← Quay lại trang sách

Chương 38

Colm thề rằng sẽ tìm cho ra đám khốn ấy. Anh không quan tâm sẽ mất bao lâu – một năm, mười năm, hoặc cả đời – anh sẽ truy lùng cho đến khi giết được kẻ cuối cùng. Trước khi chúng chết, anh sẽ bắt chúng phải nói ra tên của kẻ đã ra lệnh cho chúng, chắc chắn một cuộc tấn công có chủ đích từ người lạ phải có kẻ chủ mưu nào đó trả công cho chúng. Thề với Chúa, chúng sẽ phải trả giá.

Nhưng hóa ra, không cần phải mất cả đời, thậm chí chưa đến một năm. Chỉ trong một buổi chiều, Colm đã tóm được chúng. Chúng tự tìm đến chỗ anh.

Sau khi Stephen và Gabrielle tường thuật lại những gì họ nghe thấy ở Finney’s Flat, Liam tức điên người đi đi lại lại trong căn phòng.

“Anh nghe Stephen nói gì rồi đấy. Chúng nói ngôn ngữ của chúng ta, nhưng âm điệu khác, giống âm yết hầu hơn.

Chúng chắc chắn đến từ vùng thấp hoặc vùng biên giới. Em nghĩ chúng ta nên tập hợp người của chúng ta và quân đồng minh lại, lật tung từng mẩu đất từ đây ra biên giới cho đến khi tìm được chúng. Chôn sống em? Chặt em làm đôi? Bọn khốn kiếp!” Cơn giận và sự nóng nảy của Liam tràn ra theo từng lời cậu nói.

Khoanh tay lại, Colm lẳng lặng đứng trước lò sưởi. Anh cho phép em trai mình nói cho đến khi Liam bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình về việc những kẻ tấn công cậu nên chết như thế nào.

“Gabrielle không cần phải nghe những thứ này, Liam.”

“Chúng sẽ phải khốn đốn. Em thề trước Chúa, chúng sẽ phải gào thét xin tha mạng,” cậu thề. Nói xong một tràng dài, cậu ngồi phịch xuống ghế.

“Em biết là chúng ta rồi sẽ tìm được chúng,” Colm nói.

“Phải,” Liam trả lời. “Em biết.”

Cơn giận cuối cùng cũng được kiểm soát, hai anh em bắt đầu thảo luận kế hoạch.

Thấy Colm đang bận với Stephen và Liam, Gabrielle cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất để nàng lẻn đi. Đã hai lần nàng cố lẻn ra khỏi sảnh, hai lần đều bị Colm kéo lại. Cuối cùng anh giữ nàng bên mình bằng cách vòng tay quanh nàng. Nàng không thể đi đâu cho đến khi anh cho phép.

Cha Gelroy đáng thương đi vào trong sảnh để tìm bữa trưa thì bị chặn lại ngay, sau đó là một cuộc chất vấn dài. Vị linh mục trông nhẹ nhõm hẳn khi rốt cuộc sự thật đã được nói ra và sửng sốt khi biết Gabrielle đã lấy đi mạng sống của một người.

Gabrielle cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng nàng cũng nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng được nói ra. Nói sự thật cho Colm biết là một việc thật vất vả. Nàng dựa vào người anh và nghỉ ngơi. Gánh nặng kinh khủng kia đã được trút sang cho anh. Nàng không nghi ngờ gì việc anh sẽ tìm được người đã hại Liam và biết ơn anh đã ngăn em trai mình miêu tả những cách chết đáng sợ mà đám người kia sẽ phải chịu.

Khi Colm để Stephen quay lại sân tập còn cha Gelroy được phép vào nhà bếp tìm thức ăn, Gabrielle cuối cùng cũng được ở riêng với anh, nhưng chẳng được bao lâu.

Anh buông nàng ra. “Gabrielle…” Anh lên tiếng. Maurna cắt ngang. “Xin lỗi đã làm phiền thưa lãnh chúa, nhưng chúng đã đến rồi. Nếu giờ ngài không có thời gian, tôi có thể bắt chúng đứng yên trong góc cho đến khi ngài sẵn sàng phạt chúng.”

Theo sau Maurna còn một người hầu khác. “Cái tời đã hỏng, người ta không thể đưa những hòn đá lớn lên cao được. Họ nghĩ ngài nên xem qua.”

Colm gật đầu. “Chút nữa ta sẽ qua đó ngay, Emmett.” Gabrielle có thể rời đi, nhưng nàng ở yên đó và nhìn Maurna nửa đẩy nửa kéo hai cậu nhóc vào sảnh. Cả hai đang cúi gằm đầu xuống. Colm bỏ qua Maurna và yêu cầu hai cậu nhóc nói cho anh biết chúng đã làm gì.

