← Quay lại trang sách

Chương 29

Không thương lượng gì hết. MacHugh chỉ nói cho nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra và rồi bỏ đi.

Suy xét lại mọi thứ, Gabrielle cảm thấy nàng tự kiềm chế rất tốt. Nàng không la hét hay ngất đi khi lãnh chúa bình tĩnh thông báo rằng nàng sẽ phải sống phần đời còn lại của mình cùng với anh. Mặt nàng có lẽ đã không còn giọt máu, nhưng nàng không ngất đi.

Nàng tự an ủi mình: Không bao giờ có chuyện nàng kết hôn cùng lãnh chúa MacHugh đâu. Nàng không thích anh và nàng biết anh cũng không thích nàng. Món nợ anh phải trả cho Brodick chắc phải lớn lắm, thế nên anh mới phải hủy cả cuộc đời mình để lấy một người mà anh vừa quen biết và nghe được những lời dối trá kinh khủng về nàng? Trong suy nghĩ của nàng, MacHugh cho rằng nàng là một người phụ nữ lăng loàn.

Không, chuyện kết hôn là chuyện không thể nào.

Sẽ khủng khiếp thế nào nếu chỉ trong một thời gian ngắn thôi, Gabrielle để cho MacHugh nghĩ rằng nàng đã đồng ý? Chút mánh lới nho nhỏ này sẽ cho nàng chút thời gian để lên kế hoạch cho tương lai của mình. Sau hai hoặc ba ngày, nàng sẽ thú thật với anh… đương nhiên là khi nàng rời đi.

Nàng cân nhắc thiệt hơn. Một mặt, nàng và các cận vệ của mình sẽ an toàn khỏi đám nam tước kia. Họ sẽ có nơi trú chân và được bảo vệ. Nếu nam tước tìm được nơi nàng đang ở, họ cũng sẽ không dám xâm nhập vào lãnh thổ của MacHugh, nếu họ làm vậy chắc chắn sẽ không thể sống sót trở về.

Mặt khác, nàng sẽ phải chung sống với… anh.

Lãnh chúa Buchanan dường như rất hài lòng với quyết định của bạn mình. Anh ta mỉm cười khích lệ, sau đó ra hiệu cho người của mình chuẩn bị lên đường. Gabrielle vỗ vai anh ta. Nàng sắp phá hỏng tâm trạng tốt này của anh ta.

“Anh họ Brodick?”

Nụ cười của anh ta tắt lịm. “Nàng không cần gọi ta là anh họ đâu.”

“Anh có thời gian nói vài câu không?”

“Gì vậy?” Bordick cảnh giác hỏi.

“Tôi hiểu vì sao anh lại cảm thấy mình có trách nhiệm với tôi, vì tôi là em họ của ngài.”

Gabrielle thắc mắc vì sao anh ta lại tỏ vẻ khó chịu khi nàng nhắc đến quan hệ của họ. Có cần nhắc rằng anh ta đã kết hôn với cô gái đến từ Anh quốc hay không? Anh ta có cau có mỗi khi nói chuyện với vợ mình không?

Nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Món nợ gì có thể khiến ngài ấy nhận lấy trách nhiệm về tôi vào mình thế? Ngài ấy còn chẳng quen biết tôi kia mà.”

“Đi mà hỏi cậu ta ấy,” Brodick đề nghị. “Nếu cậu ta muốn giải thích thì cậu ta sẽ nói.”

“Lãnh chúa này,” nàng nói tiếp, “Nếu anh có tin về cha tôi, anh có thể báo cho ông ấy đừng đến tìm tôi được không?”

Brodick đang chuẩn bị quay đi thì chợt đổi ý. “Gabrielle, MacHugh sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì đâu. Cậu ta sẽ bảo vệ những gì thuộc về mình.”

Dứt lời, Brodick bước đi, để lại Gabrielle sững sờ phía sau. Thuộc về anh? Giờ đây nàng trở thành một vật sở hữu rồi ư?

Bỏ qua cảm giác nhộn nhạo trong lòng, nàng tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên. Nàng sẽ không quá để tâm đến MacHugh. Nếu nàng không làm gì gây chú ý, chắc anh cũng sẽ không để ý đến nàng và các cận vệ của mình, nếu nàng tránh xa anh ra thì có lẽ anh cũng sẽ giữ khoảng cách.

“Gabrielle, đến lúc phải đi rồi.” MacHugh lên tiếng ngay phía sau lưng nàng. Nàng suýt ngã vào lòng anh khi quay người lại.

“Tôi không nghe thấy tiếng ngài lại gần,” nàng ấp úng nói. “Ngài di chuyển như một con sư tử ấy.”

Anh thích thú hỏi. “Nàng từng thấy sư tử qua rồi à?”

“Thật ra là có. Ở St. Biel, cha tôi từng cho tôi xem hai con sư tử. Chúng khá là đẹp.”

Và dữ tợn, nàng thầm nghĩ. Giống ngài vậy.

Gabrielle đi theo anh đến chỗ buộc ngựa. “Lãnh chúa, tôi muốn ngài biết rằng tôi sẽ không biện minh gì, tôi không quan tâm chuyện ngài có tin những lời hai nam tước kia nói hay không.”

“Nàng có đấy,” anh vừa trả lời vừa bước đi. “Chúng ta đều biết người đàn bà kia nói dối.”

Nàng đưa tay lên ngực, nàng dừng lại. “Ngài biết sao?”

“Tất nhiên. Ngay từ đầu ta đã biết ả ta nói dối.”

