Chương 30
MacHugh đuổi kịp khi nàng gần đến chân núi. Nàng vẫn ở trên lãnh thổ của anh, tuy gần sát ranh giới. Nếu anh quay về muộn thêm một giờ sau khi nàng rời đi, Gabrielle chắc đã bắt đầu băng qua Finney’s Flat và trở thành mục tiêu tấn công của đám thợ săn đang đợi màn đêm buông xuống để trườn ra khỏi hang ổ của chúng rồi.
Cô gái ngốc nghếch này nghĩ cái quái gì trong đầu mà lại chạy vào nơi hoang dã khi chỉ có bốn người đi theo bảo vệ nàng vậy? Nàng không biết mình quyến rũ thế nào sao?
Nàng vẫn an toàn, anh tự nhủ và thúc ngựa về phía nàng. An toàn khỏi tất cả những người khác trừ anh ra, bởi với tâm trạng lúc này của mình, anh rất muốn quẳng nàng lên vai rồi vác về và nhốt lại. Kéo nàng trở về nghe ra không thú vị cho lắm.
Gabrielle nghe tiếng vó ngựa của anh đang lao về phía mình. Nàng đã dừng lại cho ngựa uống nước và bước đi cách Rogue khá xa, nàng biết mình không thể trở lại yên ngựa của mình trước khi Colm đuổi đến.
Không cần đoán cũng biết tâm trạng anh bây giờ ra sao. Người này đang vô cùng tức giận. Ánh mắt tóe lửa và quai hàm nghiến chặt là bằng chứng rõ ràng cho việc đó. Anh nhảy khỏi yên ngựa khi nó còn chưa dừng hẳn, dù nàng khao khát được quay lưng bỏ chạy, nhưng nàng vẫn đứng sững tại chỗ ngẩng cao đầu khi anh tiến về phía nàng.
Các cận vệ của nàng nhanh chóng vào thế phòng vệ để ngăn cản vị Lãnh chúa, nhưng Gabrielle biết MacHugh sẽ không ngừng lại. Nàng đi cùng anh đủ lâu đến biết điều đó. Nhưng các cận vệ của nàng cũng sẽ không lùi bước. Nàng là người có thể ngăn cản cuộc đối đầu trước khi nó bắt đầu.
“Làm ơn tránh ra. Ta muốn nói chuyện với Lãnh chúa.”
Faust lo lắng. “Công chúa,” anh thì thầm, “nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo ngài ấy sẽ không làm cô bị thương.”
Stephen giống với Gabrielle, khá giỏi trong việc đánh giá người khác, anh đã nhận ra Lãnh chúa là người thế nào. Anh để ý thấy cách mà người dân MacHugh chào đón khi Lãnh chúa của họ quay về. Họ vô cùng vui vẻ khi thấy anh ta, không hề sợ hãi. Nhà của họ rất vững chắc, trước cửa mỗi nhà đều có chất củi đốt, trẻ con cũng không bỏ chạy hay trốn đi khi MacHugh và lính của mình lên đồi. MacHugh bảo vệ cái mà anh ta quan tâm, sự nhẹ nhõm mà Stephen thấy trong mắt vị Lãnh chúa nói cho anh biết rằng anh ta có quan tâm đến nàng, cho dù chỉ chút ít.
Stephen vỗ vai bạn mình và ra lệnh. “Tránh đường cho Lãnh chúa. Công chúa của chúng ta an toàn khi ở cùng ngài ấy.” Colm không hề để mắt đến cận vệ của nàng. Ánh mắt anh khóa chặt vào Gabrielle, anh dừng lại khi cách nàng một cánh tay. “Ta có lời muốn nói với nàng, Gabrielle.” Giọng anh nghe như gằn từng tiếng.
Lãnh chúa cao hơn nàng nhiều, nàng phải bước lui lại vài bước mới không cần ngửa cổ lên để nhìn anh. “Ngài có lời gì muốn nói?”
“Cuộc thảo luận ban sáng của chúng ta có chỗ nào mà nàng chưa hiểu vậy? Ta muốn biết để có thể giúp cho nàng hiểu rõ hơn.”
“Thảo luận? Tôi không nghĩ đó là thảo luận. Ngài chỉ ra lệnh thôi.”
“Vậy thì ta muốn nàng phục tùng nó.”
“Vì sao?”
Câu hỏi của nàng nghe thật xấc xược, nhưng anh không nghĩ nàng cố ý. Nàng thật sự không hiểu, dù đã lâu rồi không có người nào yêu cầu anh phải giải thích cho việc mình làm, nhưng anh vẫn cho phép nàng làm thế.
