Chương 33
Colm không hề báo trước cho nàng. Nếu nàng biết anh định triệu tập dân chúng của mình lại để tuyên bố thì nàng đã thay váy và chải lại tóc của mình. Nàng thậm chí còn không có thời gian để vỗ lên má cho chúng thêm hồng. Cánh cửa mở ra, tất cả họ đều ở đó, nhìn chằm chằm vào nàng.
Liam đang sững sờ cùng đi theo họ ra ngoài và đứng bên tay phải của Colm khi anh tuyên bố. Liam dường như khá hài lòng với cái mà cậu gọi là “tin đặc biệt” này. Sau khi những tiếng chúc tụng lắng xuống và đám đông giải tán, cậu vỗ vai anh mình và ôm lấy Gabrielle.
“Em cứ nghĩ Gabrielle là khách vì các cận vệ của nàng đã giúp đỡ em khi ở tu viện, nhưng rõ ràng không chỉ có vậy.” Cậu bật cười và đẩy Colm một cái khi họ quay trở vào trong. “Anh giấu cả em cơ đấy, anh trai à. Em ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Rõ ràng em đã bỏ lỡ mất chuyện hay ho rồi. Em phải nghe kể lại thật chi tiết.”
“Anh sẽ giải thích với chú vào lúc khác,” Colm nói.
Liam nắm tay Gabrielle và nháy mắt nói. “Nàng chắc rằng nàng chọn đúng anh chàng MacHugh chứ, Gabrielle? Colm rất khó để chung sống, nàng biết mà. Có lẽ nàng nên suy nghĩ lại.”
Colm trả lời. “Không có gì phải suy nghĩ lại, Liam. Gabrielle rất vui.” Anh quay sang nói với nàng. “Phải vậy không Gabrielle?”
“Vì sao… em…?” Làm sao nàng có thể trả lời anh đây? Vui ư? Với những gì xảy ra trong hai tuần qua, suy nghĩ vui vẻ chưa từng nảy lên trong đầu nàng lần nào.
Liam giải cứu nàng khỏi câu trả lời. “Có cần em hỏi kỹ tiểu thư Gabrielle không?”
“Không, em không cần,” Colm thẳng thừng đáp.
Gabrielle thở phào khi Liam nói câu chúc ngủ ngon với họ rồi đi lên gác. Nàng không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Có một vấn đề khác cấp bách hơn trong đầu nàng lúc này. Đã đến lúc nàng phải nói ra sự thật với Colm. Nàng cần được ở riêng với anh. Trái tim nàng bắt đầu nhảy loạn.
“Colm…”
“Nàng trông rất mệt mỏi, Gabrielle. Hãy nghỉ ngơi đi.” Bỏ mặc nàng, anh bước về phía cửa.
Nàng đi theo anh. “Em có thể nói chuyện với chàng không? Có vài chuyện em cần phải nói với chàng.”
“Có thể đợi được không?” Anh nhấc một ngọn đuốc ra khỏi giá treo trên tường của nó.
Cánh cửa mở ra, Braeden và Stephen tiến vào. Nàng hy vọng họ chỉ đi lướt qua, nhưng họ không làm thế. Họ đợi để nói chuyện với Colm. Anh là một người bận rộn với vô vàn trách nhiệm và gánh nặng, nàng tự nhủ với lòng.
“Em muốn nói… phải nói… Em nghĩ mình có thể đợi đến mai. Có lẽ là sáng sớm chăng?” Nàng hỏi.
Colm gật đầu, Gabrielle cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi không cần phải nói với anh trong đêm nay, nàng vội chạy lên cầu thang.
Cha Gelroy đang đợi để nói lời chúc mừng, nhưng nàng không để ông có cơ hội đó. Nàng ra hiệu cho ông tiến lại gần và thì thầm. “Con xin lỗi vì vẫn chưa nói với Colm. Con đã hai lần cố giải thích với chàng rằng con và cận vệ đã đưa Liam đến tu viện, nhưng cả hai lần chúng con đều bị cắt ngang. Con nghĩ sẽ tốt hơn nếu con nói riêng với chàng. Con sẽ phải hứng chịu cơn giận của chàng, và Liam nữa, vì đã bắt cha phải hứa.”
“Con đợi càng lâu thì càng khó mở lời.”
“Vâng, con biết, nhưng con vẫn sợ.”
“Lãnh chúa MacHugh sẽ rất vui khi biết con là người tìm thấy và cứu sống em trai ngài.”
“Chuyện không chỉ có vậy đâu thưa cha, nhưng cha đừng lo. Đến tối ngày mai, Colm sẽ biết tất cả mọi chuyện.”