Anh cao lớn hơn chúng nhiều, Gabrielle chỉ nghĩ xem chúng sẽ nghĩ gì khi ngước lên nhìn một người cao lớn như thế. Không ai trong chúng tỏ ra sợ hãi khi có kể tội người còn lại.

Colm giơ tay lên. “Từng đứa một thôi. Ethan, cháu nói trước, còn Tom, cháu thôi nhìn chằm chằm vào tiểu thư Gabrielle và chú ý vào ta ngay.”

“Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng nàng ấy là người yêu ngài ạ?” Tom hỏi.

“Đúng vậy, giờ thì yên lặng để ta nghe Ethan nói.”

“Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng ngài sẽ kết hôn cùng nàng chứ?” Ethan hỏi.

Colm tỏ ra kiên nhẫn đáng kinh ngạc. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, nhưng đám nhóc lại cảm thấy thoải mái với anh nếu không chúng đã không đặt nhiều câu hỏi như thế.

Gabrielle nghĩ chúng là những cậu bé đáng yêu vô cùng. Chúng hẳn là chưa đến năm tuổi, tuy trông chúng không giống hệt nhau, nhưng hiển nhiên là sinh đôi. Cả hai đều có tàn nhang và đôi mắt lớn màu nâu láu cá.

Colm phải nhắc cho chúng nhớ lý do chúng ở đây tới ba lần, cuối cùng thì Ehthan đã kể lại chuyện của mình.

“Lãnh chúa, ngài xem, chúng cháu đã…” cậu bé bắt đầu. Gabrielle chỉ hiểu được vài từ. Tom liên tục cắt ngang và sửa lời, câu chuyện trở nên lộn xộn đến mức khi chúng kể xong, Gabrielle chẳng hề biết chúng đã mắc lỗi gì.

Rồi Tom, trông lớn hơn Ethan, cảm thấy đã đến lượt mình. Cậu bé giải thích cũng lộn xộn không kém.

Hai cậu nhóc chẳng lúc nào ngồi yên, cứ lắc qua lắc lại, huých nhau và nhìn chằm chằm vào nàng.

Rõ ràng Colm hiểu được những gì chúng nói. “Các cháu không được vào nhà bếp trừ phi được cho phép.”

“Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng chúng cháu có thể vào khi muốn chơi với con mèo không?”

“Không, không được.”

“Vâng, thưa lãnh chúa,” Ethan nói. “Nhưng thi thoảng chúng cháu có thể nhìn vào bên trong chứ ạ?”

“Các cháu chỉ được vào nhà bếp khi Willa mời các cháu vào. Hiểu rồi chứ?”

“Vâng, thưa lãnh chúa, ”Tom nói. “Nhưng chúng cháu có thể…”

“Không, các cháu không thể. Giờ thì đi tìm Willa và xin lỗi bà ngay.”

Hai cậu nhóc gật đầu. “Vâng, thưa Lãnh chúa,” chúng đồng thanh nói.

“Và sau đó các cháu đến chỗ cô mình và nói xin lỗi.”

“Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng chúng cháu không có làm đổ bột của cô mà.”

“Các cháu xin lỗi vì đã phá phách.”

“Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng chúng cháu có thể…”

“Đủ rồi, Tom.” Giọng anh đanh lại và anh có được phản ứng như mong muốn. Mắt chúng mở lớn, rồi chúng gật đầu lần nữa. Liam giả ho để giấu đi tiếng cười của mình.

Colm nói. “Ta không muốn nghe thêm lời tranh luận nào nữa. Ta sẽ quyết định hình phạt cho các cháu. Ngày mai hãy quay lại đây, ta sẽ nói cho các cháu biết phải làm gì.”

Hai cậu nhóc chạy thẳng vào buồng bếp rồi vòng quanh chiếc bàn, nơi Liam đang ngồi.

“Liam, chú khỏe hơn rồi chứ?” Ethan hỏi.

“Ừ, chú khỏe hơn rồi.”

“Chúng cháu nhìn lưng chú được không?” Tom hỏi. “Chỗ chú bị thương ấy?”

“Không, các cháu không thể.”

“Vâng, Liam, nhưng chúng cháu có thể xem…”

Liam mỉm cười với hai cậu nhóc và xoa đầu chúng. “Hôm nay các cháu đã làm một việc rất tốt đấy.”

Hai cậu nhóc nhoẻn miệng cười trước lời khen bất ngờ. “Có sao ạ?” Ethan thắc mắc trong sự kinh ngạc.

