Chương 31
Với Sarah Tobias, tin đồn hấp dẫn hệt như những chiếc bánh quy ngọt ngào thơm phức vậy. Ả thích được là người đầu tiên lan truyền những tin đồn mới nhất và chẳng quan tâm xem câu chuyện mà ả kể lại có phải sự thật hay không. Ả chỉ cần được nói mà thôi. Khi kể đến cuối câu chuyện, ả cảm thấy mặt mình như nóng bừng lên, lòng bàn tay ả ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của ả cũng trở nên dồn dập. Ả phát hiện, tin đồn, cũng có lợi như tình dục vậy. Thậm chí có khi còn tốt hơn.
Sarah hiếm khi đồn thổi những câu chuyện về người tốt việc tốt. Thế thì đã sao? Chẳng có gì háo hức với những câu chuyện như thế cả. Tội lỗi vẫn luôn khiến người ta thỏa mãn hơn, nhất là khi tội lỗi liên quan đến nhục dục, nó lại càng kích động hơn.
Một tối nọ, anh trai Niall của ả tình cờ nhắc đến sự việc diễn ra ở tu viện Arbane mà anh ta nghe được.
Sarah ăn ngấu nghiến hai cái bánh quy trong lúc nghe kể chuyện, rồi lại ngốn thêm ba cái khác trong lúc moi móc mọi thông tin có thể từ chỗ anh ả. Khi Niall kể hết tất cả những gì gã nghe được, Sarah đã phấn kích đến ngây ngất và nhét nốt chiếc bánh cuối cùng vào miệng.
Trước giờ trưa của ngày hôm sau, tất cả dân chúng ở Dunbar đều biết chuyện của Gabrielle. Sau đó, Sarah tràn đầy nhiệt huyết. Sau khi nướng hai mẻ bánh quy ngọt, ả mang chúng đến cho em họ Hilda của mình, người đã kết hôn với một người Boswell. Ả không rời khỏi nhà Boswell cho đến khi chắc chắn rằng tất cả người dân ở đó đều biết về sự việc đáng hổ thẹn kia.
Bên cạnh sở thích buôn chuyện, Sarah còn một tật xấu khác là thích thêm mắm dặm muối. Sau khi kể một câu chuyện đến ba bốn chục lần, ả không còn cảm thấy phấn khích nữa. Tim không đập mạnh, lòng bàn tay không còn đổ mồ hôi. Tin đồn đã trở thành tin tức cũ, thế là ả bắt đầu thêm thắt vài điều do chính ả bịa đặt. Đương nhiên, chẳng có gì quá đáng cả. Chỉ là thêm chút hương vị cho câu chuyện thôi mà. Có hại gì đâu kia chứ?
Hai tuần sau, những lời bịa đặt ấy được truyền đến người dân MacHugh.
Gabrielle cảm thấy được bầu không khí khác thường. Những người phụ nữ thường hay cười mỗi khi đi ngang qua nàng giờ đây đều tránh không nhìn nàng. Họ quay đầu và hối hả bỏ đi. Trước khi có ai đó nói, nàng biết họ đã nghe được những lời dối trá kinh khủng kia rồi. Từ cách cư xử của họ, nàng cũng biết họ tin những lời ấy.
Colm trở về nhà sau chuyến đi săn nhiều ngày và thấy Braeden đang đợi anh ngay trước chuồng ngựa. Vẻ mặt người chỉ huy nói cho Colm biết rằng đó không phải một tin tức tốt. Anh nghĩ ngay đến Gabrielle. Có chuyện gì xảy ra với nàng chăng?
Anh thậm chí còn chưa xuống ngựa đã hỏi. “Gabrielle ổn chứ?”
Braeden biết vị Lãnh chúa của mình không hề nhận ra rằng câu hỏi của mình mang giọng điệu như đang chất vấn. “Nàng ổn. Không bị tổn hại gì cả.”
Câu hỏi thứ hai của Colm tiếp tục tiết lộ tâm tình của anh. “Nàng đã làm gì?”
“Theo tôi biết thì nàng chẳng làm cả,” người chỉ huy cam đoan.
