Chương 32
Gabrielle đang trong tâm trạng rất tốt khi nàng bước ra ngoài hít thở chút không khí trong lành thì gặp hai người Boswell. Kinnon và Edward rất thích thú khi kể lại những chuyện họ nghe về nàng. Câu chuyện vô lý đến mức nàng không thể không bật cười.
Sự hài hước đó giờ đã không còn. Làm sao người khác có thể lấy việc nói xấu người khác để làm vui được nhỉ? Chẳng có lý do gì cho sự tàn ác đó cả. Nàng suy nghĩ về thực tế đáng buồn đó trong lúc bước lên đầu thang và đi vào sảnh chính. Tâm trạng thoải mái của nàng đã trở nên ảm đạm.
Tuy biết là vô lý, nhưng nàng vẫn quyết định đổ hết lỗi cho sự đau khổ của nàng lên đầu Colm. Nàng đã sống cùng người MacHugh suốt hai tuần, nếu Lãnh chúa của họ chịu báo cho người dân của mình biết rằng anh chuẩn bị cưới nàng thì giờ tin tức đã được truyền đến những thị tộc khác rồi, người Boswell cũng đã chẳng dám nhục mạ nàng.
Nhưng anh không hề nói với ai cả, đúng không? Chỉ có một cách lý giải cho sự im lặng này của anh. Anh không muốn cưới nàng, anh lo sợ, anh không cách nào buộc mình nói ra được. Anh thậm chí còn không thích ở trong cùng một căn phòng với nàng. Ngoài việc răn dạy nàng về những việc mà anh nghĩ rằng nàng đã làm sai, anh chưa hề nói chuyện một cách tử tế với nàng cả.
Trong những lần nàng tản bộ cùng cha Gelroy, nàng đã nói ra những suy nghĩ của mình về Colm với ông. Vị linh mục khuyên nàng hãy cố thông cảm hơn. Trách nhiệm của một Lãnh chúa như Colm với thần dân của mình khá nặng nề.
“Con biết thần dân của chàng luôn được đặt lên hàng đầu,” nàng nói với ông, “còn con chỉ là một người ngoài.”
“Rồi họ sẽ yêu quý con thôi,” ông cam đoan với nàng.
Nàng không chắc lắm. Nhẫn nại không phải một trong số những sở trường của nàng. Nàng quyết định cho Colm thời gian một tuần để đưa ra tuyên cáo chính thức.
“Một tuần. Rồi con sẽ đến nơi mà chàng không bao giờ có thể tìm thấy.”
Nói ra suy nghĩ của mình giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng thẳng người và đi vào trong sảnh đến nơi chiếc ghế để đồ may vá của mình.
“Nàng vừa nói gì thế?” Liam MacHugh hỏi.
Gabrielle kinh ngạc và vui mừng khi thấy cậu, nàng không để ý chuyện cậu đã nghe lời lẩm bẩm của nàng. “Chúc một ngày tốt lành, Liam,” nàng nói.
Em trai của Colm đang nằm dài trên chiếc ghế dài bên lò sưởi. Cậu đứng lên khi thấy nàng bước vào phòng.
“Tiểu thư Gabrielle. Đến và ngồi cùng tôi này.”
Nàng ngồi xuống chiếc ghế còn lại bên lò sưởi và nhận thấy Liam không hề nhăn nhó khi ngồi xuống. Xem ra vết thương phía sau chân cậu đã được chữa lành. Còn vài vết thương bên dưới đầu gối cậu, nhưng nàng không nghĩ cậu sẽ mang theo chúng suốt phần đời còn lại của mình. Những vết thương sâu hơn trên lưng cậu, chắc chắn sẽ để lại sẹo. May mắn cho Liam, mặt cậu không hề bị đụng đến. Cậu có vẻ ngoài khá ưa nhìn.
“Cha Gelroy đã kể cho tôi nghe về nàng,” cậu mỉm cười nói. “Tôi đã ở đây suốt hai tuần lễ, nhưng đây là lần đầu tôi gặp cậu, sao có thể nhỉ?”
“Tôi không muốn gặp bất kỳ ai cho đến khi tôi khỏe hơn. Khi tôi có thể đứng lên và đi lại.”
“Giờ cậu thấy khỏe hơn rồi chứ?”