“Bởi vì ta đã nói vậy.”
“Đây không phải một lí do đúng nghĩa. Sao ngài lại nghĩ tôi phải phục tùng mệnh lệnh của ngài? Tôi không phải thần dân của ngài.”
Anh cố nhẫn nại với nàng. “Nàng phải phục tùng mệnh lệnh của ta vì nàng sẽ trở thành vợ ta, vì thế, nàng cũng sẽ trở thành một người MacHugh.”
Anh không thể nói rõ ràng và súc tích thêm chút nào nữa, và nàng cũng không thể có thêm thắc mắc hay ý kiến gì để tranh luận, chẳng có gì để tranh luận cả.
“Nhưng thưa Lãnh chúa, tôi chưa từng đồng ý làm vợ ngài.”
“Nàng đúng là một người bướng bỉnh và ngang ngược,” anh gầm lên, “ta nghĩ rằng nàng cứng đầu hơn tất cả các phụ nữ ở đây cộng lại.”
Anh mắng vì muốn nàng biết rằng anh mới là người quyết định, không phải nàng, anh sửng sốt trước phản ứng của nàng.
“Ngài cũng nào có hơn gì thưa Lãnh chúa. Nhưng tôi không giống ngài, tôi không nghĩ mình phải liệt kê tính xấu của ngài ra.”
Nàng nở nụ cười khiêu khích anh. Anh suýt bật cười, vô cùng bất ngờ trước hành vi xấc xược của nàng. Cô gái này ăn miếng trả miếng. Anh đoán thế nào đi nữa mình cũng phải tóm được nàng trở về bên mình. Anh tiến lên một bước hù dọa nàng, nàng không hề lùi lại. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh và đợi xem anh sẽ làm gì.
Nàng không hề tránh né, điều đó khiến anh khá hài lòng. Anh quyết định sẽ cố gắng thêm lần nữa để có được sự đồng thuận của nàng trước khi tóm và vác nàng trên lưng trở về nhà theo ý mình.
“Ta biết nàng không muốn kết hôn cùng ta nên mới rời đi, nhưng ta muốn nàng hiểu rằng…”
Nàng ngắt lời. “Đó không phải lý do tôi rời đi.”
“Vậy thì lý do quái quỷ của nàng là gì?”
“Ngài lệnh cho cận vệ của tôi rời đi, tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Tôi đã cố giải thích với ngài vì sao họ phải ở lại cùng tôi, nhưng ngài không chịu nghe.”
“Thế là nàng bỏ đi.”
“Đúng, tôi bỏ đi. Tôi có sự lựa chọn khác sao?” Nàng đáp lại, trước khi anh có thể mở lời, nàng đã nói tiếp. “Đúng đấy, tôi sẽ đến nhà Buchanan với ý định giải thích với anh họ tôi để giúp ngài giải trừ lời hứa. Tôi hy vọng anh ấy sẽ tìm được cách khác để ngài trả món nợ kia, dù nó là gì đi chăng nữa.”
Thay mặt anh nói chuyện với Buchanan sao? Không tưởng tượng nổi… và kinh khủng.
“Nàng sẽ không thay ta nói chuyện với bất kỳ ai cả. Hiểu chứ?”
Hẳn là nàng đã vô tình xúc phạm anh. Nàng nhanh chóng gật đầu xoa dịu cơn giận của anh. “Tôi hứa. Thật ra, tôi sẽ không nhắc đến ngài đâu. Tôi sẽ giải thích rằng cận vệ của mình không được phép ở lại, vì thế tôi mới rời khỏi nơi của ngài.” Nàng quay người và rời đi.
Anh đi theo. “Không nói gì với cậu ta mới khiến ta hài lòng.” Vậy thì anh sẽ không được hài lòng, nàng quyết định tăng tốc bước chân.
“Nàng nói ta đã từ chối lắng nghe nàng giải thích lý do cận vệ phải ở lại cùng nàng.”
“Thì đúng là vậy mà.”
“Bây giờ ta sẽ nghe,” anh tuyên bố. “Nhưng ta cho nàng hay, Gabrielle. Lính Anh ở chung với người của ta không ổn đâu.”
“Họ không phải lính Anh, họ sẽ cảm thấy vô cùng xúc phạm nếu biết anh nghĩ về họ như thế. Họ đến từ St. Biel, huy hiệu mà họ đeo trước ngực là dấu hiệu cho biết họ thuộc đội cận vệ hoàng gia.”