Colm nhảy xuống khỏi yên ngựa và giao dây cương lại cho người trông ngựa khi anh nói với Braeden. “Nàng có cố bỏ đi lần nữa không?”
Braeden mỉm cười, “Không, ít nhất hôm nay không có.” Anh ta ngước lên nhìn bầu trời rồi nói. “Mặt trời vẫn còn chưa tắt nắng. Nàng vẫn còn thời gian.”
Gabrielle có chút khó khăn khi cố thích ứng với ngôi nhà mới của mình. Mỗi ngày đều có chút gì đó mới mẻ. Trong một tuần qua nàng đã cố ra khỏi nhà hai lần, hai lần Colm phải đưa nàng trở về. Nàng cam đoan rằng nàng không hề bỏ đi. Lý do đầu tiên của nàng là muốn cưỡi ngựa băng qua Finney’s Flat. Lý do thứ hai là nàng muốn tạo một “nơi” để săn bắn, bất kể nó là gì.
“Tiểu thư Gabrielle chỉ cần chút thời gian để hiểu các luật lệ của chúng ta thôi,” Braeden nói, cố gắng bao biện cho nàng.
Colm cười trước suy nghĩ đó. “Nàng biết luật. Nàng chỉ không để ý đến chúng thôi, cũng vì thế mà ta phải hai lần dừng việc đang làm để đuổi theo nàng đấy.”
“Tôi có thể đề nghị đi cùng nàng, mang theo vài người lính khác nữa.”
“Nàng thuộc trách nhiệm của ta, thế nên đây là vấn đề của ta. Ta sẽ không đẩy nàng cho người khác.”
Braeden biết đó không phải lý do thật sự. Tuy Gabrielle chỉ ở cùng họ mười bốn ngày, Colm đã tỏ ra khá chiếm hữu với nàng. Anh không thích khi có ai khác đến gần nàng. Anh chán ghét các cận vệ của nàng. Theo anh thấy, họ chẳng có tác dụng gì ở đây. Họ chỉ phục tùng Gabrielle và chỉ tuân theo mệnh lệnh của nàng. Colm tin rằng mình đã chịu đựng cách hành xử của họ đủ rồi, dù anh phải miễn cưỡng thừa nhận họ bảo vệ nàng rất tốt.
“Không ai trong chúng tôi xem tiểu thư Gabrielle là vấn đề cả. Đàn ông đều mê đắm nàng, phụ nữ cũng rất thích nàng, bởi nàng luôn nói những lời tử tế và mỉm cười với những người nàng gặp.”
“Nàng có khiến cho đám đàn ông xao nhãng khỏi nhiệm vụ không?”
“Có,” anh ta thừa nhận. “Dù nàng không cố ý làm thế. Colm, ngài có bao giờ để ý thấy nàng xinh đẹp biết bao không?”
Anh tức tối trả lời, “Tất nhiên là có.”
“Đám đàn ông kia cũng thấy thế. Họ thích nhìn ngắm nàng.” Anh cứng người. “Đã vậy thì họ sẽ nhận gấp đôi lượng công việc. Nếu họ bận rộn từ khi mặt trời mọc cho đến khi nó lặn thì họ sẽ không có thời gian để nhìn nàng nữa. “Cách ngài nói hệt như một kẻ đang ghen.”
Colm bắn ánh mắt u ám vào anh ta, Braeden nhận ra mình không nên nói thẳng ra như thế.
“Tôi làm bạn với ngài đã nhiều năm,” Braeden nhắc nhở anh. “Tôi không định chọc tức ngài, tôi chỉ nói thật thôi. Tin đồn ngài sẽ cưới nàng đã lan ra, nhưng tôi vẫn muốn đề nghị, ngài nên sớm tuyên bố chính thức với dân chúng đi.”
“Ta rất bận rộn,” anh quát.
Colm biết đó là một lý do thật chẳng ra làm sao. Anh nên nói cho những người dưới trướng mình biết anh có ý định cưới Gabrielle làm vợ ngay cái ngày anh đưa nàng về nhà, nhưng anh lại bỏ ra hai tuần để cố tránh xa khỏi nàng, tự nói với mình rằng anh có những việc khác quan trọng hơn nhiều.
