← Quay lại trang sách

Chương 34 & 35

Sau buổi huấn luyện, Colm đến bên hồ để gột rửa mồ hôi trên người, sau đó quay trở về sảnh chính. Anh đi ngang qua chuồng ngựa khi Gabrielle đang dẫn ngựa nàng ra khỏi chuồng. Yên đã được đóng lên lưng ngựa.

Anh dừng lại bên ngoài cánh cổng và nhìn nàng. Những lọn tóc rũ xuống bên mặt khi nàng đóng cánh cổng phía sau Rogue.

“Nàng muốn đi đâu?” Colm hỏi.

Giật mình, Gabrielle liếc nhìn về phía anh. “Ngày mới tốt lành, Colm.”

Nếu nàng muốn lãng phí thời gian của anh để chào hỏi xã giao thì nàng phải thất vọng rồi.

“Ta vừa hỏi nàng đấy.”

“Em đi cưỡi ngựa. Rogue cần vận động.”

“Vậy chính xác nàng định cưỡi ngựa đến nơi nào?”

“Đây và đó.”

“Rồi sẽ vô tình đi qua Finney’s Flat?”

Hình như anh có thể đọc được suy nghĩ của nàng. “Vâng. Em muốn đến thăm lãnh chúa Buchanan. Em muốn gặp vợ anh ấy. Chúng em là họ hàng mà, chắc chàng nhớ.”

“Không.”

“Không, chàng không nhớ ư?”

“Không, nàng sẽ không rời khỏi nhà. Nàng có thể cưỡi ngựa quanh ngọn các ngọn đồi ở đây, nhưng nàng không được rời khỏi ngọn núi này.” Chắp tay ra sau, anh nói, “Ta muốn nàng đồng ý.”

Nàng cúi đầu. “Tùy theo ý chàng.”

Colm quay đi khỏi chuồng ngựa và bắt đầu tiến về phía sân, chợt anh dừng lại. Anh quay lại nhìn vị hôn thê của mình. Nàng đứng bên cạnh con ngựa, nắm chặt dây cương của Rogue và đợi Colm rời đi. Anh biết chính xác nàng định làm gì. Một khi anh đi khuất, nàng sẽ tiến thẳng đến Finney’s Flat.

“Ôi không, Gabrielle. Nàng sẽ không lặp lại trò đó với ta lần nữa.”

“Sao cơ?”

Anh quay lại chỗ nàng. “Đừng ra vẻ ngây thơ với ta. Ta biết câu ‘tùy theo ý chàng’ đó có nghĩa là nàng sẽ làm bất cứ chuyện chết tiệt nào mà nàng muốn. Bây giờ nàng phải hứa với ta. Nàng phải nói ‘em hứa’, vậy thì nàng mới thật sự tuân theo.” Gabrielle không để cho anh dọa nạt mình. Anh đâu phải người duy nhất bất mãn. Nàng tiến bước về phía anh.

“Chàng đáng ra phải dành ra chút thời gian vào buổi sáng, em có chuyện quan trọng cần nói với chàng, thế nhưng khi em xuống gác, chàng đã đi mất. Chàng có từng đợi không đấy?”

Anh đi về phía nàng.

“Ta không thể bỏ ra nửa buổi sáng để đợi nàng thức dậy. Dậy sớm hơn đi, rồi ta sẽ nghe chuyện nàng muốn nói.”

Nàng vẫn ương bướng tiến lên. “Chàng là kẻ đáng ghét.”

“Còn nàng vẫn chưa hứa với ta.”

“Em hứa đấy,” nàng nói với vẻ khiêu khích.

Họ gần đến mức nàng có thể cảm thấy được hơi thở ấm nóng từ anh. “Em muốn chàng hứa sẽ dành thời gian cho em vào tối nay,” nàng nói. “Em cần phải nói chuyện riêng với chàng.”

“Nói với ta ngay bây giờ đi.”

“Ở đây không được riêng tư.”

Anh đặt tay lên vai nàng và kéo nàng lại gần. “Ta không biết làm sao ta có thể sống chung với người ngang bướng thế này nữa.”

Môi anh chạm môi nàng khi nàng thì thầm. “Em cũng không biết.”

Anh định trao cho nàng một nụ hôn ngắn, nhưng khi chạm môi nàng, anh đã đổi ý. Môi nàng quá mềm mại và ấm áp. Dưới sự cứng rắn của anh, nàng hé mở miệng mình, anh hôn nàng sâu hơn khi vòng tay siết chặt nàng vào lòng mình.

Với Gabrielle, mọi thứ dường như đều ngừng lại. Chỉ có cái chạm đầy ma thuật của Colm. Nàng đáp lại nụ hôn của anh bằng sự đam mê mà chính nàng cũng không biết rằng mình có.

