← Quay lại trang sách

Chương 39

Nàng chắc chứ, Gabrielle?” Colm hỏi.

“Chắc.”

Gabrielle không biết Colm đang nghĩ gì. Nàng nói nhỏ, “Chàng muốn em nói tên chúng ra không? Em nhớ hết đấy.”

Anh không hề nhìn nàng khi trả lời. “Không cần. Vào trong đi, Gabrielle và ở yên trong đó.”

Sức kiềm chế của anh khiến nàng kinh ngạc. Nàng biết cơn giận dữ đang chảy trong mạch máu anh, nhưng anh không hề để lộ ra ngoài.

Không cần đợi lệnh, Christien đã chạy đi tìm Braeden, anh cảm thấy người chỉ huy của lãnh chúa nên biết chuyện đang xảy ra.

Khi Lucien và Faust hộ tống nàng vào trong, Gabrielle liếc nhìn qua vai mình. Colm tiến lên trước những kẻ tội đồ đó. Trong ánh mắt khiếp sợ, chúng lui lại và xô đẩy nhau quanh những chiếc xe và nhận ra hàng tá lính MacHugh đang lao lên ngọn đồi phía sau chúng.

Cánh cửa đóng lại sau lưng, nàng bước lên cầu thang dẫn vào sảnh chính. Nàng không nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài – im lặng đến đáng sợ - không người cận vệ nào cho phép nàng nhìn ra cửa sổ. Một giờ trôi qua, một giờ rồi lại một giờ nữa. Bên ngoài vẫn im lặng như tờ. Dẫu Lucien và Faust đã cố phân tán sự chú ý của nàng, nỗi sợ của Gabrielle vẫn không ngừng dâng lên.

Khi mặt trời buông xuống, Stephen bước vào sảnh. Anh đi một mình.

“Công chúa, những chiếc rương của cô đã được đặt vào phòng chứa đồ.”

“Cảm ơn. Ngày mai tôi sẽ xem qua chúng. Anh có biết khi nào Colm trở về không?”

“Lãnh chúa đã rời khỏi pháo đài. Tôi không chắc ngài ấy sẽ trở về trong đêm nay.”

“Thưa cô, bữa tối của cô đã được dọn lên,” Maurna thông báo.

“Tôi nghĩ mình sẽ đợi lãnh chúa và em trai chàng…”

“Hai người họ đều rời khỏi pháo đài rồi,”

“Chỉ hai người họ ư?”

“Không.”

Anh không nói thêm gì nữa.

Gabrielle biết tin từ Maurna nhiều hơn hẳn người cận vệ của nàng.

“Có khá nhiều người của chúng tôi đi cùng lãnh chúa. Những người lạ mặt mang đồ của cô đến cũng đi cùng họ. Nhưng trông qua thì tôi không nghĩ họ muốn đi đâu, nhưng cô đâu thể nói không với lãnh chúa được, đúng không?”

Rõ ràng là Maurna không hề biết những người lạ mặt đó là ai hoặc những chuyện mà chúng đã làm, Gabrielle cũng không định nói cho bà biết.

Đêm đó nàng đi ngủ sớm, nhưng nàng không thể chợp mắt cho đến khi gần sáng.

Colm không trở lại trong suốt năm ngày năm đêm. Rốt cuộc khi trở lại, anh không hề thông báo trước về sự có mặt của mình. Gabrielle bước xuống cầu thang vào buổi sáng thì anh đã ở đó, đang đứng trước lò sưởi. Nàng rất bất ngờ khi thấy anh, suýt nữa thì nàng đã trượt chân tại bậc thang cuối cùng. Nàng căng thẳng vuốt lại váy áo, chỉnh lại sợi thắt lưng bên hông. Nếu biết anh trở về, nàng sẽ dành chút thời gian chỉn chu lại trang phục. Đáng ra nàng đã mặc chiếc váy màu xanh lá, không phải chiếc màu xanh da trời nhạt này và nàng sẽ buộc tóc lên bằng sợi ruy băng thật đẹp. Nàng sẽ không để nó xõa tung trên vai như thế.

Nàng biết trông mình thật nhếch nhác, nhưng đó hoàn toàn là lỗi của anh, tại anh không hề báo trước với nàng.

“Chàng đã về,” nàng nói.

Colm quay lại và nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng.

Chết tiệt, anh nhớ nàng biết mấy. Anh nhớ khi nàng mỉm cười, nàng tức giận, nàng bật cười và trên hết, anh nhớ khi anh hôn nàng.