“Cả ta nữa chứ?”
“Vâng.”
Nàng hy vọng có thể xưng tội với ông, nhưng nếu nàng làm thế, nàng sẽ phải nói rằng mình hối lỗi khi cướp đi mạng sống của một người, và Chúa sẽ biết nàng không thành thật.
Kẻ đó thật sự đáng chết.
Maurna vô cùng vui mừng khi biết Gabrielle sẽ cưới Lãnh chúa của họ và bà nói điều ấy với nàng vô số lần khi phục vụ bữa sáng.
“Không ai tin những lời dối trá của mấy tên Boswell đó cả, chúng tôi đã đúng khi không để ý đến chúng vì Lãnh chúa của chúng tôi đã chọn cô làm vợ. Ngài đã công nhận cô vô tội, thưa cô, nhưng chúng tôi đã biết điều đó. Đúng chứ, Willa?” Bà gọi với qua vai mình.
Người đầu bếp thò đầu ra khỏi căn buồng. “Chúng tôi biết. Chắc chắn rồi.”
“Tôi rất cảm kích khi hai người đã tin tưởng tôi.” Gabrielle nhìn xuống chiếc chén đựng thứ gì đó đặc sệt màu xám.
“Không cô gái nào thánh thiện như cô có thể phạm vào tội lỗi kinh khủng đó được. Hơn nữa, Lãnh chúa của chúng tôi sẽ không cưới cô nếu những tội lỗi đó là thật… thực tế chúng không phải,” bà vội nói thêm.
Willa lấy bánh mì ra và đặt bên cạnh thứ đặc sệt kia.
“Giờ thì cô nên ăn. Cô nên đắp thêm chút thịt lên cái khung xương đó.”
Gabrielle không muốn tổn thương người đầu bếp, nhưng nàng phải hỏi xem thứ đặc sệt này là gì trước khi nàng cho nó vào miệng. Nàng nghĩ sẽ còn đau lòng hơn nếu nàng ăn rồi nôn ra.
“Bà gọi đây là món gì thế Willa?” Nàng hỏi. “Bữa sáng.”
Maurna cắt một mẩu bánh mì đặt vào tay nàng. “Cô lấy bánh mì, nhúng vào trong cháo.”
“Cháo?”
“Món này tốt cho cô đấy, thưa cô,” Willa khẳng định. “Nó được làm từ lúa mạch và chút hương liệu đặc biệt của tôi.”
“Chúng tôi sẽ để cô một mình để cô có thể ăn khi nó còn nóng,” Maurna nói.
Gabrielle chần chừ cầm thìa lên và cho vào thứ đặc sệt đó. “Maurna, bà có thể cho tôi biết bà nghĩ gì khi nói không ai thánh thiện…”
“Như cô.”
“Sao bà lại nghĩ tôi thánh thiện?”
“Không chỉ có tôi đâu, thưa cô. Mọi người đều nghĩ vậy.”
“Tôi nghĩ vậy,” Willa nói.
“Tôi lại nghĩ đó là vì cô dành nhiều thời gian để đi dạo cùng cha Gelroy. Cô có cầu nguyện với cha không?”
Nàng bật cười. “Lạy Chúa, không hề. Cha có vẻ cô đơn, nên tôi mới đi dạo với ông ấy, nhưng chúng tôi đang dần thích ứng với môi trường mới và cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Mọi người ở đây đều rất thân thiện.”
Hai người phụ nữ vui mừng trước lời khen dành cho người dân của họ.
“Bữa sáng của cô đang nguội đi đấy,” Willa nhắc nhở. “Tôi nghĩ mình nên đợi Lãnh chúa.”
“Chắc ngài đã thức dậy và ra ngoài từ sớm rồi.”
Khi hai người bỏ nàng lại một mình để ăn cháo, Gabrielle buộc mình phải nếm thử và ngạc nhiên vì nó không tệ lắm. Trên thực tế, nó không đến nỗi khó ăn.
Nàng nhanh chóng ăn xong rồi đi tìm Colm. Người này hẳn đã thức dậy từ lúc hừng đông, nàng nghĩ.
Faust đuổi theo phía sau khi nàng đang đi về phía chuồng ngựa. “Cô đi đâu thế công chúa?”
“Tôi đi tìm Colm.”
“Ngài ấy đang ở sân tập với lính của mình. Cô muốn ngồi trên đồi xem họ luyện tập không?” Anh háo hức hỏi.
Rõ ràng là Faust muốn xem, nàng không thể nói chuyện với Colm cho đến khi xong việc đó, thế là nàng quyết định nghe theo chàng cận vệ của mình.
“Dẫn đường nào Faust.”