Gabrielle chú tâm giải thích cho vị Lãnh chúa hiểu, không nhận ra mình đang đi về phía rừng rậm. Colm vẫn đi theo ngay sau nàng, đã hai lần đưa tay giúp nàng gạt đi cành cây trên đầu để nàng đi tiếp.
“Mẹ tôi là công nương Genevieve, công chúa hoàng gia của St. Biel. Khi bà cưới cha tôi, cận vệ đã hộ tống bà đến ngôi nhà mới ở Anh quốc, chỉ khi nào họ chắc chắn rằng bà được bảo vệ tốt bởi người chồng của bà thì họ mới quay trở về quê hương. Mẹ kể với tôi rằng lúc ban đầu cha tôi không vui vẻ gì khi có họ trong nhà, nhưng dần dà ông không chỉ chấp nhận họ, mà còn bắt đầu ỷ lại vào họ nữa.”
“Họ cần bao lâu đển chắc rằng mẹ nàng được bảo vệ tốt?” Nàng quay người lại để trả lời.
“Ba năm. Họ đã ở lại ba năm.” Colm cau có. Bực mình trước phản ứng của anh, nàng định chỉ tay lên ngực anh nhưng may thay nàng dừng lại kịp lúc – chắc anh sẽ thắc mắc sao nàng lại chỉ tay về phía mình.
Nàng chắp tay ra sau lưng. “Cha tôi rất tiếc nuối khi họ đi.”
“Ta nghĩ là do nàng nói quá thôi.”
“Cha rất tin tưởng họ,” nàng quả quyết.
“Nàng nói rằng những cận vệ đó đã trở về St. Biel sau ba năm ở bên mẹ nàng, nhưng giờ có bốn người đang ở bên nàng.”
“Một tháng sau khi tôi chào đời, bốn cận vệ đã có mặt ở Wellingshire. Họ được cậu tôi cử đến, lúc đó cậu vẫn đang là vua. Nhiệm vụ của họ rất rõ ràng. Họ đến để bảo vệ tôi. Các cận vệ cũng thay đổi theo thời gian. Stephen là người ở với tôi lâu nhất. Sau đó thì đến Lucien. Vài năm sau thì đến Christien và Faust.”
“Ai cử họ đến? Anh quốc đã cai trị đất nước đó từ rất lâu rồi.”
“Người của St. Biel. Người Anh có thể chiếm đóng đất đai của họ, nhưng người dân vẫn rất trung thành với gia đình của mẹ tôi.”
“Stephen gọi mẹ nàng là công nương Genevieve, nhưng lại gọi là là công chúa Gabrielle. Chẳng phải bà ấy cũng là công chúa à?”
“Ở St. Biel công chúa không phải được sắc phong như thế. Đáng ra tôi phải được gọi là tiểu thư Gabrielle. Khi tôi còn nhỏ, các cận vệ vẫn hay gọi tôi là công chúa nhỏ. Danh xưng đó đã gắn liền với tôi. Giờ nó không còn quan trọng nữa, đúng không?”
“Đúng vậy,” anh đồng tình trước khi chuyển sang câu hỏi khác.
“Sao lại cần đến bốn cận vệ để trông chừng một cô bé?”
“Một người là đủ rồi,” nàng nói. “Nhưng cha tôi không đồng ý. Ông cứ một mực cho rằng tôi quá nghịch ngợm, thế nên để hẳn bốn người trông chừng tôi. Tôi đâu có nghịch,” nàng quả quyết nói. “Tôi chỉ hiếu kỳ thôi.”
Nàng đợi anh đáp lời, nhưng anh chỉ im lặng, nàng đành nói tiếp. “Cha sẽ không phải lo lắng cho tôi khi có họ bên cạnh. Số lần họ từng cứu mạng tôi nhiều không đếm xuể.”
Gabrielle chợt nhận ra không biết mình đang ở đâu. Khu rừng ở ngay sát bên cạnh nàng.
“Nếu ta từ chối không cho họ ở lại thì sao? Họ sẽ làm gì?” Colm hỏi.
“Ở lại bằng mọi giá. Họ đã lập lời thề và sẽ tuân theo nó.”
“Kể cả khi ở lại đồng nghĩa với cái chết?”
“Phải,” nàng thì thầm. “Nhưng họ sẽ chết trong vinh dự, còn những kẻ giết họ thì không.”
Chết tiệt, anh sẽ phải mắc kẹt với đám người đó. “Họ có thể ở lại, nhưng tốt hơn hết họ không cần phải đợi suốt ba năm mới biết rằng ta có thể che chở nàng.”
