Chương 37
Colm nắm bằng chứng trong tay, nhưng anh vẫn không tin được. Làm sao có thể? Gabrielle đã có mặt ở Finney’s Flat và nàng đã chứng kiến hành động tàn ác kia?
Gabrielle ngọt ngào dịu dàng của anh đã rút mũi tên của nàng ra, lắp nó lên cung và bắn thẳng vào ngực tên khốn kia.
Không, nàng không thể làm thế. Nàng không có gan giết người.
Nhưng bằng chứng đang nằm trong tay anh.
“Colm, anh sao vậy?” Liam hỏi. “Anh nhìn chằm chằm mũi tên đó rất lâu rồi.”
Đầu óc anh đang quay cuồng, anh không trả lời câu hỏi của em trai mình. Anh nhớ Gabrielle đã nhảy dựng lên để biện hộ cho linh mục khi anh buộc ông nói cho anh biết Liam đã đến tu viện bằng cách nào.
Nàng đã ở đó… vậy những cận vệ cũng thế. Có khi nào Stephen hoặc một cận vệ khác đã dùng mũi tên có dấu hiệu của nàng để giết người? Đúng, rất có khả năng như thế. Gabrielle không có bản lĩnh để giết người được.
Colm gọi Maurna, lệnh bà đi nói với Gabrielle rằng anh muốn nói chuyện với nàng. Người quản gia thấy ánh mắt của lãnh chúa mình nên nhanh chóng làm theo mệnh lệnh. Có gì đó khiến anh tức giận, bà hy vọng không phải là do tiểu thư Gabrielle. Vị tiểu thư cao quý ấy sẽ nổi nóng nếu lãnh chúa lớn tiếng với nàng mất.
Maurna gõ cửa phòng Gabrielle. “Lãnh chúa đang đợi để nói chuyện với nàng.”
Người quản gia mở cửa và bước vào. Gabrielle đang ngồi trên giường với dụng cụ may vá đặt trên đùi.
“Tiểu thư, tôi nghĩ có chuyện sắp xảy ra. Lãnh chúa không được vui. Tôi sẽ không để ngài phải đợi lâu đâu.”
Maurna tiếp tục thì thầm những lời khuyên khi đi theo nàng đi xuống cầu thang. “Nếu ngài ấy có nạt nộ, cô đừng để tâm. Ngài ấy sẽ không làm cô bị thương đâu.”
“Chàng đã từng nạt nộ bà chưa, Maurna?”
“Chưa, chưa từng, nhưng lúc nào tôi cũng sợ ngài ấy sẽ làm thế. Tôi chết ngất ngay tại chỗ mất.”
Gabrielle cảm thấy sự lo lắng của người quản gia dành cho mình thật đáng yêu. “Đừng lo. Tôi sẽ không ngất đâu.”
“Cho dù là thế, cô cũng nên ngồi xuống khi ngài nói cho cô biết chuyện khiến ngài tức giận là gì, phòng khi cô bị choáng váng. Tôi không muốn cô bị ngã ngửa rồi đập đầu ra sau đâu. Tất nhiên lãnh chúa của chúng tôi rất nhanh nhạy. Chắc chắn ngài ấy có thể đỡ được cô.”
Maurna không đi theo Gabrielle vào sảnh. “Có lẽ không phải vì cô đâu, thưa cô. Có thể ngài ấy bực mình vì chuyện khác.”
Colm đang nói chuyện với em trai mình khi Gabrielle bước vào. Liam đứng đó mỉm cười với nàng, nàng có thể thấy cậu đang rất mệt mỏi. Phục hồi sức khỏe với cậu mà nói là một việc khó khăn. Rồi nàng dời sự chú ý của mình sang Colm. Anh không hề cười.
“Chàng có chuyện muốn nói với em sao?” Nàng hỏi. “Lại gần đây. Ta có thứ này muốn cho nàng xem.” Anh giơ mũi tên gãy lên. Anh đợi phản ứng của nàng, nhưng trông nàng chỉ có vẻ tò mò mà thôi. “Nàng nhận ra thứ này chứ, Gabrielle?”