“Tôi nghĩ cô sẽ thích xem đấy, công chúa. Tôi thì chắc rồi.”
“Tôi không hiểu sao anh lại háo hức thế. Anh đã thấy người của cha tôi tập luyện gần như hàng ngày khi ở Wellingshire rồi mà.”
“Đúng là họ gần như tập luyện hàng ngày và vì lý do chính đáng. Với họ, cũng như các chư hầu khác, phải giữ cho mình nhạy bén.”
“Tôi biết điều đó, ở Anh quốc, nhiệm vụ chính của một hiệp sỹ là bảo vệ cho lãnh chúa của họ. Tôi nghĩ ở đây cũng thế thôi.”
“Không, ở đây khác hoàn toàn. Tôi nghĩ chỉ cần thắng trận, các nam tước đều sẽ không để tâm có bao nhiêu người phải chết vì họ, nhưng người MacHugh sẽ xem đó là sự sỉ nhục nếu mất một hoặc hai mươi người.”
Nàng nhấc váy và bước nhanh hơn để theo kịp bước anh. “Anh có nghĩ tôi sẽ học được ít kỹ thuật mới qua việc quan sát hôm nay không?”
“Có thể, nhưng đây không phải nguyên nhân làm tôi háo hức. Cô sẽ hiểu ra nhanh thôi. Chúng ta sẽ ngồi trên ngọn đồi giữa hai cánh đồng để có tầm nhìn tốt nhất.”
Faust dẫn nàng đến một con đường mòn bên dưới những tán cây; nó là một sườn dốc. Khi nàng lên đến đỉnh, toàn cảnh những cánh đồng hiện ra bên dưới nàng.
Có hai cánh đồng gần như bằng nhau và được phân cách bằng những đụn cỏ khô. Một bên là các cung thủ đang luyện bắn. Bia tập của họ xa đến nỗi khó có thể thấy được hồng tâm.
Bên cạnh họ là những người đang phóng lao về phía mục tiêu.
Tuy cách khá xa chỗ đó, nhưng Gabrielle vẫn nghe được tiếng vũ khí xé gió lướt trong không trung. Trên một cánh đồng khác, có những người đang tập luyện với kiếm và khiên của họ. Người dân đang đứng vây quanh họ, già có trẻ có, đang đợi để có cơ hội chứng minh khả năng của mình.
Có ít nhất một trăm người trên bãi tập, nhưng nàng vẫn có thể dễ dàng trông thấy Colm. Anh nổi bật nhất trong số những chiến binh kia. Anh đứng cách xa đám người, hai tay khoanh trước ngực và hai chân dang rộng. Từ vị trí của nàng, Gabrielle vẫn có thể thấy anh đang nhíu mày, chứng tỏ anh không hài lòng với cái mà mình đang nhìn thấy.
Nàng mải mê nhìn. Làn da màu đồng của anh óng ánh bởi mồ hôi, các múi cơ trên cánh tay và đôi chân anh toát lên sức mạnh nguyên sơ. Nàng biết nhìn như vậy thật bất lịch sự, nhưng nàng không thể rời mắt khỏi anh.
“Cô muốn tôi trải tấm khăn cho cô ngồi lên không? Hoặc có thể cô không muốn ngồi lại lâu?” Faust hỏi.
“Tôi không cần khăn đâu,” nàng trả lời và ngồi xuống. Nàng ngồi khoanh chân lại và chỉnh lại váy áo; trong suốt quá trình ánh mắt màu tím xanh vẫn dính chặt lấy Colm.
“Cô thấy Stephen chứ? Anh ấy đứng ngay bên cạnh lãnh chúa.” Faust chỉ.
“Tôi thấy. Anh ấy làm gì ở đó vậy?”
“Xem Lucien luyện tập.”
Nàng nhìn quanh cánh đồng để tìm người cận vệ của mình. “Vì sao Lucien lại luyện tập?”
“Lãnh chúa mời cậu ấy,” Faust trả lời. “Nếu ngài ấy cảm thấy chúng tôi đủ khả năng, ngài ấy sẽ để chúng tôi huấn luyện người mới. Những người lính lão luyện đều cảm thấy họ kém cỏi, dù họ có thể làm bất cứ việc gì mà lãnh chúa của họ ra lệnh. Stephen nói lãnh chúa muốn chúng tôi làm chút việc gì đó khi ở đây, chúng tôi rất sẵn lòng tuân theo.”
Gabrielle nhìn Lucien. Người cận vệ của nàng di chuyển thật nhanh nhẹn và nhẹ nhàng. Anh giữ vững vị trí của mình khi đấu lại người lính MacHugh dường như đang cố gắng rất nhiều. Nhưng lại chẳng giành được lợi thế.