Anh không biết nói những lời ngọt ngào. “Nàng dậy trễ, Gabrielle.”

“Chàng thậm chí còn chẳng chào em trước khi cằn nhằn à?”

“Nàng không khỏe ư?”

“Đêm cô ấy không ngủ, thưa lãnh chúa.” Maurna nói khi bà mang bình nước đặt lên bàn. Bà đặt nó bên cạnh bốn chiếc ly, cúi chào lãnh chúa và nói thêm. “Có vài hôm cô ấy còn không trở lên gác cho đến tận gần sáng.”

“Sao bà biết tôi lên gác vào lúc nào?” Gabrielle hỏi. “Garrett nói với David, rồi anh ta nói lại với Aitken, người đó kể lại cho chồng tôi, rồi chồng tôi nói lại với tôi.”

“Nhưng làm sao Garrett biết được?”

“Nevin kể với anh ta. Cô có biết vì sao Nevin biết được không?”

Ôi lạy Chúa, nàng không muốn. Nàng cảm thấy danh sách này có thể kéo dài cả buổi sáng.

“Gabrielle, đến đây,” Colm ra lệnh.

Nàng đi qua sảnh và đứng trước anh. Nàng nhón chân và hôn lên môi anh. Chỉ là một cái chạm khẽ, nhưng vẫn là nụ hôn. Nàng lui lại, ngước lên nhìn anh, và nói. “Mừng chàng trở về, Lãnh chúa.”

Nàng tin rằng đó là một lời chào phải phép. Nàng khoanh tay lại và đợi anh làm tương tự.

“Vì sao đêm nàng lại không ngủ?” Anh hỏi.

Phớt lờ câu hỏi của anh, nàng hỏi. “Chàng có vui khi về nhà không? Nếu có, chàng nên cho em biết. Đây là phép lịch sự.”

“Có, ta rất vui khi trở về nhà, cô gái ngốc. Giờ thì trả lời câu hỏi của ta.”

Vì anh mỉm cười khi nói nàng ngốc, nên nàng không cãi lại.

“Em không biết.”

“Có phải nàng có chuyện lo lắng?”

“Em lo lắng? Em có việc gì để lo lắng đây? Phải chăng em lo cho cha em vì vẫn không có tin tức gì về việc ông đang ở đâu? Hoặc lo lắng vì người chồng tương lai của em rời đi và không trở về suốt mấy ngày liền? Hay em lo lắng có chuyện gì sẽ xảy ra với chàng ấy?”

“Nàng lo lắng cho ta sao?”

Nàng chọc tay lên ngực anh. “Và chàng gọi em là ngốc?” Nàng hít thật sâu trước khi tiếp tục. “Phải, em lo lắng cho chàng đấy, nhưng chàng không phải người duy nhất em lo lắng.”

“Nàng nói dối, Gabrielle, nhưng chẳng giỏi chút nào.”

“Em biết chàng không muốn cưới em,” nàng lên tiếng, “nhưng…”

“Tôi sẽ cưới nàng,” một giọng nói vang lên từ cửa vào.

Liam bước vào sảnh.

“Không, cậu sẽ không cưới tôi, Liam,” nàng tức tối nói. “Và tôi đang cố nói chuyện riêng với Colm. Mời cậu đi chỗ khác.”

Colm vòng tay qua Gabrielle và kéo nàng lại gần hơn. “Tiểu thư Gabrielle đã đồng ý sẽ lấy anh.”

“Phải, em biết nàng đã đồng ý, nhưng anh đâu có muốn nàng, em thì có,” Liam nói. “Nàng không cứu mạng anh, nàng cứu em, và em vĩnh viễn mang nợ nàng.”

Colm bắt đầu nổi giận. “Em nghĩ rằng anh sẽ trao nàng cho em hay bất cứ ai khác à?”

“Vậy là anh muốn có nàng?” Liam vặn lại. “Chết tiệt, đúng vậy, anh muốn!”

Liam gật đầu, với nụ cười hài lòng, anh nói. “Chắc anh cũng muốn cho nàng biết.”

Gabrielle và Colm nghe tiếng cậu bật cười rồi đi lên cầu thang.

Colm xoay nàng lại và nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ta sẽ không bao giờ từ bỏ nàng, Gabrielle.”

Nàng không biết phải nói gì, như vậy cũng tốt, anh không cho nàng nhiều thời gian, chỉ đủ để nàng hé mở miệng mình.