Hiển nhiên anh đã nói xong. Trước khi nàng kịp nhận ra anh định làm gì, anh đã nhấc bổng nàng lên và đặt lên lưng Rogue. Braeden giao dây cương cho nàng.

“Các cận vệ của nàng được phép đi cùng,” Colm nói. Anh thật sự tin rằng nàng sẽ đi cùng anh nếu cận vệ của nàng không được phép đi cùng nàng ư? Anh đã nhảy lên lưng ngựa của mình và xuất phát trước khi nàng kịp hỏi.

Những người khác đi thành hàng ngay sau anh. Cưỡi ngựa một mạch qua thung lũng, họ giảm tốc khi lên đồi. Đoàn người đi thành một hàng dọc theo con đường mòn nhỏ hẹp gồ ghề trước mặt. Sau khi rẽ qua một khúc ngoặt quanh co, nàng nhận ra họ đang trên sườn dốc nhìn xuống Finney’s Flat. Đây chính là nơi đám người xấu xa đã bắt Liam ẩn nấp trong khi chờ đợi người của MacHugh xuất hiện. Nàng nheo mắt dưới ánh mặt trời để xem thử có thể nhận ra được người nào từ khoảng cách này hay không. Không thể, nàng nghĩ. Chỉ chim ưng mới có thể thấy được mặt của Liam.

Nhận thấy mình đang đi chậm lại, nàng vội đi tiếp. Rogue nghiêng ngả khi đến gần vách núi, vài hòn đá rơi xuống dọc theo vách núi. Gabrielle nhìn xuống mà rùng mình. Trông như nó vừa rơi xuống vực thẳm vậy. Con ngựa của nàng vẫn gặp khó khăn khi bước đi. Nàng để nó đi thật chậm, nhưng nó vẫn nghiêng ngả hai lần nữa cho đến khi con đường trở nên rộng rãi và bằng phẳng hơn. Lúc đó, tim nàng không ngừng đập liên hồi.

Khi họ đến một sườn dốc đầy cỏ, nàng cúi người xuống vuốt ve và thì thầm khen ngợi Rogue. Khi ngồi thẳng dậy, nàng thấy MacHugh đang nhìn mình với vẻ khó hiểu.

Họ tiếp tục đi. Khí trời dần trở nên ẩm ướt và lạnh, Gabrielle có thể cảm nhận được nó ngấm vào tận trong xương. Không có áo choàng dày của mình, nàng run rẩy suốt chặng đường đi. Nàng không nghĩ có người nhận ra nàng đang chật vật thế nào cho đến khi MacHugh lệnh cho Lucien tránh đường để anh đến bên cạnh Gabrielle. Người cận vệ không còn sự lựa chọn nào khác. Vó ngựa của MacHugh sẽ đạp lên anh nếu anh không tránh đường.

“Nàng lạnh,” anh nói.

Đây là lời buộc tội sao? Nàng không biết. “Vâng, tôi lạnh.” Nàng nói thêm, “Trừng mắt nhìn tôi cũng không khiến tôi hết run rẩy đâu Lãnh chúa. Có lẽ…”

Hẳn là nàng đã kêu thét lên. Nàng không chắc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Chỉ một giây sau khi nghe nàng nói, anh đã nhấc nàng khỏi Rogue, đặt nàng ngồi vào lòng và cuốn chặt nàng trong chiếc áo choàng của mình.

Lồng ngực của anh cứng cáp như một tảng đá, một tảng đá ấm áp. Hai bắp đùi anh cũng thế. Nhiệt độ tỏa ra từ anh sưởi ấm nàng. Thật mệt mỏi, nàng thả mình tựa vào anh. Mùi trên người anh thật dễ chịu, giống mùi cây thạch thảo và hương rừng. Các quý tộc đến tham dự hôn lễ ở tu viện tắm mình trong nước hoa và dầu, họ cho rằng hương thơm thật nồng có thể che giấu mùi hôi của việc không tắm rửa. Gabrielle cảm thấy buồn nôn khi ở cùng một căn phòng với họ. MacHugh hoàn toàn khác với họ.

Nàng chợt cảm thấy tội lỗi. Thật sai trái khi lừa dối anh, bất luận nàng có lý do gì đi chăng nữa.

“Tôi đã không thành thật với ngài,” nàng thốt lên. “Tôi sẽ chỉ ở lại chỗ ngài hai hoặc ba ngày thôi, thưa Lãnh chúa, và tôi không có ý định kết hôn với ngài. Tôi sẽ không oán trách gì nếu ngài ném tôi xuống ngựa ngay bây giờ. Tôi mong là ngài sẽ không làm thế, nhưng tôi sẽ không trách ngài.”

Phản ứng của anh không giống như nàng nghĩ. Anh kéo áo choàng trùm qua mặt nàng và ngó lơ.

Lucien thúc ngựa đến bên cạnh Lãnh chúa và nhìn Colm với ánh mắt đe dọa. “Công chúa Gabrielle, nàng có cần tôi giúp gì không?”

Nàng đẩy chiếc áo choàng ra khỏi mặt mình. “Ta ấm hơn rồi, Lucien. Không cần lo lắng.” Nàng liếc xéo Colm với vẻ quở trách, nhưng khi nàng quay về phía Lucien, một nụ cười thoáng qua trên môi nàng.

MacHugh siết chặt vòng ôm của mình. Cô gái này vừa trải qua một ngày tối tăm nhưng nàng vẫn có thể nở nụ cười. Nếu nàng sợ hãi những việc sắp xảy đến với mình, nàng sẽ không thể hiện ra bên ngoài.