“Stephen giỏi bắn cung hơn tất cả những người khác. Lãnh chúa sẽ không để anh ấy lãng phí thời gian của mình, thế nên ngài tranh thủ thời gian của Braeden. Tôi nghĩ cô cũng giỏi hơn tất cả bọn họ đấy, công chúa.”
Nàng bật cười. “Anh tin nhầm tôi rồi. Nói tôi nghe xem, Faust, lãnh chúa và viên chỉ huy kia nghĩ gì khi Stephen đánh bại lính của họ?”
“Họ ấn tượng trước kỹ năng của anh ấy. Braeden và Stephen không phải kẻ thù của nhau. Họ tôn trọng khả năng của đối phương, trên thực tế, họ còn trở thành bạn. Lãnh chúa đã giao cho Stephen phụ trách huấn luyện cung tên cho người mới dưới sự giám sát của Braeden.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi sẽ luyện tập vào ngày mai.”
“Anh không cần ngồi đây với tôi đâu. Anh biết tôi an toàn mà. Anh có thể nhìn thấy tôi từ sân tập.”
“Khoảng cách quá xa.”
“Nếu tôi có thể thấy được vẻ mặt cau có của Colm, thì chắc chắn anh cũng thấy được tôi.”
“Ngày mai là đến lượt tôi rồi. Vả lại, Christien sẽ ra đấu sớm thôi, tôi không muốn bỏ lỡ. Lucien gần như xong rồi,” anh nói và hất đầu về phía người cận vệ kia. “Tôi nghĩ cậu ấy sẽ để người lính MacHugh hạ gục mình trong hôm nay.”
“Sao anh lại nghĩ vậy?”
“Lúc này đáng ra cậu ấy đã hạ người kia rồi. Cậu ấy không ra hết sức vì đối thủ già hơn cậu ấy ít nhất mười lăm tuổi hoặc hơn. Lucien sẽ không làm ông ấy bẽ mặt trước lãnh chúa của mình. Tôi cũng sẽ làm thế.”
Đứng cạnh các chiến binh, Stephen cũng đưa ra lời nhận xét y hệt. Anh tiến lên và nói với Braeden. Vài phút sau, Colm dừng trận đấu lại. Một cặp khác tiến lên cho trận đấu mới của họ.
“Lucien, đến đây,” Colm ra lệnh.
Người cận vệ chạy đến. “Vâng, thưa lãnh chúa?”
“Stephen nói rằng cậu không dồn hết sức mình cho trận đấu. Điều đó đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Colm đợi để nghe lời giải thích và bất ngờ trước sự thành thật của anh. “Cho ta một lý do.”
“Ông ấy quá già so với tôi. Tôi không muốn làm mất mặt ông ấy.”
“Đây là lý do lố bịch nhất mà ta từng nghe. Ta giả sử có một lão già tấn công Gabrielle, cậu sẽ cân nhắc đến tuổi tác của ông ta trước khi bảo vệ nàng đấy à?”
“Không, tôi sẽ giết hắn ngay nếu hắn có ý định làm hại đến công chúa của tôi, bất kể tuổi tác hắn thế nào.”
“Cậu đang xúc phạm người của tôi khi không cố hết sức mình đấy. Ngày mai tôi sẽ phải thấy cậu làm thế.”
Colm ra lệnh, tất cả kiếm và khiên bị ném sang một bên. Họ phải chiến đấu bằng tay không. Nhóm lính có kinh nghiệm tiến ra sân. Mục tiêu của họ là quật ngã đối phương, đòi hỏi cả sự khôn lanh lẫn sức mạnh cơ bắp. Rất nhiều lần trong trận đấu, Colm đã chen ngang để chỉ ra lỗi sai của các đấu sĩ.
Christien đến bên Stephen để quan sát. “Họ chiến đấu không giống chúng ta.”
Colm nghe được và gọi anh. “Cho ta thấy sự khác biệt đi.”
“Xin lỗi thưa lãnh chúa, nhưng tôi phải từ chối.” Giọng anh nghe có vẻ có vẻ chán nản khi nói thêm. “Tôi không thể đấu với ngài.”
Kinh ngạc trước lời khước từ của người cận vệ, Colm hỏi: “Cậu nghĩ mình có thể lựa chọn ư?”
Stephen tiến lên giải thích. “Bây giờ ngài đã có hôn ước với công chúa Gabrielle của chúng tôi, không có cận vệ nào được đấu với ngài cả.”
Christien gật đầu xác nhận. “Bây giờ chúng tôi phải bảo vệ ngài giống như bảo vệ công chúa của chúng tôi vậy.”
