← Quay lại trang sách

Chương 28

Cận vệ của Gabrielle thật ngạo mạn, vô lễ, xấc xược và thẳng thừng. Colm không thể không thích họ. Nếu không biết rõ, có lẽ anh sẽ nghĩ họ sinh ra và lớn lên ở vùng cao nguyên. Vì anh không để tâm đến những thói xấu ấy nên không cần phải đưa nắm tay của mình túm lấy cổ họng của Faust vì thái độ xấc xược của anh ta.

Còn nhiều thứ anh muốn biết về sự liên quan của họ với Liam, nhưng anh quyết định tạm thời gác sang một bên và tập trung vào Gabrielle. Anh nên giải thích chuyện đang diễn ra với nàng càng sớm càng tốt. Anh có món nợ cần trả và thề với Chúa, anh sẽ hoàn thành nó.

Khi những người khác chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình, anh đợi đến khi các cận vệ trở về với mấy con ngựa rồi mới gọi nàng. “Gabrielle.”

“Vâng, lãnh chúa MacHugh?”

“Nàng sẽ đi cùng ta.”

Đây không phải một lời đề nghị. Đây là một mệnh lệnh, được nói với giọng điệu gắt gỏng.

“Tôi đi cùng ngài?”

Anh gật đầu. “Đúng vậy.”

Lãnh chúa này đã quen làm theo ý mình. Sao lại không chứ? Gabrielle nghĩ. Trông anh dường như đủ mạnh để nhấc bổng một con ngựa mà không đổ lấy một giọt mồ hôi. Nàng có thể thấy được sức mạnh qua bước đi của anh, qua vẻ nghênh ngang ngạo mạn của anh, nhưng nàng không cảm thấy bị đe dọa hay sợ hãi. Sự mạnh mẽ của anh không hiểu sao lại khiến nàng thấy an toàn. Sao vậy nhỉ?

Nhưng thôi, hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời nàng. Chẳng có gì mà nàng có thể lý giải được cả.

“Nàng sẽ chỉ nói tiếng Gaelic khi ở cùng ta,” Colm ra lệnh.

Nàng cố không cãi lại mệnh lệnh ngang ngược của anh.

Lãnh chúa này đã quen việc dân chúng phục tùng mệnh lệnh của mình mà không thắc mắc gì, nhưng phải chăng anh ta đã quên mất nàng không phải người MacHugh? Nếu anh ta còn tiếp tục hống hách như thế, nàng sẽ phải nhắc nhở anh ta thôi.

Không nói lời nào, nàng bước qua mảnh đất trống nhỏ đến dưới tán cây. Nàng có thể cảm thấy ánh mắt của đám binh lính đang dán vào nàng.

Nàng dừng lại và quay sang đối mặt với lãnh chúa.

Chỉ đứng cách nàng vài bước chân, Colm đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên nàng. Anh cố không để phản ứng của mình thể hiện ra ngoài, nhưng dường như không thể. Nàng thật xinh đẹp: mái tóc dài xoăn nhẹ mang màu của đêm đen, làn da mịn màng như kem sữa, đôi mắt tím lấp lánh, khuôn miệng đó, ôi Chúa, khuôn miệng có thể khiến cho tất cả đàn ông mơ tưởng. Kể cả khi quai hàm bị bầm tím và vết thương rướm máu trên má, nàng vẫn xinh đẹp không thể cưỡng lại.

Colm không thể để tâm trí mình trôi dạt như thế. Anh không muốn bị phụ nữ làm cho rối trí. Cần một thời gian, anh chắc mình sẽ quen với dáng vẻ của nàng, nhưng không chắc đám người đi theo mình sẽ thế. Kể cả lúc này người của anh vẫn đang trố mắt nhìn mình. Anh quay lại tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không ai để mắt đến anh ta; tất cả họ đều đang chăm chú nhìn nàng. Nếu họ ở gần, anh sẽ đập đầu họ vào nhau – vậy sẽ khiến họ phải chú ý.

Gabrielle kiên nhẫn chờ đợi lãnh chúa MacHugh lên tiếng. Cách anh nhìn chằm chằm vào mình khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Nàng cố mỉm cười và nói. “Ngài có chuyện gì muốn nói sao?

Anh cứ như vậy mà vào đề. “Nàng sẽ về nhà cùng ta.”

Nàng nghĩ là mình nghe nhầm. “Xin lỗi. Ngài có thể nhắc lại lời vừa nãy không?”

“Nàng sẽ về nhà cùng ta.”

Nàng vô cùng ngơ ngác hỏi. “Tại sao?”

