← Quay lại trang sách

Chương 36

Hai ngày trôi qua mà vẫn chưa có cuộc gặp như đã hứa, Gabrielle vẫn chưa có cơ hội được nói chuyện riêng với Colm. Cho dù nàng dậy sớm cách mấy vào buổi sáng thì anh cũng đã đi rồi. Đến khuya anh mới quay lại, dùng bữa tối một mình, rồi biến mất.

Nàng bắt đầu có suy nghĩ rằng anh không hề ngủ, nhưng trông anh không giống thiếu ngủ… trừ phi nàng dùng tâm trạng anh để nhận định. Trong những lần chạm mặt chóng vánh của họ, anh nếu không phớt lờ nàng thì cũng cằn nhằn về những việc nàng đã làm khiến anh không hài lòng.

Nàng tự thuyết phục mình rằng anh đang cố tình tránh mặt nàng, nhưng rồi Maurna khiến nàng phải đổi ý. Người quản gia đang có hứng tán gẫu trong lúc quét nhà vào buổi sáng thứ ba.

“Lãnh chúa chưa từng có một phút rảnh rỗi kể từ khi Liam bị bắt,” bà nói, lắc đầu. “Ngài nói ngài sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi tìm ra thủ phạm. Ngày nào ngài cũng dẫn người đi tìm những người biết chuyện.” Maurna dời chiếc ghế đẩu qua một bên rồi nói tiếp. “Rồi ba ngày trước có tin báo là có kẻ đã trộm gia súc từ thung lũng của Seamus MacAlister, thế là lãnh chúa dẫn người đi tìm bắt chúng. Đến hôm qua ngài mới bắt được chúng… bấy nhiêu việc còn chưa đủ, đêm qua khi ngài về nhà thì lại thấy Heckert, thợ rèn và Edwin, đồ tể, đang cãi nhau. Hai người đó lúc nào cũng bất hòa với nhau…”

Bà nói về rất nhiều chuyện liên quan đến lãnh chúa, Gabrielle kiên nhẫn lắng nghe. Nàng nhẹ nhõm hơn nhiều khi biết mình không phải lý do khiến anh tránh mặt, nhưng nàng vẫn nóng lòng muốn có thời gian để nói chuyện cùng anh. Gabrielle dần trở nên tuyệt vọng trong việc trút bỏ gánh nặng cho lương tâm của mình.

Nàng cảm thấy thật đơn độc. Không một ai để nàng tâm sự hoặc chia sẻ những rắc rối của mình. Hầu hết các buổi tối nàng đều dùng bữa cùng Liam, sau đó thì chơi trò chơi. Trò yêu thích của cậu là trò Cáo và Ngỗng, cậu chỉ mất vài phút là có thể loại hết những cái chốt trên bảng. Gabrielle vui vì có cậu bầu bạn, cuộc nói chuyện của họ chưa bao giờ về những vấn đề nghiêm trọng. Nàng không thể nói cho cậu biết về vai trò của nàng trong cuộc giải cứu cậu được. Colm là lãnh chúa, là người đã đón nhận nàng, người sẽ cưới nàng. Nàng nên nói tin tức quan trọng này với anh trước tiên.

Nàng không muốn làm cha Gelroy phải lo lắng. Ông chẳng thể làm gì khác ngoài lo lắng cùng nàng cả, vậy thì có ích gì đây? Mấy ngày nay nàng không có nhiều thời gian ở bên linh mục. Giờ ông đã được người dân tin tưởng, ông được họ mời đến nhà để dùng bữa cùng gia đình và cầu phước cho lũ trẻ. Ông rất bận rộn và có vẻ rất thiếu thời gian.

Cũng không thể nói với các cận vệ của nàng. Không thích hợp để trải lòng với họ. Nàng sẽ không bao giờ kéo họ vào những rắc rối của mình.

Nàng lo lắng trong im lặng.