Cậu thấy được nàng thật lòng lo lắng. “Phải,” cậu nói với nàng. Cậu nhìn chăm chú vào gương mặt nàng trong vài giây rồi hỏi. “Hình như nàng rất quen thuộc với tôi? Theo tôi nhớ thì chúng ta chưa từng gặp, nếu có thì tôi phải nhớ một cô gái xinh đẹp như thế chứ. Có thể tôi đã mơ thấy nàng. Các cận vệ đi cùng nàng đã trông chừng trong lúc tôi mê man. Tôi phải cảm ơn vì nàng đã cho phép họ làm thế.”
“Họ không cần tôi cho phép, và họ mới là người nên nghe lời cảm ơn này của cậu.”
“Nàng nói phải,” cậu tán đồng. Rồi cậu nhắc lại những gì vị linh mục đã kể về các cận vệ hoàng gia và tò mò muốn được nghe nhiều hơn về họ. Cậu rất hứng thú muốn biết về St. Biel, Gabrielle rất vui khi trả lời những câu hỏi ấy.
Nàng thích cậu. Khác với anh trai mình, Liam dễ nói chuyện và khá là thu hút. Nàng nghĩ phụ nữ hẳn phải vây quanh cậu, bởi cậu có nụ cười dễ gần và vẻ ngoài thật ưa nhìn. Cậu còn là một người hài hước nữa. Cậu khiến nàng phải bật cười khi kể về những trò đùa nghịch cậu và Colm đã làm khi còn nhỏ. Thời gian buổi chiều với Liam là thời gian thoải mái nhất kể từ khi nàng đến nơi của người MacHugh. Hơn hết là, Liam không hề hỏi đến nguyên nhân vì sao nàng có mặt ở đây, nàng vô cùng biết ơn vì điều đó.
Gabrielle đã quen dùng bữa tối một mình. Tối hôm đó, cả Colm lẫn Liam đều đến ăn cùng nàng. Colm ngồi ngay vị trí đầu bàn, Liam ngồi ở vị trí đối diện cuối bàn, họ đứng lên khi nàng bước vào phòng cùng cha Gelroy đi phía sau. Liam vẫy tay chào nàng trong khi Colm, mặt lạnh như mọi khi, chỉ đứng yên đó đợi nàng ngồi xuống. Nàng quyết định mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nàng mỉm cười với Liam và đi về phía Colm rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Cha Gelroy nhìn hai bên trước khi kéo chiếc ghế bên cạnh Liam.
Căn phòng thật yên tĩnh cho đến khi Maurne mang theo những chiếc khay nặng nề đầy bánh mì, cá trích, cá tuyết muối, thịt cừu và thịt bò muối. Món cuối cùng được dọn lên là ổ bánh mì tươi béo ngậy màu nâu. Vẫn còn nóng hổi, mùi thơm của bánh mì tỏa ra khắp phòng.
Quyết tâm lôi kéo Colm trò chuyện, nàng hỏi. “Lãnh chúa, cuộc săn bắn hôm nay của chàng thế nào?”
“Đúng như mong đợi.”
Nàng đợi anh kể thêm, nhưng dường như anh không có ý định đó. Nàng nhận lấy mẩu bánh mì mà cha Gelroy đưa, ngắt lấy một miếng nhỏ và nghĩ xem còn gì khác để nói không.
Những người đàn ông dùng bữa tối của mình trong im lặng, còn nàng tiếp tục xé vụn bánh mì và nghĩ ngợi lung tung.
Cuối cùng, Gabrielle lên tiếng. “Ngày mai chàng định làm gì?”
“Sao nàng lại hỏi?”
“Em chỉ tò mò thôi.”
Cha Gelroy bắt đầu kể một câu chuyện hài, Gabrielle nhìn xuống mặt bàn. Nàng đã xén mẩu bánh mì ra thành trăm mảnh và tạo ra một mớ hỗn độn. Nghĩ rằng không ai chú ý, nàng gom chúng lại thành một nắm rồi bỏ lại đĩa.
Khi vị linh mục kết thúc câu chuyện, nàng quay sang hỏi Colm, “Thời điểm này trong năm thời tiết đều thất thường vậy sao?”
“Không.”
Gabrielle bực bội. Chẳng có ích gì cả. Chắc hẳn phải có chủ đề nào đó khiến anh chú ý chứ. Nàng chuyển sang hỏi về phần nhà đang được xây dựng.
Liam trò chuyện khá vui vẻ với vị linh mục, nhưng cậu vẫn nghe nàng hỏi và chồm người lên để trả lời.