Colm bị phân tán tư tưởng trong một hai giây, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng của mình và nói. “Ta không cần phải có sự cho phép của đám cận vệ mới được đụng vào nàng.”

“Đúng là ngài không cần,” nàng đồng ý. “Ngài cần tôi cho phép cơ.”

Lời nàng nói rõ ràng chẳng đáng để trả lời, nàng nghĩ, trừ khi lời cằn nhằn này có chút ý nghĩa.

Họ vượt qua một ngọn đồi khác, pháo đài của anh chợt hiện ra trước mắt họ. Tháp canh cao gần như mất hút giữa tầng mây. Bức tường thành bằng đá vây quay pháo đài, và cây cầu gỗ bắc ngang một con hào rộng ngập nước, những hòn đá cuội đen nhánh nằm yên dưới làn nước.

Colm ra hiệu cho cận vệ của nàng đi theo lính của anh vào trong. Theo trình tự thì anh sẽ là người sau cùng qua cầu. Ngay khi anh vừa đi hết tấm ván gỗ, anh giơ cánh tay lên ra dấu, cây cầu được nhấc lên. Âm thanh cót két của kim loại va chạm vào nhau khiến cho Gabrielle cảm thấy như mình đang bị nhốt trong ngục. Nàng nhắm mắt để gạt đi suy nghĩ u ám trong đầu. Đây là nơi để nàng trú ẩn, không phải nhà ngục.

Mặt trời bắt đầu lặn khi họ băng qua khoảng sân và bắt đầu lên con dốc dẫn vào lâu đài. Những căn nhà họ đi ngang qua bị nhuốm vàng bởi ánh mặt trời, đám cỏ mọc trên sườn dốc trước mặt cũng trở nên rực rỡ.

Người dân dừng công việc đang làm lại rồi ùa ra chào đón Lãnh chúa của họ và nhìn chằm chằm vào nàng. Đám trẻ con chạy theo phía sau họ. Vài người phụ nữ mỉm cười. Điều đó sẽ thay đổi nhanh thôi, nàng nghĩ bụng, khi họ biết được tội danh mà nàng bị gán. Chỉ mong rằng nàng sẽ đi khỏi nơi này trước khi điều đó xảy đến.

Nơi ở của anh không ấn tượng bằng St. Biel, hoặc nơi ở của cha nàng. Khu nhà không lớn, nhưng đang được xây thêm. Ba mặt được xây bằng đá, mặt còn lại bằng gỗ, đang được gia cố lại bằng đá. Dàn giáo được dựng lên bên cạnh để lâu đài với cái tời kéo và con quay để chuyển đá lên tầng trên.

“Pháo đài của ngài khác với những cái ở Anh quốc.”

“Khác thế nào?”

“Lâu đài ở Anh quốc thường có hai lớp tường thành.

Bức tường bên ngoài bao quanh khoảng sân trong, rồi đến một bức tường phòng thủ giữa sân trong và sân chính. Đôi khi còn có cây cầu ngăn cách nơi ở của Lãnh chúa với những người dân khác.”

“Ta không cần đến hai bức tường.”

“Và ngài chỉ có duy nhất một tháp canh,” nàng nêu ra. “Ta chỉ cần một.”

“Tôi hy vọng ngài không nghĩ rằng tôi đang xem thường nơi ở của ngài. Tôi chỉ nêu ra những điểm khác biệt thôi. Tôi nhất định sẽ rất hài lòng khi được ở lại nơi này.”

Không thấy anh đáp lại, nàng nghĩ hẳn là anh đang suy nghĩ đến chuyện khác quan trọng hơn. Cha Gelroy vẫy tay với nàng khi ông đi qua, nếu đôi tay nàng không phải đang bị chiếc áo choàng của MacHugh quấn chặt thì nàng sẽ vẫy chào lại ông.

Chuồng ngựa nằm giữa hai khoảng sân, họ ngang qua nơi đóng quân trên đường đến sân nhà Lãnh chúa. Không một ai đợi ở cửa để chào đón họ cả. Anh có người nhà nào khác ngoài Liam không? Nàng không định hỏi. Nàng sẽ biết nhanh thôi, nàng nghĩ.

MacHugh ôm theo nàng nhảy xuống ngựa. Ngay khi anh vừa buông tay, nàng liền lui về sau để nới rộng khoảng cách giữa họ.

“Cận vệ và tôi sẽ ở nơi nào? Trong nhà ngài sao? Hay anh sẽ để cho chúng tôi hai căn nhà trống? Có căn nhà trống nào không?” Ôi Chúa, nàng căng thẳng quá. Nàng không thể ngừng nói. “Là thế này, tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi chỉ cần biết tôi sẽ ở đâu thôi.”

Cha Gelroy giải cứu nàng khỏi việc lải nhải không ngừng. “Công chúa Gabrielle, con cũng mệt mỏi và đói lả cả người như ta à?”

Nàng bám chặt cánh tay ông như sợi dây cứu mạng. “Vâng thưa cha,” nàng nói với vẻ nhiệt tình hơn cần thiết. “Con đang hỏi Lãnh chúa xem chúng con nên ở chỗ nào đêm nay.”

“Nàng sẽ ngủ bên trong,” Colm nói ngay khi có thể chen vào.

Braeden bước nhanh đến cánh cổng gỗ sồi lớn và đẩy nó ra. Gabrielle cảm ơn anh khi nàng bước qua, nhưng nàng nhanh chóng sững lại ngay ngưỡng cửa. Bên trong quá tối, nàng không thể nhìn thấy đường đi. Colm nắm tay nàng và dẫn nàng bước tiếp.