Anh có thể dành thời gian cho nàng. Colm không phải người ưa trốn tránh việc khó. Anh có món nợ treo lơ lửng trên đầu, và nó sẽ được trả ngay khi anh cưới nàng. Anh ghét phải nợ nần người khác, đáng ra anh phải háo hức khi cưới nàng. Vậy thì, vì sao anh lại không thế?
Sáng hôm nay rốt cuộc anh phải thừa nhận một sự thật: Gabrielle là một người phụ nữ nguy hiểm. Anh không thích cảm giác mà nàng mang đến cho anh, khiến cho tâm trí anh đảo lộn. Mọi chuyện bắt đầu với nụ hôn ấy. Một nụ hôn chết tiệt đã đánh thức mọi cảm xúc mà anh nghĩ đã chết từ lâu. Cách nàng mỉm cười với anh chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ hại. Nàng sẽ biến anh trở thành một kẻ ngốc nếu anh để mặc nàng làm thế, không đời nào anh để cho một người phụ nữ ảnh hưởng đến mình được.
“Tôi mong rằng ngài sẽ sớm đưa ra thông báo, thưa lãnh chúa.”
Colm phản ứng khá mạnh. “Cậu có chuyện gì muốn báo lại?”
Khi hỏi câu này, anh để ý hai con ngựa được buộc vào một cành cây, dấu hiệu trên thân sau của chúng cho anh biết chúng là của ai.
“Người Boswell đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
“Lan truyền những lời dối trá.”
“Cậu nói gì?”
“Những điều bịa đặt về tiểu thư Gabrielle đã lan truyền đến chỗ chúng ta, hai người Boswell kia chính là thủ phạm.
Kinnon Boswell nói rằng hắn có chuyện cần nói với em họ Rebecca của hắn, người đã kết hôn với một trong số những người lính của chúng ta đấy. Hắn nói với lính gác trực tháp canh rằng việc của anh ta rất gấp, nhưng khi hắn được phép vào, hắn không hề đến nhà của Rebecca. Hình như cả hắn lẫn tên bạn đi cùng Edward quyết định đến gặp tiểu thư Gabrielle.”
Colm giận dữ hỏi. “Chúng gặp nàng chưa?”
“Vẫn chưa,” anh ta cam đoan.
Colm thở phào. “Vậy thì chúng đừng mong sống sót mà rời khỏi đây.”
Braeden tiếp tục báo cáo. “Tôi đang ở sân tập phía Tây huấn luyện cho toán lính mới thì một trong số các cận vệ của tiểu thư Gabrielle đến nói cho tôi biết đã có chuyện xảy ra.”
“Cận vệ nào?”
“Lucien.”
“Ít nhất thì trong số họ cũng có người học được cách tuân lệnh,” anh lạnh lùng nói. “Cậu ta đã nói gì?”
“Cậu ta hỏi chúng ta có phải đồng minh với dòng họ Boswell hay không, tôi hỏi cậu ta vì sao lại muốn biết điều đó, cậu ta giải thích rằng mình chuẩn bị giết hai tên Boswell.”
“Cậu để cậu ta làm thế?”
“Không, nhưng tôi thề với ngài, thưa Lãnh chúa, khi tôi nghe những gì chúng nói về tiểu thư Gabrielle, tôi rất muốn làm điều đó. Tôi đang định ném chúng ra ngoài thì ngài quay về.”
“Bây giờ Gabrielle đang ở đâu?”
“Trong sảnh chính.”
“Tìm đám Boswell,” anh ra lệnh, “và đưa chúng đến gặp ta. Ta muốn nghe chúng kể lại những gì chúng đã nói về Gabrielle.”
Sau khi ra lệnh, Colm cất bước đi. Anh vội đến chỗ Gabrielle trước khi nàng biết chuyện về đám người Boswell kia. Gabrielle đã trải qua đủ đau khổ rồi. Nàng không cần thêm nữa.