Gabrielle thở dài và với tay lấy một mẩu bánh mì khác, nhưng Colm đã ngăn nàng lại bằng cách đặt tay của anh lên nàng. Giọng thật nhẹ và mềm mỏng. “Sao tối nay nàng có vẻ căng thẳng với ta vậy?”
Tối nay? Nàng lúc nào cũng căng thẳng khi ở cùng anh. Nhưng vì sao? Chẳng có lý do gì cho cảm giác này cả, tất nhiên, trừ phi đó là phản ứng theo bản năng, nhưng như vậy chẳng có nghĩa gì cả. Trong hai anh em, Liam có vẻ ngoài ưa nhìn hơn. Cậu có vẻ ngoài và tính cách hoàn toàn trái ngược với anh mình, nhưng nàng vẫn bị thu hút bởi Colm. Chắc hẳn nàng bị gì rồi mới thích người đàn ông khó chịu và thô lỗ này hơn, nàng nghĩ.
“Gabrielle, trả lời ta.”
“Em có nên đáp lại chàng chỉ bằng một từ như chàng làm với em không? Em đã cố để nói chuyện một cách tử tế với chàng.”
Liam cắt ngang họ. “Colm, anh có tìm được gì về Monroe không?”
“Có nhiều tin đồn nhưng chẳng có gì đáng chú ý cả.”
Liam nhìn vị linh mục rồi đến Gabrielle khi cậu giải thích. “Lãnh chúa Monroe đã bị sát hại.”
“Chúng ta biết,” cha Gelroy nói. “Tiểu thư Gabrielle vốn chuẩn bị cưới Lãnh chúa mà.”
“Đúng vậy. Tôi có nghe về cuộc hôn nhân này trước khi rời khỏi nhà Monroe, không lâu trước khi tôi bị bắt cóc.”
“Ta có thể hỏi con ở đó làm gì không?” Gelroy hỏi. Liam mỉm cười. “Tôi đến gặp một người.”
“Ai cơ?” Gelroy gặng hỏi. “Một người nào đó thôi.”
Vị linh mục còn định hỏi tiếp, nhưng Liam đã ngăn ông lại bằng câu nói, “Một người phụ nữ, thưa cha. Tôi đến gặp một người phụ nữ. Tôi sẽ không nói tên nàng ra đâu.”
Gelroy đỏ mặt. “Nếu có nhà nguyện ở đây, con có thể đến xưng tội.”
Liam nhún vai. “Anh có nghe tin người Monroe đang bàn cãi xem ai sẽ là Lãnh chúa tiếp theo không? Braeden tin rằng sẽ có cuộc chiến giữa đám người đó.”
Trong mười phút tiếp theo, hai anh em họ bàn nhau xem ai sẽ là người đứng lên cầm đầu thị tộc.
“Các anh có nghĩ họ sẽ tìm ra được người đã giết Lãnh chúa không?” Gabrielle hỏi.
“Chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra thủ phạm,” Liam nói.
“Chúng tôi?” Cha Gelroy thắc mắc.
“Lãnh chúa Buchanan, Sinclair, Maitland và MacHugh,” cậu trả lời. “Họ đã liên kết lại để chia sẻ tin tức.”
Gabrielle hy vọng có thể đòi lại được công bằng cho Lãnh chúa Monroe. “Chẳng ai đáng phải chết với con dao đâm từ phía sau cả,” nàng nói.
“Đó là hành động của tên hèn nhát,” Liam tán đồng. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh đang đặt trên tay nàng. Nó lớn gấp đôi tay nàng và thật ấm áp, ấm áp đến tuyệt vời. Một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến nàng thấy vui đến thế? Phải chăng nàng khao khát được quan tâm đến mức chỉ cần anh gần gũi chút thôi đã có phản ứng như vậy? Chắc anh không nhận ra hành động hiện tại của mình. Tự chán ghét mình, nàng quay đi và lắng nghe cha Gelroy kể về cuộc sống trong tu viện.
Mỗi khi có cơ hội, Gelroy liền cố nói ra những lợi ích khi có một nhà nguyện cho người dân. Ông đưa ra rất nhiều ví dụ, và cho rằng mình rất khôn khéo.