Nàng đến gần hơn, thấy dấu hiệu và nói. “Đây là mũi tên của em.”
“Nó bị gãy.”
“Em thấy,” nàng tán đồng. “Chàng tìm thấy nó ở đâu vậy? Em chưa hề đi săn bằng cung tên của mình từ khi em đến đây.”
“Ta tìm thấy nó ở Finney’s Flat.”
“Ở Finney’s…” mắt nàng mở lớn, nàng lùi về sau một bước. “Chàng nói, ở Finney’s Flat. Em tự hỏi sao nó lại ở đó.”
“Ta nghĩ nàng có thể nói cho ta biết. Nàng có muốn biết chính xác nơi mà ta tìm thấy nó không?”
Nàng đã biết. “Nó đã gãy, Colm. Chàng nên vứt nó đi.” Liam ngả người tựa lên bàn, cố gắng bắt kịp từng câu trong cuộc hội thoại.
“Có ai nói em biết chuyện gì đang diễn ra không?” Cậu yêu cầu.
“Đây là mũi tên anh rút ra khỏi cái xác ở Finney’s Flat, Liam. Hắn nằm ngay cạnh chiếc hố mà bọn khốn kia đào cho chú đấy.”
“Anh đang nói…”
Gabrielle liếc nhìn Liam và nói, “Nó là mũi tên của tôi. Đây là điều mà Colm đang muốn nói.”
“Giờ thì nàng hãy trả lời câu hỏi của ta một cách thẳng thắn,” Colm ra lệnh. “Có phải nàng đã có mặt ở Finney’s Flat?”
“Phải.”
“Khi tôi ở đó?” Giọng Liam nghe như bị nghẹn.
Sự nôn nóng làm cho giọng nàng sắc hơn. “Vì Chúa lòng lành, Liam, bình tĩnh đi. Đúng vậy, tôi có mặt khi cậu ở đó.”
“Cận vệ nào đã dùng mũi tên của nàng giết tên khốn đó?”
“Không ai cả. Chính em đã giết hắn.”
Nghe tiếng thở mạnh, Gabrielle thấy Maurna và Willa đang ló đầu ra từ trong buồng bếp.
Nàng chồm người qua Colm và nói lớn. “Tên đó thật sự đáng phải chết.”
Willa gật đầu lia lịa, Maurna vẫn đang há hốc miệng.
Colm kích động cào mái tóc mình. “Bấy lâu nay ta vẫn luôn tìm kiếm… thế mà nàng không hề nói với ta…” Anh lắc đầu như một sự cố gắng vô ích để tỉnh táo lại và nói. “Nàng có định sẽ nói cho biết hay không?”
“Em đã cố. Em đã yêu cầu chàng dành chút thời gian cho em hết lần này đến lần khác.”
“Nhẹ nhàng yêu cầu ta dành thời gian và nói cho ta biết đó là chuyện quan trọng khác nhau lắm đấy.”
Nàng chỉ tay lên ngực anh. “Làm sao em biết nên dùng lời lẽ thế nào để thu hút sự chú ý của chàng được đây?”
Nàng nhận ra giọng mình nghe như một người đàn bà đanh đá. Maurna còn lo lắng không biết Gabrielle sẽ phản ứng thế nào nếu lãnh chúa nạt nộ nàng, giờ thì nàng mới là người cao giọng với anh.
Stephen bước vào ngay lúc không thích hợp nhất. “Công chúa, có chuyện gì sao?”
Nàng không trả lời. Colm thay nàng lên tiếng. “Chết tiệt, đúng là có đấy.”
Gabrielle quay sang Stephen. “Chàng đã biết,” nàng nói trong tiếng thở dài.
“À.” Người cận vệ nhìn Colm khi anh hỏi. “Cô nói với ngài ấy à?”
