Gabrielle.”
Coswold chế giễu kẻ địch của mình. “Không, tôi sẽ không giết cô ta. Tôi muốn cô phải phải chịu đau khổ suốt quãng đời còn lại của mình, dù cho nó có thể ngắn ngủi đi chăng nữa.”
Hắn chuyển toàn bộ sự chú ý của mình lên Gabrielle và cất bước tiến về phía nàng. Đám đông nhường ra một lối đi rộng rãi cho hắn.
“Với quyền lực mà vua John đã ban cho ta, ta chính thức trục xuất cô.”
Đám đông ủng hộ hình phạt này. Một số vỗ tay, một số la hét đồng tình. “Trục xuất hay lắm.”
“Đáng đời cô ta.”
Coswold đợi đến khi tất cả lắng xuống rồi mới nói tiếp. “Cô hiểu điều đó nghĩa là gì không Gabrielle? Từ giờ phút này trở đi, cô là một kẻ bị lưu đày. Cô không có nhà, không có quốc gia, không có vua và không có danh hiệu. Vua John và bề tôi trung thành của ngài không còn biết đến sự tồn tại của cô. Cô chẳng là gì cả.”
“Cô ta có phục tùng nhà vua không?” Ai đó hét lên. “Không, bởi cô ta không có vua,” Coswold trả lời. “Nam tước Geoffrey thì sao?” Percy hỏi. “Anh có nghĩ ông ấy sẽ làm gì khi hay tin con gái ông đã bị trục xuất hay không?”
“Khi mà ông ta biết được, thì đã quá muộn rồi.”
Percy rất cố gắng không để sự vui mừng của mình lộ ra. Gabrielle sẽ bị đuổi đi và hắn dự định sẽ đi theo nàng. Khi nàng đi đủ xa khỏi tu viện, khi không ai thấy nàng nữa, hắn sẽ bắt nàng. Hắn có đủ người để đối phó với đội cận vệ của nàng. Sẽ không ai biết hay quan tâm đến chuyện xảy ra với nàng, nếu Percy muốn, hắn có thể giam cầm nàng trong lâu đài của mình và giữ nàng bao lâu tùy thích.
Coswold cũng có ý định tương tự. “Isla, đi và nói với đám người hầu chuẩn bị rời khỏi đây,” hắn nhỏ giọng ra lệnh.
Ả gật đầu và nhanh chóng đi làm việc hắn giao phó.
Nhưng khi ả đi ngang qua người đang bị khinh thường kia, ả thả chậm bước chân và nghiêng đầu chỉ để một mình Gabrielle có thể thấy được nụ cười gian xảo của ả.
CHƯƠNG 26Thù hằn gì khiến cho người phụ nữ kia nói dối? Mục đích của ả ta là gì? Còn vị linh mục kia nữa? Sao anh ta lại làm chứng cho lời nói dối của ả? Anh ta sẽ nhận lại được gì?
Brodick không nghĩ ra được đáp án. Sự thật duy nhất mà anh ta biết là chỉ chưa đầy mười phút ngắn ngủi, hai người đó đã phá hủy cuộc đời của Gabrielle. Họ đã bôi nhọ và sỉ nhục nàng, đoạt đi tương lai của nàng, phỉ báng và làm bẽ mặt cha nàng. Cả Nam tước Geoffrey và con gái ông chắc chắn sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của vua John, bởi giờ đây nàng không còn giá trị gì với ông ta nữa. Brodick biết rằng đây sẽ là cơ hội tốt để tịch thu đất đai của nam tước – John nổi tiếng về việc chiếm đoạt thứ của người khác, bao gồm cả vợ và con gái họ - với đầu óc lệch lạc và tâm tình khó đoán của ông ta, rất có khả năng ông ta sẽ xử tử hình Nam tước Geoffrey để làm gương.
Gabrielle thì sao? Ông ta sẽ làm gì nàng?