Miệng anh phủ lên nàng, đầu lưỡi anh luồn vào, đòi hỏi nàng đáp lại. Nàng vòng tay qua cổ anh và không ngừng động đậy khi anh nghiêng đầu hôn nàng hết lần này đến lần khác. Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng. Nàng gợi lên dục vọng trong anh mà không người phụ nữ nào khác có thể làm được, Colm biết nếu bây giờ không dừng lại, anh sẽ đánh mất mọi sự kiềm chế.

Khi anh kết thúc nụ hôn, trống ngực Gabrielle vẫn đang đập liên hồi. Nàng khó mà thở được. Nàng lấy lại sự tỉnh táo sau cơn choáng váng khi giọng một người đàn ông vang lên.

“Lãnh chúa, xin ngài thứ lỗi, nhưng lại có vấn đề với cái tời.”

Người thợ điêu khắc đang đứng ngay phía sau nàng. Colm bảo anh ta tránh đi.

“Gabrielle, ta thấy nàng vẫn chưa hỏi ta xem chuyện gì xảy ra khi ta rời khỏi đây.”

“Nếu em hỏi chàng có trả lời không?”

“Không.”

“Vậy tốt hơn em không hỏi. Em không nghĩ mình muốn nghe chuyện đã xảy ra với những người kia. Em sẽ gặp ác mộng mất.”

“Nghỉ ngơi đi,” anh nói. “Ta không chôn sống chúng đâu.”

“Đó chính là chuyện em lo lắng. Chàng hiểu em nghĩ gì.

Liam điên tiết như thế, cậu ấy đã dọa sẽ làm ra những chuyện kinh khủng.” Nàng thở dài. “Nhưng chàng không chôn sống chúng.” Nàng ngẩng đầu quan sát gương mặt anh vài giây rồi mới dám hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra với chúng? Chàng có để chúng trở về nhà không?”

“Không.”

Nàng biết không nên kích động anh, sợ rằng anh sẽ nói cho nàng biết chính xác mình đã xử phạt chúng thế nào. Colm không phải người dễ dàng tha thứ cho người khác, Liam cũng vậy.

“Chàng có tìm được người cử chúng bắt Liam không?” Trước khi anh kịp trả lời, hai người khác bước vào.

Colm phớt lờ họ, nhưng Gabrielle không thể. “Người dân của anh chiếm dụng khá nhiều thời gian của anh đấy.”

“Đúng là vậy.”

“Chàng nên đi đi.”

Anh gật đầu. “Ừ, ta nên đi thôi.” Anh nắm tay nàng khi đi qua và kéo nàng theo. “Chuẩn bị ngựa,” anh ra lệnh cho một trong hai người đang đợi. Với người còn lại, anh nói. “Ta sẽ không nghe bất kỳ vấn đề nào cho đến chiều nay. Cứ để đó đi.”

Gabrielle tránh sang nhường đường cho người vác một bao ngũ cốc trên vai đi vào và mở cửa phòng kho.

Anh ta gật đầu chào nàng rồi quay sang Colm. “Ngài có cần tôi giúp khiêng rương quần áo của tiểu thư Gabrielle lên gác không?”

Colm nhìn vào phòng kho và thấy những chiếc rương đang được đặt trên sàn. “Nàng mang theo nhiều quần áo quá đấy,” anh chỉ trích.

Gabrielle bật cười. “Ai cũng nghĩ trong những chiếc rương này chứa đầy váy áo à?”

Chàng trai trẻ gật đầu. “Người Anh lúc nào cũng cần nhiều thứ hơn chúng tôi.”

“Người MacHugh lại phán xét mà không cần biết sự thật,” nàng nói lại. “Nếu chàng có thời gian, em muốn chàng mở một trong số những chiếc rương đó của em.”

“Để làm gì?” Colm hỏi. “Cứ mở và tự nhìn xem.”

Nàng khiến anh tò mò. “Nàng muốn ta mở cái nào?”

“Tùy chàng.”

Colm kéo một cái rương xuống và kinh ngạc trước trọng lượng của nó.

“Danen, khiêng một bên đi,” anh ra lệnh.

“Quần áo của người Anh nặng hơn cả một rương đá đấy,” Danen làu bàu.

“Quần áo không nặng thế đâu, cho dù là quần áo của người Anh.”

Có bốn chốt trên đó. Colm mở từng chốt một, sau đó mở nắp lên. Bên trong chứa đầy những chiếc túi căng phồng.