Anh lấy lại lí trí trước nàng và đột ngột kết thúc nụ hôn. Anh hít sâu và run rẩy. Nàng ngơ ngác không nhận ra mình đang dựa vào người anh cho đến khi anh nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Colm phải nới rộng khoảng cách giữa họ trước khi anh bị cám dỗ và hôn nàng lần nữa. Anh biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu, anh không định làm nhục Gabrielle và đưa nàng lên giường trước khi họ kết hôn, nhưng nàng khiến anh không thể cất bước rời đi. Chưa từng có người phụ nữ nào có thể ảnh hưởng mạnh đến anh như vậy.

Anh túm sợi dây cương ngựa của nàng, kéo Rougue lại gần và nhấc Gabrielle lên yên. Vỗ một cái lên sườn ngựa, Colm đã để nàng rời đi.

CHƯƠNG 35

Coswold đã tìm kiếm Gabrielle ngay từ lúc nàng bị trục xuất. Hắn mất nhiều ngày lùng sục khu vực quanh tu viện, nhưng chẳng tìm thấy nàng đâu cả.

Tai mắt của hắn nói rằng Percy cũng đang tìm kiếm, nhưng chẳng được bao lâu đã bỏ cuộc. Chẳng có gì bất ngờ cả, Coswold nghĩ. Percy là một kẻ nửa vời và sẽ luôn như vậy. Không nghi ngờ gì, gã đã quay về tìm vua John để than vãn về việc mình đã bị đối xử bất công thế nào rồi.

Coswold không dễ nản lòng như thế. Nghĩ rằng Gabrielle không còn nơi nào khác để đi ngoài trở về nhà, hắn đi về phía Nam, đuổi theo hướng mà những người hầu của nàng đã đi. Hắn chặn đoàn người lại gần biên giới nước Anh nơi họ dựng trại ngủ lại qua đêm. Sau hàng giờ đồng hồ đe dọa và ép buộc, rốt cuộc Coswold phải tin rằng họ không biết gì cả. Hắn cho phép đoàn người khiếp sợ tiếp tục cuộc hành trình của mình, nhưng trước đó hắn phải tịch thu những rương đồ của Gabrielle, tuyên bố rằng chúng phải được giữ lại tại tu viện Arbane cho đến khi Gabrielle đến nhận chúng.

Thất vọng nhưng không nản chí, hắn quay trở lại vùng cao nguyên. Gabrielle đang lẩn trốn tại nơi nào đó trong vùng đất quê mùa hoang tàn này và nam tước Coswold sẽ tìm thấy nàng.

Một tuần sau đó, hắn dùng phần lớn thời gian để quan sát và nghe ngóng. Có quá nhiều tin đồn, góp nhặt từng chút một, Coswold càng thêm chắc chắn rằng Gabrielle vẫn còn ở vùng cao nguyên này.

Có một tin đồn Coswold nghe từ lâu, rằng Gabrielle đã được dòng họ MacHugh tiếp nhận, nhưng hắn không biết làm sao để biết tin đó đúng hay không. Người cao nguyên là một nhóm khép kín, Coswold biết một khi hắn phát lệnh truy tìm Gabrielle, tin tức sẽ nhanh chóng truyền đến tai lãnh chúa MacHugh, lãnh chúa có thể sẽ giấu Gabrielle ở nơi mà không ai có thể tìm thấy. Nam tước đã mất khá nhiều thời gian để nghĩ ra kế hoạch dẫn dụ Gabrielle lộ diện.

Hắn đã sẵn sàng cho bước tiếp theo: xác nhận Gabrielle có thật sự đang ở cùng người MacHugh. Vì thế, hắn tìm đến lãnh chúa MacKenna. Vị lãnh chúa biết ai sẽ không bị nhận diện ở vùng cao nguyên này và có thể làm mọi thứ vì tiền. Khi người của MacKenna tập hợp lại trước mặt hắn, Coswold giải thích hắn muốn làm gì.

“Kế hoạch rất đơn giản,” hắn nói với đám người. “Các ngươi sẽ mang đồ của Gabrielle đến nơi ở của MacHugh. Các ngươi sẽ yêu cầu được gặp Gabrielle trước khi giao lại chúng. Hãy nói rằng các ngươi phải chắc chắn nàng nhận được chúng.”

“Nhưng nếu họ không để chúng tôi gặp nàng thì sao?” Một trong số đó hỏi.

“Nói với họ đây là yêu cầu từ tu viện trưởng. Rằng những rương đồ của nàng đã được trả lại cho tu viện và ông ta đã giữ chúng cho đến khi biết nàng ở nơi nào.”

“Chúng tôi làm gì tiếp khi gặp được nàng?”

“Không gì cả,” Coswold nhấn mạnh. “Để đồ lại cho nàng, quay lại chỗ ta và nhận thù lao của các ngươi.”

“Thù lao là vàng và phụ nữ sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu nàng không ở đó thì sao?” Một tên khác hỏi. “Vậy thì các ngươi mang đồ của nàng trở về chỗ ta.”

“Chúng tôi vẫn được trả tiền và phụ nữ chứ?”

Coswold cam đoan với chúng rằng sẽ có, rồi lệnh cho chúng lên đường. Hắn không dự liệu trước rủi ro nào cả. Kế hoạch của hắn thật hoàn hảo.

Không thể có sơ sót được.