Sàn nhà bằng gỗ oằn xuống bởi cân nặng của anh, đôi giày của họ tạo lên tiếng vang lộc cộc trong không gian rộng lớn. Ánh sáng hắt vào qua cánh cửa đang mở. Khi mắt Gabrielle quen dần với bóng tối, nàng đã ở trong căn phòng với trần thấp. Có một căn nhà kho lớn phía bên tay phải. Những chiếc kệ đầy những cái bao chất chồng lên nhau, các thùng rượu được đặt trên cao. Nhìn số lượng, có vẻ thị tộc MacHugh có thể cầm cự trong sáu tháng nếu bị vây hãm, có thể còn lâu hơn thế, nhưng Gabrielle nghi ngờ kẻ thù của họ có vượt qua được cả một chặng đường dài gập ghềnh để đến lâu đài như họ đã đi hay không.

Một cánh cửa bên tay trái dẫn lên cầu thang, các bậc thang rộng và cao. Trên tầng hai là một sảnh lớn. Nó rất rộng, có một chiếc lò sưởi khổng lồ chiếm gần hết diện tích bức tường. Ngọn lửa ấm áp chào mừng nàng đến căn phòng.

Quản gia – một người phụ nữ mập mạp, đứng tuổi tên là Maurna – chào đón họ và bảo họ nghỉ ngơi bên lò sưởi. Sau khi ra chỉ thị, Colm rời đi. Stephen và Lucien đi cùng anh để xem bầy ngựa.

Một cầu thang khác dẫn lên tầng ba, Maurna giải thích, trên đó là kho vũ khí. Lãnh chúa MacHugh lệnh cho các cận vệ của nàng sẽ ngủ trên đó và cha Gelroy cũng thế cho đến khi có sắp xếp khác. Gabrielle được xếp cho căn phòng bên cạnh.

Gabrielle sẽ không để tâm dù nàng có được xếp cho một căn buồng nhỏ trong chuồng ngựa đi chăng nữa. Ngày hôm nay đã quá sức với nàng. Mệt lả người, đói, và bụi bặm suốt dọc đường đi, căn phòng bên cạnh kho vũ khí xem ra là một nơi trú thân tuyệt vời rồi. Khi Maurna thông báo bà đã chuẩn bị thức ăn và sẽ đưa lên sau khi họ rửa mặt xong, Gabrielle vô cùng cảm kích.

Trong bữa tối, cha Gelroy ngồi bên cạnh nàng trông khá kích động.

“Ở đây không có nhà nguyện nào cả,” ông thì thào. “Ta không thấy cái nào suốt dọc đường vào sân, ta đã hỏi người quản gia, bà ấy nói rằng ở đây không có nhà nguyện. Ta e rằng tất cả những người ở đây đều là người ngoại đạo. Nếu vậy thì ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn đấy.”

“Sẽ là một thử thách, nhưng con tin cha sẽ làm tốt,” nàng trấn an ông.

Ông nghiêng người về phía nàng và nói thầm, “Ta không nghĩ rằng Lãnh chúa đưa ta đến đây để chăm sóc cho linh hồn của những người đi theo ngài ấy. Ta nghĩ ngài ấy muốn ta giải thích việc Liam đã vào tu viện bằng cách nào. Ngài ấy biết ta không nói ra hết tất cả về việc đó.”

“Chắc chắn ngài ấy sẽ không ép buộc cha đâu.”

Maurna cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. “Thức ăn có vấn đề gì sao, thưa cô? Cô mới chỉ ăn một chút thôi.”

“Thức ăn ngon tuyệt,” nàng nói. “Chỉ là tôi không đói như tôi nghĩ thôi.”

“Hẳn là cô cần một giấc ngủ, thứ lỗi nếu tôi quá phận khi đưa ra ý kiến. Cô muốn tôi đưa cô đến xem phòng của mình chứ?”

Gabrielle gật đầu. Sau khi chúc cha Gelroy, Christien và Faust ngủ ngon, nàng đi theo Maurna lên gác. Lucien đuổi theo nàng. Anh mang theo chiếc túi đựng hai bộ quần áo và vài vật dụng thiết yếu chuẩn bị cho chuyến trở về Anh quốc của nàng.

“Em trai Lãnh chúa có ở đây không?” Anh hỏi Maurna.

“Có. Từ lúc trở về cậu ấy ngủ suốt. Thầy thuốc của chúng tôi đang chăm sóc cho cậu ấy.”

Căn phòng đầu tiên họ đi qua là phòng của Lãnh chúa, Maurna chỉ.

Phòng của Gabrielle từng được dùng làm phòng chứa đồ. Bên trong ẩm thấp và có mùi mốc. Maurna vội tiến lên thắp thêm nến và đặt chúng trên chiếc bàn đối diện giường ngủ.

“Tôi muốn giúp căn phòng thoáng hơn, nhưng hình như lại khiến cho nó trở nên lạnh buốt. Cô có muốn tôi đóng tất cả các cửa sổ lại không?”

“Để tôi làm được rồi.”

“Tôi đã dọn giường và trải thêm chăn. Có nước rửa mặt trên chiếc bàn sau cửa, cô đợi tôi vài phút, tôi sẽ nhóm lửa trong lò sưởi. Chồng tôi, Danal, sẽ mang ít gỗ khô và đặt nó trong thùng.”

“Tôi sẽ nhóm lửa sau.”

“Nhưng thưa tiểu thư, cô làm những việc vặt thế này được chứ?”

Nàng mỉm cười. “Tất nhiên là được.”