“Một nhà nguyện sẽ là nơi thiêng liêng và thích hợp để nghe lời xưng tội của Liam và miễn xá cho tội lỗi mà con có thể đã gây ra với người phụ nữ Monroe,” ông cam đoan với Colm. “Cả ngài nữa Lãnh chúa,” ông nói tiếp. “Ta có thể nghe ngài xưng tội bất cứ khi nào ngài muốn… thậm chí là hai lần một ngày nếu cần thiết.”
Gabrielle bật cười. “Thưa cha, con nghĩ cha chỉ cần yêu cầu lãnh chúa của chúng ta xây cho cha một nhà nguyện là được.”
“Lãnh chúa của chúng ta?” Liam hỏi.
Nàng đẩy vai lên và nhìn Colm. “Hình như bây giờ chàng là Lãnh chúa của cha Gelroy… và em. Đúng chứ?”
Vẻ mặt của anh có chút khó hiểu khi trả lời. “Đúng vậy.” Liam giật mình. “Có phải em bỏ lỡ chuyện gì ở đây rồi không? Vì sao vậy?” Cậu hỏi. “Anh định xây cho linh mục này một nhà thờ đấy à?”
“Có thể,” anh thừa nhận.
“Nơi này có những linh hồn cần được cứu rỗi,” Gelroy nói khi nhìn thẳng vào Liam.
“Xây một nhà thờ có thể cứu rỗi linh hồn chúng ta?” Colm hỏi, nhếch miệng cười.
“Đây sẽ là một bước đi đúng đắn. Thần dân của ngài phải được khích lệ đi nhà nguyện, quỳ xuống và cầu nguyện Chúa sẽ tha thứ cho tội lỗi trong quá khứ của họ.” Chỉ ngón tay vào Liam, ông nói. “Và phải thành tâm. Sau chuyện xảy ra với cậu, ta đã nghĩ cậu sẽ muốn được Chúa ban phước lành.”
Chỉ trong chớp mắt cuộc nói chuyện đã trở nên căng thẳng. “Colm, cha chưa từng nói cho em biết làm sao em có thể từ Finney’s Flat chạy đến tu viện.”
“Có thể cậu đã tự đi,” Gelroy gợi ý.
“Không, tôi không thể.”
Gelroy thở dài. “Ta đã giải thích rằng ta không thể nói.”
“Nhưng ông biết, đúng không?” Colm hỏi.
“Các anh có tìm ra người hại Liam chưa?” Gabrielle vội hỏi.
“Nàng sẽ biết ngay khi ta tìm được.”
“Nhưng chàng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm, đúng không?” Nàng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Cha vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, thưa cha,” Liam nói. “Cha biết tôi đến tu viện bằng cách nào, đúng không? Nói không chừng cha đã ở gần Finney’s Flat khi tôi ở đó?”
“Cậu không thể cho rằng vị linh mục tốt bụng này có liên quan đến…”
Colm siết tay nàng. “Không, chúng ta không nghĩ ông ấy có liên quan. Chúng ta chỉ hy vọng ông có thể từng thấy đám người muốn giết Liam.”
“Ta đang ở trong tu viện trước khi Liam đến,” Gelroy nói. “Ta biết ông có chuyện che giấu, và ta muốn biết đó là gì,” Colm yêu cầu.
Gabrielle căng thẳng. Nàng đã mong có thời gian ở riêng với Colm để cho anh biết nàng chính là người đã bắn kẻ tấn công Liam và cận vệ của nàng là người đã đưa cậu đến tu viện Arbane, nhưng giờ anh đang tập trung vào chuyện này.
“Em phải nói…” Nàng cất lời.
Anh ném ánh mắt cảnh cáo về phía nàng để cắt lời nàng. “Ta đang nói chuyện với linh mục, Gabrielle. Đây là lúc để nói ra sự thật.”
Cha Gelroy gần như co rúm người trên ghế, run rẩy trước cơn thịnh nộ của lãnh chúa.
“Được rồi, thưa cha, chuyện là thế nào? Cha định nói cho chúng tôi biết, hay chúng tôi phải dùng đến vài biện pháp mạnh đây?” Liam hỏi.
Gabrielle đứng bật dậy, khiến cho chiếc ghế ngã ra sau lưng nàng.
“Tôi không tin được là cậu lại yêu cầu cha Gelroy nói cho cậu biết chuyện mà cha không thể nói.”
“Không thể? Hay không muốn?” Liam hỏi.
“Không thể,” nàng lớn tiếng, trừng mắt nhìn cậu. “Tôi sẽ không để cho cậu bắt nạt cha Gelroy. Cha là một linh mục. Cha đã hơn một lần nói rằng không thể nói cho cậu biết. Hãy để cha yên, hoặc cậu sẽ phải đối chất với tôi.”