Gabrielle đề nghị anh dùng dao găm của mình để cắt mở chiếc bao. Khi anh cắt, những hạt muối tràn ra ngoài.

Anh sửng sốt. “Nàng mang theo muối.”

“Đúng vậy. Muối là một trong những món quà của em cho Lãnh chúa Monroe, và giờ chúng là của chàng.”

“Muối có giá trị hơn những món trang sức đắt tiền,” Danen lắp bắp nói. Đôi mắt xanh của anh ta đầy vẻ phấn khích. “Và nó cần thiết hơn. Đúng không, Lãnh chúa?”

Colm gật đầu đồng ý. “Tất cả những rương này đều chứa đầy muối ư?”

“Trừ một rương. Chàng hài lòng chứ?”

“Có. Nếu ai đó biết trong những chiếc rương này chứa gì, họ sẽ không bao giờ đưa chúng đến đây.”

Anh cài khóa lại và đi ra ngoài. Cậu bé trông chuồng dẫn ngựa của Colm vào sân. Con ngựa khó trị này đã lồng lên hai lần trước khi Colm trấn an nó. The Black, anh gọi nó như thế, là con vật tuyệt đẹp. Nó lớn gấp hai lần Rogue, nhưng Gabrielle ngờ rằng tính tình của nó chẳng đáng yêu bằng nửa Rogue. Colm nhấc nàng lên trên The Black, sau đó nhảy lên phía sau nàng và nắm lấy dây cương.

“Chúng ta đang đi đâu?” Nàng hỏi.

Một người phụ nữa mang theo chiếc giỏ chạy vội về phía họ. “Lãnh chúa, ngài có thể cho tôi một phút không, tôi có chuyện...”

“Hãy đợi đi.”

Anh vòng tay qua eo Gabrielle và ôm chặt lấy nàng khi anh thúc con ngựa khổng lồ tiến về phía trước. Gabrielle không tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với Colm. Anh không bỏ nàng lại để quan tâm đến những vấn đề từ người dân của mình. Đúng vậy, giờ đây anh đang tránh người dân để ở bên nàng.

Khi họ vượt qua con hào, Colm thúc The Black một cái rồi lao đi trong gió. Họ không dừng lại cho đến khi lên tới đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng xinh đẹp với những con suối uốn lượn quanh nó. Anh nhảy xuống ngựa và đỡ nàng xuống. Tay anh nán lại bên eo nàng trước khi anh bước đi.

“Đến ngồi bên cạnh ta. Chúng ta cần nói chuyện,” Colm nói. Giọng anh khiến nàng lo lắng. “Chàng có tin gì xấu sao?

Có phải vì thế mà chàng muốn ở một mình cùng em, vậy em sẽ không cãi lại chàng trước mặt thần dân của chàng.”

“Nàng không thể cãi lại ta.”

Nàng ngồi xuống bên một gốc cây và chỉnh làn váy che đi mắt cá chân. “Em đã học cách nghĩ đến khả năng xấu nhất.”

Anh quỳ một chân xuống trước mặt nàng và nâng cằm nàng lên bằng lòng bàn tay của mình.

“Ta đưa nàng đến đây để không bị cắt ngang thêm lần nào nữa, chắc nàng cũng thấy, chuyện đó xảy ra khá thường xuyên khi ở trong nhà.”

“Nó xảy ra vì chàng không giao quyền lại cho người khác. Chàng nên làm thế, chàng biết mà. Nếu chàng giao nhiều trách nhiệm hơn cho Braeden và những người khác, bao gồm cả em trai chàng, chàng không chỉ trút bỏ được vài gánh nặng trên vai, mà còn cho họ thấy rằng chàng tin tưởng họ. Chàng không phải người duy nhất có thể đưa ra quyết định đúng đắn.”

“Ta không đưa nàng đến đây để lên lớp với ta.”

“Nhưng chàng sẽ cân nhắc về những gì em nói chứ?” Anh ngồi xuống bên nàng và dựa vào thân cây. “Ta sẽ,” anh nói, duỗi thẳng đôi chân dài ra, rồi bắt chéo chúng.

Trông anh thật thư thái, nàng nghĩ, nhưng con sư tử cũng như thế trước khi nó vồ mồi.

“Nếu đó là tin tốt, chàng nên nói với em ngay.”

“Nó không tốt cũng không xấu. Đây là những gì ta biết. Những người mang đồ đến cho nàng sẽ không bao giờ đến nhà ta nếu biết có người từng thấy chúng ở Finney’s Flat. Ta đã có cơ hội để tra hỏi chúng khá lâu.”