Anh hậm hực nói. “Vì ta đã quyết định như thế.”

“Nhưng vì sao ngài lại muốn đưa ta về cùng ngài chứ?”

Nàng hỏi lại lần nữa.

Anh buông một tiếng thở thật dài. Anh nên biết rằng chuyện này không dễ dàng chút nào. Mọi chuyện liên quan đến Buchanan lúc nào cũng phức tạp, chuyện lần này cũng thế.

“Đây là lời đề nghị của anh họ nàng…”

“Buchanan hoang dã?”

“Phải…”

“Chính xác thì anh ta đã đưa ra đề nghị gì vậy?”

“Đừng cắt ngang lời ta nữa.”

Nàng lập tức hối lỗi. “Tôi xin lỗi Lãnh chúa. Lời thông báo của ngài khiến tôi ngạc nhiên, và tôi…” Nàng dừng lại. “Tôi không cố ý.”

Vẻ thẹn thùng khiến đôi má nàng ửng hồng, Colm biết nếu anh không dừng việc để ý những điều như thế thì sẽ không bao giờ xong việc được. Chắp tay ra sau lưng, anh nhíu mày và thử bắt đầu lại.

“Brodick cho rằng nàng sẽ được an toàn khi sống cùng thị tộc MacHugh và được ta được bảo hộ.”

Nàng khoanh tay lại và đợi vài giây trước khi trả lời. “Sao Lãnh chúa Buchanan lại đưa ra đề nghị liên quan đến cuộc sống của tôi?”

“Cha nàng không có mặt ở tu viện, và Brodick là họ hàng của nàng, vì thế việc bảo vệ nàng trở thành nhiệm vụ của cậu ta.”

“Brodick không phải người bảo hộ của tôi. Cha tôi mới phải.” Colm gật đầu. “Đúng là vậy,” anh nôn nóng nói. “Nhưng ông ấy không ở đó, đúng không?” Trước khi nàng kịp trả lời, anh đã nói tiếp. “Chúng ta thì có.”

“Vâng, tôi biết ngài có ở đó. Khi tôi bước vào sân, tôi có ngước lên nhìn và thấy ngài, nhưng tôi nghĩ… phải nói là tôi tưởng rằng ngài đã rời đi ngay sau đó.” Chợt thấy bối rối, nàng lùi lại và lắc đầu. “Sao tôi lại nghĩ vậy nhỉ? Sao lại chắc chắn rằng ngài đã rời đi chứ? Tôi thậm chí còn không hề ngước lên nhìn lần nữa khi cuộc tranh cãi diễn ra.” Nàng hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi. “Ngài rời đi lúc nào vậy?”

“Ngay sau khi nàng rời khỏi.”

Nàng cảm thấy choáng váng. “Vậy nghĩa là ngài đã chứng kiến…” Nàng không thể nói hết câu hỏi ra.

“Đúng vậy.”

Nàng lùi lại thêm bước nữa. Tất cả những người đi cùng hai Lãnh chúa cũng chứng kiến cảnh nhục nhã của nàng sao? Tất nhiên là vậy rồi. Đó là lý do vì sao họ đều nhìn chằm chằm vào nàng. Họ có nghĩ rằng nàng là một ả lăng loàn không? Là một người đàn bà hư hỏng? Vì sao họ không ném những lời tục tĩu vào nàng như những người khác?

Nàng không lùi bước nữa và đứng thẳng người. Nàng quyết định sẽ không biện minh hay cố chứng minh mình vô tội nữa. Nàng cũng sẽ không khúm núm. Nếu họ muốn nghĩ xấu về nàng như đám người đã lăng mạ và ném đá vào nàng thì cứ việc. Nàng gom góp tất cả dũng khí nàng có, nhưng nó chẳng còn bao nhiêu. Một lần nữa, nàng bị nỗi nhục nhã về một việc nàng không hề làm nhấn chìm.

Colm thấy nỗi buồn trong mắt và vẻ mệt mỏi trên gương mặt nàng. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn làm cho nàng thấy khá hơn. “Nàng thật khó hiểu,” anh lầm bầm.

Gabrielle không phản ứng trước ý kiến của anh, bởi nàng đang mải nghĩ ngợi lung tung. Sao người đàn ông này lại đề nghị cho nàng đến nhà anh ta? Anh ta sẽ nhận được gì từ việc này? Thật khó hiểu.