“Chúng ta đang thấy được mặt đồi bại của đám người Anh đấy,” Colm nói với vẻ khinh miệt.
“Gabrielle vô tội.” Cha Gelroy dàn dụa nước mắt, trông ông vô cùng đau khổ. “Nàng vô cùng tốt bụng và dịu dàng,” ông khẳng định. “Nếu ngài biết được…”
Vị linh mục lập tức ngừng lại. Suýt nữa thì ông đã lỡ lời, nếu Colm và Brodick biết được quá trình mà Gabrielle đã trải qua để bảo vệ và cứu sống Liam, họ sẽ biết chắc rằng nàng sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến cho gia đình mình phải hổ thẹn.
“Nếu chúng ta biết gì?” Colm hỏi.
“Nếu ngài biết nàng ấy,” ông vội nói. “Nàng trong sạch trước những lời buộc tội khủng khiếp đó.”
Colm quay sang nhìn vị linh mục. “Chúng ta đều biết rằng nàng trong sạch.”
“Đúng, chúng ta biết,” Brodick tán thành.
“Các ngài biết sao?”
Brodick thở dài. “Chúng ta biết,” anh ta lặp lại. “Nhưng trong lúc này, chuyện đó không quan trọng, đúng không? Nhìn chúng mà xem. Tất cả bọn chúng đều đã kết án nàng rồi.”
“Đúng vậy.” Gelroy xoắn hai tay vào nhau. Ông nhìn chằm chằm vào Gabrielle khi ông thì thầm. “Những chuyện kinh khủng sẽ đến với nàng khi chúng đưa nàng về Anh quốc và trao cho vua John. Người đàn ông phóng túng đó có thể sẽ làm ra những chuyện hèn hạ, ta cho ngài hay, khi ông ta xong chuyện với nàng, ông ta sẽ…” Ông không thể nói tiếp được nữa. Tương lai của Gabrielle khủng khiếp đến nỗi ông không thốt nên lời.
“Người phụ nữ đã buộc tội nàng…” Brodick lên tiếng.
“Isla,” Gelroy nói. “Tôi nghe họ nhắc đến tên cô ta.”
“Cô ta nói dối,” Colm nói.
Gelroy gật đầu tán đồng. “Cô ta sẽ phải giải trình trước Chúa về việc này.”
“Nhưng còn linh mục kia thì sao?” Brodick hỏi. “Vì sao anh ta lại xác nhận lời nói dối của cô ta?”
“Ta không biết.”
“Ông có biết linh mục đó không?” Brodick hỏi.
“Ta biết. Cậu ta còn trẻ và rất mong muốn được cống hiến, ta tin cậu ta là một người thành thật. Ta không thể nào nghĩ ra được vì sao cậu ta lại từng thấy Gabrielle. Chắc hẳn phải có nhầm lẫn, ta sẽ tìm và hỏi cậu ta cho rõ xem chính xác thì cậu ta đã nhìn thấy những gì.”
“Giờ đây mọi chuyện đã rồi,” Brodick nói.
Hai vai Gelroy run rẩy. “Đúng là vậy. Họ đã hủy hoại cuộc đời tiểu thư Gabrielle. Thật đáng hổ thẹn cho họ.”
“Linh mục này?”
“Vâng, lãnh chúa MacHugh?”
“Khi ta rời khỏi tu viện, ông sẽ đi cùng ta.”
Gelroy chợt có ý định lao mình ra khỏi lan can. Ông lùi lại một bước, đánh giá khoảng cách đến bậc thang, rồi gom góp chút can đảm. Ông sẽ không bỏ chạy. Ông sẽ từ chối một cách lịch sự.
“Ngài đang mời tôi phụng sự cho người dân của ngài…”
“Nếu ông muốn nghĩ đó là một lời mời, ông cứ việc.”
“Nếu ta từ chối thì sao?” Vị linh mục nuốt một ngụm nước bọt.
“Ông sẽ không đâu.”