Nàng lo lắng nhất là cha nàng. Ông có an toàn không? Hoặc nhà vua tống giam ông rồi? Ôi Chúa ơi, nàng cầu nguyện, xin hãy che chở cho ông. Nam tước Geoffrey có thời gian để tập hợp đồng minh của mình không? Nếu ông làm vậy, có phải họ sẽ chiến đấu với hai nam tước thân cận của nhà vua và quân đội của chúng? Brodick đã từng nói khi cha nàng biết tin nàng vẫn ở vùng cao nguyên, ông sẽ nhanh chóng tìm đến Buchanan. Nhưng nàng không nghe tin gì từ họ cả. Nếu cha nàng an toàn, vì sao ông không báo tin?

Gabrielle không thể chờ đợi thêm được nữa. Ngày mai nàng sẽ đến chỗ Buchanan. Brodick biết cha nàng, anh ta có thể nghĩ được cách nào đó để tìm ông.

Nàng không lo Colm sẽ không cho phép nàng rời khỏi nơi này vì nàng không có ý định xin phép anh.

Gabrielle dạo bước đến sân tập trong lúc suy nghĩ về kế hoạch của mình. Tiếng cổ động từ ngọn đồi thu hút sự chú ý của nàng. Nàng nhìn lên đỉnh đồi. Có rất nhiều người, già có trẻ có, đang tập trung dưới tán cây nơi nàng từng ngồi cùng Faust, quan sát Colm và lính của anh luyện tập.

Một cô gái chạy đến gia nhập với bạn mình dừng lại để nhún người chào Gabrielle, sau đó vội chạy đi khi bạn mình gọi. “Hôm nay Liam quay lại tuyện tập rồi,” cô gái nói. “Anh ấy đã thấy khỏe hơn nhiều.”

Và trông cậu cũng đẹp hơn bao giờ hết trong mắt các cô gái, Gabrielle nghĩ. Đến cuối cùng Liam sẽ phải yên bề gia thất và Chúa sẽ phù hộ cho người phụ nữ cậu chọn làm vợ. Chắc chắn người đó sẽ phải bận rộn luôn tay với những phiền toái này của cậu.

Gabrielle vội đi xuống đồi. Dạ dày nàng đang sôi lên, nhắc nàng nhớ đã trưa rồi. Maurna lại phục vụ bữa sáng đặc sệt ấy cho nàng lần nữa, Gabrielle không cách nào buộc mình ăn nhiều hơn hai miếng. Willa thúc giục Gabrielle phải ăn hết, bà khẳng định rằng nó sẽ dính chặt vào xương sườn của nàng. Sao Gabrielle lại muốn điều đó xảy đến với mình chứ. Nàng nghĩ đó là ý tưởng rất kinh khủng.

Nàng gần đến sân thì một người phụ nữ xuất hiện phía sau và vỗ lên vai nàng.

“Tiểu thư Gabrielle?”

Gabrielle quay lại. “Vâng?” Có một thời gian nàng luôn sẵn sàng nở nụ cười với người khác, nhưng giờ không còn nữa. Nàng đã học phải cảnh giác và thận trọng khi gặp người lạ.

“Tôi vẫn chưa có cơ hội được gặp cô,” người phụ nữ xinh đẹp nói. “Tên tôi là Fiona, tôi là người dòng họ Dunbar. Cha tôi là lãnh chúa Dunbar. Tôi đã kết hôn rồi. Devin, chồng tôi, là một trong những người lãnh chúa MacHugh tín nhiệm nhất.”

“Rất hân hạnh được gặp cô.” Gabrielle đáp lại lịch sự nhưng ngập ngừng.

Fiona không cười. Nàng ta là một người phụ nữ trông thân thiện, với làn da hồng hào ít tàn nhang và đôi mắt xanh như màu cỏ non. Mái tóc dài màu đỏ gợn sóng, không nghi ngờ gì, đây là đặc điểm nổi bật nhất của nàng ta. Khóe mắt cụp xuống, khiến nàng ta trong như đang vô cùng buồn bã.

“Giờ chắc hẳn cô đã biết chị gái tôi là ai rồi.”

“Không, tôi nghĩ thế. Cô ấy cũng kết hôn với người MacHugh à?”

Fiona tỏ ra sửng sốt, nhưng Gabrielle có thể nhìn ra được nàng ta đang giả vờ. “Cô muốn nói với tôi chuyện gì vậy?” Gabrielle hỏi.