Đúng là chết tiệt, đây là lỗi của anh. Anh nên cưới nàng rồi mới phải. Đó là cách chắc chắn duy nhất để dập tắt những lời nhạo báng này. Không một ai dám nói gì về vợ anh… tất nhiên, trừ phi người đó muốn chết.
Khi vào đến sân, Colm nhác thấy Gabrielle. Nàng đang quay lưng về phía anh và nói chuyện với ai đó. Tiến thêm vài bước, Colm thấy hai kẻ Boswell đang đứng trước mặt nàng. Anh rủa thầm và cất bước thật nhanh. Hai người trẻ tuổi dường như quá nhập tâm vào câu chuyện, chúng không thấy anh. Chúng cũng không nghe thấy Lucien và Faust đang tiến đến từ phía sau. Hai người cận vệ đang lao về phía hai người, nhưng dừng lại khi Gabrielle giơ tay ra hiệu cho họ.
Hành động của nàng khiến cho Kinnon chú ý. Hắn bước một bước về phía nàng và hỏi. “Cô đang làm gì đấy?”
Nàng mỉm cười trả lời. “Cứu mạng hai người.”
Edward chậm hiểu, nhưng Kinnon nhanh nhạy hơn. Hắn quay phắt lại và chạm mặt Lucien. Ngay sau đó, hắn quay lại nhìn Gabrielle với giọng nói run rẩy. “Tôi chỉ nói lại cho cô nghe những gì người khác nói về cô. Tôi nghĩ hẳn là cô muốn biết. Họ không thể vì thế mà giết chúng tôi, đúng không?”
“Họ không thể, nhưng ta thì có,” Colm nói. Nếu không phải anh đang giận dữ, chắc anh sẽ nghĩ phản ứng của chúng khi nghe giọng anh thật là khôi hài. Chúng giật bắn về phía sau rồi va vào nhau khi cố tìm đường bỏ chạy.
Gabrielle sợ Colm sẽ thực hiện lời đe dọa của mình và giết hai người Boswell, nàng không muốn nó xảy ra. Kinnon và Edward chỉ là hai kẻ ngu ngốc rảnh rỗi đến mức chẳng có gì khác mà làm thay vì chạy cả đoạn đường chỉ để xem thử phản ứng của nàng trước câu chuyện của họ, nhưng chúng không cần phải chết vì sự ngu ngốc đó của mình.
Dù vậy, chúng vẫn nên làm chút gì đó để cứu vãn tình thế. “Ôi Lãnh chúa, em rất mừng vì chàng đã về,” nàng nói quá mức ngọt ngào. “Đến đây và nghe thử những chuyện mà hai người Boswell đang kể cho em đi. Chắc chàng sẽ thấy thích thú với nó đấy.”
Vẻ mặt Kinnon như vừa bị ánh mặt trời thiêu đốt vậy, còn Edward thì mặt cắt không còn giọt máu. Trông hắn như một cái xác chết. Cũng đúng, hắn có mùi y như vậy.
“Ta nghi ngờ chuyện mình sẽ thích thú đấy,” Colm nói. Anh choàng tay qua nàng, kéo nàng về phía mình, rồi hôn nàng trong lúc hai người Boswell trợn trừng mắt há hốc miệng mà nhìn. Sau đó anh quay lại tập trung vào chúng.
“Ta sẽ nghe xem các ngươi đã nói gì về tiểu thư Gabrielle, người vợ tương lai của ta.”
“Người…” Kinnon nuốt nước bọt.
“Vợ ngài?” Edward nói. “Chúng tôi không biết. Chúng tôi đã chẳng…”
“Các ngươi đã chẳng nói xấu tiểu thư Gabrielle? Có phải ngươi định nói thế không?” Colm hỏi.
Anh giận đến nỗi khó mà đè nén ý muốn bóp chết hai kẻ ngu ngốc này. Thay vào đó anh vô ý siết chặt Gabrielle, chỉ khi nàng nhéo anh một cái anh mới nhận ra mình đang làm gì và nới lỏng vòng tay.
“Chúng tôi chỉ muốn nhìn xem nàng trông thế nào. Chúng tôi nghe nói nàng bỏ bùa đàn ông nên muốn tận mắt xem thử,” Kinnon giải thích.