Nàng không yêu cầu anh giải thích cơ hội ở đây nghĩa là gì. “Và chúng có trả lời câu hỏi của chàng không?”

“Chúng đều khẳng định rằng mình không biết tên của kẻ thuê chúng. Chỉ có tên cầm đầu biết.”

“Gordon. Hắn là tên cầm đầu, em đã giết hắn rồi.” Nàng vỗ lên đầu gối để an ủi anh. “Em xin lỗi.”

“Xin lỗi về việc gì?”

“Xin lỗi vì chàng không thể tìm được người sai chúng tìm đến Liam.”

“MacKenna đã sai chúng.”

“Nhưng làm sao…”

“Ta sẽ giải thích, còn nàng hãy giữ các câu hỏi của nàng lại cho đến khi ta nói xong.” Anh đợi nàng gật đầu rồi nói. “Nam tước Coswold đã mang những chiếc rương của nàng trở lại tu viện. Gần như ngay sau khi nàng rời khỏi đó, hắn và lính của mình đã bắt đầu tìm kiếm nàng. Tên còn lại cũng thế.”

“Percy?” Cả cái tên của hắn cũng khiến nàng khó chịu, nàng rùng mình với vẻ khinh miệt. “Cả hai người đó đều là ác quỷ.”

“Theo ta biết được, cả hai đều đi theo những tin đồn mà tìm nàng. Coswold nghe tin có thể nàng đang sống cùng thị tộc của ta, hắn phải chắc chắn trước khi hành động. Còn cách nào tốt hơn là gửi những chiếc rương đến cho nàng cùng những người sẽ trở về báo tin cho hắn đây.”

“Tu viện trưởng không phải người gửi chúng ư?”

“Dưới sự xúi giục của Coswold, ông ta đã làm thế.

Nhưng ta nghĩ ông ta nghĩ rằng mình đang làm việc tốt. Vấn đề là tìm người chuyển chúng. Coswold không thể cử người Anh. Họ sẽ không thể đi xa đến thế, cho dù họ may mắn làm được, họ cũng không thể quay lại báo tin cho hắn.”

“Nhưng làm sao hắn…” Nàng nhận ra nàng lại chen ngang nên lập tức dừng lại.

“Những người Gordon thuê không biết MacKenna là người trả công cho chúng, nhưng MacKenna biết chúng. Gordon đã cho hắn biết.”

“Sao chàng có được những tin này?”

“Khi con người bị ép buộc thì sẽ nhớ ra được nhiều thứ hay ho lắm. Một kẻ tên Hamish đã nói rằng hắn nghe Coswold và MacKenna đã trao đổi với nhau. Hắn gọi đó là một hiệp ước. Coswold biết vua John sẽ không giao nàng cho hắn, thế nên hắn hứa với MacKenna. MacKenna sẽ có được Finney’s Flat, đổi lại Coswold sẽ có thể gặp nàng bất cứ khi nào hắn muốn. Theo ta hiểu thì chúng có ý định chia sẻ nàng.”

Gabrielle cảm thấy kinh tởm. “Em không nghĩ là những người này có thể khiến em cảm thấy kinh tởm hơn được nữa sau những chuyện chúng đã làm, nhưng giờ chàng lại nói chúng định chia sẻ em? Như chia sẻ một người vợ? Ôi, Chúa tôi…”

Nàng cố đứng dậy, nhưng Colm nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống bên mình. “Một tên khác đã buột miệng khai rằng hắn vô tình nghe thấy Coswold thì thầm với thân tín của mình. Phải, Coswold muốn nàng trên giường, Gabrielle à, nhưng hắn cũng muốn có được thông tin mà hắn nghĩ rằng nàng đang che giấu.”

Colm cảm thấy lạ khi Gabrielle không hỏi anh xem anh có biết Coswold nghĩ rằng nàng đang che giấu cái gì không.

“Nàng biết hắn muốn gì, đúng không?” Anh hỏi.

“Vâng.”

“Gabrielle?”

Nàng thoải mái dựa lên người anh. “Hắn muốn kho báu của St. Biel.”

Nàng kể cho anh nghe về truyền thuyết mà nàng đã được nghe vô số lần.