“Chị gái Joan của tôi đã được hứa hôn cùng với lãnh chúa MacHugh.”

Nếu người phụ nữ này muốn khiến Gabrielle sửng sốt, thì nàng ta đã đạt được mục đích.

Nhưng Gabrielle bình tĩnh lại rất nhanh. “Hãy gửi lời chúc mừng của tôi đến chị gái cô.”

Fiona mở trừng mắt. “Vâng… tôi sẽ làm thế.”

Khi Gabrielle quay đi, Fiona gọi với theo nàng, “Cô sẽ được gặp chị ấy sớm thôi. Joan sẽ đến đây trong vài ngày tới.”

Gabrielle vờ như không nghe thấy. Nàng thấy Lucien đang đợi mình trong sân và bước nhanh về phía anh.

“Công chúa, mặt cô đỏ bừng, trời hôm nay đâu nóng đến mức khiến cô cháy nắng được.”

“Gió khiến mặt tôi đỏ lên,” nàng giải thích, ngạc nhiên khi giọng nàng lại có vẻ bình thản đến thế. Bên trong nàng đang sôi sục đây. “Anh có biết lãnh chúa MacHugh đang ở đâu không?” Tôi muốn giết anh ta, nàng thầm nói thêm.

“Không, tôi không biết. Có cần tôi đi tìm ngài ấy giúp cô không?”

Nàng lắc đầu. “Không, tôi sẽ để anh ta sống lâu thêm chút nữa.”

Nàng không nhận ra mình đã buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình cho đến khi Lucien hỏi nàng lần nữa.

“Tôi sẽ tìm anh ta sau,” nàng nói. Rồi giết anh ta. “Buổi chiều cô có muốn đi cưỡi ngựa không?”

“Không, tôi muốn ở trong nhà để hoàn tất việc may vá. Chuyện đó giúp thư giãn và cho tôi chút việc hữu ích để làm.”

“Nếu cô không cần đến tôi, tôi sẽ đến giúp Faust. Cậu ấy đang làm mũi tên và tạo hình cho chúng giống của người MacHugh. Tên của họ chắc và mỏng hơn nhiều, như vậy mũi tên có thể đi xa và nhanh hơn. Cô phải thử một lần, công chúa.

Chắc chắn cô sẽ ngạc nhiên đấy.”

“Khác nhau lớn thế sao?”

“Để tôi lấy một cái của tôi và một cái của họ cho cô xem.” Một lúc sau, Lucien bước vào sảnh với hai mũi tên. Anh đặt chúng lên bàn. Gabrielle vừa ăn xong một lát bánh mì nâu phết mật ong. Nàng đẩy chiếc đĩa sang một bên và cầm mũi tên của người MacHugh lên để cảm nhận trọng lượng của nó.

“Thân mỏng hơn, nhưng có vẻ chắc hơn. Phần đuôi này lạ thật.”

Maurna nghe thấy lời nhận xét của nàng. Bà vội đến bên bàn dọn thức ăn, sau đó ngả người qua vai Gabrielle và nói: “Tôi thấy nó giống lông ngỗng.”

Sự chú ý của họ đổ dồn về phía cầu thang khi Colm và Liam cùng nhau bước vào sảnh. Gabrielle đặt mũi tên lên bàn và quay sang nhìn hai anh em.

“Có tin tốt,” Liam nói. “Quần áo của nàng sẽ nhanh chóng được chuyển đến đây. Có đến vài người đang chuyển hành lý. Chắc chắc không phải chỉ có quần áo thôi, đúng không?”

Gabrielle khó hiểu và hỏi Colm. “Sao có thể? Người hầu đã mang hành lý của em trở về Wellingshire rồi. Sao giờ chúng lại ở đây?”

“Chúng được gửi từ tu viện,” anh giải thích.

“Cha em gửi ngược chúng lại ư? Có tin gì từ ông không?” Vẻ mặt nàng đầy háo hức trước khả năng này.

Colm ghét phải khiến nàng thất vọng. “Không, không có tin gì từ cha nàng cả.”

Mắt nàng nhanh chóng rưng rưng. “Em đã hy vọng…” Liam huých Colm và hất đầu về phía Gabrielle.