Lời nói của Gelroy nghẹn lại nơi cuống họng không thể thốt ra, ông ta đã dùng hết mọi sự tự chủ của mình để có thể đứng trước mặt MacHugh. Cầu nguyện rằng lãnh chúa đến tu viện là để tìm một linh mục, chứ không phải như điều mà Gelroy sợ nhất, để trả thù cho em trai mình, ông khẽ nói. “Ta rất sẵn lòng đi cùng ngài.”
Brodick bật cười. “Giờ thì nhìn xem ai đang nói dối kìa? Vẻ mặt đó đã bán đứng ông rồi.”
Gelroy lúng túng thừa nhận: “Ta đúng là hơi lo lắng, nhưng ta sẽ cố hết sức mình để truyền đạo cho người dân MacHugh.”
“Đi thu dọn những thứ ông cần mang theo đi,” MacHugh ra lệnh.
Brodick đợi đến khi vị linh mục đi khuất khỏi tầm mắt mới bắt đầu nói. “Tôi từng nghe nói một khi linh mục tìm được chốn dừng chân ở bất kỳ một thị tộc nào, thì sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi ông ta được. Tôi có dự cảm rồi đây anh sẽ dính chặt với Gelroy suốt phần đời còn lại đấy.”
Nếu Gelroy nghe được lời tiên đoán của Brodick, ông sẽ không bao giờ nhận lời. Ông hoàn thành công việc của mình sớm nhường nào thì sẽ có thể rời khỏi dòng họ MacHugh sớm nhường ấy.
Ông không muốn khiến cho lãnh chúa nổi giận vì sự chậm trễ của mình, thế là ông chạy vội về phòng ngủ thu dọn nước và dầu thánh, khăn choàng và tài sản của mình. Lãnh chúa MacHugh đã lệnh cho một người lính trẻ đi cùng linh mục, Gelroy nghĩ rằng Lãnh chúa làm vậy để đảm bảo ông sẽ không trốn chạy.
Có Chúa mới biết Gelroy muốn bỏ trốn đến nhường nào, nhưng tiểu thư Gabrielle đang gặp nguy, ông phải gạt sự sợ hãi của mình sang một bên. Tất cả những gì ông nghĩ đến là tìm cách để giúp nàng.
Ông nghĩ chắc nàng lo lắng cho những cận vệ đang đợi nàng bên ngoài. Họ không cần phải tham gia vào cuộc đàn áp khủng khiếp này. Bốn cận vệ và một cô gái chống lại hàng trăm kẻ điên cuồng… không, không. Các cận vệ nên đứng đợi ngoài cổng cho đến khi vở kịch kinh khủng này chấm dứt. Rồi sau đó, cầu Chúa phù hộ, họ sẽ có thể giúp Gabrielle tìm được một nơi trú thân tránh xa khỏi đám người xấu xa này.
Gelroy đi thẳng ra cổng. Người lính liền ngăn ông lại. “Ông phải trở lại chỗ Lãnh chúa MacHugh,” anh ta vừa nói vừa nhận lấy túi hành lý từ tay Gelroy. “Tôi nghĩ những thứ này nên treo lên yên ngựa của chúng tôi.”
“Xin hãy đợi ta một chút,” Gelroy đáp lại. “Ta phải đi báo cho đội cận vệ của Gabrielle tiếp tục đợi bên ngoài. Nàng sẽ không muốn họ vào trong tu viện đâu, nơi đó quá nguy hiểm. Chỉ mất một phút thôi.”
Người lính gật đầu đồng ý.
Stephen đang đứng bên con ngựa của Gabrielle ở phía Bắc cánh cổng. Anh tiến về phía trước khi nhìn thấy Gelroy đi cùng một người cao nguyên.
“Gabrielle sẽ ra nhanh thôi. Các con đã mang theo quần áo và những thứ cần thiết rồi chứ?” Cha Gelroy hỏi.