Nàng và các cận vệ của mình hiển nhiên cần một nơi an toàn trong lúc nàng lên kế hoạch cho tương lai của họ. Sống với thị tộc MacHugh nghe như một giải pháp tạm thời, nàng cần biết nguyên nhân khiến anh đưa ra lời đề nghị này. Với tình hình hiện tại, nàng không dám đặt lòng tin vào bất kỳ ai. MacHugh có đáng tin không, hay anh ta còn có động cơ nào khác?

“Tôi nghĩ chắc ngài là một người đàn ông tốt và một thủ lĩnh đáng tin cậy…” Nàng lên tiếng.

“Làm sao nàng biết được ta là người thế nào?”

Đây chính là lời mở đầu mà nàng đang cần. “Tôi không biết được…”

“Nàng vừa nói…”

“Bởi vì tôi không biết được, nên ngài không thể bắt tôi phải hiểu cho mục đích thật sự của ngài được. Tôi muốn hỏi lần nữa, thưa Lãnh chúa, ‘vì sao ngài lại muốn tôi…’”

“Ta không muốn nàng. Muốn hay không chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Ta đang trả nợ cho Brodick Buchanan, thế thôi.”

“Ơ.” Nàng không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bị xúc phạm. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nàng không có thời gian để suy nghĩ. “Ngài không muốn… ý ngài nói là ngài đang trả nợ sao?”

Anh nói bấy nhiêu còn chưa đủ sao? Phụ nữ quả là loài phiền phức nhất mà Colm từng gặp. Cảm xúc của nàng chuyển từ hổ thẹn sang sợ hãi, và rồi tuyệt vọng, còn bây giờ, chết tiệt, trông nàng như đang bất mãn. Anh đã biết rằng nàng sẽ không dễ dàng thuận theo khi nghe nàng sẽ đến sống cùng anh, nhưng anh không nghĩ nàng sẽ có phản ứng kỳ lạ như vậy. Sự việc xem ra khó khăn hơn dự định của anh nhiều.

“Cảm ơn anh về lời đề nghị đó, thưa Lãnh chúa. Anh không cần lo lắng, tôi sẽ không quấy rầy quá lâu đâu, chỉ vài ngày thôi.”

“Ta không đề nghị một nơi trú chân tạm thời, nàng sẽ không chỉ ở đó trong vài ngày ngắn ngủi. Nàng sẽ về nhà và sống cùng ta.”

Có ai đó gọi anh. Colm đáp lại bằng cách giơ tay ra hiệu im lặng và nói với người đó. “Đợi khi ta giải quyết xong chuyện này rồi nói.”

Giải quyết xong chuyện này? Gabrielle nghĩ, hiển nhiên “chuyện này” mà anh nói chính là nàng.

“Cảm ơn ngài đã sẵn lòng cho tôi một nơi lưu trú,” nàng nói, “nhưng tôi không thể đi cùng ngài được.”

Từ chối lời mời của anh xem ra là cách làm hợp lý nhất vì nàng đang định đi đến một nơi khác. Nàng và các cận vệ sẽ theo Lãnh chúa Buchanan về nhà. Nhà Buchanan cũng có thể giúp nàng an toàn như nhà MacHugh.

Nhưng vì sao Buchanan lại không ngỏ lời nhỉ?

Colm không biết phải làm sao. Trên thực tế, anh không ngờ nàng sẽ từ chối sự bảo vệ của anh. Cô nàng ngớ ngẩn này không biết mình đang trong tình trạng nguy hiểm thế nào sao? Nàng có hiểu việc trở thành người bị trục xuất là thế nào không vậy?

Anh quyết định dạy dỗ nàng, nhưng trước khi anh kịp giải thích tình trạng bấp bênh và ảm đạm của nàng hiện nay, nàng đã lên tiếng hỏi. “Vì sao Lãnh chúa Buchanan không đề nghị tôi đến nhà ngài ấy và bảo vệ cho tôi? Tôi là họ hàng của ngài ấy mà.”

Colm liếc qua vai mình, thấy Brodick đang đứng trong đám người dỏng tai nghe ngóng cuộc nói chuyện bên này, anh hất đầu mình về phía Gabrielle.

Từ vẻ mặt của Colm, Brodick biết rằng cuộc thảo luận không được suôn sẻ. Anh ta băng qua mảnh đất trống, ánh mắt dán chặt lên Gabrielle và hỏi. “Sao lâu vậy?”

“Nàng đang gây khó dễ với tôi đấy,” Colm nói.

Nàng cãi lại ngay lập tức. “Tôi phải phản đối thưa Lãnh chúa. Tôi không nghĩ mình có làm khó dễ ngài chút nào cả.”

“Vậy thì vấn đề là gì?” Brodick hỏi Colm. “Cậu không nói cho nàng biết chuyện đang diễn ra à?”