“Ừ, có,” Liam nói.

“Chúng cháu đã làm gì ạ?” Tom hỏi.

“Các cháu đã cho chú thấy trên đời vẫn tồn tại sự thơ ngây,” Liam giải thích. “Giờ thì đi đi trước khi lãnh chúa quyết định xử phạt các cháu thế nào.” Ngay khi chúng khuất khỏi tầm mắt, cậu nói. “Chúng khiến tôi thấy vui hơn hẳn.”

“Chúng chẳng có vẻ hối lỗi gì cả,” Gabrielle chỉ ra.

“Vì chúng làm gì có,” Colm đáp.

“Anh định phạt chúng thế nào?” Liam hỏi.

“Ta sẵn lòng nghe gợi ý đây. Đến lúc này thì chúng đã bị cấm vào chuồng ngựa, sân tập, ngọn đồi, kho vũ khí và giờ là nhà bếp.”

“Cha chúng đâu?” Gabrielle hỏi. “Đi rồi.”

Nàng nghĩ nó có nghĩa là người đó đã chết và không hỏi thêm nữa.

“Xin ngài thứ lỗi, lãnh chúa, nhưng về chuyện cái tời…” Emmett, người vẫn kiên nhẫn đợi trong góc phòng, nói.

“Ta đến đây,” Colm trả lời.

Liam đẩy mình lên khỏi ghế và bước về phía Gabrielle. Colm đang đi đến cầu thang thì đứng sững lại khi Liam kéo Gabrielle vào lòng mình và ôm nàng.

Gabrielle sững người trong vài giây.

“Em nghĩ mình đang làm gì thế hả?” Colm quát. “Cho tiểu thư Gabrielle thấy sự cảm kích của em.”

Lòng chiếm hữu chợt dâng lên trong Colm. Không ai được quyền chạm vào thứ thuộc về anh, kể cả em trai anh.

“Buông nàng ra ngay.”

Liam phớt lờ anh. Cậu hôn lên trán Gabrielle, cúi xuống bên tai nàng nói khẽ. “Cảm ơn.”

Ngay khi Colm chuẩn bị kéo Liam ra khỏi Gabrielle, em trai anh đã buông nàng và bước ra khỏi sảnh.

Đầu tiên, Gabrielle thấy kinh ngạc trước hành động đột ngột của Liam, nhưng khi cậu rời khỏi, nàng nhận thấy bày tỏ lòng biết ơn là hành động thật ngọt ngào và thấu đáo của cậu. Cậu rất nhẹ nhàng khi kéo nàng về phía mình.

Colm còn lâu mới có thể gọi là dịu dàng khi anh kéo nàng và vòng tay mình quanh nàng. Anh định nói gì đó, rồi lại đổi ý và chuyển sang hôn nàng. Miệng anh phủ kín miệng nàng với nụ hôn làm tan chảy mọi ý định kháng cự của nàng.

Mỗi nụ hôn lại càng tuyệt vời hơn nụ hôn trước, nhưng chuyện xảy ra sau đó thì chẳng có gì khác. Colm bước đi mà không hề liếc mắt nhìn lại nàng lấy một lần, để nàng sững sờ lại đó. Gabrielle nhìn theo cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt. Nàng không nghĩ mình có thể hiểu được anh.

Gánh nặng trên vai đã được trút bỏ và nàng còn thời gian của cả một buổi chiều, nàng quyết định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành và đến chuồng ngựa chăm sóc cho Rogue. Sau đó nàng đi tìm Faust và Lucien. Nàng thấy họ đang ngồi trên một gò đất phía sau tháp canh. Lucien đang cầm tấm vải thấm dầu lên thân mũi tên trong lúc Faust gắn lông lên một mũi tên khác. Nàng ngồi xuống cạnh Faust và giúp anh gắn đuôi. Hai người nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của họ, nàng lắng nghe khi Faust nói với Lucien rằng Colm đã biết chuyện họ có mặt ở Finney’s Flat. Một giờ đồng hồ vui vẻ trôi qua, Gabrielle hỏi hai người cận vệ có muốn cùng nàng cưỡi ngựa ra khỏi pháo đài hay không. Lucien muốn tiếp tục công việc, thế nên Faust chuẩn bị yên cương cho hai con ngựa của họ.

Gabrielle biết Rogue rất háo hức khi được chạy. Khi họ vượt qua bức tường thành của pháo đài, nàng đi về hướng Bắc, thúc ngựa chạy đi và để nó phi thẳng lên đỉnh ngọn đồi đầu tiên, sau đó thả chậm tốc độ lại để đi song song với Faust nhìn ngắm cảnh vật trước mắt.