Trước khi ai đó đáp lại cơn giận bộc phát của nàng, Braeden xuất hiện trên bậc thang và gọi. “Họ sẵn sàng rồi thưa lãnh chúa.”
Colm cúi xuống dựng chiếc ghế của Gabrielle lên và để nó sang một bên.
“Đi theo ta, Gabrielle,” anh ra lệnh và nắm lấy tay nàng, đẩy nàng ra phía sau anh.
Anh không giải thích anh sẽ dẫn nàng đi đâu, nhưng nàng sẵn lòng đi theo. Khi được ở riêng với anh, nàng sẽ có cơ hội để giải thích về chuyện xảy ra ở Finney’s Flat.
Khi họ đi được nửa đường ra đến cửa thì Colm gọi với qua vai mình. “Liam, anh sắp cưới Gabrielle.” Liam sững sờ. “Anh sắp cưới?”
Phản ứng của Gabrielle còn mãnh liệt hơn. “Chàng không hề nói với em trai mình sao? Em đã ở đây hai tuần, vậy mà ngài không có thời gian…”
Anh tiếp tục kéo nàng đi về phía trước. “Số lần ta gặp nó trong hai tuần nay cũng bằng nàng thôi.”
“Đây không phải lý do,” nàng càu nhàu.
Tức tối, anh kéo nàng bước xuống bậc thang. “Ta không viện lý do.
Một người lính đang đứng ở ngưỡng cửa. Khi thấy họ đi đến, anh ta cúi người chào Gabrielle và mở cửa ra. Nàng cảm thấy hành động của anh ta thật kỳ lạ. Anh ta nên tỏ lòng tôn kính với Lãnh chúa của mình mới phải, không phải nàng.
Một luồng khí lạnh phả vào mặt nàng. Colm buông tay nàng ra và bước ra ngoài. Anh dừng lại ở bậc trên cùng rồi ra hiệu bảo nàng đi đến.
Ánh mặt trời cuối ngày nhuộm vàng biển người đang nhìn nàng. Khoảng sân đứng đầy người của anh, họ tràn ra cả những ngọn đồi phía trên.
Gabrielle sững sờ, không thể bình tĩnh được. Gần như có hàng ngàn người đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng cố hít thở. Không ai đang cười cả. Nàng nhận thấy điều đó ngay tức thì. Ôi không, người Boswell kia đã tìm đến tất cả những người này rồi sao? Nàng cố gạt suy nghĩ đáng sợ đó qua một bên. Nhưng sao trông họ lại rầu rĩ như thế? Vì họ đứng tụ lại một chỗ nên nàng không thể thấy được họ có cầm gì trên tay hay không.
Nàng nhích lại gần Colm. Nàng kéo cánh tay anh, ngước lên và thì thầm. “Có phải em sẽ lại bị ném đá hay không?”
“Vì tình yêu…” Anh dừng lại. Anh không thể nổi giận với nàng. Tất nhiên nàng sẽ nghĩ đến điều xấu nhất. Anh chưa nói cho nàng biết chuyện gì đang diễn ra, sau tất cả những gì nàng trải qua trong mấy tuần này, có Chúa mới biết vì sao nàng lại sợ hãi như thế?
“Nàng nghĩ ta sẽ để người khác làm hại nàng ư? Giờ nàng thuộc về ta, Gabrielle à.”
Colm quay sang người dân của mình, giơ một tay lên cao và nói. “Sau khi cân nhắc kỹ càng, tiểu thư Gabrielle cuối cùng đã đồng ý trở thành vợ ta. Ta rất may mắn khi được cưới cô gái hoạt bát và mạnh mẽ, xinh đẹp và thánh thiện này. Các người sẽ chào đón nàng, tôn kính nàng như tôn kính ta vậy.”
Đám đông rộ lên nhưng tiếng hò reo và la hét. Giờ thì ai cũng nở nụ cười. Colm kéo nàng vào lòng, nâng cằm nàng lên và hôn nàng.
Nàng choáng váng. Anh chỉ hôn nàng đủ lâu để khiến nàng muốn được nhiều hơn nữa, khi anh ngẩng đầu lên, nàng gần như không đứng được vững. Tiếng ồn ào vây quanh nàng, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng đó là: không có hòn đá nào cả.