À, hóa ra anh đã sai từ chỗ này. Anh nói nàng biết lời đề nghị của Brodick thay vì ra lệnh cho nàng phải tuân theo.

“Lãnh chúa MacHugh đã tốt bụng đề nghị…”

“Ta làm gì cơ?” Anh gằn giọng.

“Ngài tốt bụng…” nàng nói lại lần nữa.

Khi thấy mắt anh nheo lại và vết hằn trên trán hiện rõ lên, nàng đã hiểu. Dùng từ “tốt bụng” với anh mà nói rõ ràng là một sự xúc phạm. Những con người vùng cao nguyên đúng là kỳ lạ. Nàng sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm nếu có thể tránh xa khỏi họ.

Nàng không dám cười. “Lãnh chúa MacHugh đề nghị bảo vệ cho tôi, tôi đã từ chối. Tôi từ chối một cách lịch sự,” nàng nhấn mạnh.

“Nàng muốn biết vì sao cậu không ngỏ lời đón nàng về nhà và bảo vệ nàng đấy Brodick,” Colm nói.

“Cậu không giải thích đầy đủ toàn bộ kế hoạch à?”

“Tôi chưa nói được đến đó. Cô nàng này cứ cắt ngang lời tôi suốt.”

“Gabrielle,” Brodick mở lời, dùng giọng điệu mà anh ta cảm thấy thuyết phục nhất. “Ta có thể đưa nàng về nhà và bảo vệ nàng, ta chắc rằng vợ ta sẽ rất vui khi có nàng bầu bạn. Nàng sẽ được an toàn…”

“Tôi rất sẵn lòng chấp nhận lời đề nghị của ngài, miễn là ngài hiểu tôi sẽ chỉ ở đó trong vài ngày thôi. Như vậy có được không?”

Nàng không để anh ta nói hết rằng MacHugh có thể cho nàng nhiều hơn sự bảo vệ, anh có thể cho nàng một danh phận. Đổi lại, nàng phải chấp nhận lời mời vô thời hạn từ anh.

“Cô nàng này cứ khăng khăng từ chối sự giúp đỡ,” Colm nói.

Brodick gật đầu tán đồng.

Colm hỏi Gabrielle. “Trong vài ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng định làm gì?”

“Trước tiên, tôi phải tìm cha mình và báo cho ông biết về mối nguy hiểm.”

“Tìm ông ấy? Nàng không biết ông ấy đang ở đâu à?” Brodick hỏi.

Nàng lắc đầu. “Ông đi tìm vua John để báo lại chuyện đã xảy ra với Monroe, ông sẽ bắt kịp tôi trên đường trở về Anh quốc.”

“Nàng định lang thang khắp nơi cho đến khi vô tình gặp được cha nàng à?” Colm hỏi.

“Cho dù nàng tìm được ông ấy, nàng cũng không thể theo ông trở về Anh quốc. Nàng đã bị trục xuất rồi,” Brodick nhắc nhở nàng. “Nếu nàng bị bắt, nàng có thể bị tử hình, nếu nàng bị bắt cùng cha nàng, ông ấy cũng sẽ phải trả giá đắt đấy.”

Họ buộc nàng phải đối diện với thực tế, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra được người nào sẽ giải cứu nàng khỏi tội lỗi mà nàng không hề làm.

“Cha tôi phải được biết chuyện đã xảy ra.”

“Chắc bây giờ ông ấy đã hay tin rồi,” Brodick ngỏ lời. “Hoặc ông ấy sẽ sớm biết thôi. Tiếng xấu đồn xa mà. Ông ấy cũng sẽ biết rằng chúng ta có mặt ở đó,” anh nói và hất đầu về phía Colm, “ta cá là ông ấy sẽ đến chỗ ta để tìm nàng.”

Chuyện này nghe rất hợp lý. “Vâng, ông sẽ làm như thế, lại thêm một lý do nữa tôi nên về nhà cùng với ngài.”

Brodick thở dài trong tuyệt vọng. Anh ta không biết phải làm sao để nàng hiểu.

“Nàng biết đấy, trong trường hợp bất khả kháng… tức là khi không còn cách nào khác – hoàn toàn không – và nguy hiểm đến tính mạng,” Brodick nhấn mạnh, “nàng có thể theo ta về, vì nàng là em họ của vợ ta. Tuy nhiên…”

Colm cắt ngang lời anh ta đang nói. “Chúng ta lãng phí đủ thời gian rồi Brodick. Nếu cậu không nói với nàng, tôi sẽ nói.”

Nàng cau mày hỏi Com. “Nói gì với tôi vậy, thưa lãnh chúa?”