“Chúng ta nên trở về chứ?” Vài phút sau Faust hỏi. “Đoàn người mang theo các rương đồ của cô sẽ đến đây nhanh thôi. Tôi tự hỏi tu viện trưởng có nhớ gửi bức tượng St. Biel đến không. Cha Gelroy sẽ muốn đặt nó trước nhà nguyện đấy.”

“Vẫn chưa có nhà nguyện nào cả mà,” nàng nói. “Có thể cất nó trong kho cho đến khi có một nhà nguyện được xây.”

“Có lẽ vài ngày nữa cha cô sẽ gửi bức tượng lớn hơn của thánh St. Biel đến, bức tượng đứng trước sân bên ngoài phòng của mẹ cô đấy. Nó là món quà từ bà ngoại cô trước khi mẹ cô rời khỏi St. Biel.” Một ánh nhìn buồn bã lướt qua trong mắt khi anh nói. “Giờ đây hẳn là tuyết đã rơi trên những ngọn núi ở St. Biel rồi.”

Gabrielle thấy được người cận vệ đang hoài niệm và có đôi chút nhớ nhà, nàng cảm thấy thật tội lỗi vì đã buộc anh phải rời xa quê nhà.

“Anh sẽ trở về sớm thôi, tôi nghĩ thế,” nàng nói.

Anh mỉm cười. “Stephen cũng nói vậy, nhưng cô phải kết hôn trước khi chúng tôi rời đi…”

“Và các anh phải biết chắc rằng tôi được an toàn.”

“Chúng tôi đã tin rằng lãnh chúa sẽ không để cô chịu bất kỳ thương tổn nào.”

“Rồi anh sẽ sớm được than vãn về cái lạnh rét buốt và tuyết.”

Anh gật đầu. “Sớm thôi.”

Họ cưỡi ngựa xuống đồi và tiếp tục đi để ngó qua Finney’s Flat. Gabrielle biết người lính gác sẽ không để nàng đi xa hơn. Nàng đi thật chậm khi rẽ qua một khúc quanh. Họ đi vòng qua ngọn đồi đến một con đường thẳng, đột nhiên Gabrielle ghì dây cương lại. Một nhóm người đang đi về phía họ. Ba chiếc xe chở đầy rương và các túi lớn nhỏ, dẫn đường bởi nửa tá người đang cưỡi ngựa chỉ cách nàng khoảng cách ném một hòn đá.

“Ôi Chúa ơi,” nàng thì thào.

Trước khi Faust kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, nàng đã giật cương cho Rogue quay lại và phi nước đại.

Faust đuổi theo. Khi họ gần về đến pháo đài, anh gọi nàng, “Công chúa, chuyện gì vậy?”

“Những người kia…. chúng đến đây rồi. Tôi không thể tin vào mắt mình. Đi gọi những người khác. Nhanh. Faust.”

Khi họ đến chuồng ngựa, Gabrielle nhảy xuống và giao Rogue lại cho cậu bé coi chuồng ngựa. Nếu nàng thông minh hơn một chút, nàng đã cưỡi ngựa vào thẳng sân, nhưng nàng lại chạy bộ. Rất nhiều câu hỏi chạy trong đầu nàng. Nàng phải làm rõ chúng. Có đúng những kẻ đó không? Nếu phải, chúng làm gì ở pháo đài của người MacHugh? Chuyện này thật khó hiểu.

Gabrielle phải chắc chắn trước khi buộc tội chúng. Faust không nhận ra vì anh ở lại trong rừng với lũ ngựa, nhưng những người khác đã đi cùng nàng đến bãi đất trống ở Finney’s Flat. Họ đã thấy vài người trong số chúng, chỉ không thấy rõ như nàng thôi. Nếu nàng có thể nghe chúng nói chuyện, vậy thì nàng có thể chắc chắn rồi. Nàng sẽ nhận ra giọng của chúng.

Faust gọi những cận vệ khác bằng hai tiếng huýt sáo dài. Stephen đang hướng dẫn cho toán lính MacHugh trẻ vừa lắp tên lên cung thì nghe tiếng huýt sáo. Không nói lời nào, anh ném cung tên xuống và chạy đi.

Christien đang chuẩn bị chỉ cho người lính cách dùng sức bẩy chống lại đối thủ trong trận đấu tay đôi. Khi anh nghe tiếng huýt sáo, anh ném người lính trẻ xuống đất và bước qua cậu ta chạy về phía phát ra âm thanh.

Stephen và Christien đến thì Lucien và Faust đã ở bên Gabrielle. Khi các cận vệ vây quanh nàng, nàng nói cho họ biết những gì nàng nhìn thấy.