Braeden lên tiếng. “Chiến binh của lãnh chúa sẽ bảo vệ ngài.”
Stephen gật đầu. “Đúng và chúng tôi bảo vệ người đàn ông sẽ kết hôn cùng công chúa Gabrielle.”
Christien ngước lên nhìn về phía ngọn đồi nơi Gabrielle đang ngồi. “Hơn nữa, cô ấy sẽ không thích khi thấy chúng tôi đánh nhau với ngài đâu. Cô ấy bắt đầu để ý đến ngài rồi.”
Colm nhìn lên và thấy Gabrielle đang quan sát. Nàng bắt đầu quan tâm đến anh? Không giống. Các cận vệ sai rồi. Một cô gái quan tâm đến chàng trai sẽ không khiến anh ta quay như chong chóng và ngó lơ mọi mệnh lệnh anh ta đưa ra.
Anh gạt suy nghĩ đó qua một bên. “Nếu cậu không thể đấu với ta, vậy thì Christien, cậu sẽ đấu với một người khác.”
Anh ra hiệu cho một người lính của mình. Một chiến binh lực lưỡng lập tức tiến tới.
“Ewen, nói cho Christien biết cậu bao nhiêu tuổi.”
“Lãnh chúa?”
Colm lặp lại mệnh lệnh. Ewen, tuy khó hiểu trước mệnh lệnh kỳ quặc này, lập tức tuân theo. Anh ta và Christien chỉ cách nhau vài tháng tuổi.
“Ta tin là Ewen không quá già để đấu với cậu,” Colm nói với vẻ mỉa mai.
Hai người đàn ông bước ra hai bên của sân tập. Braeden ra hiệu, Ewen cúi đầu, lao tới. Christien đối đầu với anh ta ở giữa sân. Trước khi người lính MacHugh có thể tung đòn, Christien đã đá chân và dùng chân còn lại quật ngã anh ta xuống đất.
Christien đợi vài giây để xem Ewen có đứng lên hay không. Thấy anh ta nằm yên đó, người cận vệ bước qua và đưa tay ra cho anh ta. Ewen gạt tay anh ra, đứng lên, lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Colm đứng nhìn trận đấu, cảm thấy khó chịu hệt như ở địa ngục. Sau khi Ewen bị Christien quật ngã lần thứ tư, Colm bước vào sân, kéo người lính vừa bị đánh bầm dập bằng một tay và đẩy anh ta ra.
“Christien đã dùng cùng một cách để đánh bại cậu bốn lần. Cậu không biết rằng mình phải thay đổi cách tấn công à?”
Ewen nhăn nhó. “Tôi biết anh ta sẽ lại dùng chân đá tôi, nhưng tôi nghĩ mình có thể nhanh hơn.”
Colm xô anh ta lần nữa. “Rõ ràng cậu vẫn chưa đủ nhanh, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao cậu không thử ngăn cú đá đó lại?”
Colm đã chỉ cho anh ta biết cách, nhưng Ewen học rất chậm, Christien lại quật ngã anh ta hai lần nữa bằng cách cũ.
Ba người lính khác cũng chung số phận với Ewen. Rồi sau đó, một người lính có kinh nghiệm hơn thách đấu Christien. Người thứ hai không chỉ ngăn được cú tấn công của anh, mà còn giáng một cú vào giữa bụng người cận vệ. Christien ngã xuống đất. Lần tiếp theo, Christien thay đổi chiến thuật và hạ gục đối thủ đáng gờm này.
Colm lệnh cho Christien thử cả hai cách với anh để anh hướng dẫn cho binh lính cách để chặn cú tấn công và chiếm lợi thế. Lãnh chúa nhanh hơn Christien nhiều. Lần thứ ba, Colm ném người cận vệ ra phía sau, Christien ngã sấp người, lăn vòng rồi ngồi dậy. Máu rỉ ra từ khóe miệng anh. Anh lau nó đi, ngước nhìn lên Colm và bật cười.
“Lần nữa không, lãnh chúa?” Anh hỏi và lại đứng vững trên đôi chân mình.
“Đây không phải trò chơi đâu, Christien,” anh quát. “Ngày mai cậu sẽ giúp huấn luyện lính mới,” anh chỉ tay vào Christien và nói. “Trước lúc đó, ta đề nghị cậu nên vứt bỏ tính ngạo mạn của mình đi. Trên chiến trường, những người này sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Nhiệm vụ của cậu là dạy cho họ cách sống sót. Khi họ sẵn sàng, Braeden và ta sẽ dạy họ cách để chiến thắng.”