“Chúng tôi chỉ kể lại những gì mình nghe được,” Edward nói, giọng hắn cao vút gần như thét lên.
Lucien và Faust tiến lại gần Kinnon và Edward, chúng hẳn có thể cảm nhận được luồng hơi thở quanh cổ mình. Hai người cận vệ nhìn Colm, hy vọng anh ra hiệu cho họ xử lý hai kẻ khó ưa này.
Gabrielle cảm thấy hai người Boswell đã chịu đủ sự trừng phạt. “Kinnon và Edward đều nghĩ rằng em là một người phụ nữ phi thường. Nghe đâu em đã sinh bốn đứa con, tất nhiên là ngoài giá thú, chúng được chào đời cách nhau một năm,” nàng giải thích. “Và với bốn người đàn ông khác nhau.” Nàng bật cười trước khi nói thêm, “Chắc hẳn em quyến rũ lắm.”
“Những chuyện này đều là bịa đặt,” Kinnon lắp bắp. “Giờ thì chúng tôi biết rồi. Đúng không, Edward?”
Bạn hắn ta gật lia lịa. “Chúng tôi biết rồi. Đúng vậy.”
“Nếu chúng tôi được rời khỏi đây, chúng tôi hứa sẽ không bao giờ nói thêm lời nào về tiểu thư Gabrielle nữa.
Ngoài những lời khen ngợi,” hắn vội nói thêm. “Chúng tôi sẽ khen ngợi nàng. Chúng tôi sẽ làm thế.”
“Lucien, Faust, lui lại. Gabrielle, vào trong đi,” Colm ra lệnh.
Gabrielle muốn hỏi xem anh định làm gì, nhưng biết rằng đặt câu hỏi với anh trước mặt người ngoài là không phải phép. Anh không định giết họ đấy chứ?
Nàng chần chừ bước đi. Hai người Boswell đã nói những điều thật kinh khủng, thậm chí khi nhắc đi nhắc lại những từ theo nàng biết là tục tĩu vì cái ánh mắt thèm khát và điệu cười ám muội của chúng. Nàng không nên thương cảm cho chúng, nhưng nàng vẫn thế.
Colm để ý thấy nàng đang lê bước thật chậm và quyết định sẽ phải nói chuyện với nàng về sự tuân phục của nàng. Khi anh đưa ra một mệnh lệnh, anh muốn nó được tuân theo ngay lập tức. Một cách nhanh chóng. Rõ ràng nàng không hay biết điều đó. Nàng có một nửa dòng máu người Anh, anh tự nhắc nhở mình, có lẽ đây là lý do vì sao nàng lại bướng bỉnh như thế.
Anh dời sự chú ý của mình sang hai người Boswell, chân họ đang run lẩy bẩy.
“Khi các ngươi tỉnh dậy sẽ tìm đến Lãnh chúa của các ngươi, nói cho hắn biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay. Ta sẽ biết nếu các ngươi không thuật lại từng lời ngươi nói với tiểu thư Gabrielle. Các ngươi cũng phải nói cho hắn biết rằng lý do duy nhất ta để các ngươi sống là vì các ngươi đã làm cho vợ tương lai của ta cười.”
Edward gật đầu. “Chúng tôi sẽ thuật lại với Lãnh chúa của chúng tôi từng chữ một,” hắn thề.
Kinnon gãi cằm. “Lãnh chúa, ngài nói khi chúng tôi tỉnh dậy? Có phải chúng tôi sẽ ở lại…”
Hắn chưa kịp dứt lời. Colm hành động quá nhanh, cả Kinnon lẫn Edward đều không có thời gian để phản ứng lại. Một giây trước chúng còn đang đứng, giây tiếp theo chúng đã ngã lăn ra đất.
Lucien gật đầu tán thành còn Faust nhoẻn miệng cười.
Colm nhìn xuống hai kẻ Boswell và ra lệnh. “Trói chúng lên yên ngựa của chúng và tống ra khỏi lãnh thổ của ta.”