Maurna chợt nhíu chặt mày. “Có lẽ tôi không có quyền lên tiếng, nhưng tôi không thể không chú ý đến vết máu trên vai áo phía sau của cô. Cô bị thương sao?”

Gabrielle tự hỏi bà ấy sẽ nói gì nếu nàng nói thật cho bà biết, rằng những viên đá mà đám người kia ném vào nàng đã làm nàng chảy máu.

“Chắc là vậy,” nàng trả lời.

Maurna lau vội tay mình lên chiếc khăn bà vắt trên thắt lưng và bước về phía Gabrielle. “Cô không có người hầu nào bên cạnh, để tôi vậy. Để tôi giúp cô cởi chiếc áo choàng ra để xem vết thương thế nào.”

Nàng không thể không ngăn cản được. “Tôi không muốn làm phiền đến bà,” Gabrielle cự tuyệt. “Tôi có thể tự làm được.”

“Làm sao cô làm được?” Maurna vừa hỏi vừa cởi chiếc áo choàng qua khỏi đầu Gabrielle. “Sao cô có thể với tới vết thương sau lưng mình được đây?”

Nàng không tranh cãi nữa. “Cảm ơn, Maurna.”

Khi người quản gia nhìn thấy tấm lưng của Gabrielle, bà nấc lên như con gà mẹ. “Ôi đứa trẻ đáng thương. Lưng của cô bầm cả một mảng lớn.” Bà vội đến chỗ chậu nước và thấm ướt tấm vải sạch. Bà quay lại chỗ Gabrielle. “Sao lại bị thế này? Cô bị ngã sao?” Quả quyết cho rằng đó là chuyện đã xảy ra, bà tiếp tục. “Hẳn là vậy rồi. Cô mau ngồi xuống, đợi tôi đi lấy ít thuốc bôi lên vết thương kia. Hãy quấn chăn lên mình cho đỡ lạnh. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Được ai đó chăm sóc thật tuyệt, Gabrielle thừa nhận. Nó khiến nàng nhớ nhà.

Nỗi nhớ nhà và lo lắng cho cha mình chợt đổ ập xuống nàng. Nàng vội cầu nguyện Chúa sẽ phù hộ cho ông, rồi sau đó, nàng đã kiệt sức, nhắm mắt lại ngồi trên giường và đợi người quản gia quay lại. Xung quanh trở nên thật yên tĩnh, không còn gì khiến nàng phân tâm, Gabrielle có thể nghiền ngẫm lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. Có lẽ nàng có thể hiểu được nó.

Không thể. Thật không tài nào hiểu nổi – dường như nàng đã bỏ sót mảnh ghép quan trọng để xâu chuỗi sự việc. Các nam tước kết tội nàng quá nhanh. Không thể chỉ vì Finney’s Flat, đúng không? Nếu không thì đám người tham lam kia còn muốn gì nữa?

Maurna quay lại với ít thuốc, sau khi chăm sóc vết thương trên lưng Gabrielle, bà còn muốn giúp nàng rửa mặt như thể nàng là một đứa bé. Bôi ít thuốc lên vết thương dưới mắt nàng, Maurna nói. “Khi ngã cô bị đập trúng mặt sao?”

Gabrielle gật đầu.

“Có đau lắm không?” Giọng bà đầy vẻ xót xa.

“Không sao,” nàng nói. Nó đau, nhưng nàng không muốn khiến cho người quản gia phải lo lắng cho nàng. Hoặc cười nhạo.

“Tôi có thể giúp gì khác cho cô nữa không?”

“Không cần đâu, cảm ơn Maurna. Bà thật tốt bụng.”

Vẻ mặt bà ửng đỏ như màu tóc bà. “Tôi chỉ đang làm việc mà tôi được căn dặn thôi thưa tiểu thư. Lãnh chúa của chúng tôi muốn cô được thoải mái khi ở đây. Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?”

“Vâng?”

“Tôi nên gọi cô là gì? Tôi nghe những người lính đi cùng cô và vị linh mục gọi cô là ‘công chúa’. Cô là công chúa sao?”

“Đã từng, nhưng giờ không phải nữa.”

Câu trả lời nghe có vẻ khó hiểu với người quản gia, bà lo rằng tiểu thư đây đã bị va phải đầu khi ngã xuống.

“Cô có nhìn tôi thành hai người không tiểu thư?”

Tuy Gabrielle cảm thấy câu hỏi thật kỳ lạ, nhưng nàng không bật cười, bởi vẻ mặt của người quản gia trông rất lo lắng. “Không,” nàng đảm bảo với bà. “Chỉ có một thôi.”

Maurna trông nhẹ nhõm hẳn. “Chắc cô mệt lả rồi nhỉ? Cô nghỉ ngơi đi, tiểu thư.”

Ngay khi cánh cửa khép lại, Gabrielle đi đến bên cửa sổ và hạ rèm xuống. Nàng thích thời tiết lạnh, nhưng đêm nay nàng muốn vùi mình trong chăn và ngủ. Bên ngoài bầu trời đen kịt không có lấy một ngôi sao. Nàng có thể trông thấy những ngọn đèn vàng nhỏ xíu lấp lánh từ những ngôi nhà nằm rải rác trên sườn đồi. Chắc là các gia đình đang chuẩn bị đi ngủ, mệt mỏi sau một ngày lao động vất cả, nhưng mãn nguyện. Nàng cố hình dung ra một gia đình lý tưởng. Ở đó sẽ có đứa trẻ, cha mẹ khỏe mạnh và những tiếng cười. Đúng vậy, họ thật hạnh phúc và an toàn.