Gabrielle vui mừng khôn siết. Colm MacHugh là một người đàn ông tốt và hiểu chuyện. “Vậy thì tôi sẽ cưới ngài, thưa Lãnh chúa, trong sáu tháng nữa. Tôi hứa.”
Nàng nhón chân cam kết lời hứa của mình bằng một nụ hôn. Môi nàng chỉ chạm nhẹ lên môi anh, nhưng vẻ kinh ngạc đã tiết lộ tâm tình của anh. “Không được hôn như vậy à?” Nàng hỏi. Nàng có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng lên. Nàng hành động thật bốc đồng và vượt quá khuôn phép. Đáng ra nàng phải cúi người để cam đoan cho lời hứa của mình.
“Được,” anh thầm nói. “Nhưng ta thích hôn thế này hơn.” Anh không hề kéo hay ôm nàng vào lòng. Anh chỉ đơn giản cúi thấp đầu và hôn nàng thật dịu dàng. Miệng anh bao trọn lấy khuôn miệng nàng. Đôi môi ấm áp hé mở và nàng cũng học theo anh làm thế, anh hôn nàng sâu hơn. Lưỡi anh quấn lấy nàng, khiến nàng run rẩy. Nàng cảm thấy hoảng loạn và xúc động cùng lúc. Một sự khuấy động đầy tội lỗi.
Chỉ là một nụ hôn, nhưng khi anh ngẩng đầu lên, nàng có thể nghe tiếng trái tim nàng nhảy liên hồi bên tai và đôi chân nàng gần như đứng không vững, nàng rất lo mình sẽ ngã xuống mất. Nàng chưa bao giờ được hôn như thế.
Gabrielle cố nhìn thẳng vào mắt anh. Rõ ràng nụ hôn không hề ảnh hưởng đến anh giống nàng.
Nàng cúi gằm đầu. “May mà chỉ có chúng ta ở đây. Chúng ta không nên hôn như thế này khi chưa kết hôn. Đó hẳn là một tội lỗi.”
Anh nhận thấy nàng không có vẻ quá lo lắng về nó. “Chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn, nên nó không phải tội lỗi, và ở đây không chỉ có riêng hai ta.” Không hề quay người lại, anh gọi, “Stephen?”
“Vâng, Lãnh chúa?”
“Có bao nhiêu người lính đang nhìn chúng ta?”
“Tôi đếm được bảy người.”
Colm có vẻ thất vọng. Anh đã kỳ vọng người cận vệ dày dạn kinh nghiệm này tinh ý hơn. “Không. Có tám người.”
Stephen tiến lên: “Trước đó có tám người. Nhưng giờ chỉ có bảy.”
“Đã xảy ra chuyện gì với người thứ tám?”
Giọng Stephen đầy vẻ thỏa mãn khi trả lời. “Christien đã xử lý anh ta. Lính của ngài muốn đến quá gần công chúa của chúng tôi. Christien không nghĩ anh ta nên làm thế, cậu ấy đã cản anh ta lại. Cậu ấy không giết anh ta,” anh bổ sung. “Chỉ đánh ngất anh ta thôi.”
Colm lầm bầm gì đó và quay trở về chỗ lũ ngựa. Gabrielle sẽ phải chạy nếu muốn theo kịp bước chân anh. Khi anh nhận ra nàng không theo sau mình, anh dừng lại đợi, sau đó nắm lấy tay nàng dẫn đi, buộc nàng phải đi cùng mình.
“Lãnh chúa, nếu chàng biết có người đang nhìn, sao chàng còn hôn em…”
“Sao?”
“Say đắm như thế.”
“Ta có quyền,” anh đáp. “Và Gabrielle, chúng ta sắp kết hôn rồi, nàng có thể gọi ta là Colm.” Anh không hề quay sang nhìn nàng mà nói. “Còn nữa, khi trở về nhà ta, nàng không bao giờ được cãi lại ta lần nữa. Ta và nàng đã thỏa thuận xong về việc các cận vệ của nàng, nhưng chỉ có thế thôi. Ta không thể ngày ngày đuổi theo sau cô vợ cứng đầu được. Ta còn rất nhiều việc quan trọng khác phải làm.”
“Em không bao giờ được cãi lại chàng ư?”
Câu này nghe rất hợp ý anh. Anh gật đầu. “Nàng đồng ý với ta chứ, Gabrielle?”
Nàng cúi thấp đầu. “Tùy theo ý chàng.”