Đi về phía lò rèn vài phút sau đó, Colm vẫn còn tức giận. Sao đám Boswell hoặc bất kỳ ai khác lại dám nói những lời xấu xa về Gabrielle chứ? Ai từng gặp đều biết nàng là một cô gái ngây thơ, đáng yêu và tốt bụng. Anh đáng ra nên giết chúng. Gabrielle chắc sẽ buồn, nhưng anh sẽ thấy hả hê.
Anh đứng sững lại. Bắt đầu từ khi nào vậy? Khi nào thì cảm nhận của nàng lại trở nên quan trọng với anh?
Colm cố đẩy Gabrielle ra khỏi suy nghĩ của mình. Anh còn có việc phải làm. Anh đến lò rèn và thảo luận với người thợ rèn một giờ đồng hồ về việc chỉnh sửa lại lưỡi kiếm anh muốn làm và sau đó đi bộ lên đỉnh đồi nhìn xuống bãi đất những người lính đang luyện tập. Những chiến binh trẻ đang được huấn luyện. Họ mang khiên, nhưng không một ai sử dụng đúng cách. Một số dùng chúng như vũ khí trong khi kiếm của họ đang treo lơ lửng bên hông.
Chưa nên huấn luyện họ với vũ khí, Colm kết luận. Họ có quá ít kinh nghiệm. Braeden gào thét với họ, nhưng vẫn không có được kết quả mong muốn. Khi có một chàng lính trẻ vô tình cười lớn, Braeden lập tức quật cậu ta ngã xuống đất. Vì sao những kẻ thiếu kinh nghiệm lại là người ngạo mạn nhất? Trên chiến trường họ có thể trở thành chướng ngại, những người lính dày dạn sẽ phải vừa bảo vệ cho họ vừa chống lại kẻ thù. Xao nhãng có thể dẫn đến cái chết nhanh chóng.
Stephen và Christien bước đến và đứng bên cạnh Colm. “Lucien đã nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra về hai người Boswell,” Stephen nói.
Colm không nói gì. Christien nói, “Vì sao ngài không giết chúng? Tôi sẽ làm vậy.”
“Công chúa của chúng ta sẽ không vui nếu chúng bị giết đâu,” Stephen giải thích. “Tôi nghĩ đó là lý do mà chúng vẫn còn sống.”
Ba người im lặng nhìn cuộc thao luyện trên đồng. Một người lính trẻ đánh rơi thanh kiếm của mình.
“Ôi Chúa lòng lành,” Colm lầm bầm. “Ta nên bảo bọn họ giết nhau cho rồi.”
“Họ nên học cách chiến đấu bằng tay không trước. Họ không nên chiến đấu với vũ khí.” Christien lên tiếng chỉ trích.
Colm gật đầu. Vũ khí có thể trở thành chỗ dựa, nhưng nếu bị tước vũ khí, người chiến binh sẽ trở nên vô dụng trước kẻ thù nếu anh ta không có các kỹ năng khác. Braeden đã nghĩ gì mà lại để họ dùng kiếm vậy? Khi hết ngày, chân tay sẽ rải rác khắp nơi cho mà xem.
Hiện tại có hơn trăm người ở trên sân tập, con số đó chưa bao gồm người mới không biết gì. Braeden không thể có mặt ở năm nơi cùng lúc được, Colm nhận ra mình nên giao nhiều trách nhiệm hơn cho những người lính lão luyện khác. Chẳng ai muốn nhận đám người mới cả. Colm chuẩn bị xuống đồi thì một giải pháp bất chợt nảy ra.
“Stephen, ta nghĩ đến lúc anh và các cận vệ khác tìm chút việc để làm ở nơi này rồi.”
“Ngài có ý định gì?”
“Ta chưa được thấy kỹ năng của anh trên sân tập. Ngày mai anh sẽ đấu với vài người lính của ta. Nếu ta cảm thấy anh đủ khả năng, anh sẽ giúp ta huấn luyện người mới.”
Colm không cần nhìn cũng biết Christien đang cười. Sáng mai anh sẽ đánh gục chút ngạo mạn của cậu ta.