Một lần nữa, nàng lại nhớ đến cha mình. Ông có an toàn chăng? Ông đã nghe về những việc đám nam tước kia đã làm chưa?

Mãi cho đến khi lạnh buốt cả người, nàng mới kéo tấm chăn trải giường ra và leo lên giường. Nàng mệt đến nỗi chẳng buồn nhóm lửa, nàng rúc sâu vào tấm chăn của nhà MacHugh và chìm vào giấc ngủ khi đang đọc lời cầu nguyện cho buổi tối.

Trong đêm nàng tỉnh giấc một lần. Căn phòng thật ấm áp. Ngọn lửa cháy đỏ rực trong lò sưởi. Nó được nhóm lên lúc nào nhỉ? Nàng trở mình rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Stephen đợi Gabrielle trong sảnh chính. Nàng chào anh và hỏi xem đêm qua có phải một trong số các cận vệ đã vào phòng nàng hay không.

“Lãnh chúa MacHugh đã lệnh cho người quản gia xem qua phòng cô trước khi bà ấy đi ngủ.”

“Sao ngài ấy lại làm thế?”

“Hẳn là Maurna đã kể chi tiết về vết bầm và vết thương trên lưng cô. Chắc là Lãnh chúa lo lắng.”

“Maurna đã nhóm lửa ư?”

Stephen lắc đầu. “Bà ấy báo lại với Lãnh chúa rằng phòng cô gần như đóng băng, rồi ngài ấy bước vào phòng.”

“Ngài ấy vào phòng của ta?” Nàng không thể giấu được sự kinh ngạc của mình.

“Vâng, ngài ấy đã làm thế,” anh trả lời. “Ngài ấy đã nhóm lửa lò sưởi. Faust không ngăn ngài ấy được, thế nên cậu ta đi theo vào và đứng chắn trước giường cô, ngăn tầm mắt của Lãnh chúa, cậu ấy nói rằng lúc đó cô đã vùi mình dưới đống chăn rồi, không ai thấy được gì đâu.”

Stephen dường như không mấy để tâm đến chuyện này. “Faust đã cố cản ngài ấy bằng cách nào?” Nàng hỏi khi đi vào trong sảnh chính và ngồi xuống bàn.

“Cậu ấy nói đã đứng chắn đường Lãnh chúa.”

Nàng ngập ngừng hỏi. “Và rồi Lãnh chúa đã làm gì?”

“Theo lời Faust thì Lãnh chúa đã gạt cậu ta qua một bên.

Cậu ta không giải thích cụ thể.” Stephen khẽ nhếch môi đầy khó hiểu.

“Sưởi ấm căn phòng là một hành động thật chu đáo,” nàng thừa nhận.

“Nhưng không phải phép,” anh không đồng tình. “Nếu cô cho phép, tôi muốn đi gặp các cận vệ khác. Lãnh chúa muốn nói chuyện với cô sau khi cô dùng xong bữa sáng.”

“Ngài ấy ở đâu?”

“Tôi không biết thưa công chúa. Ngài ấy bảo cô hãy đợi ở đây.”

Và nàng đã phải đợi hơn một giờ đồng hồ cho đến khi Lãnh chúa đến gặp nàng. Gabrielle đang đứng cùng Maurna và người đầu bếp, một người phụ nữ đáng yêu tên là Willa, hai người họ đang tranh luận nên luộc hay nướng gà – một đề tài mà Gabrielle hoàn toàn mù tịt – thì nàng nghe tiếng đập cửa. Vài giây sau, nàng nghe tiếng nói chuyện và tiếng bước chân trên nền đá.

“Chắc là Lãnh chúa đấy,” Maurna nói. “Willa và tôi đi xử lý việc của mình để hai người có thể nói chuyện riêng đây.”

Braeden và vài người khác đi cùng Lãnh chúa của họ. Họ cúi đầu khi đi qua sảnh và tiếp tục đi vào phòng chứa đồ.

MacHugh đứng trên bậc thang quan sát nàng. Nàng là một cảnh tượng thật đẹp. Mái tóc nhẹ nhàng rũ xuống bên gương mặt thiên thần và tạo thành gợn sóng mềm mượt trên vai. Ánh mắt anh di chuyển xuống. Thật khó để lờ đi đường cong mềm mại của cơ thể nàng.

Anh muốn nàng, nhận thức này khiến anh không vui cho lắm. Gabrielle là chút rắc rối và phiền toái mà anh không trông đợi sẽ xảy đến với mình.

Gabrielle tiến lên một bước khi anh bước vào sảnh. Tuy anh đang cau có – lúc nào anh cũng thế, nàng nghĩ – nàng vẫn mỉm cười và chào anh buổi sáng.

Anh không đáp lại. “Ngồi đi, Gabrielle, ta muốn nói về tương lai của nàng.”

Sao anh lại muốn nói về tương lai của nàng? Nàng đã giải thích với anh rằng nàng chỉ ở nhờ trong vài ngày thôi mà. Anh quên rồi à?

Nàng kéo ghế và ngồi xuống, dè dặt đặt hai tay lên đùi. Trông anh rất nghiêm túc, nàng bắt đầu lo lắng rằng anh đã đổi ý, không cho phép nàng và cận vệ ở thêm vài ngày nữa.

Colm không bị vẻ mặt bình tĩnh của nàng đánh lừa. Anh biết nàng đang căng thẳng. Hai bàn tay của nàng trở nên trắng bệch, nàng siết chúng quá chặt. Và nàng ngồi thẳng lưng một cách cứng nhắc, không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh khoanh tay đứng trước lò sưởi trong lúc quan sát nàng. “Ngài có gì muốn nói với tôi sao, lãnh chúa?” Sau một lúc im lặng, nàng cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy. Gabrielle, cho dù ta cố ngăn cản đi chăng nữa, thì người dân cũng sẽ nghe được chuyện của nàng.”