Stephen đồng ý rằng nàng phải chắc chắn trước khi nói lại cho lãnh chúa.

“Chúng phải là kẻ ngốc mới chạy đến đây,” Lucien nói. “Đó cũng chính là suy nghĩ của tôi,” nàng nói.

“Nhưng công chúa, sao chúng lại phải sợ khi đến đây? Chúng không biết rằng chúng ta thấy chúng,” Christien nói.

“Có ai thấy rõ mặt chúng không?” Nàng hỏi.

“Tôi không trông thấy chúng. Tôi ở lại cùng bầy ngựa,” Faust nói.

“Tôi không thấy tất cả bọn chúng,” Stephen trả lời. “Tôi nhớ mình đã đi phía sau cô để cô có tầm ngắm thoáng hơn khi bắn. Chiếc mũ trùm qua mặt chúng cả rồi.”

“Tôi không biết tôi có thể nhớ được hình dáng chúng hay không nữa,” Lucien thú nhận.

“Công chúa đã thấy hết bọn chúng, nàng sẽ nhớ,” Christien nói. “Hãy có lòng tin vào mình,” anh nói với Gabrielle.

“Một khi tôi nghe được giọng của chúng, tôi sẽ chắc chắn.”

Tiếng vó ngựa đi qua cầu khiến họ chú ý. Đoàn người đã đến. Người lính gác ngăn chúng lại ngoài cổng. Chỉ những con ngựa kéo xe được đi qua, những người đang ngồi trên lưng ngựa được lệnh phải bỏ ngựa bên ngoài và đi bộ theo đoàn xe lên con dốc về phía Gabrielle cùng các cận vệ của nàng. Chúng càng đến gần, nhịp tim Gabrielle càng tăng nhanh. Khi chúng đến đủ gần để nàng nhìn rõ mặt chúng, nỗi sợ hãi siết chặt lấy nàng.

Không biết rằng mình đang tiến gần đến cái chết, đám người vô tư cười nói với nhau. Gabrielle nghe tiếng chúng, nhưng nàng đã biết: chúng chính là những tên đó.

Stephen không hề rời mắt khỏi chúng khi anh hỏi. “Công chúa?”

“Phải, giờ thì tôi chắc chắn rồi,” nàng nói khẽ.

Các cận vệ cảnh giác đến gần nàng hơn.

“Faust, đi tìm lãnh chúa.”

“Kia hẳn là nàng?” Một trong số chúng hỏi.

“Họ nói với chúng ta rằng nàng có mái tóc đen và vô cùng xinh đẹp,” một tên khác nói. “Nếu mấy tên kia tránh xa khỏi nàng, thì tao có thể nhìn rõ hơn rồi.”

“Chúng ta không thể giao mấy cái rương lại cho đến khi chắc chắn đó là nàng.”

Một người hạ giọng xuống thì thầm. “Làm cho xong nhanh đi. Tao không ở đây để gặp lãnh chúa đâu.”

Colm đang làm việc với người thợ điêu khắc về cái tời bị hỏng bên cạnh tháp canh. Anh đang ở góc phòng với sợi thừng bị đứt trong tay thì Faust gọi anh.

Những người khách đã đứng thành một hàng trước những chiếc xe. Tên cao nhất bước lên và trang trọng thông báo: “Chúng tôi mang những rương đồ của tiểu thư Gabrielle đến. Chúng tôi sẽ để chúng lại nếu các anh cho chúng tôi biết rằng người phụ nữ đó là nàng.” Hắn chỉ vào Gabrielle.

Không ai trả lời hắn cả.

Colm bước đến bên Gabrielle. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi. Có anh bên cạnh đã cho nàng sức mạnh, nhưng nàng vẫn không thể ngăn bàn tay mình run rẩy khi chạm vào cánh tay anh. “Em muốn chàng gặp những người đã mang đồ của em đến.” Nàng tiến lên một bước, nhưng Stephen đã ngăn khi nàng định tiến thêm bước nữa. “Tôi chính là tiểu thư Gabrielle.”

Người lên tiếng lúc nãy nhìn MacHugh đầy vẻ lo sợ khi hắn nói với Gabrielle. “Vậy đây là các rương đồ của nàng.”

“Đúng vậy.”

“Chúng tôi mang chúng đến từ tu viện.”

Gabrielle quay sang Colm. “Chàng sẽ có hứng thú với những người này đấy.”

Colm nhìn chúng. “Vì sao vậy?” Anh hỏi.

Nàng quay lưng về phía những kẻ kia và nói khẽ. “Chúng thích đào hố.”