“Có phải vua Grenier của St. Biel không hề gửi toàn bộ số vàng đó cho Đức Giáo Hoàng mà ông giấu chúng đi. Người ta cũng tin rằng kho báu đó có giá trị cực lớn, người nào tìm được sẽ có sức mạnh để thống trị thế giới. Chưa một ai tìm ra nó, nhưng lại tạo nên một câu chuyện thú vị.”

“Vậy làm sao Coswold lại tin nó tồn tại?”

“Em không biết.”

“Vì sao hắn lại nghĩ rằng nàng biết kho báu ở đâu?”

“Có một số người tin rằng bí mật được nhà vua truyền lại cho con gái mình, rồi nàng sẽ truyền lại nó cho con gái mình…”

“Mẹ nàng có bao giờ nhắc đến kho báu này không?”

“Bà kể cho em nghe tất cả các câu chuyện. Bà nghĩ rằng lòng tham là lí do người ta tin kho báu huyền thoại này tồn tại.”

“Còn người ở St. Biel thì sao?” Anh hỏi. “Họ có tin vào truyền thuyết này không?”

“Người có người không. Nhu cầu của họ không lớn đến vậy. Họ có đủ lương thực bằng cách đánh bắt và săn bắn, có đủ củi để sưởi ấm trong nhà. Họ sống một cuộc sống đơn giản nhưng đầy đủ.”

“Nói cách khác, họ không muốn vàng.”

Anh vòng cánh tay mình qua eo nàng, nàng dùng ngón tay của mình vuốt ve nó khi nghĩ về quê hương của mẹ mình. Sự đụng chạm của nàng nhẹ như một chiếc lông, nhưng nó đủ mạnh để tác động đến anh.

“Giờ thì đến lượt em đặt câu hỏi, Colm. Chàng nói rằng Coswold cần biết chắc chắn em đang ở cùng thị tộc của chàng trước khi hành động. Đây là ý gì? Chàng nghĩ hắn định là gì?”

Anh lắc đầu. “Ta vẫn chưa biết được hắn đang âm mưu gì trong đầu, nhưng ta sẽ tìm ra, Gabrielle.”

“Trên danh nghĩa của vua John, hắn đã trục xuất em, nhớ chứ? Percy cũng liên kết với Coswold kết tội em. Nhưng chàng nói, ngay khi em rời khỏi tu viện, chúng đã bắt đầu tìm kiến em?” Ngón tay nàng vẽ vòng quanh vết sẹo trên tay anh. “Sao chàng biết được rằng em vô tội? Chàng nói chàng biết Isla nói dối.”

“Ánh trăng. Ả ta nói ánh trăng rất sáng nên ả có thể nhìn thấy nàng, nhưng đêm đó trời đổ mưa, Gabrielle à. Không hề có trăng. Ta biết vì lúc đó ta đang đi tìm Liam, trời quá tối để có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm. Ta phải đợi đến khi trời sáng.”

“Em không nghĩ là vị linh mục nói dối. Em tin anh ta đã thấy em trong lúc em đang đi thăm Liam.”

“Ta cũng nghĩ vậy.”

“Chàng đã hứa hôn với một người phụ nữ khác?” Nàng nêu ra câu hỏi trước khi nàng mất đi can đảm. “Tiểu thư Joan? Có phải chàng đã hứa sẽ cưới nàng ấy?”

“Ta đã định cưới nàng ấy.”

“Khi nào?”

“Ba năm về trước?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cha nàng cảm thấy một đồng minh khác có thể giúp ông mạnh hơn, thế nên nàng đã lấy Lãnh chúa Dunbar. Giống như Monroe, ông ta là một lão già.”

“Nàng ấy đang đến đây, đúng không?”

“Ta không nghe gì về việc này, nhưng nàng ấy sẽ được chào đón. Em gái nàng ấy lấy một người của ta.”

Câu hỏi nàng muốn anh trả lời nhất nàng lại không thể hỏi. Anh có yêu Joan không? Nếu Gabrielle hỏi, liệu anh có nói cho nàng biết sự thật?

“Chàng sẽ làm gì với MacKenna?”

“Giết hắn.”

“Vậy chàng sẽ phải chống lại dòng họ MacKenna?” Nàng hỏi, trước khi anh kịp trả lời, nàng đã nói thêm. “Nếu Coswold gia nhập quân của hắn vào quân MacKenna thì sao?”

“Nàng không cần lo lắng về Coswold hay Percy,” anh trả lời. “Chúng không có quyền gì với nàng cả.”

Nếu điều đó là thật, vậy thì sao nàng lại sợ đến thế?