Anh biết là không có khả năng, nhưng nhìn sống lưng của nàng trở nên cứng đờ, anh ngờ rằng nó có thể gãy gọn trong giây lát.

“Ý ngài là họ sẽ nghe được rằng tôi là một ả điếm sao?” Anh nheo mắt lại. “Nàng không được nhắc lại từ đó lần nữa.” Anh đợi nàng cam đoan rồi mới nói tiếp. “Có cách để ngăn chặn những lời đồn đó.”

“Sao ngài lại quan tâm đến việc người khác nói gì về tôi? Tôi chỉ ở đây trong một thời gian ngắn. Trừ phi ngài muốn tôi rời đi trong hôm nay. Có không? Ngài có muốn vậy không?”

“Rồi nàng sẽ đến chỗ Buchanan?” Anh tức tối nói.

“Vâng, nhưng chỉ ở lại một hoặc hai ngày thôi. Tôi đã được nghỉ ngơi và giờ tôi đã có kế hoạch cho tương lai của mình rồi.”

“Vậy ư? Kế hoạch thế nào?”

“Tôi sẽ đến St. Biel.”

Anh thở dài và nói. “Người Anh đang cai trị St. Biel, không phải sao?”

“Phải, nhưng ở trên núi tôi có thể…”

Anh không để nàng nói dứt lời. “Nàng định đến đó bằng cách nào? Bơi qua đại dương chăng?”

“Tất nhiên là không. Tôi nghĩ…”

“Mà nàng biết bơi không đấy?”

“Tôi sẽ không bơi.” Trong lúc gấp gáp, nàng cất cao giọng. “Tôi sẽ đi bằng thuyền.”

“Tên thuyền trưởng nào dám cho nàng đi nhờ?” Anh hỏi. “Nếu bị bắt, hắn sẽ phải nhận án tử hình… cả nàng và đám cận vệ của nàng nữa,” anh nghĩ ngợi rồi nói. “Giả sử nàng thuyết phục được ai đó đưa nàng đi, làm sao nàng có thể tin tưởng hắn? Nàng có nghĩ đến khả năng hắn sẽ giết đám cận vệ của nàng, rồi hắn và người của mình sẽ luân phiên làm nhục nàng hay không?”

Nhận thấy mặt nàng trở nên tái nhợt, anh nói. “Ta đã dọa nàng rồi à? Đàn ông đều có thể sẽ làm ra chuyện như vậy đấy. Nàng quên ánh mắt đám nam tước kia nhìn nàng rồi ư? Nàng nghĩ chúng sẽ làm gì khi có được nàng trong tay?”

Anh tiếp tục ném những câu hỏi hóc búa về phía nàng, buộc nàng phải nhận ra muốn an toàn đi đến St. Biel là suy nghĩ ngớ ngẩn biết mấy.

“Sẽ có những người tốt giúp tôi mà,” nàng cãi lại. “Nàng sẽ đẩy họ vào nguy hiểm? Nàng sẽ để họ đánh cược tính mạng của mình vì nàng?”

“Không, tôi không thể.”

Colm bác bỏ mọi lý lẽ của nàng, chỉ trong vài phút, mọi hy vọng đều bay biến.

“Nàng sẽ kết hôn với ta, Gabrielle.”

Nàng trĩu vai và ngả mình ra sau. “Có phải trong không khí có gì đó khiến cho tất cả những người đàn ông tôi gặp đều đòi kết hôn không? Trong hai ngày nay, tôi đã được nghe rằng mình phải kết hôn với hai nam tước hèn hạ, một Monroe mới nổi, và một Lãnh chúa đáng khinh tên là MacHenley.”

Anh cười khẽ. “Tên Lãnh chúa đáng khinh mà nàng nói tên là MacKenna.”

Nàng nhún vai bất cần. “Tôi sẽ không nói chuyện với kẻ xấu xa đó thêm lần nào nữa, không quan tâm tên anh ta là gì.”

“Quyết định vậy đi,” anh tuyên bố. “Nàng sẽ kết hôn cùng ta, và sẽ không ai dám gọi nàng bằng bất cứ gì khác ngoài tiểu thư Gabrielle.”

“Ngài không phải đang hỏi ý tôi.”

Anh khinh khỉnh. “Tất nhiên là không. Ta đang thông báo với nàng.”

Anh càn rỡ một cách thái quá. Gabrielle cảm thấy máu dồn hết lên mặt mình, thật khó kiềm chế để không gào lên với anh rằng anh đòi hỏi thật quá đáng.

Colm biết nàng đang tức giận với anh. Tay nàng đã siết thành nắm đặt trên đùi, anh biết chỉ một lát nữa thôi là nàng sẽ mất hết bình tĩnh. Anh tự hỏi nàng có biết mình rất dễ bị nhìn thấu hay không. Hiển nhiên là không, anh khẳng định, nàng cũng sẽ không làm gì để cố che giấu cảm xúc của mình.

Braeden chen ngang. “Thưa Lãnh chúa, họ đang đợi ngài.”

Colm gật đầu. “Ta sẽ qua đó ngay.”

Quay lại Gabrielle, anh không mấy kiên nhẫn hỏi. “Còn vấn đề gì khác không?”