“Đến đây, Gabrielle,” Colm ra lệnh.

Nàng chớp mắt, thẳng lưng và đi qua căn phòng đến trước mặt anh. “Vâng?”

“Có lẽ nàng sẽ nghe được tin về cha nàng vào ngày mai,” Liam lên tiếng khi Colm vẫn giữ im lặng.

“Có lẽ,” nàng khẽ khàng nói. Có lẽ ngày mai mặt trời cũng sẽ chuyển màu đen, nàng nghĩ.

Colm nâng cằm nàng lên. “Brodick và ta đều đang cố tìm xem ông ở đâu. Ta biết sẽ khó, nhưng nàng phải kiên nhẫn.”

“Có thể ông vẫn còn ở Wellingshire.”

Anh gật đầu. “Ta đã truyền tin đến Anh quốc.”

“Chàng đã?”

Nàng vô cùng ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh, nàng không biết nên nói hay nghĩ thế nào nữa. Phải chăng nàng đã sai khi đánh giá anh quá khắt khe? Có lẽ anh không đáng sợ đến thế.

Rồi nàng nhớ đến Joan.

Khi đôi mắt ngấn lệ của Gabrielle chuyển thành giận dữ, Colm cảm thấy bối rối. Giờ thì có chuyện gì vậy? Anh không thể nào hiểu được nàng. Anh nghĩ nàng sẽ vui khi biết anh đang tìm cha nàng. Đúng, nàng nên vui mừng mới phải. Chắc chắn nàng không nên nhìn như thể muốn siết cổ anh thế này.

Gabrielle quyết định giờ không phải lúc để nói với anh về Joan. Nàng cần được riêng tư để bàn về chuyện đó.

“Colm, chàng có nhớ chuyện em muốn có thời gian nói chuyện riêng cùng chàng chứ?”

“Ta nhớ.”

“Em sẽ cần nhiều thời gian hơn.”

Liam gật đầu với Lucien rồi đến bên bàn tự rót cho mình ly nước. Cậu thấy hai mũi tên. “Sao chúng lại ở đây?”

Lucien trả lời. “Tôi muốn chỉ ra sự khác biệt giữa chúng. Công chúa, nếu cô không phiền, bây giờ tôi sẽ đi giúp Faust.” Người cận vệ trung thành cúi người chào nàng rồi rời khỏi sảnh.

Colm cầm hai mũi tên lên. “Tên này là của ai?” Anh hỏi. “Dấu hiệu trên thân có màu gì?” Nàng hỏi.

Anh xoay mũi tên trong tay, xem xét.

Nghĩ rằng anh không hiểu ý nàng, nàng tiến lên, nghiêng người về phía anh, chỉ vào phần màu ở chính giữa lông của mũi tên. “Màu vàng nghệ. Thấy chứ? Vàng nghệ là màu của Lucien.”

“Sao cậu ta phải đánh dấu nó?” Liam hỏi.

“Để biết cái nào là của mình. Khi chúng em tập luyện, có đôi lúc những mũi tên cùng bắn gần hồng tâm, cách duy nhất để phân biệt người nào gần hơn là màu sắc.”

“Nàng dùng cung tên?” Colm hỏi.

“Phải. Em không thường xuyên tập luyện với các cận vệ, thi thoảng thôi. Nếu chàng cho phép, em muốn lên gác tìm đồ may vá của mình. Hình như em để quên ở đâu đó rồi.”

Nàng đi được nửa đường thì Colm lệnh cho nàng dừng lại. “Tên của Faust đánh dấu bằng màu gì?”

“Đỏ.”

“Christien?”

“Xanh lá.”

“Còn Stephen?”

“Tím.”

“Nàng thì sao?” Anh hỏi.

“Xanh da trời. Em đánh dấu tên của mình bằng màu xanh da trời.”

Colm nhìn chằm chằm vào cầu thang sau khi nàng rời khỏi. Sau đó anh đi bên lò sưởi bằng đá và nhặt mũi tên gãy anh rút ra từ cái xác ở Finney’s Flat.

Dấu hiệu của nó có màu xanh da trời.