Stephen lắc đầu. “Chúng con chỉ mang theo ít đồ của tiểu thư. Các rương đồ đã được người hầu thu dọn. Chúng con dự tính đến trưa sẽ đuổi kịp họ. Sao cha lại hỏi thế?”
Ông ghét phải nói dối, nhưng Gelroy tự biện minh cho mình trước Chúa rằng ông chỉ đang cố bảo vệ những người cận vệ này và Gabrielle khỏi đám đông khát máu kia thôi.
“Nàng muốn ta hỏi lại vì kế hoạch của nàng có chút thay đổi. Nàng sẽ nói cho các con ngay khi nàng ra đây. Nàng muốn các con ở yên tại đây đợi.”
Stephen không hề nghi ngờ vị linh mục, anh biết rằng Gelroy đã trở thành một người bạn của Gabrielle.
Khi Gelroy vội quay lại, người lính của MacHugh đi cùng ông hỏi. “Ông đã nói dối với người đó. Vì sao vậy?”
“Để bảo vệ anh ta và những người khác. Tiểu thư cũng sẽ muốn như thế,” ông nói thêm. “Nàng sẽ không muốn họ can thiệp vào trận hỗn loạn này, bọn họ thực sự quá đông.”
Người lính kia tiếp tục đi theo Gelroy cho đến khi thấy vị linh mục đi đến giữa cầu thang. Gelroy biết anh ta đang nghi ngờ ông có thể sẽ trốn mất. Khi ông đi hết các bậc thang, ông dừng lại và đợi một trong hai lãnh chúa ra lệnh cho ông bước đến. Brodick đã thấy và ra hiệu cho ông.
Gelroy hắng giọng để MacHugh chú ý đến mình và nói, “Thưa lãnh chúa, tôi không thể rời khỏi đây cho đến khi biết rằng tiểu thư Gabrielle được an toàn khỏi đám quái vật kia. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ đến và đứng bên tiểu thư.”
Trước khi MacHugh kịp trả lời, Gelroy đã đứng thẳng người và quay sang Brodick. “Lãnh chúa Buchanan, cha của Gabrielle không ở đây để có thể bảo vệ danh dự của nàng, ngài là người họ hàng duy nhất của nàng ở đây. Ngài phải giúp nàng.”
“Không cần nhắc ta phải làm gì, linh mục à.” Brodick gắt gỏng. “Ta tự biết.”
“Vâng, đương nhiên ngài biết,” ông nói, kèm theo cái gật đầu thật mạnh.
Mặc kệ Gelroy, Brodick nhìn đám đông bên dưới. Họ đang trở nên kích động bởi Coswold và Percy.
“Colm, tôi sẽ đưa nàng về nhà tôi. Ở đó tôi có thể bảo vệ nàng.”
“Bảo vệ nàng an toàn không thể vãn hồi danh dự nàng được,” Colm quả quyết nói.
Brodick đồng tình. “Nàng xứng đáng được nhiều hơn thế.”
“Cha nàng… ông ta không giống đám nam tước kia?”
“Nếu ông ấy giống chúng thì tôi đã không cho phép ông ấy đặt chân lên lãnh thổ của tôi rồi,” anh ta đáp. “Tôi biết ông ấy là một người chính trực.”
“Hãy nhắn lại cho ông ta biết rằng con gái ông sẽ ở chỗ cậu, ông ta sẽ đến đón nàng.”
“Không đơn giản thế đâu. Nam tước Geoffrey sẽ phải tập hợp đồng minh của mình lại và chuẩn bị cho trận chiến. Nếu nhà vua tịch thu tài sản của ông ấy…”
“Ông sẽ mất hết quyền lực.”
“Phải,” Brodick tán thành. “Gabrielle cần một người bảo vệ thật mạnh. Nàng là em họ của vợ tôi. Tôi có thể bảo vệ nàng, nhưng làm vậy không thể chứng minh được nàng vô tội.”