Brodick trả lời. “Nếu nàng đến gần cha nàng, nàng sẽ đưa ông vào tình thế nguy hiểm. Nàng muốn thế sao Gabrielle?”

“Không, đương nhiên là không, nhưng tôi…”

Một câu nói đã thức tỉnh nàng. Tính nghiêm trọng của tình cảnh hiện tại cuối cùng cũng lộ rõ. Ôi Chúa ơi, nàng phải làm gì đây? Không ai an toàn khi ở bên nàng cả. Kể cả Buchanan và MacHugh cũng có thể bị đe dọa.

Lính chỉ huy của MacHugh, Braeden, gọi anh. Colm quay sang và nhìn thấy anh ta đang nói chuyện với một người khác, cả hai đều đang nhìn chằm chằm vào Gabrielle. Rồi lính chỉ huy của Brodick, Dylan, cũng gia nhập.

“Có chuyện gì?” Colm hét lên.

Braeden vừa tiến đến vừa giải thích với anh. “Đám người Anh.” Anh ta liếc qua Gabrielle trước khi nói tiếp. “Cả hai tên nam tước đều đang tìm nàng ấy, cả hai đều dẫn theo một đoàn quân nhỏ.”

Brodick hỏi. “Chúng đang đi về phía này à?”

“Không, thưa lãnh chúa,” anh ta trả lời. “Một trong hai nam tước dẫn theo người của mình đi về hướng Nam, người còn lại đi thẳng về chỗ dòng họ Monroe.”

“Đến cuối cùng, khi chúng không tìm thấy Gabrielle, chúng sẽ quay lại và đi theo hướng này,” Brodick nói.

Colm tán đồng. Anh dẫn Braeden sang một bên và ra chỉ thị cho anh, sau đó quay lại chỗ nàng.

“Giờ thì nàng hiểu rồi chứ?” Anh cáu kỉnh hỏi.

Rõ ràng nàng không hiểu. “Sao họ lại tìm tôi? Ngài cũng có mặt ở đó. Ngài nghe những gì họ gọi tôi rồi đấy, chắc ngài cũng nghe chuyện tôi đã bị kết tội nhân danh vua John. Chẳng phải họ đã nói rằng tôi không còn tồn tại trong mắt họ nữa sao?”

“Bây giờ nàng đang rất nguy hiểm,” Brodick giải thích. Colm buộc phải đi thẳng vào vấn đề. “Bất cứ ai đủ mạnh để thắng kẻ còn lại đều có thể có được nàng. Có cần ta nói rõ hơn không?”

Nàng khiếp sợ lắc đầu điên cuồng.

“Vì nàng không cần phục tùng bất cứ vị vua nào, không thuộc về bất cứ đất nước nào, không ai bảo vệ nàng khỏi những kẻ có ý đồ xấu,” Brodick giải thích, giọng anh nhã nhặn hơn Colm rất nhiều.

Nàng cúi thấp đầu đấu tranh với nỗi khiếp đảm trong lòng. “Làm sao tôi có thể bảo vệ cho cha mình và các cận vệ của tôi đây? Chúng sẽ giết họ mất.” Nàng sợ hãi thì thầm.

“Nàng lo lắng cho những người khác thay vì lo cho mình?” Brodick hỏi.

Nàng không trả lời. Thay vào đó, nàng hít sâu một hơi và nhìn thẳng vào hai vị lãnh chúa. “Các ngài phải rời khỏi đây ngay. Đúng, các ngài phải làm thế.” Giọng nàng trở nên mạnh mẽ và kiên quyết. “Tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm khi ở cùng tôi. Đi đi. Tránh xa khỏi tôi.”

“Nàng vừa xua đuổi chúng ta đấy à?” Colm không tin được.

“Đúng vậy,” Brodick nói. “Tôi không nghĩ nàng biết cách nào khác tốt hơn.”

Sau một lúc suy nghĩ, Colm nhận thấy Gabrielle không hề hay biết mình vừa lăng nhục họ khi đề nghị họ bỏ chạy trước khi nguy hiểm ập đến. Cả anh lẫn Brodick đều sẵn sàng đón nhận cơ hội nghênh chiến với đám người Anh, nhưng không ai trong họ để mình bị cuốn vào khi mà Gabrielle còn được họ bảo vệ.

Colm tức giận nói. “Gabrielle, trong tương lai nàng sẽ không được thắc mắc gì về mệnh lệnh của ta cả.”

Nàng không hiểu. “Trong tương lai? Tương lai gì cơ?”

“Tương lai của nàng khi là vợ ta.”