“Chàng tự tìm ra. Đó là mũi tên của tôi, Stephen. Chúng ta đã quên không rút nó ra.”
“Mũi tên. Đúng rồi. Tôi quên mất dấu hiệu trên nó. Không thể tin được tôi lại sơ xuất như thế.”
“Anh bận đưa Liam ra khỏi nơi đó. Đừng tự trách mình. Cuối cùng rồi Colm cũng biết thôi, tôi đã quyết định đến lúc phải cho chàng biết sự thật rồi.”
Colm nhìn họ đầy ngờ vực. ”Vì sao các người phải giữ bí mật chuyện này?”
Stephen trả lời. “Chúng tôi không biết đám người kia là ai hoặc chúng từ đâu đến, vì thế chúng tôi không biết sẽ có hậu quả gì khi thi thể được tìm thấy.”
“Cậu cân nhắc đến những thứ này vì cậu đã giết hắn?” Colm hỏi Stephen.
“Không, vì em đã giết hắn,” Gabrielle trả lời.
“Có đúng là vậy không?” Anh hỏi Stephen.
“Đúng,” Stephen đáp. Anh rõ là tự hào khi nói thêm: “Công chúa Gabrielle bắn cung chuẩn hơn chúng tôi nhiều. Lúc đó không có thời gian để suy xét hậu quả. Tên hèn hạ kia đã vung kiếm lên chuẩn bị chặt Liam ra làm đôi. Nàng đã ngăn hắn lại.” Stephen gật đầu nói. “Vô cùng gọn ghẽ và nhanh chóng.”
Gabrielle chăm chú nhìn gương mặt của Colm khi anh suy nghĩ về những gì họ vừa nói. Bây giờ anh sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Từ lúc anh gặp nàng đến nay, nàng đã đi từ một ả lăng loàn đến một kẻ giết người máu lạnh. Những từ miêu tả thật đáng yêu về người mà anh sắp cưới. Nàng gần như cảm thấy tiếc thay anh.
Colm đặt tay lên vai Gabrielle và buộc nàng đứng đối diện anh. “Nàng sẽ phải kể lại cho ta nghe tất cả những gì đã xảy ra. Khi nàng kể xong, Stephen sẽ giải thích với ta.”
Gabrielle cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi có thể nói ra hết. Nàng nhanh chóng kể lại những gì nàng nhớ, bắt đầu với ý định nhìn ngắm Finney’s Flat.
“Khi đến gần bãi đất trống, chúng em nghe có tiếng nói, thế nên chúng em nấp đi và không để mình bị lộ.”
“Nàng có thấy mặt ai trong số chúng không?”
“Lúc đầu thì không. Chúng mặc áo choàng có mũ che đầu. Sau đó vài người tháo mũ xuống và chúng em đã nhìn thấy chúng.”
“Còn tên chúng thì sao?”
“Có, chúng tranh luận với nhau và chúng có nói tên của mình, nhưng em không nghe được chúng thuộc dòng họ hay thị tộc nào. Kẻ cầm đầu tên là Gordon. Chính là tên mà em đã giết.”
“Chúng tranh luận về việc gì?”
Gabrielle liếc qua cậu em trai của Colm với vẻ thương cảm trước khi trả lời. “Chúng muốn Liam tỉnh lại để cậu ấy biết mình đang bị chôn sống và chúng đang tranh luận xem nên đặt cậu ấy xuống hố theo cách nào.”
“Nhưng chúng không định chôn cậu ấy cho đến khi trông thấy ngài trên đỉnh núi, lãnh chúa,” Stephen chen vào.
Colm chắp tay sau lưng và bước đến bên lò sưởi. Chìm trong suy tư, anh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy. “Chúng có nói vì sao phải đợi đến khi thấy ta ở đó không?”
“Có, thưa lãnh chúa,” Stephen trả lời. “Liam là mồi nhử. Chúng muốn dùng cậu ấy để anh phải xuất hiện.”