Anh ta hỏi thật đấy à? Tất nhiên là nàng có vấn đề rồi. Hàng trăm vấn đề ấy chứ.

“Tôi không có của hồi môn,” nàng nói.

“Ta không cần, cũng không muốn thứ đó.”

“Đây là sự khác biết giữa ngài và những người kia. Họ chỉ muốn Finney’s Flat thôi.”

“Đừng so sánh ta với đám khốn đó.” Cơn giận thoáng qua trên mặt anh.

Nàng không hề sợ hãi. “Vì trả nợ cho lãnh chúa Buchanan, ngài chấp nhận từ bỏ tương lai của chính mình. Tôi không hiểu sao ngài phải làm thế.”

Anh không biết nên bắt đầu từ đâu với nhận định sai lầm này của nàng. “Nàng nghĩ Finney’s Flat là thứ duy nhất đám người kia muốn có từ nàng ư?”

“Còn gì khác nữa?”

Câu hỏi của nàng thật ngây thơ và vô tội đến lạ. Nàng không hề hay biết gì về sức quyến rũ của mình, có thể thấy được nàng chưa bao giờ phải dùng sắc đẹp của mình để đánh đổi thứ mình muốn.

“Ta không muốn phí thời gian để bàn luận về mục đích đen tối của chúng,” anh nói.

“Ngài thì sao? Ngài sẽ hủy hoại cuộc đời mình…”

“Gabrielle, ta sẽ không bao giờ cho phép người phụ nữ của mình có quyền làm thế với ta,” anh nói dứt khoát.

“Không, tôi không nghĩ là ngài sẽ để chuyện đó xảy ra.”

“Ta không biết đám quý tộc ở Anh quốc đối xử với vợ mình ra sao, nhưng ta ngờ rằng phần lớn là ngược đãi họ.”

“Không phải thế,” nàng cãi lại.

“Ở đây chúng không đối xử tệ bạc với phụ nữ. Ta sẽ không bao giờ làm thương tổn nàng, nàng sẽ được bảo vệ thật tốt.”

Nàng tin lời anh nói. Đột nhiên chuyện kết hôn chẳng còn đáng sợ mấy nữa. Có lẽ vì giờ đây nàng chẳng còn nơi nào khác để đi.

“Ngài có ý định về ngày hôn lễ rồi chứ?”

“Nàng có thể chọn lựa,” anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía cửa. Anh càng thêm nóng lòng kết thúc cuộc thảo luận này.

“Xin hãy giải thích sự chọn lựa này đi.”

“Chúng ta sẽ kết hôn ngay hoặc trong sáu tháng sau. Tuy nhiên, nếu kết hôn ngay lúc này, chúng ta sẽ không sống như vợ chồng thật sự trong sáu tháng tới.”

Nghe thật khó hiểu, nàng hỏi. “Vì sao lại là sáu tháng?”

“Để dân chúng biết rằng đứa con mà nàng mang thai chỉ có thể là của ta.”

Câu trả lời của anh khiến nàng nói không nên lời. Khi nàng có thể cất lời, nàng nói. “Ngài nói với tôi rằng ngài không tin lời dối trá đó…”

Anh ngắt lời nàng. “Đó là đề nghị của Brodick. Cậu ta không muốn có người thắc mắc về cha của đứa bé nếu nó ra đời ngay sau khi chúng ta kết hôn.”

Hoảng sợ và bối rối trước lời nói thẳng thừng của anh, nàng chỉ có thể lắc đầu khi anh hỏi còn vấn đề gì khác cần giải đáp nữa trước khi anh rời đi không.

Nửa đường đến cầu thang anh chợt nhớ một vấn đề khác mà anh muốn nói với nàng.

“Gabrielle, ta cho phép cận vệ của nàng đi cùng đến đây để họ biết rằng nàng đã an toàn. Nhưng họ không được ở lại.” Nàng đứng bật dậy. “Họ phải ở lại.”

Anh ngạc nhiên trước sự phản đối của nàng. Nàng vô cùng hợp tác khi anh nói về tương lai của nàng, nhưng giờ nàng lại trở nên hiếu chiến và thích gây gổ.

“Không, họ không được ở lại,” anh âm thầm nói. “Giờ nàng sống ở đây nên nhiệm vụ bảo vệ nàng sẽ là của ta và lính của mình, để người ngoài can thiệp vào là một sự sỉ nhục.”

“Ngài không hiểu. Ngài phải…”

“Đây không phải cuộc thảo luận,” anh gắt. “Cận vệ của nàng sẽ được ban thưởng vì đã bảo vệ em trai ta.”

“Hãy ban thưởng cho họ bằng cách để họ ở lại đây với tôi.” Anh lắc đầu. “Gào thét với ta cũng vô ích. Ta còn chuyện khác quan trọng hơn cần xử lý, khi ta trở lại, ta sẽ nói chuyện với các cận vệ của nàng. Ta không có thói quen giải thích về quyết định của mình, nhưng lần này ta sẽ làm thế. Sau khi ta nói rõ ý định của mình, người của ta sẽ tiễn họ xuống núi. Nàng có thời gian từ giờ đến lúc đó để nói lời tạm biệt.”

Anh bước đi hai bước, chợt quay lại và yêu cầu. “Ta muốn có sự đồng thuận của nàng.”

Nàng nhìn anh một lúc, sau đó vờ như ngoan ngoãn cúi người.

“Tùy theo ý ngài.”

Mừng vì không có một màn khóc lóc, tâm trạng của Colm rất tốt khi rời đi. Ba giờ sau, khi anh quay trở về, anh được báo rằng tiểu thư Gabrielle đã rời đi.