“Sao cậu lại quan tâm đến chuyện người khác nghĩ thế nào vậy?”
“Tôi không quan tâm,” Brodick cãi lại, “nhưng nếu Gabrielle là vợ tôi, tôi sẽ giết chết bất kỳ kẻ nào dám làm tổn hại đến danh dự của nàng.”
“Tôi cũng thế,” Colm nói.
“Nhưng nàng không có chồng để bảo vệ cho danh dự của nàng.”
“Ừ, nàng không có.”
“Tôi nghĩ có lẽ cậu nên đưa nàng về nhà cậu.”
Colm cau mày nói: “Để làm gì? Có gì khác nếu tôi đứng ra bảo vệ cho nàng thay vì cậu? Cậu và tôi đều mạnh ngang nhau mà.”
“Tôi không thể cưới nàng được.”
Câu nói này thốt ra phải mất một lúc lâu Colm mới đáp lại. Anh biết chính xác Brodick muốn gì. “Cậu đòi hỏi quá nhiều ở tôi rồi đấy.”
“Cậu có một món nợ phải trả. Tôi chỉ đòi hỏi cái mà cậu có thể cho thôi.”
“Kết hôn? Không. Miễn bàn.”
Brodick nhún vai. “Tôi thấy rất dễ hiểu mà. Nếu cậu cưới nàng, tất cả mọi người sẽ biết rằng cậu tin nàng vô tội. Cậu sẽ không cưới một người đàn bà lăng loàn. Hầu hết các thị tộc khác đều kính trọng và sợ cậu. Cậu có thể lấy lại danh dự cho nàng bằng cách cho nàng danh phận.”
“Không. Cậu tự đi mà tìm cách khác đi,” Colm trả lời dứt khoát.
Brodick không nản lòng. Anh ta biết cuối cùng Colm MacHugh cũng sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
“Cậu có gợi ý lãnh chúa nào quyền lực hơn cậu mà chưa kết hôn không?”
“Tôi không gợi ý gì cả, Buchanan. Đây là vấn đề cậu cần giải quyết, không phải tôi.”
“Một người vợ cho em trai thì thế nào. Cậu cứu nàng ấy như tôi đã cứu em trai cậu vậy.”
Quai hàm của Colm siết chặt.
Một người lính Buchanan kêu lên. “Thưa lãnh chúa, tiểu thư Gabrielle đang rời đi. Họ mở cổng rồi.”
Brodick nhìn xuống đám người thì thấy một người đàn ông tiến tới và đứng trước mặt Gabrielle.
Colm thấy một người khác đang cố lách qua đám đông khi Gabrielle đang đi về phía cánh cổng. Người đó gọi nàng, nhưng nàng mặc kệ hắn và tiếp tục đi. Hắn tóm lấy cánh tay nàng và xoay người nàng lại, sau đó dùng nắm tay của mình đấm thẳng vào mặt nàng. Nếu không phải hắn đang siết chặt cánh tay nàng thì nàng đã ngã xuống nền đất rồi.
Colm đã lao xuống cầu thang và Brodick theo ngay phía sau, anh nói với người của mình. “Tìm hiểu xem tên đó là ai.”
Tất cả các người lính, cả Buchanan và MacHugh đều hiểu mệnh lệnh này. Gelroy không hiểu. Ông không thấy được chuyện xảy ra bên dưới.
“Ngài ấy đang nói ai vậy? Ngài ấy muốn gì?” Vị linh mục dò hỏi người lính đang vội đi ngang qua ông.
Người kia không hề chậm lại. “Ngài muốn biết ai đã đánh tiểu thư Gabrielle.”
“Có người đánh tiểu thư sao? Ôi lạy Chúa,” Gelroy đáp lại. Ông vội chạy xuống bậc thang theo sau những người khác. “Nhưng sao ngài ấy lại…”
Người lính đi cuối cùng trả lời. “Ngài MacHugh muốn biết tên của kẻ mình chuẩn bị giết.”